Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần

Chương 41: Ba năm lẻ sáu tháng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh thảo trăm năm kia hiệu quả rất tốt. Sau một đêm, mông của bảy đứa bé trai đã hết đau. Trẻ nhỏ đều là sẹo lành quên đau, mông trứng khỏi rồi, bọn nó lại muốn mang em gái đi chơi. Lão thái thái muốn dạy cho bảy đứa cháu nội một bài học thật nhớ đời, không có một chút thoả hiệp, nói không cho mang Bạch Quả ra ngoài là không cho mang, còn chướng mắt mấy thằng cháu chạy nhảy ầm ĩ trong sân nên ăn sáng xong đuổi hết ra ngoài.

Bảy đứa bé trai ở ngoài sân bồi hồi, phát hiện không có người lớn nào đứng về phía bọn nó, đành biến bi phẫn thành sức mạnh, mang theo uất ức và phẫn nộ tràn ngập đi tìm bọn nhỏ nhà khác chơi ném tuyết để giải toả.

"Thật là một đám da khỉ!" Diệp lão thái nhìn đám cháu chạy xa, không nhịn được cười mắng, lại nhìn cháu gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại đánh yêu, càng cảm thấy không thể để cháu gái ngoan cả ngày chơi cùng bảy con khỉ đó được.

Người xưa đều nói ở chung thời gian dài dễ bị lây nhiễm, ngàn vạn đừng nên giống bảy con khỉ kia, nếu không bà sẽ sầu muốn chết mất.

Duỗi cái eo lười, lão thái thái cảm thấy thân thể hôm nay thật tốt, phảng phất như bệnh cũ nhiều năm nay dường như đã khỏi hẳn. Thật ra bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng duyên cớ là nhờ chuyện Kỳ Hân Hinh hôm qua mà những nghẹn khuất suốt sáu tháng cuối năm nay phát tiết hết. Sắc trời hôm nay thoạt nhìn có chút âm u, hẳn là còn có thêm trận mưa tuyết, lão thái thái liền sai lão đại, lão nhị trèo lên mái nhà kiểm tra xem có chỗ nào hư hỏng thì tu bổ lại.

Diệp Thanh Sơn, Diệp Lục Hải liền lấy thang ra trèo lên xem. Tôn Xảo Xảo dùng thân lúa và lá củ cải quấy với nhau chăn heo. Lưu Quốc Hoa ở bên cạnh giúp đỡ. Hai người đang cười nói, nghe được chó nhà hàng xóm sủa vang. Nháy mắt liền có tiếng phát ra từ phía đầu thôn.

"Mua tóc đây!"

"Người mua tóc tới!" Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa đều vui vẻ, vội vội vàng vàng đổ hết cám vào máng lợn, tuỳ tiện nắm một nắm tuyết lên xoa xoa tay: "Mẹ, chúng ta cũng ra ngoài bán tóc đi."

"Đi đi." Lão thái thái đối với bán tóc không có hứng thú.

Mấy năm trước có lẽ còn ngóng trông, tuổi càng lớn, tóc mọc cũng chậm, giờ lão thái thái còn tiếc cả cọng lông ấy chứ. Tiểu Bạch Quả thì lại chưa từng thấy mua tóc bao giờ, kéo ống quần lão cha.

Diệp Bạch Xuyên đã sớm quen, hắn bình tĩnh một tay kéo lại quần mình, một tay bế con gái lên khuỷu tay, nói với lão thái thái một tiếng liền ra cửa. Nhìn con gái hưng phấn nhảy nhót, lão cha chợt nổi tâm tư, thừa dịp ít người bên cạnh hắn có ý xấu ghé tai nói nhỏ với con gái:

"Vi phụ phát hiện thế giới này cũng rất nguy hiểm, con cũng cần có năng lực tự bảo vệ bản thân. Từ đêm nay vi phụ sẽ dạy con pháp thuật phòng thân, khó khăn không giống như trước, sớm chuẩn bị tâm lý."

Tiểu Bạch Quả:!!!

Đây là kiểu làm cha gì thể hả?

Chuyên chọn lúc người khác cao hứng tạt gáo nước lạnh.

Xấu xa.

