Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 16: Nâng cao nhận thức về sự phục vụ



"Ha?"

Đôi mắt vốn to của Trần Kiệt gần như trợn trắng. Vì người phụ nữ này mà chặn đường? Có đáng không?

Nhưng khi ánh mắt đang nhìn vào kính hậu của anh ta chạm vào ánh mắt lạnh lùng u ám của Mạc Lâm Kiêu ở đối diện, anh ta lập tức hiểu ra rằng Mạc Lâm Kiêu không hề nói giỡn. Anh ta cũng không dám nhiều lời nữa, lấy điện thoại di động ra rồi chần chừ mà gọi một cuộc điện thoại.

Người được gọi đi đều là người tai to mặt lớn, cục trưởng này, cục trưởng kia. Bình thường, ngay cả Lâm Khiết Vy cũng chưa từng nghe nói đến tên của bọn họ, đều là người cầm quyền của thành phố này.

Sau khi suy xét lại, lúc này cô mới hiểu ra rằng lúc nãy Mạc Lâm Kiêu đã ra lệnh làm cái gì, cô có chút áy náy mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

"Đây cũng quá gióng trống khua chiêng mà, vì để tôi không đến muộn mà làm như thế, phiền phức cho anh rồi."

Mạc Lâm Kiêu ngồi với tư thế tuyệt đẹp, anh hơi nghiêng mặt, cười như không cười mà liếc cô. Ánh mắt đó khiến cô cảm giác được có một tính công kích cực mạnh.

"Biết phiền phức thì sau này có chút kế hoạch đi, đừng đợi đến khi nước tới chân rồi mới nhảy."

"Ừm ừm, biết, biết, sau này tôi sẽ dậy sớm hơn một chút."

"Ký thỏa thuận, là tôi bảo cô đến phục vụ tôi, chứ không phải biến thành tôi phục vụ cô."

"Ha?"

"Hà cái gì mà hå? Chẳng lẽ không đúng à? Cô làm phiền tôi cả một đêm ở trên giường thì cũng thôi đi, bây giờ còn làm phiền tôi hao tâm tổn trí. Đây không phải thành làm hại tôi mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần hay sao?"

Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối, nghe thì hay cực, nhưng nó lại cất giấu một sự mê hoặc sâu sắc. Tầm mắt như ngọn đuốc của anh di chuyển từ đôi mắt xuống đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó đôi con ngươi của anh hơi co lại.

Bộ dáng này của anh, giống như là im im mà tản ra một luồng sức mạnh đè ép hút lấy tâm hồn của con người, từng tầng từng lớp mù mịt bao vây lấy cô.

Cực kỳ dọa người! Cảm giác như sắp bị anh gặm sạch đến một mẩu xương cốt cũng không còn vậy.

Lâm Khiết Vy không dám đối mặt với anh nữa, cô lập tức nhẹ nhàng dời tầm mắt của mình ra phía cửa xe.

Khuôn mặt và hai má của cũng đã cô nóng bừng lên.

Tên họ Mạc này nói chuyện sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Anh nghiêng đầu tới thân trên của cô, một luồng khí nóng đến và phả vào mặt cô, anh truy hỏi: "Nói nghe xem. Hửm?" Thân thể của anh đã nhẹ nhàng dán lên trên người của cô, khuôn mặt tuấn tú kề sát bên cạnh mặt cô. Khi nói chuyện, hô hấp của hai người đều có thể quấn quýt lấy nhau.

Lâm Khiết Vy hơi rụt người lại đến mức không thể rụt tiếp được nữa, thế nên cô khẽ trả lời: "Biết rồi."

Nhưng anh vẫn chưa buông tha cho cô: "Không phục? Vì sao lại không nhìn tôi mà nói?"

Hỏi xong, anh liền đưa tay ra nâng khuôn mặt của cô lên, sau đó thì vặn mặt lại đối diện với anh.

Lâm Khiết Vy bị anh mạnh mẽ vặn mặt trở lại, khuôn mặt của cô cách mặt của anh chỉ vài mi-li-met, dường như chỉ cần cô vừa mở miệng thì môi cô đã có thể chạm vào bờ môi của anh!

