Vật Chủ

Chương 19



Bỏ rơi

“Tên Truy tìm trong bộ đồ đen là tên nào? Tại sao nó vẫn còn tìm kiếm?” Tiếng thét của Jared làm điếc lỗ tai, vang vọng từ mọi phía.

Tôi trốn sau hai bàn tay mình, chờ cú đấm đầu tiên.

“A – Jared?” Ian lẩm bẩm. “Có lẽ anh nên để tôi…”

“Đừng xen vào!”

Giọng Ian ở gần hơn, và những phiến đá kêu sột soạt khi anh ta cố trèo vào theo Jared trong cái hang đã quá chật. “Anh không thấy nó quá sợ không nói được hay sao? Để nó yên một lát đi –“

Tôi nghe thấy cái gì đó cạo lên sàn khi Jared di chuyển, và rồi một tiếng thịch. Ian chửi thề. Tôi nhìn lén qua ngón tay để thấy Ian đã ra khỏi tầm nhìn và Jared đang quay lưng lại với tôi.

Ian phun phì phì và rên lên. “Lần thứ hai rồi đấy,” anh ta gầm gừ, và tôi hiểu rằng cú đấm định dành cho tôi đã bị chuyển hướng vì sự can thiệp của Ian.

“Tôi sẵn sàng làm lại lần thứ ba,” Jared lẩm bẩm, nhưng anh đã quay người lại đối mặt với tôi, mang theo ánh sáng với anh; anh đang nắm lấy cây đèn bằng bàn tay vừa đánh Ian. Cái hang gần như là tỏa sáng sau khi tối tăm quá lâu.

Jared lại nói với tôi, quan sát kĩ càng mặt tôi với ánh sáng mới mẻ, nói gằn từng từ một. “Tên. Truy. Tìm. Là. Ai.”

Tôi buông thõng hai tay xuống và nhìn đăm đăm vào đôi mắt không thương xót của anh. Tôi thấy khó chịu khi ai đó phải chịu khổ vì sự im lặng của tôi – cho dù người đó đã từng một lần cố giết tôi. Tra tấn không phải là như thế này.

Khuôn mặt của Jared lập lòe khi anh đọc sự thay đổi trên mặt tôi. “Ta không cần phải làm mi đau,” anh khẽ nói, không chắc chắn ở chính mình. “Nhưng ta cần phải biết câu trả lời cho câu hỏi của ta.”

Đây thậm chí không phải là câu hỏi đúng – không phải là một bí mật mà tôi buộc phải bảo vệ bằng mọi cách.

“Nói cho ta,” anh khăng khăng, đôi mắt anh nhíu lại với sự thất vọng và nỗi buồn sâu sắc.

Tôi có thực sự là một tên nhát gan không? Tôi thà tin rằng tôi là một kẻ nhát gan – rằng nỗi sợ đau của tôi mạnh hơn bất kì thứ gì khác. Lý do thực sự khiến tôi mở miệng và nói chuyện còn thảm hại hơn thế nhiều.

Tôi muốn làm anh vui lòng, chính cái con người căm ghét tôi thậm tệ này. “Người truy tìm,” tôi bắt đầu nói, giọng tôi thô ráp và khàn đặc; tôi đã không nói trong một thời gian rất lâu rồi.

Anh cắt ngang, sốt ruột. “Chúng ta đã biết nó là một Kẻ truy tìm rồi.”

“Không, không phải chỉ là một Người truy tìm nào đó,” tôi thì thào. “Người truy tìm của tôi.”

“Ý mi là gì, khi nói Người truy tìm của tôi?”

“Được chỉ định cho tôi, đi theo tôi. Cô ta là lý do –“ tôi ngăn mình lại vừa kịp lúc trước khi tôi nói ra cái từ sẽ khiến chúng tôi phải chết. Suýt soát trước khi tôi nói chúng tôi. Sự thật cốt lõi mà anh sẽ hiểu thành lời lẽ giả dối nhất – đùa bỡn với những mong ước sâu kín nhất của anh, nỗi đau sâu sắc nhất của anh. Anh sẽ không bao giờ hiểu rằng mong ước của anh có thể trở thành sự thật. Anh sẽ chỉ nhìn thấy một kẻ dối trá nguy hiểm đang nhìn ra bằng đôi mắt mà anh yêu.

