Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 19: Con mồi



.

Thượng Văn Vũ cưỡi ở trên người nam nhân dùng sức lay động thắt lưng, hai tay nắm hai cái dương v*t đỏ sẫm, hai nam nhân còn lại cầm lấy côn th*t xấu xí thô to của bọn họ nhét vào trong miệng Thượng Văn Vũ. Năm người đàn ông cứ thế thô lỗ đùa bỡn thân thể Thượng Văn Vũ.

Một người đàn ông rút côn th*t của mình từ trong miệng Thượng Văn Vũ ra, đi vòng ra phía sau Thượng Văn Vũ lấy tay thăm dò miệng tiểu huyệt đang chứa một cái côn th*t, tiếp theo gã lại nhét một ngón tay vào bên trong đó; Thượng Văn Vũ mãnh liệt trừu sáp côn th*t nam nhân, miệng hàm trụ một cái côn th*t màu đen khác kịch liệt phun ra nuốt vào, nam nhân phát ra hơi thở trầm trọng, mạnh mẽ túm lấy tóc hắn ta dùng sức đẩy vào, hai nam nhân phát ra tiếng cười dâm tà, bàn tay chơi đùa thân thể Thượng Văn Vũ.

Gương mặt Thượng Văn Vũ vặn vẹo, mặt hắn ướt đẫm nước mắt cùng thứ dịch dính dấp. Trên cổ hắn ta có một chiếc vòng cổ màu bạc có mặt hình thuẫn, mặt vòng cổ theo chuyển động của người hắn lóe lên ánh sáng màu bạc.

Nam nhân rút ngón tay ra, cầm côn th*t tím đỏ của mình chậm rãi đẩy vào huyệt khẩu đã sớm trướng đỏ của Thượng Văn Vũ. Ánh mắt Thượng Văn Vũ mê ly rồi đột nhiên động đậy, huyệt khẩu lên xuống côn th*t của nam nhân, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Nam nhân đứng ở phía sau hắn ta thô lỗ kéo tóc hắn, buộc hắn nâng đầu lên. “Cưng cũng thật hạ tiện, phải ăn hai cái mới thỏa mãn.”

Bốn nam nhân còn lại phát ra một trận cười.

Thân thể Thượng Văn Vũ bị hai người đàn ông trước sau phối hợp ăn ý trừu sáp, rất nhanh sau đó, biểu tình Thượng Văn Vũ liền xảy ra biến hóa.

Một người đàn ông nâng cằm hắn lên hỏi: “Cẩu cẩu, muốn nói gì?” (dịch ra khá thô, nên để nguyên:”>)

Thanh âm Thượng Văn Vũ khàn khàn tràn ngập tình dục, “Xin… dùng sức thao cẩu cẩu…… Cẩu cẩu muốn ăn đại nhục bổng……”

Nam nhân vừa lòng vuốt đầu hắn: “Cẩu ngoan, vậy ta cho ngươi ăn đại nhục bổng.”

Thất Tử trợn mắt há hốc mồm, hắn chưa bao giờ gặp qua một Thượng Văn Vũ như vậy, hắn ta tựa như muốn dùng thân thể của mình để cùng mấy người đàn ông kia tìm bất mãn.

Y Kình ở bên tai hắn thấp giọng, ngữ khí chậm ngữ khiến da đầu hắn run lên, “Nhìn thấy người mình thích ở ngay trước mặt mình bị luân phiên cưỡng gian, thật hưng phấn có đúng không?”

“Khốn kiếp!” Thất Tử đánh lên mặt Y Kình một quyền.

Y Kình không tránh, để một quyền nặng nề đó giáng lên mặt mình. Vươn đầu lưỡi ra liếm vết máu bên môi, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu chậm rãi chuyển động đến nửa người dưới của Thất Tử. “Thân thể của cậu thành thật hơn nhiều.”

Thất tử vừa thẹn lại vừa giận, trừng mắt với Y Kình, khóe miệng y hiện rõ một vết bầm tím. Hắn công kích về phía Y Kình công kích, nhưng rất nhanh đã bị Y Kình chế phục, chặt chẽ khống chế đè trên tường.

“Đừng dùng chiêu thức cũ với ta.” Y kình nói.