Mạc Lâm Kiêu cũng không ngờ rằng khoảng cách của hai người đột nhiên lại trở nên gần đến như vậy! Gần đến mức anh có thể nhìn thấy rõ ràng vết ẩm ướt trên đôi môi của cô. Dường như là chỉ cần anh kề tới trước một chút nữa thôi, là đã có thể hôn vào đôi môi của cô vậy.

Đôi môi màu đỏ tự nhiên giống như thạch đông lạnh, không biết là ngậm trong miệng thì sẽ có mùi vị gì.

Có phải vẫn sẽ ngọt ngào và mềm mại giống như đêm hôm đó, khiến người ta muốn ngừng mà không được hay không nhỉ?

Suy nghĩ trong đầu vừa mới được nảy lên thì thân thể anh liền có phản ứng.

Lâm Khiết Vy không dám thở mạnh, mắt thấy anh càng ngày càng gần mình, ánh mắt của anh vẫn cứ thẳng thừng mà nhìn chằm chằm vào miệng của cô.

Trái tim của cô đập bum ba la bum đầy mạnh mẽ và loạn nhịp.

Hai móng vuốt nhỏ của cô dứt khoát, trực tiếp đặt lên trên mặt của anh, cố gắng đầy mặt của anh ra. Sau đó cô lại ghét bỏ mà xoay mặt tránh né.

Trần Kiệt, người luôn chú ý tới tình hình ở phía sau, khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng này từ kính chiếu hậu, thiếu chút nữa thì đã cười to một trận.

Từ khi nào mà loại người như cậu Kiêu lại trở thành người ngang ngược thích cưỡng ép thế? Đã vậy còn bị phụ nữ đẩy ra và từ chối nữa chứ?

Mạc Lâm Kiêu cũng không ngờ rằng Lâm Khiết Vy lại duỗi móng vuốt lên trên mặt anh, còn với dáng vẻ vô cùng không tình nguyện như thế. Điều này, quả thật rất tổn hại đến hình tượng cậu Kiêu của anh.

Mạc Lâm Kiêu không chê rồi vứt bỏ cô thì đã may cho cô lắm rồi, vậy mà cô lại còn dám chê anh ư?

Mạc Lâm Kiêu ngồi trở lại vị trí, anh ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng thì đã có chút không thoải mái. Phần không thoải mái này, cũng không biết là bởi vì không được hôn cô, hay là vì bị cô từ chối.

Tình hình giao thông dọc đường vô cùng tốt, không có một chiếc xe nào, đúng là việc chặn đường gì đó rất lớn mạnh, đường tới bệnh viện trở thành đường quốc lộ thuộc về riêng mấy chiếc xe của bọn họ.

Dọc đường, Lâm Khiết Vy cũng rất lo sợ và bất an, bên cạnh lại là Mạc Lâm Kiêu, giống như ngồi cùng một cái máy làm lạnh vậy, nhiệt độ của anh luôn ảnh hưởng tới cô. Làm hại cô cũng lạnh buốt suốt cả đường đi.

Ô tô dừng lại ở cổng bệnh viện, chiếm cứ vị trí của xe cấp cứu. Bình thường, chỉ cần có người đứng ở đây thôi thì lập tức sẽ có bảo vệ đến đuổi đi ngay. Nhưng hôm nay không ai dám đảm nhiệm việc đi tới ra oai nữa, đoàn xe ngang ngược bắt mắt như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết là nhân vật tai to mặt lớn không đắc tội nổi rồi.

"Tới bệnh viện rồi!" Giọng nói của Trần Kiệt lanh lảnh, anh ta kêu lên một cách lớn tiếng.

Lúc này Lâm Khiết Vy mới phản ứng lại, cô khẽ nói: "À, à, được rồi, cảm ơn."

Cô mở cửa xe chuẩn bị lập tức xuống xe, rời xa loài sinh vật kinh khủng trên xe này.

Nhưng cánh tay lại bị người ở phía sau nắm lấy, sau đó bị anh dùng sức kéo về phía sau. Lâm Khiết Vy than nhẹ một tiếng, cắm đầu té vào trong ngực của Mạc Lâm Kiêu, đập vào trong vòm ngực rắn chắc và cường tráng của anh.

Ngẩng đầu lên, thứ lot vào trong tầm mắt của cô hiển nhiên là cái cằm thon gọn, và còn có cả hầu kết đang khẽ nhích của anh.

