Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 38: Buồn cười



- An ninh vẫn tốt.

Chu Bắc Thành trầm giọng nói:

- Hai người đó có thể là có người sai khiến.

Ngay lập tức Lục Thương Dân dấy lên lòng hiếu kỳ:

- Bị người sai khiến? Ông thấy cô gái nhỏ đó khá tốt, con bé còn có kẻ thù?

- Cô ấy phát hiện bị kẻ khác mạo danh học đại học, liền yêu cầu đối phương thôi học, sau đó có lẽ là người nhà người kia thẹn quá hóa giận muốn hạ thủ sau lưng giải quyết cô ấy, cũng không phải không có khả năng……

Chu Bắc Thành vừa nói xong, Lục Thương Dân tức giận vỗ hai cái thật mạnh vào tay vịn ghế.

- Buồn cười! Những người này thật quá càn rỡ! Trong mắt họ còn có luật pháp hay không? Mạo danh người khác vào đại học có khác gì hủy hoại tương lai của người ta, bị phát hiện còn không nhận sai, lại còn làm ra chuyện như vậy! Họ không sợ, chứng minh có thế lực sau lưng rất lớn! Bắc Thành, cô gái nhỏ đó, còn có người nhà con bé đều là người tốt bụng, lại nhiệt tình, chúng ta nếu đã biết chuyện này, không thể mặc kệ như vậy!

Chu Bắc Thành đã sớm đoán được ông ngoại sẽ phản ứng như thế, anh cười cười:

- Con cũng nghĩ vậy, cho nên đã tìm hiểu mọi chuyện, nhưng nơi này con không quen thuộc, có một số việc còn phải dựa vào ông ngoại giúp sức.

Chu Bắc Thành mới đến, tự nhiên không thể bằng ông ngoại anh đã ở đây bao nhiêu năm, có mạng lưới quan hệ rộng rãi, anh cũng không cần ngượng ngùng mà mượn lực.

- Không thành vấn đề.

Lục Thương Dân trừng mắt nhìn cháu trai:

- Vẫn là tiểu tử con giống ta, tính cách y chang.

Chu Bắc Thành cố ý trêu chọc ông lão:

- Lúc chơi cờ ông cũng không có nói như vậy!

Lục Thương Dân lập tức dựng râu trợn mắt:

- Thằng nhóc thối.

Lúc sau ông lão cũng không nhịn được cười.

Giống như tất cả chuyện không vui xảy ra trước đó đều bị tiếng cười làm tan biến.

Dương Kim Phượng hâm nóng đồ ăn xong đi qua gõ cửa gọi.

Thấy hai ông cháu đều đang cười vui vẻ, bà cũng không khỏi nở nụ cười, lại quay đầu nhìn thoáng qua đứa con gái trong phòng khách, rồi khẽ thở dài...

Hạ Mộng biết bản thân gặp chuyện không may, sau này có lẽ sẽ không dễ được dàng đi thành phố một mình. Vì vậy, buổi tối trước khi đi ngủ, cô đưa một phần phiếu gạo, phiếu thực phẩm mà cô đã đổi được hôm nay cho mẹ cô.

Tiết Minh Nguyệt cầm lấy cất đi, hiện tại bà không có suy nghĩ nào khác, chỉ nghĩ ngày mai có nên đưa con gái đến bệnh viện hay không.

Còn có hai kẻ xấu kia có bị trừng trị hay không, càng nghĩ càng không ngủ được.

Hạ Mộng nằm nghiêng, sau lưng đau ê ẩm, không ngủ được. Trước mắt như hiện lên cảnh tượng trước đó, giống như một vòng lặp vô tận.

Không chỉ trượt băng, đi thang cuốn, hay đi ra ngoài vào buổi tối khiến cô sợ hãi như những bóng ma tâm lý mà trong những cuốn sách từng nhắc đến. Có lẽ phải mất một thời gian dài mới có thể chữa lành tất cả.

Hạ Mộng lại nghĩ tới Chu Bắc Thành.

Càng nghĩ tới cô lại càng cảm thấy duyên phận giữa người với người đôi khi rất kỳ diệu.Cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng anh ấy lại là người sinh viên đó, hai người còn là đồng nghiệp.

Sáng hôm sau, Tiết Minh Nguyệt vén áo của Hạ Mộng lên để xem tình trạng lưng của cô, lại thấy có một mảng đã có chút xanh tím.

- Hai kẻ đáng chết kia chết không được tử tế! Còn có con gái, sau này ra đường cũng phải cẩn thận. Buổi tối cũng đừng đi một mình. Cũng không biết liệu có phải gia đình chúng ta đang phạm điều gì không, trong khoảng thời gian này xảy ra thật nhiều ……

Hạ Mộng không nói lời nào, để mẹ cô nói cho giải tỏa, sau đó mặc một chiếc áo đệm bông, quần bông, khoác áo đi ra ngoài đi vệ sinh.

Khi cô đi ra, nhìn thấy Hạ Tiêu đang đứng gần chỗ chứa củi.

