Túy Điếu Kim Quy

Chương 9



Trước đại điện đèn đuốc sáng trưng đang thảo luận chính sự, phía trước là những tướng sĩ kỵ binh dũng mãnh của Nhiếp Anh, kim giáp lấp lánh, kỵ binh chiến đấu xếp thành từng hàng, bên trong nhóm binh sĩ có những âm thanh kêu gào, bảo Nhiếp Kỳ sợ vị trí Đông cung bị phế nên hạ độc mưu hại Nhiếp Anh và Hoàng Thượng, muốn đòi lại công đạo.

Nhiếp Ngu thì đứng bên trong đám triều thần, vuốt râu cười lạnh, yên lặng theo dõi biến chuyển, những kẻ đó là do ông ta gài vào, chỉ đợi tình thế bị kích thích tới điểm cao trào, sẽ có thể dùng thân phận của trưởng bối, trước mặt quần thần bức Nhiếp Kỳ nhận tội, phế bỏ Đông cung.

Nhiếp Kỳ dẫn đầu khí thế ngút trời lập uy trước mọi người, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, đợi âm thanh la ó hơi dằn xuống, Phương Lãng lên tiếng nói với những tướng lĩnh kỵ binh dũng mãnh: “Hô Diên Tuần, không mang theo hoàng mệnh, tướng lĩnh đóng quân bên ngoài không được vào kinh, ngươi tự tiện nhập kinh, chính là bất trung; mang binh tiến cung, làm ra hành vi bức người thoái vị, là hại Nhiếp Tướng quân bất nghĩa, ngươi là mãnh tướng dẫn trận, lại hồ đồ đến tận đây, bị người lợi dụng, làm ra sự tình bất trung bất nghĩa này.”

Ngôn từ mạnh mẽ hùng hồn, hoàng uy tự lên, Hô Diên Tuần ở sa trường lâu năm, lại hơi không dám đối diện với ánh mắt của hắn, mặt lộ hổ thẹn, thầm nghĩ lần này mình hành động có thỏa đáng hay không.

Nhiếp Ngu cười lạnh nói: ” Sau khi chuyện Thái tử và Nghi quý phi xảy ra, hoàng huynh đã có ý niệm phế truất, cũng dự định truyền hoàng vị cho Nhị hoàng tử, hẳn là điện hạ lòng mang bất mãn, cấu kết ngoại tộc, dùng kỳ độc mưu hại Hoàng Thượng với Nhị hoàng tử, bây giờ sự thật đã phơi bày, mà vẫn ăn nói bừa bãi, đạo trời sáng tỏ, chỉ sợ cũng không tha cho ngươi, chúng quan khanh nghĩ như thế nào?”

Trên mặt chúng quan lộ vẻ nghi hoặc, nhưng lại sợ uy danh của chúng tướng Hô Diên Tuần, không dám nhiều lời, Nhiếp Quỳnh thấy thế, vội vàng gào lên: “Phụ vương không hề có ý định phế truất, có chiếu thư làm chứng!”

Y chạy vội tới bên cạnh Nhiếp Kỳ, huơ huơ chiếu thư trong tay, Nhiếp Kỳ sững sờ, nhỏ giọng nói: “Ta tưởng ngươi lại trốn đi rồi.”

Nhiếp Quỳnh thấp giọng trả lời: “Đánh hổ chỉ có thân huynh đệ mới đánh được***, ta sẽ không phải kiểu không coi nghĩa khí ra gì như thế.”

***Đánh hổ chỉ có thân huynh đệ mới đánh được (打虎不离亲兄弟): trong câu “Đả hổ hoàn đắc thân huynh đệ, thượng trận tu giáo phụ tử binh” (Đả hổ hoàn đắc thân huynh đệ, thượng trận tu giáo phụ tử binh), ý nói lúc đánh nhau với hổ chỉ có thân huynh đệ mới có thể đồng tâm hiệp lực, ra trận đánh giặc chỉ có phụ tử đồng thời mới có thể đánh thắng trận

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mạng nhỏ phải được đảm bảo.

Hoàng chiếu trong tay lắc một cái, đón gió tung ra, quát: “Chúng quan tiếp chỉ!”