“Lý do?” anh giục.

“Lý do tôi bỏ chạy,” tôi thở hắt ra. “Lý do tôi tới đây.”

Không hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là giả dối.

Jared nhìn đăm đăm vào tôi, miệng anh nửa há ra, khi anh cố hiểu chuyện này. Từ khóe mắt mình tôi có thể nhìn thấy Ian lại đang nhìn lén qua cái lỗ, đôi mắt xanh dương lấp lánh của anh ta mở lớn vì ngạc nhiên. Có máu thâm đen trên môi anh ta.

“Mi chạy trốn khỏi một Tên truy tìm? Nhưng mi là một trong số chúng!” Jared đấu tranh để kiềm chế bản thân, để trở lại với cuộc thẩm vấn của mình. “Tại sao nó lại đi theo mi? Nó muốn gì?”

Tôi nuốt nước bọt; âm thanh ấy dường như to rõ một cách không bình thường. “Cô ta muốn anh. Anh và Jamie.”

Khuôn mặt anh rắn lại. “Và mi đang cố dẫn nó tới đây?”

Tôi lắc đầu. “Tôi không… tôi…” Làm sao tôi có thể giải thích đây? Anh sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật.

“Cái gì?”

“Tôi… tôi không muốn kể cho cô ta biết. Tôi không thích cô ta.”

Anh nhăn mặt, lại bối rối một lần nữa. “Chẳng phải tất cả bọn mi phải thích tất cả mọi người hay sao?”

“Đáng lẽ chúng tôi phải thế,” tôi thừa nhận, đỏ mặt vì hổ thẹn.

“Mi đã kể cho ai về nơi này?” Ian hỏi qua vai Jared. Jared càu nhàu nhưng vẫn dán chặt mắt lên mặt tôi.

“Tôi không thể - tôi không biết… tôi chỉ nhìn thấy những đường viền. Những đường kẻ trong cuốn an bom. Tôi đã vẽ chúng cho Người truy tìm… nhưng chúng tôi không biết chúng là gì. Cô ta vẫn còn nghĩ chúng là một con đường trên bản đồ.” Dường như tôi không thể ngừng nói. Tôi cố làm cho những lời lẽ phát ra chậm hơn, để ngăn mình khỏi lỡ lời.

“Mi nói không biết chúng là gì là có ý gì? Mi đang ở đây.” Bàn tay Jared giơ ra phía trước tới chỗ tôi nhưng rớt xuống trước khi nó vượt qua khoảng cách ngắn ngủi.

“Tôi… tôi gặp rắc rối với… với… kí ức của tôi… của cô ấy. Tôi không hiểu… Tôi không thể tiếp cận vào mọi thứ. Có những bức tường. Đó là lý do tại sao Người truy tìm đó được chỉ định cho tôi, chờ tôi bẻ khóa phần còn lại.” Quá nhiều, quá nhiều. Tôi cắn lưỡi mình.

Ian và Jared trao đổi cái nhìn. Trước đây họ chưa từng nghe thấy điều gì tương tự. Họ không tin tôi, nhưng họ vô cùng muốn tin điều đó là có thể. Vô cùng muốn nó là sự thật. Điều đó làm họ sợ hãi.

Giọng của Jared đột ngột trở nên gay gắt. “Mi có thể tiếp cận cái lán của ta không?”

“Mới thôi.”

“Và mi đã kể với Tên truy tìm.”

“Không.”

“Không ư? Tại sao không?”

“Bởi vì… tới lúc tôi có thể nhớ đến nó… thì tôi đã không muốn kể với cô ta.”

Đôi mắt Ian mở to, đông cứng.

Giọng Jared thay đổi, trở nên trầm hơn, gần như dịu dàng. Nguy hiểm hơn quát tháo rất nhiều.

“Tại sao mi không muốn kể cho cô ta?”