Không biết tại sao mà Lâm Khiết Vy đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng, khuôn mặt cô đỏ bừng, kích động đến nỗi tay chân khua loạn xạ muốn đứng lên, nhưng móng vuốt lại đặt lên vị trí nào đó đang gồ lên của anh. Cảm xúc vừa không quen lại vừa kỳ lạ.

Núi, đây là cái gì thế nhỉ? Cô vừa định kiểm tra, thử thăm dò thử xem đó là cái gì thì trong đầu cô lại đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó. Khi nhận ra đó là cái gì, cô sợ tới mức thầm hít một hơi, sau đó nhanh chóng giơ móng vuốt lên.

Cô cũng không dám mò mẫm nơi nào đó của anh nha, sẽ bị phán tội tử hình đấy đúng không? Ôi Chúa ơi!

Thân thể của Mạc Lâm Kiêu rùng mình một cách rõ ràng, anh nín thở, bụng dưới cũng đã căng cứng.

Người phụ nữ này, làm ra vẻ giống như một con thỏ nhỏ nhát gan và sợ phiền phức, bộ dáng còn vô cùng trong sáng thuần khiết. Nhưng cấp bậc chọc người cũng không hề thấp! Xem ra là loại sâu không lường được, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt.

Anh vẫn giữ lấy cổ tay của cô như cũ, rồi nhốt cô vào trong ngực của anh.

Lâm Khiết Vy thật sự có hơi lo lắng: "Anh Kiêu, anh còn có việc gì sao?"

Giọng nói của Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt, anh nói: "Thân là người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu tôi, vậy cô nên dành thời gian để ngẫm lại cho kỹ, cô nên làm thế nào đó để nâng cao nhận thức về sự phục vụ của cô đối với tôi đi."

"Hå?" Lâm Khiết Vi không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Mạc Lâm Kiêu đã đẩy cô ra, còn Lâm Khiết Vy thì lơ mơ không rõ mà xuống xe, sau đó chiếc xe không tiếp tục dừng thêm một giây nào nữa, nhanh chóng chạy di giống như cô là một con virus mang mầm bệnh vậy.

Câu nói nhận thức về sự phục vụ của anh trước khi anh rời đi là chỉ cái gì chứ? Chẳng lẽ là bảo cô bình thường nên hầu hạ anh thật tốt? Người làm tình nhân, đều phải phục vụ người khác như thế à?

Ai mà biết!

Cô không nghĩ tới những thứ đó nữa, vừa thấy thời gian còn có năm phút nữa, haha, hôm nay cô sẽ không đến muộn. Y tá trưởng và Kim Ngọc hãy giương mắt lên mà nhìn đi! Lâm Khiết Vy giơ chân lên chạy về phía tòa nhà và đạt được nguyện vọng quẹt thẻ sớm hơn ba phút trước khi chấm công.

Y tá trưởng vẫn khá tốt, còn Kim Ngọc thì bị chọc tức, toàn bộ khuôn mặt của cô ta đều vì tức giận mà trở nên vặn vẹo cả rồi.

Hứa Tịnh ở bên cạnh chọc ghẹo: "Bàn tỉnh của Kim Ngọc trống trơn rồi, chắc là hôm nay sẽ tức giận đến cơm cũng không ăn vào ấy chứ. Ha ha. À đúng rồi, cũng không biết là vị quan chức nào đã đi qua mà lại chắn hết cả đường. Phách lối cũng thật lớn đó."

"Khụ, khu, khụ."

Lâm Khiết Vy giả vờ như không nghe thấy Hứa Tịnh nói gì, trong lòng cô tính toán năng lực của Mạc Lâm Kiêu, mới phát hiện nó to lớn đến mức khiến cô phải giật mình.

Trên xe, Trần Kiệt không dám bật ra câu nào, bởi vì theo sự hiểu biết của anh ta với cậu Kiêu, hiện tại, trên khuôn mặt của ông chủ rõ ràng là viết "Tôi rất không vui vẻ".

Ô tô chạy, rất nhanh đã tới Mạc Thiên Building, Mạc Lâm Kiêu cũng không xuống xe. Anh lạnh lùng phân phó: "Chạy một vòng công viên Wetland di."