Nhiếp Kỳ và bách quan cuống quít quỳ xuống lĩnh chỉ.

Nhiếp Quỳnh hắng giọng, lớn tiếng đọc lên:

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thái tử Nhiếp Kỳ nhân nghĩa khoan hậu, khắc tận hiếu đạo (tận tụy trả hiếu), phụ tá trẫm cung (giúp đỡ quân vương), khắc nhận dòng dõi (đảm đương phụng bồi đong họ), tuân theo điển chế, tiến lên Hoàng vị, thông cáo trong ngoài, khâm thử.”

Một phen đọc to rõ, rất là vang dội tứ phương, khí thế bức người.

Thấy hoàng chiếu xuất hiện, Nhiếp Ngu chỉ cảm thấy không ổn, lập tức kêu to: “Hoàng huynh rõ ràng đã nói muốn trục xuất Thái tử, lập trữ quân khác, Thất hoàng tử, chắc chắn là ngươi cấu kết cùng Thái tử, giả truyền thánh chỉ, phải bị tội gì!”

Nhiếp Quỳnh cao giọng phản bác: “Lục hoàng thúc, ngươi kích động bách quan bức người thoái vị, lại phải bị tội gì?!?”

So giọng lớn à? Ai sợ ai?

Nhìn Hô Diên Tuần và bách quan còn do dự, ngạc nhiên nghi ngờ, Nhiếp Quỳnh lại giương chiếu thư lên, quát: “Tân đế ở đây, còn không lễ bái? Đây là muốn kháng chỉ à?”

Tên đã lên dây, nghìn cân treo sợi tóc, y mượn nội công truyền lời ra xa, trong gió đêm trong trẻo vang dội, khí phách ngút trời.

Chúng quan nhìn lên Nhiếp Kỳ, chỉ thấy hắn phong thái uy nghiêm, điềm lành quanh người, lẫm liệt có tướng quân chủ, sớm đã buông lòng thần phục, âm thanh hô to vạn tuế, dập đầu bái lạy liên tục, ngay cả Hô Diên Tuần cũng hơi do dự, chân sau khụy xuống đất, quỳ xuống.

Hắn quỳ rồi, chúng tướng kỵ binh dũng mãnh cũng theo đó thần phục, trong lúc nhất thời, đứng ở trước đại điện chỉ còn lại Nhiếp Ngu và vây cánh dưới trướng của ông ta.

Mắt thấy đại cục đã định, Nhiếp Quỳnh hơi thở phào nhẹ nhỏm, bên hông lại bị nhéo nhẹ một cái, Chung Ly Túy sau lưng y cười nói: “Tiểu Phú Quý, ngươi thật là oai phong.”

Chỗ eo tê dại, cũng không dám đánh trả, Nhiếp Quỳnh thấp giọng mắng: “Thành thật một chút đi! Tên ma men chết bầm, ta đang liều mạng, ngươi còn có tâm tư liếc mắt đưa tình.”

“Ai nói ta đang liếc mắt đưa tình, cái này cho ngươi nè.”

Một cuộn giấy nhét vào trong tay y.

“Đây là danh sách quan viên mưu phản ta tìm được từ phủ Nhiếp Ngu, ân uy tịnh trọng***, ông ta sẽ không có đường lui nữa.”

*** ân uy tịnh trọng (恩威并重): trấn an và cưỡng chế đồng thời thi hành

Nhiếp Quỳnh mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận, “Vật quan trọng như vậy, làm sao ngươi tìm được thế?”

Bên tai truyền đến tiếng trêu chọc: “Rất đơn giản, về rồi ta sẽ nói cho ngươi biết ở trên giường.”

Ngay lúc này, tiếng bước chân từ xa lao nhanh đến, mọi người quay đầu nhìn lại, nhưng lại thấy tinh kỳ rõ rệt, áo giáp lẫm liệt, hàng trăm binh sĩ trong nháy mắt vây lại toàn bộ đại điện đang thảo luận chính sự như thùng sắt.

Nhiếp Dao nhanh chân chạy vội tới trước mặt Nhiếp Kỳ, sau khi hành lễ, trình lên một chồng áo vàng nằm trong tay.

“Thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội, đây là hoàng bào được thần tìm thấy tại phủ đệ của Nhiếp Ngu, xin Hoàng Thượng minh xét.”

Thấy tình cảnh này, bách quan xôn xao một trận, chỉ nói Nhiếp Ngu trông thật mưu mô khó dò, lại thấy Ngự Lâm quân vây quanh cung điện, lo lắng tân hoàng sẽ giáng cho bọn họ tội ngỗ nghịch, trong lúc nhất thời tình thế nghịch chuyển, nhao nhao đứng về phía Nhiếp Kỳ, lên án gay gắt hành động của Nhiếp Ngu.

Nhiếp Kỳ cất cao giọng, nói: “Lục vương Nhiếp Ngu, trước đầu độc Hoàng Thượng, sau lại lợi dụng Khương Nguyệt tộc mưu hại Nhị hoàng tử, hiện lại kích động những kỵ binh thiện chiến mang binh bức vua thoái vị, tâm tư mưu phản rõ rành rành, người đâu, bắt Lục vương lại!”

Nhiếp Kỳ nói chuyện không sắc sảo giống Nhiếp Quỳnh nhưng lại nói trúng tim đen, qua loa đẩy hết tội danh lên đầu Nhiếp Ngu.

Có gì đó không đúng, với bụng dạ Nhiếp Ngu, chắc chắn trước khi trù tính đại sự sẽ không làm ra vài cái hoàng bào để mặc chơi chơi.

Nhiếp Quỳnh hơi nghiêng người về phía Nhiếp Kỳ, từng chữ từ trong kẽ răng thoát ra, “Thái tử ca ca, ngươi đang vu oan giá họa đúng không?”

Nhiếp Kỳ mang thần sắc nhàn nhạt: “Phải thì sao?”

“Không có gì, chỉ là có thêm hiểu biết về con người của ngươi.”

Khó trách Nhiếp Kỳ vẫn ung dung như thường, hóa ra đã sớm có an bài, thấy Nhiếp Dao mang tới số tướng sĩ rất hoành tráng, dù cho động thủ, phe mình cũng sẽ không thua. Nhưng, con cờ này được hạ vào lúc nào thế nhỉ? Y còn không biết cơ đấy, xem ra Thái tử ca ca hoàn toàn có tư cách trèo lên ngôi cửu ngũ—— đủ âm hiểm.

Một tiếng kêu thảm thiết chen ngang suy nghĩ của Nhiếp Quỳnh, phía trước là mấy thị vệ giữ chặt Nhiếp Ngu bị người đánh bay ra xa mấy trượng, giữa tiếng kinh ngạc thốt lên, mấy bóng đen cường tráng nhảy đến trước, trường kiếm trong tay chia ra đâm về phía bọn họ.

Thị vệ trái phải vội vàng bảo vệ quân chủ, thấy một người trong đó là Tiểu Đào, Hoắc Thanh vội vàng tiến lên nghênh chiến, dùng kiếm áp chế lưỡi đao trong tay Tiểu Đào, kêu lên: “Tiểu Đào, đừng trợ trụ làm ác nữa, đừng hồ đồ nữa!”

Trong kiếm quang, vẻ mặt Tiểu Đào có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta là sát thủ!”

“Vậy thì từ bỏ làm sát thủ nữa!”

“Đã không còn đường lui!” Tiểu Đào đáp lời rút kiếm, đâm ngược mà đến, hai người kiếm đến kiếm đi đấu với nhau.

Mắt thấy thành công đã ở trước mắt nhưng lại thất bại trong gang tấc, Nhiếp Ngu giận thù đan xen, ác độc tiếp cận Nhiếp Quỳnh, lập tức lại nhìn về phía Chung Ly Túy, có ý bảo hắn động thủ.

Chung Ly Túy nhíu mày, chỉ coi như không thấy, Nhiếp Quỳnh lại ha ha cười lạnh, kéo hắn đến bên cạnh mình, giơ cuộn giấy trong tay lên, nói Nhiếp Ngu: “Lục hoàng thúc, đừng hi vọng Chung Ly sẽ hại ta, thôi thì nói cho người biết vậy, hắn đồng ý giúp ngươi, chỉ là vì mưu cầu sống sót, hiện tại chứng cứ ngươi mưu phản, danh sách loạn đảng trong tay ta cả rồi, muốn nhìn rõ không?”

