Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 44: Kết thúc (Hai)



Y Kình giật mình mở to mắt, nhướn mày nhìn người đang ngồi trên giường mình. Thất Tử chống cằm, đôi mắt sáng rõ xuyên qua màn đêm nhìn y.

“Cha tỉnh rồi?”

“Con đến phòng ta làm gì?”

Đồng hồ đặt trên tủ đầu giường hiện số 00:01:01 AM.

Thất Tử bước đến đầu giường, gương mặt bình tĩnh không chút thay đổi ở trong không gian tối đen tiến sát mặt Y Kình, đôi mắt đen láy chăm chú đánh giá ánh mắt Y Kình. “Tôi muốn làm tình với cha.”

“Đừng đùa nữa, lập tức về phòng của con đi.”

“Cha thấy tôi trở nên xấu xí, cho nên không muốn chạm vào tôi có phải không?”

Y Kình không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc lâu trầm mặc, nói: “Con nửa đêm đi đến giường ta, chỉ là muốn cùng ta làm tình?”

“Ừ.” Thất Tử gật gật đầu, “Cha không làm cùng tôi cũng không sao cả, tôi làm cho cha xem cũng được.” Hắn nói xong liền thật sự cởi hết đồ ngủ, ngồi trước mặt Y Kình tự mình xử lý dục vọng.

Y Kình ngưng chú nhìn gương mặt đỏ ửng vì dục vọng của Thất Tử, từng tiếng thở rên rỉ mỏng manh giống như những con dao sắc bén, từng chút, từng chút một cắt vào lý trí và dục vọng của y. Y không thể khống chế nhẫn nại của mình, ôm lấy Thất Tử: “Con đang muốn trả thù ta sao? Nếu làm ta thống khổ con có thể vui vẻ một chút, vì con, ta nguyện ý thống khổ cả đời.”

“Tôi chỉ là muốn cùng cha làm tình.”

Y Kình nắm lấy cằm hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì……” Hắn tới gần bên tai y, nhẹ nhàng nói, “Tôi yêu cha.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, rất đạm, tựa như dòng nước chảy xuôi trong núi, lời tỏ tình không nhiệt tình, không kích động đó như một con dao, hung hăng đâm vào thật sâu.

“Con hãy trừng phạt ta, dùng giọng nói của con, dùng thân thể của con.” Không chịu nổi thống khổ cùng đau đớn vô hạn đang chảy xuôi trong ngực, y ôm chặt Thấy Tử vào ngực, vùi mặt mình vào cổ hắn.

“Coi như là tôi đang trừng phạt cha, vậy dùng thân thể của cha đến chuộc tội đi!”

Trong căn phòng hôn ám, hai thân thể trần truồng dây dưa cùng một chỗ, hay người giống như đây leo quấn quýt, trong phòng tràn ngập hương vị giao hoan. Y Kình ôn nhu giữ lấy cơ thế dưới thân, mồ hôi tinh tế chảy dọc theo làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh. Tính cách Thất Tử đột nhiên biến hóa như thế này, y có chút không biết làm sao, sợ tối nay qua đi, Thất Tử lại giống như lúc ở Long Tát Mỗ Nhĩ, trời vừa sáng lại trở nên lạnh lùng với y.

“Trong lúc đang làm chuyện này có thể đừng không yên lòng được không? Đâm mạnh lên, Please, bộ dạng này của cha đang tra tấn tôi đó.” Thất Tử bất mãn  kháng nghị.

“Vì sao con lại đột nhiên……”

“Đại thúc, ngài nói thật nhiều, muốn làm loại chuyện còn phải có lý do sao? Xin cha đừng có dong dài nữa có được không? Nếu là Thượng Văn Vũ, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không dài dòng như vậy, ah……”

Ánh mắt Y Kình bỗng nhiên tối sầm lại, y bắt lấy Thất Tử chất vấn: “Mấy ngày nay con thường xuyên không ở nhà là vì cùng hắn ở một chỗ?”

Thất Tử nhìn thấy y, cười đến mị hoặc. “Đúng, tôi cùng anh ta ở cùng, mỗi ngày chúng tôi đều chỉ làm tình, anh ta……”

“Từ nay về sau con đừng hòng đi tìm hắn nữa.” Y Kình giận dữ gầm lên đánh gãy lời nói Thất Tử, y thật sự chịu không nổi việc hắn làm chuyện này.

