Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 32: Có ta cùng ngươi



Y Kình tắm rửa xong trở lại phòng, khi mở cửa phòng ra, gương mặt y trở nên trầm trọng, tấm rèm trước cửa sổ bị gió gợi lên, y không nhớ là mình có mở cửa sổ. Y Kình nhìn về phía máy tính đặt ở đầu giường, đi đến mở máy lên, trên màn hình hiện lên một cái hộ danh xa lạ.

Thất Tử nhìn xuống, với một độ cao vài chục thước so với mặt đất, hắn nuốt nước miếng, gió đêm thổi xuyên qua bộ quần áo đơn bạc đánh lên da giống như hàng vạn kim tiêm châm lên da thịt, vừa lạnh, vừa đau lại vừa ngứa. Hắn di chuyển từng chút từng chút một trên mép tường, bỗng dưng chân vừa trượt ra, hắn vội vàng bấu chặt lên mặt tường gồ lên, nhìn chiếc dép lê rơi xuống, nuốt nước bọt.

Thất Tử dựa theo trí nhớ tìm thấy cửa sổ phòng ngủ của mình, mở cửa trèo vào phòng, đặt mông ngồi trên mặt đất, đưa tay vuốt tim gan đang đập bùm bùm, thở hắt ra một hơi, vừa ngẩng đầu lên, hắn ngây ngẩn cả người. Trong phòng hắn sao lại có thêm một cái TV thế này? Hắn quay đầu, cười khan hai tiếng, vội vàng đứng lên rời khỏi phòng, vừa lùi vừa xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết đây là phòng của hai người, tôi lập tức đi khỏi đây cái.” Nói xong xoay người chạy trốn nhanh như bay.

Trên giường, một nam một nữ hai mặt nhìn nhau.

Thất Tử chật vật chạy về nơi ở, đưa tay gạt mồ hôi trên trán, phá rối khi người ta đang XXOO thì mắt có bị nổi đau mắt hột không? Nhưng mà cô gái kia quả thật không tệ, mông đủ cong, đủ đầy dặn, ngực đủ lớn…

“Cậu hình như là nhàn đến không chịu nổi thì phải, đã trễ thế này còn ra ngoài sao?” Y Kình tùy ý tựa vào tường ngay cạnh huyền quan, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đã hút được gần nửa, đôi ngươi đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm Thất Tử.

Thất Tử thấy Y Kình, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác tội lỗi, cúi đầu đi ngang qua y: “Tôi thích làm gì không phiền ông quản.”

Y Kình một phen giữ hắn lại: “Cậu đang chột dạ.” Y nói thật khẳng định.

Thất Tử dùng sức vùng ra khỏi tay Y Kình, không kiên nhẫn quát: “Lão tử làm gì để chột dạ? Ông mới chột dạ.”

“Vậy sao cậu không dám nhìn thẳng vào ta?”

“Tôi…… Bộ dạng ông có đẹp đẽ gì không? Tôi nhìn ông, còn sợ bị đau mắt hột.” Thất Tử phùng mang trợn má nói, giọng nói vì mất tự nhiên mà cao hơn bình thường.

“Cậu đi tìm đàn bà?”

“Tôi……” Thất Tử xoay người, vẻ mặt bỗng dưng thay đổi, đỏ mặt nhìn Y Kình đứng trước mặt đang niết một chiếc quần lót nữ màu hồng phấn gợi cảm vừa mới lôi xuống từ trên người hắn, sau đó hắn tức tối nói to, “Đúng vậy, tôi đi tìm đàn bà, còn bắn với cô ta, thích đến không chịu được.” Hắn hung hăng dậm chân lên sàn nhà, tức tối thở hồng hộc trở về phòng.

Hạ Bỉnh Hiên miệng ngậm thuốc lá, tay cầm bia, xoẹt xoẹt kéo dép lê từ trong phòng bếp đi ra, nhìn Thất Tử thở hổn hển dậm chân đi vào phòng, sau đó đi đến bên sô pha ngồi xuống, vừa uống xong một ngụm bia, hắn hỏi: “Cậu ta đi tìm phụ nữ? Hình mẫu đại tỷ tỷ hình như thích hợp với cậu ta đó.”

