Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 37: Ăn sáng với mẹ chồng (2)



"Ở trọ? Nhà con ở quê à? Sao con không sống chung với gia đình?” Bà Thẩm hỏi lại Hàm Chi.

"Chuyện này."

Nét cười trên miệng của Hàm Chi cứng lại. Mỗi khi nhắc về chuyện gia đình Hàm Chi lại không nhịn được chua xót. Gia đình của cô hiện tại chỉ còn cô và người bố đang ở trong bệnh viện mà thôi.

"Mẹ, nhà Tiểu Chi ít người nên cô ấy không sống với người thân".

Thẩm Quân Kỳ ở bên cạnh, vốn định im lặng lầm lì mà nghe mẹ anh và Hàm Chi nói chuyện qua lại thôi. Thế nhưng khi mẹ anh hỏi câu này, Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn đến gương mặt cứng ngắc của Hàm Chi liền biết ngay không ổn rồi. Vì vậy anh liền lên tiếng trả lời thay nhằm giúp giải vây cho Hàm Chi.

“Gia đình ít người?"

Bà Thẩm nghe xong câu nói của Thẩm Quân Kỳ thì hơi ngờ ngợ nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm. Bà Thẩm nhìn Hàm Chi một chút, ngập ngừng hỏi lại.

"Ba mẹ của con."

"Ba cô ấy gặp tai nạn nên hiện tại đang phải ở bệnh viện. Cô ấy ở trọ một mình thôi. Mẹ. Mẹ đừng hỏi nữa."

Thẩm Quân Kỳ tiếp tục thay Hàm Chi trả lời, ánh mắt nhìn mẹ mình mang ý khuyên can. Bà Thẩm nhận được tia hàm ý trong mắt Thẩm Quân Kỳ thì cũng không hỏi Hàm Chi về gia đình của cô nữa. Chuyện này nếu bà muốn biết thì để sau hỏi lại Thẩm Quân Kỳ cũng được. Hoặc là bà có cách riêng để biết được. Không cần phải vội.

"Sống trọ một mình. Vậy chắc điều kiện cũng không tốt lắm nhỉ?" Bà Thẩm nhìn Hàm Chi mà nhẹ giọng nói. Bà thật sự thấy thương đứa trẻ này.

"Dạ. Cũng tạm ổn ạ"

Hàm Chi mỉm cười trả lời cho qua chuyện. Quả thật phòng trọ của cô rất tệ. Sau khi Cố Gia xảy ra chuyện, Hàm Chi hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân mình mà cố gắng sống. Tiền bạc đương nhiên rất khó khăn. Nhưng cô rất hài lòng với hiện tại, chỉ cần có thể lo được cho người ba đang nằm trên giường bệnh của mình là

Hàm Chi cảm thấy đủ rồi.

"Không được"

Bà Thẩm đột nhiên nghiêm giọng. Hàm Chi giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình mà nhìn thẳng bà.

"Dạ? Chuyện gì không được ạ?"

"Con ở trọ như vậy không được đâu. Con gái con lứa sống chỉ có một mình, nguy hiểm lắm. Con cứ dọn về đây ở cùng với Quân Kỳ đi. Có gì mẹ dễ dàng qua đây thăm con hơn".

Bà Thẩm kiên quyết nói, bà muốn Hàm Chi dọn tới đây ở chung với Thẩm Quân Kỳ. Lời bà vừa nói ra xong thì sắc mặt của Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi đồng loạt biến sắc.

"Mẹ. Đừng đùa vậy chứ?"

Thẩm Quân Kỳ là người đầu tiên lên tiếng. Dù rằng anh muốn đem Hàm Chi ra làm vị hôn thê giả để cha mẹ anh yên tâm. Thế nhưng việc đem Hàm Chi về ở chung nhà là việc Thẩm Quân Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến. Ở chung nhà với một người đanh đá như Hàm Chi anh sợ mình không ở nổi mất.

“Ai thèm đùa với con. Đằng nào hai đứa cũng sắp làm đám cưới rồi, ở chung với nhau thì có làm sao đâu?”

Bà Thẩm thẳng thừng mà gạt bỏ ý kiến của Thẩm Quân Kỳ, “Hơn nữa con là chồng chưa cưới của Tiểu Chi, con thấy con bé ở một mình cực khổ như vậy mà không thương xót à?"

"Mẹ à. Chuyện đó thì con có thể thường xuyên gặp và quan tâm cô ấy hơn mà. Đâu nhất thiết phải ở chung nhà chứ!"

Thẩm Quân Kỳ vẫn cố gắng thuyết phục mẹ mình. "Với lại con và Tiểu Chi vẫn chưa chính thức cưới nhau. Để Tiểu Chi ở lại nhà con như vậy sợ người ta nói ra, nói vào, ảnh hưởng đến Tiểu Chi. Cô ấy còn là sinh viên đại học nữa. Không tốt đâu".