“Bây giờ cha mới để ý tôi?”

“Ta vẫn luôn để ý đến con.”

“Không nghe thấy không hỏi, tùy tôi muốn làm gì thì làm, đây là quan tâm để ý của cha dành cho tôi sao?”

Tầm mắt Y Kình dừng trên gương mặt Thất Tử, chăm chú nhìn hắn, y chỉ nghĩ muốn cho hắn tự do, không nghĩ rằng điều đó lại khiến hắn bị vây trong cái vòng luẩn quẩn như vậy, nhưng y không nói lý do này ra, cảm xúc này đối với Thất Tử, cũng coi như đó là một loại  tiến triển.

……

Sáng sớm tỉnh lại, Thất Tử lập tức cảm thấy thắt lưng mình đau muốn chết, nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra hôm qua mình đã làm gì để thắt lưng ra nông nỗi này. Rửa mặt, đánh răng xong, cả người cũng tỉnh hẳn ra, Thất Tử dạng hai chân, dùng tư thế khập khiễng buồn cười, đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa ai u ai u kêu đau một trận, vừa giống như một ông lão tám mươi lụ khụ ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị đến phòng ăn dùng bữa sáng, hắn vừa mới ra khỏi liền đụng mặt Y Kình đang chuẩn bị bước vào phòng tắm.

“Thắt lưng của con có vẻ không được tốt lắm.” Y Kình nói.

“Tôi rất khỏe.” Thất Tử cứng đầu trả về một cậu, sau đó tập tễnh đi đến phòng ăn.

Y Kình rửa mặt xong, thay quần áo rồi đến phòng ăn. Lam Diệp luôn ngủ thẳng đến giữa trưa mới có thể rời giường cũng đang ở đó, hắn vác hai cái mắt gấu mèo si ngốc ngơ ngác ngồi trước bàn xé bánh quẩy; Hạ Bỉnh Hiên ôm cục cưng, dùng dĩa ăn cắt nhỏ miếng đậu hũ non đút cho cục cưng; Thất Tử thì vẫn đang còn vì cái hông đau nhức mà ảo não.

“Tối hôm qua con quên quần lót ở phòng ta.”

Lời vừa ra khỏi miệng Y Kình, ba người Hạ Bỉnh Hiên đều đột ngột ngừng lại động tá trên tay. Hạ Bỉnh Hiên cùng Lam Kiệp kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn Y Kình nửa ngày, lại đồng lại quay đầu nhìn Thất Tử mặt đã đỏ như mông khỉ.

Hạ Bỉnh Hiên mấp máy miệng, cuối cùng vẫn ngắc ngữ hỏi: “Cậu, hai người, ngày hôm qua, ban đêm……”

“Em với y không làm cái gì cả, cũng không quên thứ gì gì ở phòng y, y đang nói hươu nói vượn, cố ý làm cho em khó xử.” Thất Tử đem Y Kình nói xấu đến đương nhiên, nói y có bao nhiêu độc ác.

Sáng hôm nay, hắn đích xác phát hiện, quần lót thay khi tối hôm qua tắm rửa xong không thấy đâu nữa, còn tưởng rằng mình quên mặc, tìm trong tủ với phòng tắm cũng không thấy, không nghĩ tới là lại ở trong phòng Y Kình.

Lam Diệp hỏi: “Thắt lưng của cậu sao lại bị thế?”

“Tôi, tôi, tôi buổi sáng lúc rời giường không cẩn thận bị va phải. Cục cưng, ba ba đưa con đi chơi.” Thất Tử lung tung tiếp nhận cục cưng, bỏ vào phòng mình.

Lam Diệp không tin lời Thất Tử, chuyển đối tượng hỏi Y Kình: “Hai người tối hôm qua buổi rốt cuộc có hay không làm?”

“Tôi bị muộn giờ.” Y Kình đứng dậy, đi nhanh về phía của.

Lam Diệp kêu lên: “Khỉ, cậu không trả lời, tôi coi như là có á.”