Trên bàn đặt một đĩa hoa quả, còn có một ít rượu và thức ăn đơn giản.

Y Kình đi qua, khoanh chân ngồi xuống, vươn tay cầm lấy lon bia. “Có lẽ hắn thật sự tìm đàn bà, nhưng – đàn ông càng thích hợp với hắn.”

Hạ Bỉnh Hiên bị sặc bia, buông lon bia xuống, khụ hai tiếng, nói: “Khụ khụ, chỉ có hai người chúng ta uống cũng không có ý nghĩa, tôi đi kêu cậu ta.”

Thất Tử có một vạn cái lý do để không muốn ngồi cùng bàn uống rượu cùng Y Kình, Hạ Bỉnh Hiên chỉ cần một lý do, một vạn lý do của hắn liền biến thành không khí.

Uống cũng được kha khá, Thất Tử một chân đạp lên bàn trà, một tay giơ lên, chỉ ngón trỏ dựng thẳng lên trần nhà: “Lão tử…… Hức……” Hắn vỗ vỗ bộ ngực gầy nhom, “Ta, Phượng Thất Tử, hức…… Một ngày nào đó, hội trở thành tướng quân của bốn bang…… Tướng quân…… Hức……”

Tươi cười trên mặt Hạ Bỉnh Hiên bỗng nhiên biến mất, lon bia đưa đến bên miệng cũng dừng lại, kinh ngạc nâng đầu lên nhìn về phía Thất Tử. Y Kình cũng ngừng lại. Hai người không hẹn mà cùng nghe thấy cái tên kia.

“Hức…… A a a……” “sầm” một tiếng, bia trên tay Thất Tử rơi xuống sàn nhà, còn hắn thì lùi về sau vài bước rồi hoa hoa lệ lệ ngã xuống.

Y Kình tiếp được Thất Tử đang say mèm, đôi mày nhíu lại thành một đường, ánh mắt phức tạp nhìn Thất Tử trong ngực: “Phượng Thất Tử là ai?”

Thất Tử hạnh phúc cong cong khóe miệng: “Hức…… Ta là tướng quân…… A a a……”

Ngồi im lặng một lúc, Hạ Bỉnh Hiên tựa vào sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà cười nói: “Là một tiểu tử ngốc đáng yêu.”

……

Y Kình thật cẩn thận đem Thất Tử đặt lên trên giường, y không biết Phượng Thất Tử là ai, y cũng không muốn biết, người bây giờ đang ở trước mặt hắn là Y Chức, là con trai y. Tại sao Y Chức lại nói mình là Phượng Thất Tử, chuyện đó không quan trọng, y chỉ cần biết rằng mình yêu hắn hơn so với trước kia, vậy là đủ rồi.

” Mẹ… mẹ……”

Y Kình vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn ra khỏi khóe mắt Thất Tử, lại vươn tay tắt đi ngọn đèn đầu giường, căn phòng nháy mắt liền tối sầm. Y phủ lên môi Thất Tử một nụ hôn trấn an. Nhưng không ngờ, cái hôn này lại hai người thâm tình dây dưa. Y cởi áo mình, sau đó lại cởi bỏ quần áo rên người Thất Tử, những nụ hôn dồn dập như mưa mang theo quyến luyến cùng hàng vạn yêu thương của y, giống như đang vỗ về cái quan trọng nhất của mình, ôn nhu thăm dò mỗi một lãnh địa khiến cho y mê muội, đem mỗi lần đụng chạm ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Cơ thể của hai người nhanh chóng thân mật dính lấy một chỗ, nhiệt độ của Thất Tử gần như đã làm y hòa tan. Thất Tử ôm lấy cổ y, những nụ hôn lửa nóng của Y Kình làm hắn cảm thấy đau đớn, hai người điên cuồng làm tình, một lần lại một lần kích thích lẫn nhau, dường như khi mặt trời lên sẽ là ngày tận thế.