Thất Tử nghiêng đầu, lại vô tình nhìn đến tình cảnh trong căn phòng cách vách, nhắm mắt lại, âm thanh tiếng thở dốc ang lên bên tai làm cho thân thể hắn nóng lên. “Tắt nó đi.”

Y Kình giống như không nghe được yêu cầu đó, một tay chế trụ hai cổ tay Thất Tử, tay còn lại cố ý ở phía dưới của hắn mà ma xát, môi ở bên tai hắn ái muội: “Nơi này của cậu càng ngày càng hưng phấn.”

Thất Tử đột nhiên mở to mắt: “Những chuyện này đều do ông làm?”

Y Kình nhìn hắn, “Thượng Văn Vũ tự nguyện làm sủng vật, ta không bắt buộc hắn ta.”

Thất Tử rống to: “Ông nói dối! Nhất định là ông buộc hắn làm như vậy, lúc trước ông… cũng làm như vậy với tôi có phải không?”

Y Kình cười cười: “Không nghĩ tới cậu sẽ bỏ chạy.”

Hai mắt Thất Tử sung huyết: “Ông ngay cả con trai của mình cũng không buông tha… Súc sinh.”

Y Kình một tay giữ chặt đầu của hắn, hung hăng đụng vào tường, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, bạo lệ nói: “Nếu không phải có kẻ súc sinh này, ngươi đã sớm chết từ lâu… Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nhận rõ thân phận của mình, đừng bao giờ làm ta tức giận, con ta.”

“Phi!” Gương mặt dữ tợn của Thất Tử hướng Y Kình nhổ một ngụm nước miếng, “Đừng nghĩ rằng tôi sẽ quỳ xuống trước mặt ông cầu xin tha thứ.”

Y Kình mị mị con ngươi, đột nhiên hôn lên môi Thất Tử, mang theo sự trừng phạt thô lỗ, tùy ý cướp đoạt cặp môi mềm mại kia.

Thất Tử trừng lớn hai mắt, trong đôi mắt kia là khó có thể tin cùng với bối rối. Hắn ngây người đến hơn ba mươi giây, đầu lưỡi Y Kình tiến vào khoang miệng khiến cho hắn cảm thấy ghê tởm cùng cực.

Y Kình đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, môi ly khai môi Thất Tử, máu làm cho bờ môi của y thoạt nhìn tràn ngập hương vị huyết tinh. Y chế trụ cằm Thất Tử, dữ tợn nói: “Ngươi  nghĩ rằng Thượng Văn Vũ thật sự yêu ngươi sao? Hắn ta là vì muốn được Y gia hỗ trợ nên mới đến tiếp cận ngươi, bị hắn ta vứt bỏ không thương tiếc như vậy mà ngươi còn cho rằng hắn yêu ngươi? Ngươi thật sự là một con lợn ngu ngốc đáng thương.” (Sao lại là con lợn?)

Thất Tử cuồng nộ rống to: “Ông nói bậy! Vũ sẽ không bao giờ lừa dối tôi, chính ông là người đã làm hắn rời khỏi tôi.” Hắn tuyệt đối không tin Thượng Văn Vũ lừa hắn, rõ ràng Thượng Văn Vũ ôn nhu với hắn như vậy.

Y Kình cười trào phúng, buông hắn ra, tựa người vào tường, lấy thuốc lá, tư châm cho mình một điếu, chậm rãi hít một hơi thật sâu. Y phun ra một ngụm khói thuốc, thản nhiên trả lời: “Không tin, ngươi có thể đi hỏi hắn ta.”

Thất Tử ngồi dưới đất hai tay chống lên bức tường ngăn cách hai căn phòng, căn phòng bên cạnh đã trở nên im lặng, Thượng Văn Vũ trên người dính đầy thứ chất dính màu trắng nằm trên mặt đất thở dốc. Hai tay hắn chậm rãi nắm chặt.