Nhìn ra ý xấu của lão cha, Tiểu Bạch Quả không muốn hắn được hài lòng như ý, cô trợn mắt, nãi thanh nãi khí nói lời tàn nhẫn:

"Tới đây! Ai sợ ai! Con vốn chẳng thèm sợ!"

Rất có cốt khí.

Diệp Bạch Xuyên nín cười, lại muốn ra vẻ nghiêm túc:

"Nếu đã nói thế, tối nay liền xem biểu hiện của con. Được rồi, không đùa nữa, đến rồi."

Tiểu Bạch Quả mau chóng quay đầu lại nhìn.

Cô vừa thấy đã chấn động, phàm là phụ nữ cô biết thì đều kéo đến đây. Mọi người đều vây quanh cái ghế đơn giản kia, túm lấy bím tóc trên đầu, chờ người mua tóc cắt xuống. Lúc này ông chú mua tóc đang cắt tóc một thím mà cô quen. Tóc thím kia vốn dài tới eo, lúc này đã ngắn đến sát da đầu, xoẹt một tiếng cắt xuống.

Tiểu Bạch Quả nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Tóc đang dài như vậy, nói không còn là không còn.

Người ngoài như cô đứng một bên đau lòng nhưng bà thím kia một chút cũng không thấy thế, cắt xong còn sờ sờ ngọn tóc mình cười:

"Ôi chao, cắt thành thế này làm việc càng thoải mái, nhanh nhẹn hẳn lên."

"Thế hả?" Chú mua tóc vừa cười vừa nhanh tay đem tóc đã cắt ném vào hộp dưới đất: "Nói phải lắm, năm đồng, đây, cầm lấy, người tiếp theo!"

Lần lượt có thêm nhiều phụ nữ đều đi đến cắt tóc dài của họ, đội ngũ bất tri bất giác chuyển sang đàn ông và trẻ nhỏ. Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải cũng mang theo đám con mình cùng xếp hàng. Bảy đứa nhóc ý chí dâng trào cứ như là vừa đánh thắng trận, nhìn thấy Tiểu Bạch Quả là kéo đến khoe thắng lợi huy hoàng của bọn họ.

Rồi lại bị hai ông bố nhéo tai xách về.

Tôn Xảo Xảo không đi về ngay mà đứng bên cạnh nhìn, thấy Diệp Bạch Xuyên không có ý muốn xếp hàng, cô nhắc nhở:

"Bạch Xuyên này, chú có muốn qua đó để thợ người ta cắt tóc, cạo râu cho không?"

"Sắp tết rồi, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút, năm mới diện mạo mới."

Năm mới diện mạo mới à?

Diệp Bạch Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi Tiểu Bạch Quả:

"Con có muốn cắt tóc ăn tết không?"

Sắc mặt Tiểu Bạch Quả lập tức thay đổi, lắc đầu liên tục.

Đùa à?

Tay nghề và thẩm mỹ của ông chú cắt tóc này còn không bằng cô tự soi gương cắt. Có thấy ông ấy vừa cắt cho mấy bà thím trong thôn đều là kiểu gì không hả?

Kiểu Lưu Hồ Lan* đấy!!



(Lưu Hồ Lan: đảng viên ưu tú của Đảng Cộng sản Trung Quốc, liệt sĩ cách mạng)

Tôn Xảo Xảo không biết Tiểu Bạch Quả nghĩ gì. Cô chỉ cho rằng cô nhóc đang tiếc hai nhúm tóc, còn cười khuyên:

"Nhưng tết đến cũng phải cắt tóc chứ? Con định cứ vậy mà ăn tết à? Đến lúc đó mọi người đều cắt tóc cả rồi, xinh xinh đẹp đẹp còn Tiểu Bạch Quả nhà ta vẫn để đầu tóc của năm cũ, các bạn nhỏ khác sẽ chê cười."

Có tiền hay không có tiền, việc cắt tóc đón tết này thật sự ở đâu cũng là chân lý bất bại. Tiểu Bạch Quả dừng một chút, hơi do dự. Nhưng nhìn quả đầu Lưu Hồ Lan của Tôn Xảo Xảo, ý chí của cô lại thêm kiên định không dao động:

"Con tự cắt!"