Lúc đầu Nhiếp Ngu nhìn Chung Ly Túy đứng kế bên Nhiếp Quỳnh, chỉ cho rằng hắn đang tìm kiếm cơ hội ra tay, vạn lần không nghĩ tới hắn sẽ phản chiến, không khỏi vừa sợ vừa tức, cười lạnh với hắn nói: “Ngươi phản bội ta, chẳng lẽ không sợ nỗi đau sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm?”

Nhiếp Quỳnh quay đầu nhìn Chung Ly Túy, nghi hoặc hỏi: “Gì mà nỗi đau sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm thế?”

Chung Ly Túy vẫn không lên tiếng, Nhiếp Ngu lại cười lạnh nói: “Thì ra ngươi chưa biết à, hắn uống thất tuyệt đan của ta, không có giải dược, ruột sẽ bị xuyên thủng, bụng sẽ bị thối rửa mau thôi, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm.”

Tựa như có sấm sét oanh tạc bổ xuống đầu, trong đầu hỗn loạn không thôi, Nhiếp Quỳnh vội vàng cầm tay Chung Ly Túy, vội hỏi: “Là thật sao?”

Gương mặt Chung Ly Túy giấu trong bóng tối, chỉ nhẹ giọng đáp: “Phải.”

“Đồ đầu heo nhà ngươi!” Đáp án được chứng thực, kinh hoảng lập tức chuyển thành phẫn nộ, Nhiếp Quỳnh nắm chặt cổ áo hắn, mắng: “Vì sao biết rõ là độc mà còn uống? Ngươi có đầu óc hay không hả?”

Lại quay đầu về phía Nhiếp Ngu gào: “Đưa giải dược ra đây! Ta thay ông cầu tình với phụ vương, tha thứ tội của ông…”

“Ha ha!” Điều kiện bị tiếng cười càn rỡ cắt ngang, Nhiếp Ngu đưa ra một bình thuốc, lấy một viên thuốc bên trong, bày ra trước Nhiếp Quỳnh.

“Ngươi xem, đây chính là giải dược, thế nhưng…”

Ông ta dùng sức bóp nát, viên thuốc bị biến thành bột phấn, theo gió rơi xuống đất.

“Ta sẽ không cho ngươi! Ta hận nhất người nào phản bội ta, hắn đã chịu thay ngươi mà ngay cả mạng sống cũng không cần, vậy, cứ ngoan ngoãn nhận mệnh, hưởng thụ đau đớn cùng cực dày vò đi.”

“Mẹ kiếp!” Trơ mắt nhìn giải dược bị hủy, Nhiếp Quỳnh vừa tức vừa gấp, tay chân lại lạnh buốt, kinh hoàng thất thố quay đầu nhìn Chung Ly Túy, tự lẩm bẩm: “Có biện pháp, nhất định có biện pháp giải độc…”

Kỳ thật, y rõ ràng hơn bất kỳ ai, thất tuyệt đan vốn chẳng hề có giải dược.

Cái gọi là thất tuyệt, hiển nhiên chính là thất tình đoạn tuyệt, chấm dứt ý niệm muốn sống, loại thuốc bí mật này chủ yếu là để khống chế sử dụng tâm phúc, trước giờ giải dược sẽ không phối chế quá nhiều, mà thứ thuốc duy nhất có thể kéo dài sinh mệnh, đã bị Nhiếp Ngu hủy đi.

Trong nháy mắt trái tim muốn dành thời gian, lập tức phẫn nộ xông tới, y nắm chặt cổ áo Chung Ly Túy liên tục lắc, quát: “Ngươi là cái đồ đầu heo đần thối, đi ăn cám heo là được rồi, tại sao lại đi ăn cái thứ độc dược đó?”

Tay lại bị nắm chặt ngược lại, đôi mắt đen nhắm sâu hoắm của Chung Ly Túy nhìn y, “Tiểu Phú Quý, tay của ngươi lạnh ghê, ngươi đang sợ à?”