Hạ Bỉnh Hiên ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha lớn, thản nhiên tự đắc uống bia, lầm bầm lầu bầu nói: “Ngày mai có lẽ phải mua giường mới.”

Sáng sớm, ánh mặt trời sáng lạng xuyên qua tấm rèm cửa, chiếu vào căn phòng hỗn loạn, Thất Tử là người mở mắt đầu tiên, trong cơn mơ hồ lại thấy bên cạnh mình xuất hiện gương mặt của người đàn ông kia, hắn nhảy dựng lên, ai u một tiếng, rồi “bùm” một cái ngã lên đầu giường cứng ngắc. Eo hắn sao lại đau thế này? Còn có… Giường hắn làm sao vậy? Thất Tử giật mình nhìn chằm chằm vào chiếc giường của mình, gãy hai cái chân.

Y Kình chống tay nằm trên giường, áo ngủ tùy ý mặc trên người lộ ra một mảng da thịt lớn. “Cậu không nhớ rõ?”

Thất Tử đầu đau muốn nứt ra, hắn nhớ rằng bọn ba người bọn hắn đang ngồi ở phòng khách uống rượu, sau khi hắn uống rồi thì… Chuyện sau đó hắn không nhớ gì nữa.

“Sao ông lại ở trong phòng của tôi?”

“Cậu thật sự không nhớ rõ?”

“Mặc kệ đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì, bây giờ, ông lập tức cút ra ngoài cho tôi.” Thất Tử thở hồng hộc rống to.

Y Kình bị đuổi ra khỏi phòng tựa vào tường, theo thói quen muốn sờ trong túi, một hộp thuốc lá được đưa đến trước mặt y, hắn nâng mắt nhìn Hạ Bỉnh Hiên, rút ra một điếu thuốc, ngậm trên miệng, Hạ Bỉnh Biên lấy bật lửa, châm thuốc lá cho y.

Hai người đàn ông tựa vào tường hút thuốc.

Hạ Bỉnh hiên nói: “Tiền mua giường mới, anh trả.”

……

Tổng bộ công ty Y thị, văn phòng chủ tịch —

Y Kình mặt không chút cảm xúc ngồi phía sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, hai bàn tay nắm lại, rồi lại buông ra. “Anh xác định thứ bị coppy là sơ đồ m-66?”

Người đàn ông đứng trước bàn làm việc trả lời:”Tôi đã kiểm tra lại rất nhiều lần, thưa chủ tịch.”

Y Kình nói: “Anh đi ra ngoài đi, chuyện này tạm thời giữ bí mật, ngoại trừ những người đang có mặt trong căn phòng này, đừng để cho người thứ tư biết.”

Sau khi người đàn ông kia rời khỏi văn phòng, Tường Sùng mở miệng: “Chuyện này ngài định giải quyết thế nào? Sơ đồ m-66 bị coppy không phải là chuyện nhỏ.”

Y Kình nói: “Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, cậu không cần nhúng tay.”

Tường Sùng vội vàng nói: “Ngài biết ai là người trộm tài liệu? Ngài biết rõ nếu m-66 rơi vào tay nhân vật nguy hiểm sẽ có kết quả gì, chúng ta phải ngay lập tức tìm được nó về.”

“Tôi nói, chuyện này cậu không cần nhúng tay.” Y Kình không kiên nhẫn đứng lên, cầm lấy áo khoác, không quay đầu lại rời đi văn phòng.

Tường Sùng xoay người kêu lên: “Dylan—”

Y Kình rời khỏi công ti, lái xe trở lại nơi ở hiện tại của mình, Thất Tử đang nhàn nhã vô lo vô nghĩ ngồi trong phòng khách xem phim, hút thuốc lá, hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của Y Kình khi trở về thì ngẩn người một chút, sau đó quay đầu tiếp tục xem phim, một lúc lại cất tiếng cười to.

“Cậu đưa m-66 giao cho ai?”

Thất Tử không mặn không nhạt nói một câu, “Tôi không biết ông đang nói cái gì?” Tiếp theo lại ôm bụng cười ha ha, “…… Ha ha ha, rất thú vị, thật sự là một tên đại ngốc.”