Tôn Xảo Xảo không thấy đây là một ý kiến hay ho. Theo cô thấy, Tiểu Bạch Quả mới chỉ có ba tuổi rưỡi, qua năm sau mới bốn tuổi, làm sao có thể sờ vào thứ đồ nguy hiểm như kéo cắt. Vẫn nên để thợ mua tóc cắt đi cho nhanh. Nghĩ Tiểu Bạch Quả tuổi nhỏ, có chút không hiểu chuyện, cô liền khuyên Diệp Bạch Xuyên:

"Bạch Xuyên à, Bạch Quả còn nhỏ, chú dẫn nó qua đó cắt đi."

Diệp Bạch Xuyên cũng hơi do dự.

Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, hắn cũng có. Kiểu tóc hiện tại của Tôn Xảo Xảo thật sự rất thử thách năng lực thừa nhận của hắn. Hắn cũng không tuỳ tiện đi lên mà đứng tại chỗ, chờ Diệp Thanh Sơn ra, xem xem tình trạng Diệp Thanh Sơn thế nào rồi mới ra quyết định.

Diệp Thanh Sơn trùng tu nhan sắc xong.

Đầu đinh.

Lão cha quay gót ra đi.

Tôn Xảo Xảo kêu vài lần cũng không gọi hắn quay lại được, cuối cùng đành lắc đầu, dù sao đầu óc hắn cũng không được minh mẫn lắm, đẩy mấy đứa nhỏ nhà mình lên:

"Xem ba các con này, có tinh thần bao nhiêu. Lát nữa các con cũng cắt kiểu này!"

Ba đứa bé đại phòng:......

Mẹ.

Con không cắt có được không?

Đáp án đương nhiên là không thể.

Trong lúc bảy đứa bé trai từng đứa cắt đầu đinh, hai cha con đã về tam phòng, tìm kéo tự mình xử lý. Tiểu Bạch Quả dựa theo kiểu tóc trong trí nhớ, cắt tóc cho lão cha trước. Tuy rằng trình độ của cô kém cỏi, tóc cắt chỗ dài chỗ ngắn, nhưng so với đầu đinh vẫn tốt hơn. Ít nhất lão cha cũng rất vừa lòng.

Tóc của Tiểu Bạch Quả là lão cha cắt cho.

Trình độ của lão cha so với Tiểu Bạch Quả tốt hơn nhiều, chỉ cần Tiểu Bạch Quả có thể chỉ rõ cắt thế nào, dài bao nhiêu, lão cha đều có thể nhanh chóng cắt tỉa tốt, thậm chí không cần thầy dạy cũng tự thông, lĩnh ngộ phương pháp cắt tóc mái. Hứng chí bừng bừng, còn thuận tay lấy ra dầu bôi tóc của các nữ tu chân giả, cho con gái trọn bộ cắt gội sấy khô.

Công sức hai cha con không hề vô ích. Lúc ăn cơm tối, mọi người đều ngồi đông đủ vào bàn, Tôn Xảo Xảo vốn còn đang đắc ý vì mấy đồng bán tóc đã hết cười nổi. Cô sờ sờ đầu dưa của mình, lại nhìn mái tóc xinh đẹp của Tiểu Bạch Quả, trong lòng đều kêu gào hối hận.

Năm nay nhà các cô chẳng thiếu hai ba quả dưa quả táo, sao cô lại cắt quả đầu khó coi như vậy chứ?

Lão thái thái nhìn cái đầu Lưu Hồ Lan của cô, lại nhìn kiểu tóc đáng yêu của cháu gái cũng cảm thấy Tôn Xảo Xảo sai rồi, lại thấy cô đáng thương, cười cười dời đề tài:

"Lại nói, cũng sắp đến tết rồi, nhà mình cũng đến lúc phải chuẩn bị đồ thôi. Năm nay nhà ta khá tốt, mọi người nghĩ kỹ xem có muốn thứ gì thì để mẹ nhanh chóng đặt mua mấy ngày trước tết này."

Nghe thấy mấy chữ "đặt mua đồ", cuối cùng Tôn Xảo Xảo cũng phân tán lực chú ý, cảm thấy không còn khó chịu như vậy nữa, nhưng cô cau mày suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được có thứ gì muốn mua:

"Hình như không thiếu thứ gì nhỉ?"