Cằm tôi nghiến chặt. Đây không phải là điều bí mật ấy, nhưng nó vẫn là một bí mật mà anh phải đánh thì tôi mới khai ra. Trong giây phút này, quyết tâm giữ mồm giữ miệng của tôi chẳng mấy liên quan tới việc tự bảo vệ mà là vì một niềm kiêu hãnh ngu ngốc, miễn cưỡng. Tôi sẽ không nói với người đàn ông ghê tởm tôi rằng tôi yêu anh ta.

Anh nhìn thấy sự kháng cự nhá lên trong mắt tôi, và dường như anh hiểu được cần phải làm gì mới có được câu trả lời này. Anh quyết định bỏ qua – hay có lẽ là quay lại với nó sau, để nó đến cuối cùng, trong trường hợp tôi không thể trả lời thêm câu hỏi nào nữa khi anh đã xong với tôi.

“Tại sao mi lại không tiếp cận được tất cả mọi thứ? Chuyện đó có… bình thường không?”

Câu hỏi này cũng rất nguy hiểm. Lần đầu tiên từ trước tới nay, tôi nói một câu hoàn toàn dối trá.

“Cô ấy đã ngã xuống từ nơi rất cao. Cơ thể này đã bị tổn thương.” Nói dối với tôi không dễ dàng gì; lời nói dối này nghe có vẻ gường gượng. Jared và Ian đều phản ứng với âm điệu giả dối trong đó. Đầu Jared nghiêng sang một bên; một trong hai chân mày của Ian nhướn lên.

“Tại sao Tên truy tìm này không từ bỏ như những tên còn lại?” Ian hỏi.

Tôi bỗng kiệt sức. Tôi biết rằng họ có thể tiếp tục chuyện này suốt đêm, sẽ tiếp tục chuyện này suốt đêm nếu tôi tiếp tục trả lời, và dần dần tôi sẽ mắc sai lầm. Tôi gục xuống bức tường và nhắm mắt lại.

“Tôi không biết,” tôi thì thầm. “Cô ta không như những linh thể khác. Cô ta…rất phiền phức.”

Ian cười một tiếng – một âm thanh làm tôi giật mình.

“Và mi – mi thì giống như… các linh thể khác chắc?” Jared hỏi.

Tôi mở mắt ra và nhìn đăm đăm vào anh mệt mỏi trong một lúc rất lâu. Thật là một câu hỏi ngu ngốc, tôi nghĩ. Rồi tôi nhắm chặt mắt lại, dấu mặt vào hai đầu gối, và vòng tay quanh đầu.

Hoặc Jared đã hiểu rằng tôi sẽ không nói nữa hoặc cơ thể anh đang phàn nàn dữ dội khó mà lờ đi được. Anh càu nhàu vài tiếng khi bò ra khỏi miệng hang của tôi, mang theo cây đèn cùng anh, và rồi khẽ rên rẩm khi anh duỗi người.

“Đúng là không ngờ,” Ian thì thầm.

“Nói dối, tất nhiên rồi,” Jared trả lời. Tôi chỉ có thể thoáng nghe được những câu đó. Có lẽ họ không nhận ra tiếng động sẽ dội ngược lại vào trong hang này. “Chỉ là… tôi vẫn không thể hoàn toàn hiểu nó muốn chúng ta tin cái gì – nó đang cố dẫn chúng ta tới đâu.”

“Tôi không nghĩ nó đang nói dối. À, trừ một lần. Anh có để ý thấy không?”

“Chỉ là một phần của âm mưu.”

“Jared, anh đã khi nào gặp một con kí sinh trùng biết nói dối về bất kì chuyện gì chưa? Tất nhiên là trừ một Kẻ truy tìm,”

“Mà chắc chắn là nó.”

“Anh có nghiêm túc không?”

“Đó là lời giải thích tốt nhất.”

“Cô ta – nó là thứ khác xa một Kẻ truy tìm nhất mà tôi từng thấy. Nếu một Kẻ truy tìm có bất kì ý tưởng nào về việc làm sao để tìm được chúng ta, nó sẽ mang tới cả một đội quân.”