Thượng Văn Vũ toàn thân xích lõa nằm ở trên mặt đất nghe được tiếng mở cửa, hắn ta đích chậm rãi quay đầu. Hắn ta nghĩ rằng những người đó lại trở lại, hoặc là vài người khác đến, vì để có được tài trợ về tiền bạc, hắn ta đã đã nhận chiếc vòng cổ đó từ Y Kình, trở thành sủng vật của Y Kình, ở trong câu lạc bộ sủng vật, chỉ cần chủ nhân cho phép, các thành viên trong câu lạc bộ sủng vật có thể đùa bỡn các thành viên khác trong câu lạc bộ, các chủ nhân sủng vật cũng có thể trao đổi hoặc mua bán các sủng vật.

Nhìn người đang đứng ở cửa, Thượng Văn Vũ chấn động, kích động muốn đứng dậy nhưng vô lực, chỉ có thể ngồi trên sàn nhà, vươn tay túm lấy chiếc ga giường dính đầy bạch dịch vứt trên mặt đất quàng lên người.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Thượng Văn Vũ giật mình hỏi.

Thất Tử bước từng bước đến gần bên Thượng Văn Vũ, Thượng Văn Vũ vội vã quay đầu đi, không nhìn hắn, cố ý tránh ánh mắt bức bách của Thất Tử đặt trên người hắn.

“Chỉ cần cậu không đem chuyện cậu nhìn thấy của tôi nói ra ngoài, tôi sẽ vạn phần cảm kích.”

” Vì sao lại phải như như vậy?”

“Tôi không thể để cho gia tộc xuống dốc khi ở trong tay của tôi.”

“Tiền tài cùng địa vị lại trọng yếu như vậy sao?”

“Không có tiền tài và địa vị, tôi liền trở thành một kẻ vô dụng.”

“Anh có yêu tôi không?”

Thượng Văn Vũ gắt gao nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Không.”

Thất Tử hung hăng đánh Thượng Văn Vũ một quyền. “Ta yêu anh là sai.” Xoay người bước nhanh ra ngoài.

Thượng Văn Vũ biểu tình thống khổ đích nhìn chằm chằm tấm khăn trải giường màu trắng, hai tay nắm chặt lộ rõ cả khớp xương, hắn ta dứt khoát ngẩng đầu lên lớn tiếng hô: “Y Chức! Em nghe anh giải thích, Y…… Chủ tịch Y……”

Biểu tình Thượng Văn Vũ trong nháy mắt đọng lại trên mặt.

Y Kình đi tới, ôn tồn cười cười, gương mặt tươi cười nhìn như vô hại đó lại làm cho Thượng Văn Vũ cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Y Kình thản nhiên nói: “Không nghĩ ra ngươi sẽ yêu Y Chức.”

Ánh mắt Thượng Văn Vũ bất an né tránh: “Tôi không có……”

Y Kình dùng một tay ném Thượng Văn Vũ nằm lăn xuống sàn nhà, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống, một bàn chân vẫn mang giày da chậm rãi tiến vào hậu huyệt sưng đỏ vẫn đang chảy ra mấy thứ bạch dịch. Trên đầu Thượng Văn Vũ chảy ra mấy giọt mồ hôi lớn vì đau đớn, chảy xuống dọc theo hai má sưng đỏ. Nơi đó đau đớn làm hắn ta run rẩy không ngừng, tựa hồ chỉ cần Y Kình dùng thêm một chút lực nữa thôi, hắn sẽ bị phá hư toàn bộ.

“Xin…… Thực xin lỗi Chủ tịch Y, tôi sai rồi.”

Lực trên chân Y Kình mạnh thêm, khiến cho Thượng Văn Vũ thở hắt ra. Y nhếch môi hỏi: “Thoải mái sao?”

Thượng Văn Vũ run giọng nói: “Đúng vậy, Chủ tịch y.”

“Ngươi bây giờ muốn dùng cái thân thể này để đi yêu Y Chức sao?” Y Kình liếc mắt nhìn thứ đã mềm nhũn của Thượng Văn Vũ, “Cái đó của ngươi còn có thể dùng sao?”

“Xin lỗi Chủ tịch Y … Xin…… Xin ngài buông tha tôi.”

Y Kình rút chân ra, ra lệnh: “Liếm sạch giày của ta. Từ bây giờ về sau, ngươi phải gọi ta là chủ nhân.”