Đối với câu trả lời này của cô, cả nhà không có ai bất ngờ. Dù sao cô cũng là Tôn Xảo Xảo, là Tôn Xảo Xảo mà một đồng hận không bẻ được làm hai hào. Năm nay Diệp Hà mang về được kha khá đồ, còn có tiền ngày thường bán đồ hộp kiếm được, lại còn có lương thực dư dả, Tôn Xảo Xảo chẳng nghĩ ra được còn thiếu thứ gì cũng là bình thường.

Tôn Xảo Xảo thì nghĩ không ra nhưng Lưu Quốc Hoa thì đã sớm nghĩ xong rồi.

Tôn Xảo Xảo chưa bao giờ lo tương lai của các con mình, trước nay cũng chẳng đặt hy vọng gì vào bọn chúng, chỉ ôm ý nghĩ được đến đâu hay đến đó. Cô cảm thấy cô và Diệp Thanh Sơn đời đời kiếp kiếp ở nông thôn cuốc đất. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con cháu chúng cũng sẽ như vậy cả, con cô hẳn cũng chẳng có tiền đồ gì.

Hai vợ chồng Tôn Xảo Xảo và Diệp Thanh Sơn đều cảm thấy thế, đối với ba đứa nhỏ nhà mình cũng chỉ yêu cầu chúng nó có thể đọc sách biết chữ là được, không cần chúng phải học hành sâu rộng.

Nhưng hai vợ chồng Lưu Quốc Hoa và Diệp Lục Hải lại không giống như vậy.

Vợ chồng bọn họ ít gì cũng có chút thông minh, nghĩ nhiều một chút, cảm thấy làm cha mẹ nghèo một chút, mệt một chút cũng không sao, nhưng không thể làm khổ con trẻ. Trẻ nhỏ biết nhiều chữ chẳng thiệt gì. Nhìn Diệp Hà xem, còn không phải nhờ học hành tốt nên có công việc chính thức trong thành đấy thôi.

Cô hy vọng bọn nhỏ nhà mình học hành thật tốt, về sau có thể giống như cô chúng nó, có công việc chính thức trong thành, ở lại đó, ngàn vạn đừng dậm chân ở nông thôn này.

Muốn thứ gì đã sớm nghĩ xong nhưng Lưu Quốc Hoa không rõ là lão thái thái chỉ thuận miệng nói hay là thật lòng muốn các cô đưa ra ý kiến nên vẫn chưa dám mở lời. Lão thái thái thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô lại bật cười trước:

"Vợ lão nhị, con muốn cái gì cứ nói ra là được. Mẹ đã nói thế rồi thì con cứ việc đề xuất."

Lúc này Lưu Quốc Hoa mới thở phào một cái, nói ra đồ hai vợ chồng cô muốn đặt mua:

"Mẹ, con với Lục Hải nhà con đều cảm thấy trẻ nhỏ vẫn là nên đọc nhiều sách một chút mới tốt. Hai vợ chồng con muốn đặt mua sách vở mới cho bọn nhỏ, để bọn nó đọc nhiều chút, bồi dưỡng hứng thú học tập gì đó, về sau học theo cô, thi đậu cấp ba, kiếm được một công việc ăn lương nhà nước ạ."

Cô tính toán tốt đấy nhưng đáng tiếc bốn thằng nhóc nhà cô rõ ràng không để bản thân bị rơi vào tròng. Lưu Quốc Hoa vừa dứt lời, bốn đứa lập tức kêu la om sòm:

"Mẹ! Con không muốn đọc sách! Con chỉ muốn chơi thôi!"

"Mẹ! Con thấy ở nhà giúp làm việc cũng tốt mà, so với đi học vui hơn nhiều."

Lưu Quốc Hoa:......

Diệp Lục Hải:......

Tiểu Bạch Quả:......

