Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 4: Trừng Phạt



Nặc Y Tô Tư thấy Thất Tử không có tâm trạng ăn tiếp mới dọn dẹp bàn ăn, Thất Tử chớp mắt nhìn ông thu dọn chén đĩa, vẫn dùng đôi mắt khó hiểu nhìn Nặc Y Tô Tư.

” Không có việc gì đâu.” Nặc Y Tô Tư phi thường cung kính nói, tiếp theo dùng ngữ khí cổ quái chầm chậm giải thích, “Tính tình của cha cậu có chút cổ quái.”

Theo mệnh lệnh của Y Kình thì sau bữa tối, hắn phải đến phòng y. Mắt phải của Thất Tử giật liên tục, hắn thở dài đứng dậy rời khỏi nhà ăn, máy móc bước từng bước trở về phòng mình. Hắn dự cảm đến kế tiếp sẽ phát sinh những chuyện không hay, trên lưng không hiểu vì sao lại có một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Thất Tử nằm ở ban công cẩm thạch màu trắng, ngắm nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào trong căn phòng hôn ám. Hắn quả thật cảm thấy gặp được Y Kình thật cao hứng, chính là hình như Y Kình không giống với hình tượng trong tưởng tượng của hắn.

“Cốc cốc cốc!” Bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ đập cửa, thanh âm của nữ hầu đông thời vang lên.” Thiếu gia! Cậu có ở trong phòng không?” Tiếp theo lại là ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên.

Thất Tử cúi đầu ủ rũ than thở: “Ảo tưởng cùng sự thật tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vây chứ?” Hắn chậm chạp đứng lên, đi ra phòng.

Phòng ngủ của Y Kình ở biệt thự là căn phòng lớn nhất cuối hành lang tầng ba, bên cạnh là thư phòng của y. Bình thường chỉ có thời gian cố định người giúp việc quét dọn hoặc có việc mới có thể nhìn thấy người đi lại trên tầng ba.

Đi trên hành lang lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hắn cùng nữ hầu nện trên nền nhà. Cánh cửa phòng ngủ của Y Kình chậm rãi phóng đại, hắn càng trở nên khẩn trương. Liếc mắt nhìn nữ giúp việc bên cạnh, cô ta mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại làm việc trong nhà này đã bốn năm, biểu tình của cô ta thật tự nhiên, đầu hơi cúi, ánh mắt đánh giá thỉnh thoảng nhìn trộm hắn. Những người trong căn nhà này thật kỳ quái.

Người hầu nữ đưa hắn đến phòng ngủ của Y Kình, nhẹ nhàng gõ tiếng lên cánh cửa, cung kính nói: “Chủ nhân, Chức thiếu gia đến rồi.”

Tiếp theo đó, sau cánh cửa truyền ra thanh âm trầm thấp lại thản nhiên của Y Kình: “Vào đi!”

Người hầu gái đẩy cửa, nghiêng người tránh sang để Thất Tử bước vào.

Thất Tử nhìn thân ảnh của cô hầu gái đi càng lúc càng xa, do dự hạ tầm mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.

“Cậu đến rồi sao.” Đằng sau bộ áo ngủ bằng tơ tằm màu đen của Y Kình là một đôi chân thon dài, y bắt chéo chân, ngồi ngay ngắn trên một chiếc sô pha sang trọng, tạo nên một tư thế vô cùng tao nhã, hai tay đặt hai bên sô pha, gương mặt của y lại ẩn trong bóng tối.

Cho dù không thấy rõ mặt của Y Kình, nhưng Thất Tử lại theo bản năng sợ hãi, và dục vọng chạy trốn. Chân hắn lặng lẽ di chuyển…

“Muốn chạy trốn?” Y Kình lạnh lùng hỏi, “Xem ra thân thể của cậu so với trí nhớ của cậu cũng cùng một dạng. Phế vật chung quy chỉ là phế vật.”

Sau khi tiêu hóa được hết ý nghĩa trong câu nói của y, lửa giận của Thất Tử bị khơi lên. Hắn hận nhất là bị gọi là ‘phế vật’, trước kia có một kẻ gọi hắn như vậy đã bị hắn cho ra biển làm thức ăn cho cá. Lại có một tên khác bị hắn vặn gãy tay phải rồi lại… Hắn nhớ không rõ, bởi vì đây là chuyện rất lâu trước kia rồi.

“Tôi không phải phế vật!” Hắn lớn tiếng phản bác, hùng hổ bước vào phòng, khí thế bức người đối diện với Y Kình.