"Đứa nào dám nói gì về Tiểu Chi. Con dâu nhà họ Thẩm mà cũng có ai dám nói xấu sao? Nói đi, mẹ sẽ đi xử nó ngay cho" Bà Thẩm vừa nghe thấy có người nói xấu Hàm Chi thì lập tức trở nên hùng hổ hơn. Hàm Chi ngồi bên cạnh thấy bộ dạng đáng sợ của bà Thẩm liền lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Hàm Chi khi nãy cũng định mở miệng nói hùa theo với Thẩm Quân Kỳ, nhưng mà lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị khí thế của bà Thẩm dọa cho chết khiếp rồi. Đáng sợ quá.

"Mẹ à. Chuyện người ta nói sao lưng thì mình sao biết hết được chứ?"

Thẩm Quân Kỳ cảm thấy bất lực với mẹ mình thật sự. Trước giờ anh chưa từng biết mẹ anh thì ra cũng có bộ mặt này. Thường thì bà Thẩm đều ra dáng phu nhân nhà quyền quý, ăn nói, cử chỉ đều hết sức tao nhã. Ngày hôm nay đúng là Thẩm Quân Kỳ phải mở rộng tầm mắt rồi. Hèn chi bố của anh không dám cãi lời mẹ anh một câu nào cả.

"Vậy thì con quan tâm đến lời bọn họ nói làm gì? Quan tâm thì quan tâm đến Tiểu Chi đây này." Bà Thẩm nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì càng cảm thấy không đồng ý hơn.

"Người ta có nói xấu gì Tiểu Chi thì cũng là do thái độ của con mà ra hết đó"

“Sao lại là do con nữa?"

Thẩm Quân Kỳ không hiểu gì mà hỏi lại. Sao nói một hồi thì người bị mẹ trách vẫn là anh vậy nè? Có ai thương anh một chút được không? Hu hu.

"Không do con thì do ai? Con là chồng chưa cưới của Tiểu Chi. Người ta nói ra nói vào sau lưng nó thì chỉ có thể giải thích một điều là con chưa đủ tốt với con bé thôi. Nếu con đối xử đủ tốt thì những lời người khác nói về nó chỉ có thể là ghen tị và ngưỡng mộ. Con nói hai đứa chưa cưới nên sợ bị nói à? Người ta nói là sợ sau này con phụ bạc Tiểu Chi thì con bé sẽ khổ. Vậy thì con nhất định không được phụ bạc con bé là được rồi. Ngày cưới nhất định sẽ cố định, chắc chắn diễn ra thì còn ai nói gì được về con bé nữa chứ? Ý mẹ đã quyết rồi. Hai đứa cứ thế mà làm theo đi"

Bà Thẩm nói một hơi một tràng. Thẩm Quân Kỳ nghe lúc hiểu lúc không, thế nhưng đến cuối cùng thì anh biết rằng việc muốn mẹ anh thay đổi ý định là không thể nào rồi.

Thẩm Quân Kỳ lén nhìn qua phía bên Hàm Chi, ý bảo cô mau nói gì đó với mẹ anh đi. Bà đang thương cô như vậy, cô nói chắc chắn sẽ được hơn anh.

Hàm Chi cũng đang rất rối, cô không biết sao chỉ có một buổi sáng thôi lại có thể xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.

Bỗng dưng cô có thêm một bà mẹ chồng, rồi việc đính hôn, kết hôn cũng được bàn xong xuôi luôn. Đến giờ thì là việc dọn về ở chung với chồng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Hàm Chi không thể nào tiếp nhận nổi.

Hàm Chi nhận được ánh mắt của Thẩm Quân Kỳ, trong đầu suy nghĩ tìm lý do, trong cổ họng đã khô đến mức khó chịu. "Mẹ à."

Hàm Chi khó khăn mà cất giọng, khiến bà Thẩm nhìn về phía mình, sau đó mới nhỏ giọng mà nói,

"Chuyện dọn về sống chung với anh Kỳ có gấp quá không ạ? Chúng con còn chưa quyết định được thời gian đính hôn nữa mà".

"Con bé ngốc này. Gấp gì mà gấp chứ?”

Bà Thẩm thấy Hàm Chi nói một cách rụt rè như vậy thì khẽ đau lòng. Bà nghĩ rằng Hàm Chi đang tủi thân vì thân phận của mình không hợp với nhà họ Thẩm.

"Cưới chồng là phải cưới liền tay con biết không?"

Bà Thẩm kéo ghế đến sát bên cạnh Hàm Chi hơn, bắt đầu công việc khuyên bảo con dâu yêu quý của bà, Thẩm Quân Kỳ nghe câu nói của mẹ mình thì nhíu cả mày lại. Mẹ anh có nói nhằm không vậy? Câu này rõ ràng là "cưới vợ là phải cưới liền tay" mà? Thẩm Quân Kỳ lúc này chịu thua, anh hoàn toàn bó tay dưới sự cố chấp của mẹ anh rồi.