“Và chúng sẽ không tìm được gì hết. Nhưng cô ta – nó đã vào được, chẳng phải vậy sao?” “Nó đã suýt chết –“

“Nhưng vẫn còn thở, phải không?”

Họ im lặng một lúc lâu. Lâu đến nỗi tôi đã bắt đầu nghĩ về chuyện vùng ra khỏi tư thế cuộn mình của tôi, nhưng tôi không muốn tạo ra bất kì âm thanh nào khi nằm xuống. Tôi ước Ian đi đi để cho tôi được ngủ. Adrenaline đã khiến tôi kiệt sức khi rút ra khỏi cơ thể tôi.

“Tôi nghĩ tôi sẽ đi nói chuyện với bác Jeb,” cuối cùng Ian cũng thì thào.

“Ồ, đó là một ý kiến tuyệt vời.” Giọng Jared đầy vẻ châm biếm.

“Anh có nhớ cái đêm đầu tiên không? Khi nó nhảy ra giữa anh và Kyle? Chuyện đó rất quái lạ.”

“Nó chỉ đang cố tìm một con đường để được sống, để trốn thoát…”

“Bằng cách tạo cơ hội cho Kyle giết cô ta – nó ư? Kế hoạch tốt nhỉ.”

“Nó đã công hiệu.”

“Súng của Jeb đã công hiệu. Liệu cô ta có biết bác ấy đang trên đường không?”

“Ian, cậu đang nghĩ quá lên đấy. Đó là thứ mà nó muốn.”“Tôi không nghĩ anh nói đúng. Tôi không biết tại sao… nhưng tôi không nghĩ rằng cô ta muốn chúng ta nghĩ về cô ta chút nào hết.” Tôi nghe thấy Ian rảo bước. “Anh có biết cái gì sai trái không?” anh ta lẩm bẩm, giọng anh ta không còn là tiếng thì thào nữa.

“Cái gì?”

“Tôi cảm thấy tội lỗi – tội lỗi như dưới địa ngục ấy – khi nhìn cô ta rúm người lại tránh xa chúng ta. Nhìn thấy những vết thâm đen trên cổ cô ta.”

“Cậu không thể để nó tiếp cận với cậu như thế.” Jared đột ngột bối rối. “Nó không phải là con người. Đừng quên điều đó.”

“Chỉ vì cô ta không phải là con người, anh có nghĩ như thế nghĩa là cô ta không biết đau hay không?” Ian hỏi khi giọng anh ta trôi vào khoảng không. “Nghĩa là cô ta không cảm thấy như một cô gái bị đánh – bị chúng ta đánh?”

“Hãy kiểm soát cảm xúc của mình đi,” Jared khinh khỉnh nói với anh ta.

“Gặp anh sau, Jared.” Một lúc lâu sau khi Ian đi Jared đã không thả lỏng; anh đi đi lại lại một lúc ngang qua cửa hang, rồi ngồi trên chiếu, chắn luồng ánh sáng của tôi, và lầm rầm khó hiểu với chính mình.

Tôi thôi không chờ anh ngủ nữa, và duỗi ra hết mức có thể trên cái sàn hang như cái bát. Anh giật nảy lên khi cử động của tôi phát ra tiếng, rồi lại bắt đầu lẩm bẩm với chính mình lần nữa.

“Tội lỗi,” anh lầm rầm bằng giọng chán ghét. “Để cho nó tiếp cận với anh ta. Y như Jeb, y như Jamie. Không thể để chuyện này tiếp tục. Thật ngu ngốc khi để nó sống.”

Da gà nổi lên trên cánh tay tôi, nhưng tôi cố lờ chúng đi. Nếu tôi hoảng loạn mỗi một lần anh nghĩ tới chuyện giết tôi, tôi sẽ không bao giờ có được một giây phút yên bình. Tôi nằm sấp xuống để cong lưng theo hướng ngược lại, và anh giật người lần nữa rồi lại rơi vào im lặng. Tôi chắc là anh vẫn còn suy ngẫm khi cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, Jared vẫn đang ngồi trên chiếc chiếu nơi tôi có thể thấy anh, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đầu đặt trên một nắm tay.