Tất nhiên y đang sợ hãi…

“Ta mà không uống thuốc độc thì lúc ấy sẽ bị giết chết, nhưng cũng coi như chuyện sớm muộn mà thôi, ngươi nhẫn tâm đuổi ta đi như vậy, ta nghĩ, cái chết của ta, cũng như mong đợi của ngươi nhỉ?”

Lời nói như lời tâm tình triền miên dịu dàng, Nhiếp Quỳnh lại chỉ lắc đầu.

“Không có, không có…” Y tin rằng trên đời này sẽ không còn loại người nào quan tâm mình như Chung Ly Túy, chính là bởi vì quan tâm, mới ép hắn rời đi.

Cằm bị nâng lên, đôi mắt đen xinh đẹp của Chung Ly Túy hơi híp lại, nói: “Vậy, tìm giải dược cứu ta đi, ta từng nghe ngươi đã nói, trong cung có linh dược giải được bách độc.”

“Ta…”

Không dám đối mặt với ánh mắt kia, Nhiếp Quỳnh rủ mắt xuống, chỉ cảm thấy tiếng đánh nhau huyên náo đều lắng lại, chung quanh yên tĩnh như chết.

Trong cung, Tuyết Liên ngàn năm có thể giải bách độc đã cho phụ vương làm thuốc, y phải đi đâu để tìm linh dược?

“Vốn chẳng có giải dược đúng không? Ngươi chỉ tùy tiện nói một chút thôi nhỉ.”

Giọng nói Chung Ly Túy ôn nhu như mọi ngày nhưng lại nhiều hơn chút cô đơn khàn khàn.

“Từ xưa đã có mới nới cũ, ta đã không còn giá trị lợi dụng, đương nhiên vẫn nên chết khuất đi, e là dù có giải dược đi nữa, ngươi cũng sẽ không cho ta.”

“Không đâu!” Chất giọng khàn khàn phảng phất như không phải phát ra từ miệng mình.

Đầu ngón tay dài mềm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của y, Chung Ly Túy nói: “Nhưng mà, ta không hối hận, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta chết đi thì thế nào? Ai bảo ta yêu một tên tiểu hồ ly nhẫn tâm là ngươi chứ?”

Ngôn từ nhạt nhòa như gió, nhưng lại như búa tạ đục vào tim y, cái loại đau đớn, xé rách trái tim y, giống như nhìn thấy cảnh tượng Chung Ly Túy độc phát thân vong, y muốn cứu vãn sinh mệnh đối phương, lại phát hiện mình bất lực.

“Chỉ có vài người là đáng giá để hắn đánh đổi mạng sống để bảo vệ, cũng tỷ như, vì Tiểu Phú Quý, ta cũng có thể uống rượu độc. “

Hóa ra lời nói đó là có ý riêng, hắn thật sự đã uống rượu độc…

Có lẽ trước đó y từng muốn kiếm cớ để Chung Ly Túy rời đi, những việc chán nản khắp chốn đã trải qua cùng lắm cũng chỉ là một giấc mộng xuân, tỉnh mộng, y sẽ có thể về lại như trước, vẫn là một quý công tử được mọi người tôn sùng như cũ, vẫn lưu luyến những bụi hoa như cũ, sống mơ mơ màng màng.

Thế nhưng… Thật sự có thể đơn giản buông tay như vậy sao?

Đã không buông tay được rồi, đêm đó lúc nghe Chung Ly Túy nói có cầm đến món điểm tâm mà y thích lúc đợi y ở trên thuyền, là y đã biết mình không có cách nào buông tay.

Một người có thể đặt mình trong lòng đến mức đó, y nghĩ, sau này sẽ tìm không ra được đâu.

Cho nên… phải ở cùng nhau!

Y không cần thanh danh địa vị gì cả, chỉ cần có người này bồi bạn ở bên cạnh!

“Ta không có…”

Tiếng nói lại khàn hơn, chỉ vì bối rối và tuyệt vọng cùng lần quẩn trong lòng, khiến y không tiếp nhận nổi.

“Cái gì?”

“Khốn, ta nói —— trước giờ ta chưa từng nghĩ như thế… chưa từng nghĩ đến việc để ngươi phải chết!”