Y Kình giật phăng luôn ổ cắm TV. Thất Tử tức giận quát: “Ông làm cái quái gì vậy?”

Y Kình nói: “Ta không biết là nó lại buồn cười đến vậy.”

Thất Tử liếc mắt xem thường, đi qua muốn cắm lại nguồn TV, bị Y Kình bắt lấy cổ tay, thuận thế đem Thất Tử ném vào tiến sô pha, căm tức ném dây điện ra. “Cậu có biết là cậu đã gây ra chuyện gì không?”

Y làm cái gì vậy? Thất Tử bực bội đứng lên, Y Kình lại đem hắn ấn xuống sô pha, đôi mắt mang theo tức giận nhìn chằm chằm vào hắn. “Thứ cậu trộm đi có thể chỉ cần trong vòng một giây sẽ phá hủy được một thành phố trăm vạn người dân.”

Thất Tử khó tin nhìn Y Kình.

Y Kình thở dài, ngồi xuống sô pha, mỏi mệt thở dài: “Cậu có hiểu được là mình phạm phải một sai lầm trầm trọng hay không? Bởi vì hành vi ngu xuẩn của cậu, sẽ có rất nhiều người vô tội phải vứt bỏ sinh mệnh của mình.”

Thất Tử hiện tại thật sự rất ân hận, cúi đầu, xoắn ngón tay: “Thực xin lỗi, tôi không biết lại nghiêm trọng đến mức đó.”

Y Kình nhìn hắn, hỏi: “Cậu đem sơ đồ giao cho ai?”

Thất Tử nói hết chuyện Ai Tát Nhĩ kêu hắn trộm đồ chỉ như thế nào cho Y Kình nghe, không giấu một chi tiết nào. Y Kình nghe xong chỉ nhìn hắn chằm chằm, từ chối cho ý kiến. Thất Tử đang chột dạ, đầu hắn gần như đã dán sát vào ngực, lại bị nhìn đến sợ, mất tự nhiên dịch chuyển mông đi chỗ khác, đáng tiếc là, sô pha hắn ngồi là sô pha hai chỗ, cho dù hắn có ép mình đến trong góc cũng không cách khỏi Y Kình xa như hắn mong muốn.

“Cậu lên giường với Thượng Văn Vũ?” Y Kình đem từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi ra, y cảm thấy trên ngực mình có một tảng đá đang đè lên.

Thất Tử gật gật đầu.

Hiện tại, y thật sự rất muốn giết hắn. “Cái tên ngu ngốc này.”

Sự tình đã rõ ràng đến vậy, Y Kình cùng Thất Tử lập tức lái xe chạy đến khách sạn Ai Tát Nhĩ ở, khi hai người đuổi tới khách sạn, mới biết buổi sáng Ai Tát Nhĩ đã lên phi cơ chuyên dụng bay về quốc gia của gã. Y Kình lập tức gọi người sắp xếp, buổi tối ngày hôm đó, hai người lên máy bay bay đến vương quốc Long Tát Mỗ Nhĩ.

Trên máy bay–

Thất Tử vẫn có vẻ rất bất an, đồ ăn được đưa đến hắn cũng không động đến, không yên lòng chọt cơm và bánh mì trong hộp. Y Kình nhìn chiếc bánh mì bị chọt thành cái sàng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng cầm lấy tay Thất Tử đang đặt trên bàn nhỏ, ôn nhu an ủi: “Không cần lo lắng, chế tạo vũ khí m-66 cần thời gian, chúng ta lại có rất nhiều thời gian lấy lại sơ đồ, ta sớm nên nghĩ đến là Ai Tát Nhĩ, ở chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của ta.”

Thất Tử nản lòng nói: “Nếu thật sự vì tôi mà rất nhiều người chết, tôi sẽ hối hận cả đời.”

Y Kình đem Thất Tử ôn nhu ôm vào trong lồng ngực: “Có ta cùng cậu.”

Hết chương 32.