Lão thái thái ho khan một tiếng, cảm thấy đề nghị của con dâu thứ không tồi. Tri thức mới là tài phú lớn nhất. Con gái út cũng là nhờ học tập tốt mới tìm được một công việc không lo cơm áo như vậy. Nhà mình tổng cộng có tám đứa cháu thì hết bảy đứa là con trai, áp lực cũng không giống nhau. Cho dù không thi đậu cấp ba, công việc ổn định được một hai đứa cũng tốt, liền nói:

"Vợ lão nhị nói có lý. Mẹ cảm thấy chuyện này có thể được. Lão đại, lão nhị, mấy ngày nữa các con vào thành đặt mua hàng tết, ghé qua trạm thu mua phế liệu một chuyến, chọn mua một ít sách vở sạch sẽ để Hà nhi giảng mỗi ngày một chút cho bọn nhỏ. Hà nhi tốt nghiệp cấp ba, dạy bọn nhỏ nhà mình chắc là vẫn đủ khả năng. Có thể học thêm bao nhiêu thì học thêm bấy nhiêu."

Bảy đứa bé trai lập tức kêu khổ.

Còn Tiểu Bạch Quả đối với chuyện học hành cũng không phản cảm gì, còn rất chờ mong.

Loại tâm tình này đại khái giống như đại thần max cấp biết mình sắp được về Tân Thủ Thôn hành gà mới.

_____________________

Tối khuya, lão cha lại xuất quỷ nhập thần bày trận pháp, khiến cả Táo Câu thôn đều chìm trong giấc ngủ, mò đến mép giường vớt con gái nhỏ lên nóc nhà. Đầu tiên là giống như trước kia vận công cơ bản, nghỉ ngơi lấy sức. Tiếp theo lại cường điệu với Tiểu Bạch Quả là tu luyện từ nay về sau sẽ khó khăn hơn trước, bảo cô chuẩn bị tốt tư tưởng.

"Vi phụ lần nữa nhấn mạnh, từ nay về sau tu luyện không giống như trước nữa. Vất vả khổ nhọc trong đó con không tưởng tượng nổi đâu. Con là cốt nhục của vi phụ, nhất định phải xuất sắc hơn người bình thường. Vi phụ sẽ không để con gặp nguy hiểm đến tính mạng. Con chỉ cần kiên trì, nhất định có thể trở thành nhân trung long phượng."

Tiểu Bạch Quả ánh mắt kiên định nhìn lão cha nhà mình.

Chỉ cần không tích cốc, vất vả gì cũng được!

Diệp Bạch Xuyên thấy đã hiểu cũng yên tâm.

Hắn càng thêm hài lòng với con gái nhà mình.

Lão cha móc từ trong ngực ra một khối ngọc bài màu xanh lục đậm, bảo Tiểu Bạch Quả nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ chú ý lên khối ngọc này.

"Dùng toàn bộ tâm thần để cảm thụ, không được phân tâm. Cho dù khó chịu cũng phải kiên trì trụ vững. Một lần không được thì hai lần. Hai lần không được thì ba lần!"

Không biết vì sao Tiểu Bạch Quả có vài phần thấp thỏm, giơ tay nhận lấy ngọc bài, toàn tâm toàn ý nhập thần, quả nhiên cảm nhận được mấy phần lực cản. Cô tiếp tục tập trung tinh thần, đột nhiên cảm thấy như huyệt thái dương bị người ta đánh một cú thật mạnh. Cảm giác trời đất quay cuồng suýt chút nữa khiến cô phát nôn. Nhớ rõ lời cha mình nói, cắn răng kiên trì, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi cái trạng thái này. Cô miễn cưỡng mở hai mắt mới phát hiện mình đã từ thôn Táo Câu dịch chuyển đến dưới chân một toà tháp cao chọc trời mây khói lượn lờ.

Diệp Bạch Xuyên vui mừng đầy mặt, giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch Quả, lời nói tràn đầy tự hào:

"Nơi này là một bí cảnh nhỏ của vi phụ, trong có Tàng Thư Các sư tôn của vi phụ kiến tạo nên, chuyên thu thập bí thuật bí pháp độc môn của các môn phái. Con đi vào trước, dựa vào hiểu biết của bản thân mà tìm bí pháp tu luyện phù hợp nhất với mình. Hiểu được đạo lý trong đó trước rồi hẵng tiến hành bước tiếp theo."