Y không biết Chung Ly Túy quan tâm bao nhiêu, lại quan tâm đến mức —— có thể vì y, ngay cả sinh mạng cũng có thể từ bỏ…

Giương mắt, Chung Ly Túy đang nhìn y dịu dàng, nụ cười lười biếng giảo hoạt, giống với bộ dáng lần đầu bọn họ gặp nhau.

Ngửa mặt, dùng tay ôm lấy cổ của y, đưa đến một đôi môi khẽ run.

Nhiếp Quỳnh chậm rãi nói: “Nếu ngươi không tin, vậy trên đường xuống hoàng tuyền, cũng mang ta theo đi, cho ta đồng hành cùng ngươi, chỉ cần, ngươi đừng trách những lời ta nói tối hôm qua…”

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Tiểu Phú Quý, ngươi đang bày tỏ với ta à? Ngay trước mặt văn võ bá quan.”

“Đúng!” Đã lựa chọn cái chết, như vậy, mấy thứ danh dự mặt mũi cứ bỏ hết đi.

“Ngươi đang sợ, môi của ngươi thật lạnh…”

“Vậy thì, cho ta hơi ấm đi.”

Nhiếp Quỳnh nhắm mắt lại, dùng sức mút vào đôi môi Chung Ly Túy, với hi vọng cầu mong lấy được chút ấm áp của hắn, cái lưỡi mềm dẻo của đối phương cũng chui vào trong miệng y, mong ngóng y nhiệt tình đáp lại, eo bị siết chặt hơn nữa, khiến y hoàn toàn tựa lên lồng ngực rắn chắc vững vàng, Chung Ly Túy ôm y rất chặt, chặt đến mức để y cảm thấy ngay giờ này khắc này, bọn họ đã hòa làm một thể.

Đây là tình huống gì?

Đao quang kiếm ảnh, sát khí hừng hực xen lẫn cảnh tượng ý xuân kiều diễm, Thất hoàng tử Vĩnh Thặng của bọn hắn giờ đây đang nhiệt liệt ôm hôn với một tên nam nhân, những mũi tên phi đao bắn lén tựa hồ cũng thủ hạ lưu tình, bay vun vút hai bên, không thương tổn bọn họ mảy may.

Sát khí lạnh lẽo, nhiệt tình ôm hôn, hai thái cực như trùng hợp tại một điểm nào đó, dung hòa cùng nhau, nét tuyệt mỹ lưu động làm rung động lòng người.

Văn võ bá quan bị một bức xuân cung đồ sống sờ sờ gây choáng váng mặt mày, lập tức tứng tiếng bịch bịch vang lên, mấy lão quan viên chịu không được kích thích ngã xuống đất, hôn mê luôn.

“Chủ tử!”

Nhìn thấy một màn hôn môi của Nhiếp Quỳnh và Chung Ly Túy, Hoắc Thanh phát ra một tiếng than thở.

Cho gã cũng ngất đi mà, không hề cố kỵ ở trước mặt bách quan chủ động diễn cảnh hôn môi, chủ tử không biết xấu hổ, tùy tùng như gã phải làm sao đây… Vừa mất tập trung, cổ tay đau đớn dữ dội, nó bị lợi kiếm của Tiểu Đào đâm bị thương rồi.

Kiếm leng keng rơi xuống đất, nhìn thấy mũi kiếm đối phương đâm về lồng ngực mình, Hoắc Thanh thở ra.

Chết thì chết đi, tốt hơn ở đây chịu cảnh mất mặt xấu hổ. Cảm giác đau chói cũng không truyền đến, mũi kiếm kia dừng lại trước ngực gã, dường như đang do dự.

“Cẩn thận!” Nhìn thấy lợi kiếm Ly Châu đâm tới sau lưng Tiểu Đào, Hoắc Thanh vội vàng kéo tay của cậu ta, thân hình chuyển một cái, ôm cậu ta vào trong ngực, mũi kiếm Ly Châu lại xẹt qua sát cánh tay gã, để lại một đường tơ máu.

“Ngươi làm gì thế hả?!?” Nhìn thấy máu tươi trên cánh tay Hoắc Thanh chảy xuống, khuôn mặt Tiểu Đào tức giận trừng mắt, dậm chân mắng chửi.