- Anh hai, anh có chuyện muốn nói với em sao?

Hạ Tiêu búng tay một cái lên trái trơn bóng của Hạ Mộng:

- Tiểu nha đầu còn rất thông minh, có phải ngày hôm qua em có chuyện giấu không nói nói với mọi người?

- Phải nói người thông minh là anh mới đúng, vậy mà bị anh đoán ra.

Ở trong nhà cô chỉ có thể nói tất cả với anh hai, Hạ Mộng thấp giọng nói:

- Công an cho rằng hai người đó không giống nhất thời nảy lòng tham, có khả năng bị mua chuộc, sau đó em liền nói cho bọn họ nghe tất cả mọi chuyện, cả chuyện có liên quan tới nhà Tần Văn Văn.

Hạ Tiêu tái mặt:

- Đúng! Hôm qua sau khi nghe đầu đuôi sự việc, anh liền có Cảm giác là người nhà bọn họ đứng sau lưng. Sau này điều tra được gì thì chúng ta cũng không biết được, anh thấy cậu của Tần Văn Văn kia là người có năng lực, có lẽ là sẽ chẳng tra được gì.

- Em cũng nghĩ vậy, cho nên em cũng không dám chờ mong quá nhiều. Anh hai, em với anh chỉ nghi ngờ không biết có phải là hành động của nhà họ Tần hay không đợi điều tra mới biết được. Anh muốn trút giận cũng không được gây chuyện, khoảng một tuần nữa chúng ta sẽ vào Bắc Kinh, không thể mắc sai lầm.

Hạ Tiêu vỗ vỗ bả vai Hạ Mộng:

- Em yên tâm, anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Nhưng hai ngày này em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng đi đâu, muốn đi đâu thì nói với anh, anh xin nghỉ hoặc là chờ anh về đi cùng em.

Hạ Mộng vui vẻ đồng ý:

- Được rồi, em sẽ nghe lời anh.

Hạ Tiêu sờ sờ bút máy trong túi áo:

- Còn có cái bút này, anh rất thích.

Hạ Mộng lập tức nở nụ cười, đôi mắt cong cong thành hình trăng non:

- Anh thích là tốt rồi, sau này có tiền em sẽ mua cho anh bút vàng.

Hạ Tiêu nghĩ rằng em gái chỉ nói đùa mà thôi, không coi là lời nghiêm túc, mỉm cười nói:

- Được, vậy anh sẽ chờ.

Phía bên kia, Tần Văn Văn ở nhà vừa kích động lại thấp thỏm chờ tin tức Hạ Mộng xảy ra chuyện, kết quả, chờ đến bữa cơm chiều thì cậu của cô ta Trần Quốc Thắng tới.

Trần Quốc Hương đang chuẩn bị cơm chiều, nhìn thấy anh trai mình tới còn rất kinh ngạc.

- Anh, sao anh lại tới đây? Anh ăn cơm chưa? Hay là anh ở đây ăn cơm, thịt em lấy từ nhà ăn về, đang chuẩn bị nấu ăn.

Trần Quốc Thắng vẻ mặt nghiêm trọng, ném găng tay vào máy may bên cạnh.

- Hiện tại còn muốn ăn sao? Nếu tôi mà là các người thì giờ đã nuốt không trôi!

Trần Quốc Hương cùng Tần Nghĩa Xương có chút bối rối, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tần Văn Văn từ trong phòng chạy ra, trong lòng không ngừng rơi lộp bộp. Cô ta có linh cảm không tốt, lẽ nào hai người đó không có đem Hạ Mộng……

Trần Quốc Hương lo lắng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Anh hai, chuyện gì xảy ra vậy?

Trần Quốc Thắng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào từng người trong số bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Tần Văn Văn.

- Chuyện này tôi còn muốn hỏi các người đấy? Vì cái gì mà đi mà tìm người bắt Hạ Mộng? Bây giờ cô ta được người cứu, hai kẻ gây án cũng bị bắt vào đồn công an, nếu không phải tôi cùng người ở đó có quan hệ không tồi thì giờ họ đã đến nhà các người điều tra rồi!

- Nhà em không có làm chuyện đó!

Trần Quốc Hương, Tần Nghĩa Xương và Tần Miễn liền sáng tỏ, chuyện này không phải bọn họ làm, vậy là Tần Văn Văn, người đi sớm về muộn hai ngày. Đặc biệt là khi nhìn thấy phản ứng của Tần Văn Văn, liền đoán được mà không cần hỏi.

Trần Quốc Hương tức giận muốn ngất đi, khóc lóc tiến lên đánh Tần Văn Văn:

- Con muốn làm cái quái gì vậy? Không phải chỉ là bỏ học thôi sao? Bỏ thì bỏ, về sau sẽ có con đường khác! Bây giờ làm ra chuyện như vậy, lại còn nháo đến công an, thì không đơn giản là thôi học đâu. Nghĩ đến con gái mình có thể phải ngồi tù, Trần Quốc Hương xuống tay càng nặng……