Y Kình không trả lời, cứ như vậy trực tiếp ra khỏi nhà. Trên đường đi tới công ti, y vẫn không ngừng nghĩ về Thất Tử.

Thái độ đêm qua của Thất Tử đối với chuyện của hai người khiến hắn không thể không để ý, nếu như lần đầu tiên là vì cảm xúc quá mức kích động tạo nên (lần hai người ở trên đảo hoang á), như vậy nếu áp dụng lí do đó vào lần đêm qua thì lí do đó trở nên rất miễn cưỡng.

Y quyết định đi tìm Lãnh Kiệt, Lãnh Kiệt là bác sĩ tâm lí học và y dược học, hẳn là cậu ta sẽ cho y một đáp án.

Giữa trưa, Y Kình đi gặp Lãnh Kiệt.

“Căn cứ vào triệu chứng tình huống mà anh kể, Y Chức rất có thể là mắc chứng rối loạn nhân cách do chướng ngại tâm lí, nói dễ hiểu là đa nhân cách mà người ta thường hay nhắc tới, là một loại bệnh tinh thần phi thường hiếm thấy.”

“Cơ hội có thể chữa khỏi có bao nhiêu?”

Lãnh Kiệt trầm mặc thật lâu sau, vẻ mặt bất giác có chút trầm trọng. Tuy nhiên Lãnh Kiệt lại không lập tức cho y một câu trả lời chắc nhắn, nhưng từ biểu hiện của cậu ta, y gần như đã biết được đáp án, không thể chữa khỏi. “Có lẽ đó cũng chỉ là suy đoán chủ quan mà thôi.”

Giờ phút này, y cũng chỉ có thể dùng những ý nghĩ như vậy để an ủi chính mình.

“Tuy trước mắt loại chứng bệnh này trên thế giới vẫn chưa có trường hợp nào được chữa khỏi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng tuyệt đối không chữa được.” Lãnh Kiệt luôn luôn không bao giờ nói bừa dối gạt bệnh nhân, cười cười, “Anh đem cái chìa khóa này có thể mở ra Y Chức hay không khóa lại, đó là việc của anh, kỳ tích lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện, ai biết trước được.”

……

Trong phòng khách sạn, những quần áo bị ném đi một cách tùy ý hỗn độn trên sàn nhà, không khí tràn ngập mùi cơ thể đàn ông. Thất Tử dùng sức đâm vào một cái cuối cùng, sau đó ngửa người nằm lăn trên giường. Đây là lần thứ hai trong ngày hắn lên đỉnh trong người Thượng Văn Vũ, nhưng vẫn cảm thấy hư không như trước.

“Chuyện lần trước anh bàn với em, em nghĩ đến đâu rồi?”

Thất Tử mở mắt, nhìn Thượng Văn Vũ, vô luận hắn tìm kiếm như thế nào, vẫn không thể tìm thấy trên gương mặt đó có gì có thể hấp dẫn hắn. “Gần đây xảy ra nhiều việc, tôi vẫn chưa suy nghĩ xong.” Hắn vừa nói một vừa đứng dậy nhặt đích quần áo của mình liệng trên sàn nhà, bước vào phòng tắm. Cho đến khi hắn ra khỏi phòng tắm, Thượng Văn Vũ đang im lặng dựa vào đầu giường hút thuốc.

“Em có tìn cảm với ông ta phải không? Cho nên em không thể đưa ra quyết định.”

“Tôi chỉ chưa có thời gian suy nghĩ kỹ.”

“Ông ta từng thiếu chút nữa hại chết em, hiện tại em lại mềm lòng, em đã quên ông ta đã từng tra tấn em như thế nào rồi hay sao?”

“Tôi đồng ý.”

Thượng Văn Vũ vui vẻ cong khóe miệng. “Sau khi kế hoạch thành công, em muốn đối xử với ông ta như thế nào cũng được, anh thật sự không đợi được đến ngày nhìn bộ dạng ông ta khi bị tra tấn.”

“Y là của tôi, anh đừng bao giờ động vào y.” Thất Tử chém đinh chặt sắt nói.

Hết chương 44.

Không biết có ai còn nhớ đến nó không 😂😂