“Sợ ngươi bị thương mà. Lâm trận thất thần, làm sát thủ như ngươi thiệt không phù hợp, vẫn nên phong kiếm quy ẩn mới đúng.”

“Ngươi câm miệng!”

“Bảo ta câm miệng à? Được, ngươi không làm sát thủ nữa, ta sẽ câm miệng.”

“Các ngươi im miệng hết cho ta!” Ly Châu rống to.

Không phải vừa rồi hai người này đánh nhau kịch liệt lắm sao? Tự dưng đột nhiên hóa thù thành bạn rồi?

Kiếm của nàng còn nằm đặt ngang đó, vậy rốt cuộc là đâm hay không đâm đây?

“Thái tử điện hạ, phụ vương tỉnh rồi, a, Thất đệ…”

Nhiếp Lạc dẫn tùy tùng vội vàng chạy đến, vốn muốn đem đến tin tức tốt này cho Nhiếp Kỳ, ai ngờ vừa mới đến gần, lại thấy xen lẫn giữa đao quang kiếm ảnh là một màn phong nguyệt, hiệu ứng hình ảnh quá rúng động, khiến hắn lộ ra vẻ ngu ngơ cực kỳ không hợp với bối phận.

Tiếng kinh hô cũng không quấy nhiễu đến nụ hôn nồng nhiệt hai người.

“Đừng sợ, mặc kệ có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Âm thanh êm tai bình thản còn nồng đậm hơn cả rượu mạnh, khiến Nhiếp Quỳnh thêm say sưa trong đó, mùi rượu nhạt ngọt ngào nhẹ nhàng bao lấy y, chính là hương vị mà y thích.

Không sợ, dù cho lập tức rơi vào địa ngục, y cũng sẽ không sợ, bởi vì, có người nhận lời với y, sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh y, không rời không bỏ.

Nhiếp Ngu lại bị tin tức này làm cho khiếp đảm, trong mắt lóe lên sợ hãi, đột nhiên giơ một tay lên, một chùm ánh sáng trắng bay thẳng lên bầu trời đêm.

Cơ hội cuối cùng, cũng là át chủ bài sau cùng, thay ông ta đưa đến năm quân cờ lợi hại nhất của sát thủ Hồng Trần.

Ngay lúc chùm sáng vạch phá trời không, tia sáng lạnh lẽo lặng yên không một tiếng động từ các nơi phóng tới, Hô Diên Tuần có kinh nghiệm nơi sa trường, phản ứng nhanh nhất, lập tức di chuyển hộ giá.

“Bảo vệ Thánh thượng!”

Nhiếp Quỳnh sợ hãi hoàn hồn, muốn rút kiếm phản kích, tay lại đưa đến khoảng không.

Bên hông không có kiếm, thậm chí ngay cả một lưỡi dao phòng ngự cũng không có, trời cao thiệt biết săn sóc mà, sợ y không thể xuống tay cắt cổ tự tử theo tình yêu, vội vàng đến tiễn y một đoạn.

Nhắm mắt lại, chỉ chờ đau đớn xuyên tim, ai ngờ thân thể lại bị đẩy ra, Chung Ly Túy nắm lấy eo của y, một lưỡi đao mảnh như sợi dây bạc từ trong tay áo vung ra, nhẹ nhàng hóa giải hung hiểm đang tới gần.

Thân thể hơi bủn rủn, còn may Chung Ly Túy ôm y, mỉm cười nhìn nhau: “Tiểu Phú Quý, ngươi thật nhiệt tình, không bằng tối nay chúng ta về nhà lại tiếp tục nhé?”

Lưỡi dao màu bạc tung bay, chống lại những ánh sáng lạnh không ngừng tới gần, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Nhiếp Quỳnh, cười nói lưu loát, chẳng thèm ngó tới sát thủ kia.

Trước điện đèn đuốc lóe sáng, Nhiếp Quỳnh lại không cách nào thấy rõ vũ khí trong tay hắn, động tác hắn quá nhanh, chỉ cảm thấy đập vào mắt toàn là những tia sáng bàng bạc.

Tên này biết võ công, chẳng lẽ là ám vệ phụ vương phái đến cho y?

“Cẩn thận!”