Tôi cảm thấy như thể mình chỉ ngủ được một hay hai giờ, nhưng tôi đau quá không ngủ lại ngay được. Thay vào đó, tôi suy nghĩ về chuyến thăm của Ian, lo rằng Jared sẽ cố gắng hơn nữa để giữ tôi cô lập sau phản ứng kì lạ của Ian. Tại sao Ian không thể im miệng về chuyện cảm thấy tội lỗi chứ? Nếu anh ta biết anh ta có thể cảm thấy tội lỗi, thì ngay từ đầu tại sao anh ta lại đi loanh quanh và bóp cổ người ta chứ? Melanie cũng khó chịu với Ian, và lo lắng về kết quả của nỗi day dứt của anh ta.

Những nỗi lo của chúng tôi bị gián đoạn chỉ sau vài phút.

“Ta đây,” tôi nghe Jeb gọi. “Đừng tấn công.”

Jared lên cò súng.

“Tiến lên và bắn ta đi, nhóc. Tiến lên.” Âm thanh giọng nói của Jeb tiến gần hơn với từng lời.

Jared thở dài và hạ khẩu súng xuống. “Xin bác đi đi.”

“Cần nói chuyện với cậu,” Jeb nói, gắt gỏng khi ông ngồi xuống đối diện với Jared. “Này, chào,” ông nói hướng về tôi, gật đầu.

“Bác biết cháu ghét chuyện đó thế nào rồi mà,” Jared làu bàu.

“Ừ.”

“Ian đã kể với cháu về những Kẻ truy tìm –“

“Ta biết. Ta vừa mới nói chuyện với nó về chuyện đó.”

“Tuyệt. Vậy thì bác muốn gì?” “Không đến mức là ta muốn gì. Mà là nhu cầu của mọi người. Chúng ta đã sắp hết mọi thứ. Chúng ta cần một chuyến cung cấp thực sự khá khẩm.”

“Ồ,” Jared lẩm bẩm; đề tài này không phải là thứ anh đã căng thẳng chờ đợi. Sau một khoảng dừng ngắn anh nói, “Hãy cử Kyle đi,”

“Okay,” Jared nói đơn giản, chống tay lên bức tường để đứng lên.

Jared thở dài. Có vẻ như lời gợi ý của anh chỉ là nói cho có. Anh co lại ngay khi Jeb vờ chấp thuận. “Không. Không phải là Kyle. Anh ta quá…”

Jeb cười khúc khích. “Gần như đẩy chúng ta vào nước sôi lửa bỏng lần cuối cùng nó ra ngoài một mình, phải không nào? Không phải là một người biết suy xét. Vậy thì, Ian chăng?”

“Cậu ta suy xét mọi chuyện quá nhiều.”

“Brandt?”

“Anh ta không giỏi trong những chuyến đi dài ngày. Bắt đầu trở nên hoảng hốt sau vài tuần. Phạm sai lầm.”

“Okay, vậy thì nói xem ai nào.”

Nhiều giây trôi qua và tôi nghe thấy Jared hít vào rồi thở ra, mỗi lần như thể anh định cho Jeb câu trả lời, nhưng rồi anh chỉ hít thở mà không nói gì.

“Ian và Kyle đi cùng nhau chăng?” Jeb hỏi. “Có lẽ họ có thể bổ trợ cho nhau.”

Jared rên lên. “Như lần trước á? Okay, Okay, cháu biết phải là cháu.”

“Cậu là người giỏi nhất,” Jeb đồng tình. “Cậu đã thay đổi cuộc sống của chúng tôi khi xuất hiện ở đây.”

Melanie và tôi cũng gật đầu; điều này không hề làm ai trong chúng tôi ngạc nhiên.

Jared là điều kì diệu. Jamie và tôi hoàn toàn an toàn trong khi để những bản năng của Jared dẫn lối cho chúng tôi; chúng tôi chưa từng sơ sểnh suýt bị bắt. Nếu Jared đã ở Chicago, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ thoát được an toàn.

Jared nhướn vai về phía tôi. “Còn…?”

“Ta sẽ trông chừng cô ta khi ta có thể. Và ta mong cậu mang Kyle đi cùng. Sẽ có ích.”