Y Kình yên lặng nhìn chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng bỗng nhiên nâng lên một chút, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Thất Tử. Vươn tay đóng cửa, y đem Thất Tử vây giữa chính mình và cánh cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng mang theo ý cười đánh giá gương mặt của Thất Tử.

“Ta nói rồi, đừng để ta nhìn thấy khuôn mặt này của cậu.”

Thất Tử nước miếng, trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi ngươi băng lãnh của Y Kình, ương ngạnh hỏi: “Không muốn nhìn, vậy vì sao còn để…… Còn để tôi ở lại đây?”

Ánh mắt Y Kình bỗng trở nên nguy hiểm, y cười lạnh. Xoay người chậm rãi đến gần vách tường, tháo chiếc mã tiêm (cái roi dùng để đánh ngựa ý) từ trên tường xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê hoa văn trên chiếc roi đó.

“Cậu muốn biết đáp án sao?” Y chậm rãi nói, tiếp theo, vô cùng lạnh băng mở miệng, “Cởi hết quần áo ra, lên giường quỳ, hôm nay ta phải trừng phạt cậu, con trai của ta.”

Thất Tử nuốt nước miếng, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông toàn thân đang toát ra hơi thở nguy hiểm, tay phải ở phía sau vụng trộm mở khóa cửa. Có lẽ hắn đã hiểu vì sao Y Chức lại muốn thoát khỏi nơi này đến mức phải dùng đến cả cái chết. Y Kình căn bảng là một kẻ biến thái!!! Hình tượng y trong tim hắn hoàn toàn đã bị hủy hoại rồi.

Chỉ một giây sau khi hắn xoay người chạy trốn, Y Kình đã bắt lấy tay hắn đem khóa lên phía trên đầu. Tay của Y Kình rất lớn, bao trọn cả bàn tay của hắn, đưa hắn gần như bị nhấc bổng lên; bàn tay y thật lạnh, lạnh như khi hắn chạm vào tuyết; Y Kình thành thục ép sát hắn vào lồng ngực mình, chậm rãi phập phồng. Thất Tử cảm thấy, cho dù là đang ở trong lồng ngực này, vẫn sẽ lạnh như vậy.

Y Kình toàn thân đều chứa khí lạnh, chỉ có hơi thở của y bên tai hắn mới cho hắn thấy người đàn ông này còn có chút độ ấm. Lòng bàn tay của Thất Tử toàn là mồ hôi do căng thẳng, hai bên má cũng có mấy giọt chảy dọc xuống.

“Cậu không chạy được đâu, con ta!” Y Kình nguy hiểm nói, giọng nói của y mang theo áp lực xuyên thấu trí mạng.

Thất Tử đánh một cái lạnh run, hắn cố gắng như không có việc gì mà đem ánh mắt di chuyển, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Thới điểm khi Y Kình nói “con ta”, trong đó chứa hận ý không thềm che dấu. Y Kình hận Y Chức? Vì sao?

“Cậu hình như lại trở nên thông minh hơn thì phải?” Y Kình đột nhiên cười nói, đột ngột lại đem Thất Tử đang ngẩn người nên không kịp phòng bị ném lên giường từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra một chiếc còng tay, đem hay tay của Thất Tử khóa lại trên giường.

Đông tác của y rất nhanh, đến khi Thất Tử lấy lại được phản ứng, hắn không phí một giây nào, ngay lập tức vùng vẫy kịch liệt hòng thoát khỏi chiếc còng tay quái ác kia. Ngay sau đó, âm thanh chói tai của vải bị xé rách truyền đến tai hắn, quần áo trên người Thất Tử hoàn toàn bị hạ xuống, cái lưng tinh tế của hắn bại lộ ngay trước mặt Y Kình.

Thất Tử quỳ ở trên giường lớn vừa thẹn lại vừa giận, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Hắn đã từng có tình một đêm với nhiều người, cùng bạn thân làm tình cũng không phải chưa từng có, cũng không phải chưa từng bị đàn ông nhìn qua thân thể, nhưng bị đàn ông xé quần áo thì đây là lần đầu tiên. Hắn thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Y Kình, bao nhiêu sợ hãi ban đầu hoàn toàn đã thiêu trụi không còn một mảnh. Tính tình của Thất Tử vô cùng ngang ngạnh, cho dù đang ở trong thế bị kìm hãm vô cùng bất lợi nhưng hắn sẽ không bao giờ chịu thua. Đối thủ của hắn càng mạnh, hắn cũng sẽ mạnh hơn.