Tiểu Bạch Quả ngẩng đầu nhìn toà tháp chọc trời lấp ló trong mây:

"Tàng Thư Các?"

"Tàng Thư Các." Lão cha tự hào gật đầu.

Tiểu Bạch Quả trầm mặc, sau một lúc lâu hỏi lão cha một câu:

"Hai người phải đoạt bí pháp độc môn của biết bao nhiêu môn phái?"

Diệp Bạch Xuyên liền cười:

"Ai mà nhớ rõ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó chứ."

Tiểu Bạch Quả:......

Cô còn biết nói cái gì nữa đây?

Thấy cô trầm ngâm, Diệp Bạch Xuyên rất "thiện giải nhân ý" mà đến an ủi:

"Không cần gấp gáp, đây là bí cảnh của vi phụ, thời gian trong này không giống thế giới bên ngoài. Thời gian ở đây không lưu động, chúng ta luôn có đủ thời gian tìm ra bí pháp.

Hắn ngừng một chút, dường như mới nhận ra điều gì, lại móc từ trong ngực ra một lọ đan dược, hiếm khi xấu hổ:

"... vi phụ quên dự trữ đồ ăn ngon trước cho con. Dùng Tích cốc đan đỡ đi."

Đôi mắt của Tiểu Bạch Quả đã vốn to, giờ lại vì kinh ngạc mà trợn to hơn nữa. Cô túm lấy ống quần lão cha, tiếng nói run rẩy:

"Cha nói là... không được ăn... để con ngốc ở chỗ này cho đến khi tìm được tâm pháp thích hợp mới thôi?!"

Diệp Bạch Xuyên nhìn trời.

Tiểu Bạch Quả không chịu nhận thua, cô nhăn mày, lại lần nữa thử đưa ra kiến nghị:

"Hay là chúng ta cứ tìm trước, chờ đến khi đói bụng mệt mỏi thì ra ngoài, ngày mai lại tiếp tục?"

Ánh mắt lão cha càng thêm mơ hồ.

"Vi phụ... sư tôn... hạ cấm chế ở chỗ này... Chỉ có cách tìm cho được tâm pháp thích hợp mới có thể thoát ra ngoài bí cảnh."

"Sư tôn của vi phụ bản lĩnh cao cường, năng lực của vi phụ không bằng sư tôn... không có cách nào giải trừ cấm chế."

Tiểu Bạch Quả:......

Cô còn biết làm thế nào bây giờ đây?

Chỉ nhìn cái Tàng Thư Các chọc trời trước mắt này, Tiểu Bạch Quả đã uất ức muốn khóc. Cô thở phì phì, dẫm lên chân cha vài cái, quệt nước mắt sinh lý trên mặt, bước chân vừa ngắn vừa nhỏ đi thẳng vào Tàng Thư Các không quay đầu lại. Vừa vào lại càng hối hận sao không dẫm Diệp Bạch Xuyên thêm hai cái nữa.

Sách ở đây quá nhiều, quá quá nhiều.

Đập vào mắt là bảy tầng kệ sách. Mỗi tầng phải rộng đến ba trăm mét vuông. Cầu thang chạm rỗng hình xoáy nước. Nhìn từ dưới lên không đếm được bên trên có bao nhiêu tầng, đủ loại bí pháp thư tịch khiến người ta hoa cả mắt.

Diệp Bạch Xuyên đi theo sau cô, rảo bước tiến vào Tàng Thư Các. Nhìn cảnh tượng có thể nói là hùng vĩ trước mắt này, lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là vác đá đập chân mình. Hắn có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng:

"... Nơi này cất giấu hơn hai vạn bộ bí pháp các đại môn phái tu chân giới. Tâm pháp độc môn nhiều đếm không xuể... lại thêm vô số truyền thừa sư tôn lưu lại. Lúc trước vi phụ ở đây lĩnh ngộ, tìm kiếm tâm pháp mất ba năm lẻ sáu tháng..."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Bạch Xuyên:...mất ba năm lẻ sáu tháng...

Tiểu Bạch Quả:... Không cần nói thêm gì nữa.

Rút dao.

Bạch Quả con hôm nay muốn giết chết cha ruột!

(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.