“Thế vẫn không đủ - Kyle đi và bác để mắt tới cô ta khi bác có thể. Cô ta… nó sẽ không tồn tại lâu được.”

Jeb nhún vai. “Ta sẽ cố hết sức. Đó là tất cả những gì ta có thể làm.” Jared bắt đầu lắc lắc đầu.

“Cậu còn ở đây bao lâu được nữa?” Jeb hỏi anh.

“Cháu không biết,” Jared thì thầm.

Có một khoảng lặng dài. Vài phút sau, Jeb bắt đầu huýt sáo không vần điệu.

Cuối cùng, Jared thở ra một hơi thật dài mà tôi đã không hề biết là anh nín lại.

“Đêm nay cháu sẽ đi.” Lời nói rất chậm rãi, chứa đầy sự đầu hàng nhưng cũng đầy nhẹ nhõm. Giọng anh khẽ thay đổi, trở nên bớt phòng thủ hơn. Nó giống như là anh đã biến trở lại với con người của anh ở đây trước khi tôi xuất hiện. Để một gánh nặng trách nhiệm trượt khỏi đôi vai anh và mang lên một cái khác, chào đón nó hơn cái trước đó.

Anh đã từ bỏ việc giữ mạng sống cho tôi, để cho tự nhiên – hay đúng hơn là công lý của đám đông – quyết định. Khi anh trở lại, và tôi đã chết, anh sẽ không đổ trách nhiệm cho ai. Anh sẽ không khóc thương. Tôi có thể nghe thấy tất cả những điều đó trong vòng vài từ.

Tôi biết một câu cường điệu của con người dành cho nỗi buồn – một trái tim tan vỡ. Melanie nhớ đã từng nói cụm từ đó. Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ về nó như một lối nói khoa trương, một kiểu mô tả truyền thống cho một điều gì đó không có liên quan với thực tế về mặt sinh lý, giống như tay nhúng chàm. Vì thế tôi không mong chờ nỗi đau trong lồng ngực tôi. Sự nôn nao, có, cổ họng nghẹn đắng, có, và có, cả những giọt nước mắt cay xè khóe mắt tôi nữa. Nhưng còn cảm xúc đau xé lồng ngực này thì sao? Nó chẳng hợp lý một chút nào cả.

Và nó không chỉ có đau, nó còn vặn xoắn và bị kéo theo mọi hướng. Bởi vì cả trái tim Melanie cũng tan vỡ, và đó là một cảm xúc khác hoàn toàn, như thể chúng tôi đã phát triển một nội tạng khác để đền bù cho hai nhận thức trong một cơ thể. Một trái tim kép cho một trí não kép. Nhân đôi nỗi đau.

Anh ấy sẽ đi, cô ấy khóc. Chúng ta sẽ không bao giờ còn thấy anh ấy nữa. Cô ấy không hề nghi ngờ thực tế là chúng tôi sẽ chết.

Tôi muốn khóc cùng cô ấy, nhưng ai đó phải giữ đầu óc cô ấy tỉnh táo. Tôi lấy tay bịt lại tiếng rên rỉ.

“Có lẽ thế là tốt nhất,” Jeb nói.

“Cháu cần sắp xếp vài chuyện…” Đầu óc Jared đã trôi dạt đi rất, rất xa khỏi cái hành lang ám ảnh này.

“Vậy ta sẽ tiếp quản chỗ này. Chúc chuyến đi an toàn.”

“Cám ơn bác. Đoán là cháu sẽ gặp lại bác khi nào gặp, Jeb ạ.”

“Đoán thế.”

Jared đưa lại khẩu súng cho Jeb, đứng lên, và lơ đãng phủi đám bụi trên quần áo của anh. Rồi anh bỏ đi, nhanh nhẹn đi xuống hành lang với những bước chân quen thuộc, trí óc để vào những chuyện khác. Tôi lắng nghe âm thanh nhạt dần của bước chân anh cho tới khi mất hẳn. Rồi, quên mất sự hiện diện của Jeb, tôi vùi mặt vào hai bàn tay và khóc.