Nhìn chăm chú vào Y Chức đột nhiên biến thành dã thú, đồng tử của Y Kình bỗng nhiên thu liễm lại. Trong một giây phút nào đó, y bị hấp dẫn bởi hắn, nhưng rất nhanh, y liền thức tỉnh. Y Chức là nỗi sỉ nhục của y. Nỗi sỉ nhục không thể quên được.

Trên lưng lần lượt hạ xuống những đợt roi, Thất Tử mở to hai mắt, mười ngón tay bấu chặt vào ga giường, gắt gao cắn chặt môi, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống giường, có chết cũng không kêu một tiếng.

“Muốn chạy trốn sao?” Y Kình cao ngạo coi rẻ Thất Tử, “Cậu thừa biết rằng mình trốn không thoát.”

Thất Tử quay đầu hung tợn trừng mắt Y Kình.

Y Kình nắm chặt lấy cằm Thất Tử nói: “Tốt lắm. Ta đối với cậu càng ngày càng vừa lòng, con ta!”

Thẳng đến khi Thất Tử không thể tiếp tục chịu được trận đòn ác liệt này mà ngất đi, Y Kình mới kết thúc việc trừng phạt hắn.

Sau khi gọi người hầu đến đưa Y Chức trở về phòng hắn. Y Kình rót cho mình một ly bạch lan, đứng ở ban công qua cửa sổ nhìn xuống mặt đất chậm rãi uống thứ chất lỏng kia, ánh mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời đêm. Y Chức thay đổi làm cho y thực sự ngoài ý muốn, tệ hơn là đôi mắt đầy phẫn nộ của dã thú kia khiến y bắt đầu mê muội. Y cười tự giễu, hạ tầm mắt nhìn xuống ly rượu, lắc nhẹ nó một chút, lầm bầm: “Như vậy không phải càng thú vị hay sao?”

oOo

“Thiếu gia, thân thể của cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?” Nặc Y Tô Tư đứng ở trước cửa xe vừa mở của vừa hỏi.

Thất Tử xoay người lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ thư phòng ở lầu ba, hắn biết Y Kình đang đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn. Hắn hướng cửa sổ thư phòng hung hăng giơ lên ngón tay giữa, sau đó cúi đầu nhanh chóng tiến vào xe, nghiêm chỉnh ngồi trong xe, ngang ngạnh nói: “Cám ơn quan tâm. Tôi tốt lắm. Ông hãy nói cho người kia biết, tôi sẽ không trốn, tôi sẽ chiến đấu tới cùng.”

Y Kình nhìn cánh cửa sắt của biệt thự dần dần khép lại. Nặc Y Tô Tư đẩy một chiếc bàn di động vào thư phòng của y, trên bàn đặt một ly hồng trà tinh tế còn đang bốc khói.

Y Kình ngồi xuống chiếc sô pha thượng hạng, lạnh lùng hỏi: “Hắn nói gì đó?”

Nặc Y Tô Tư một bên châm trà, một bên đem lời nói vừa rồi của Thất Tử truyền đạt lại nguyên văn cho Y Kình.

Y Kình bưng chén trà, con ngươi nheo lại, khinh thường cười: “Chiến đấu tới cùng?” Y thản nhiên uống một ngụm trà. “Hắn chỉ có thể làm phế vật!”

Nặc Y Tô Tư mặt không chút thay đổi nói: “Đúng vậy thưa ông chủ.”

“Người đàn bà kia còn sống không?”

“Vẫn còn.”

“Xem ra không bao lâu nữa cô ta và đứa con có thể đoàn tụ rồi.”

Y Kình mỉm cười ôn nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có điều trong mắt y không hề có một chút ý cười nào. Tương lai của Y Chức sẽ như thế nào? Hắn sẽ cùng mẹ hắn ở lại cái nơi đó để cùng sinh tồn chứ?

Y cho phép nữ nhân kia sinh Y Chức ra, và cũng chính tay y đưa đứa trẻ đó vào địa ngục. Ngay từ đầu, y đã quyết định hủy hoại đứa bé đó, nhưng Y Chức ngoài ý muốn lại thay đổi. Hắn không muốn chấm dứt trò chơi một cách dễ dàng như vậy, nếu đã vậy, y sẽ có kế hoạch mới để phụng bồi hắn.

Hết chương 4.