Nghi hoặc trong nháy mắt bị lo lắng lấn át, nhìn chiêu thức sát thủ kia ác liệt kỳ dị, Nhiếp Quỳnh vội há miệng cảnh báo, lập tức tránh khỏi cái ôm của Chung Ly Túy. Đao kiếm vô tình, lúc này đừng giả vờ tiêu sái mà khinh thường, để ý đối địch với là chuyện chính đó.

Chung Ly Túy kinh ngạc nhìn y, trên gương mặt tiểu hồ ly hồng hồng lộ ra khẩn trương, biết là y lo lắng cho mình, trong lòng ngọt ngào tan chảy, mỉm cười nói: “Chớ lo lắng, ta bắt một tên khỉ nhỏ cho ngươi chơi.”

Dưới nụ cười nhàn nhạt, cổ tay chuyển một cái, bên trong tiếng lưỡi dao vung nhanh, hạ thẳng xuống yết hầu người kia; đi sau mà đến trước, ép hắn ta rút kiếm đáp lại.

Giây lát đã qua mấy chiêu, kiếm thế Chung Ly Túy nhanh như chớp giựt, mỗi lần sát thủ chỉ mới ra có nửa chiêu thì đã bị bức phải lâm thời biến chiêu, hai lưỡi đao tung bay, nhưng vẫn luôn không có giao nhau nửa phần.

Nhiếp Quỳnh nhìn mà ngẩn người mê mẩn, chỉ cảm thấy chiêu kiếm kia thần kỳ, cuộc đời chưa bao giờ thấy, lúc đầu còn có chút lo lắng, đến cuối cùng tựa như giống như xem biểu diễn, trầm mê trong đó, quên luôn cả việc lớn tiếng khen hay.

Bốn người khác thấy được dị tượng này, đột nhiên huýt một tiếng, thân thể như đại bàng tung cánh, đồng thời nhảy vào kiếm vòng, kiếm phân năm đường, đồng thời ngăn lại đường lui của Chung Ly Túy, chia nhau đâm đến những chỗ yếu hại quanh người hắn.

Đây là chiêu thế cờ chết, vô luận là lui là tiến, chờ đợi hắn toàn là lợi kiếm đâm tới, không ai có thể tránh thoát, bởi vì sát chiêu này bọn hắn đã luyện mười mấy năm, phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng.

Chung Ly Túy cười khẽ một tiếng, kiếm ép thẳng về phía cổ họng của một người, thuận thế quét ngang trước ngực một người khác, chuôi kiếm thì đẩy ra mũi kiếm đánh tới bên hông, mũi kiếm bị nội lực của hắn đánh văng ra, trùng hợp chặn lại lãnh kiếm đồng bạn đang đâm tới.

Một chiêu ba thức, trong nháy mắt bức bách ba người lui ra, đợi người cuối cùng đâm kiếm đến, hắn đã tránh ra, lưỡi kiếm kia không thể thu thế, đâm về lồng ngực đồng bạn đối diện đang đánh tới.

Chung Ly Túy nắm chặt đầu vai y, kéo y tới một bên, nhưng nghe tiếng leng keng vang lên, năm chuôi kiếm nửa chừng đứt đoạn, rơi vào cát bụi.

Hắn thu hồi lưỡi dao, nhìn lướt năm người một cái, “Trong ba năm chẳng có chút tiến bộ, sát thủ như thế không làm cũng được!”

Năm người không dám đáp lời, một tay cầm chuôi kiếm, cúi đầu đứng im.

Nhiếp Quỳnh lấy lại tinh thần, tiến lên túm Chung Ly Túy kêu to: “Sao ngươi lại hiểu rõ chiêu thức của bọn họ như vậy? Chắc không phải ngươi cũng là sát thủ chứ?”

“Đúng vậy đó, hắn là sát thủ, còn nhận thù lao, muốn giết ngươi đấy.”

Tiếng cười bông đùa vang lên, Nhiếp Quỳnh thuận theo âm thanh nhìn lại, thấy một nam tử xa lạ đi đến, trong tay còn chế trụ mạch đập của Nhiếp Ngu, vừa rồi lúc Nhiếp Ngu thoát đi đụng phải hắn ta, bị hắn ta bắt trở về.