“Vâng, chủ nhân.” Thượng Văn Vũ quỳ rạp trên mặt đất, từng chút từng chút một liếm giày Y Kình.

Y Kình lạnh lùng híp mắt nhìn Thượng Văn Vũ, đột nhiên lại nâng chân, một cước đá bay Thượng Văn Vũ.

” Lại đây, tiếp tục bắt nó liếm sạch sẽ.”

Thượng Văn Vũ chùi chút máu bên miệng, trở về tiếp tục liếm sạch giày da của Y Kình.

Thất Tử cảnh giác nhìn hai người đàn ông mặc tây trang đứng ở phía trước, cả hai người khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, một người mặc tây trang xa hoa màu đen, người còn lại mặc một bộ tây trang màu xám bạc.

Người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc cười nói: “Con mồi lần này để cho tôi.”

Người đàn ông còn lại không nhanh không chậm trả lời: “Chuyện đó, còn chưa quyết định được….”

Thất Tử đột nhiên cảm giác được hơi thở đằng sau lưng không đúng, toàn thân tập trung hết sức lực vào chân, lập tức nhảy sang phía sườn phải hành lang, vừa quay đầu lại đã thấy nơi vừa rồi hắn đứng có một người đàn ông cao lớn đang ở đó, đôi mắt rất sâu, tướng mạo đoan chính.

Người đàn ông đối với việc không bắt được Thất Tử tựa hồ có chút thất vọng.

“Con mồi lần này hình như rất khó đối phó.” Nam nhân nói.

“Thế không phải càng thú vị hơn sao!” Nam nhân tây trang màu xám bạc cười.

Nam nhân đi về phía Thất Tử hai bước, ánh mắt ưng sắc bén lợi hại đích đánh giá Thất Tử. Nam nhân bá đạo tuyên bố: “Hắn phải là sủng vật của ta.”

Ba người bọn họ liếc nhau, người mặc tây trang màu đen nói: “Kẻ nào bắt được con mồi, hắn là của người đó.”

Mẹ nó! Một đám kẻ điên, đi mẹ mày, lão tử không phụng bồi. Thất Tử dùng sức đẩy cánh cửa sổ thủy tinh gần mình nhất, thả người theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Người đàn ông mang tây trang màu xám bạc kêu lên: “Đây là tầng ba đó, hắn không muốn sống nữa sao?”

Ba người chạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống, đã thấy Thất Tử mượn một gốc cây đại thụ thuận lợi nhảy xuống mặt đất, hướng trên tầng ba nơi bọn họ đang đứng hung hăng giơ ngón tay giữa lên, xoay người chạy về phía nơi đỗ xe.

“Hắn phải là của ta!” Người đàn ông cao lớn thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, một bên đuổi theo Thất Tử, một bên gọi điện thoại hạ mệnh lệnh, người đàn ông nói một tràng tiếng Ả-Rập một cách lưu loát.

Thất Tử hạy về phía xe của Y Kình, đột nhiên một chiếc bẫy thú từ trên rơi xuống trùm lên người hắn, hắn khó thở cố gắng thoát khỏi chiếc bẫy, mấy cái miệng đen ngòm của con vật gì đó liền nhắm đến hắn.

“Không cần sợ, bọn chúng sẽ không làm cậu bị thương.”

Nam nhân đi tới, vươn tay ra định chạm vào Thất Tử. Thất Tử mang theo hiềm ác né tránh, sau khi biết nơi này là nơi nào, hắn đối với những người đàn ông xuất hiện ở đây đều không có chút ấn tượng tốt nào.

“Thả tôi ra.”

“Cậu bây giờ là của ta.”

Thất Tử khó thở tức giận mắng to: “Đi con mẹ mày đi, lão tử không phải là của ai cả.” Ngoài dự đoán của mọi người, tiếp theo Thất Tử đoạt khẩu súng, chỉ vào nam nhân, “Các ngươi đều cút cả cho ta, bằng không lão tử giết các ngươi.”

Nam nhân không thèm động đậy, “Có lẽ cậu còn chưa kịp bóp cò, cậu đã chết trước rồi.”

“Ngươi uy hiếp ta? Lão tử sáu tuổi đã chơi với đao rồi đó.” Hắn dùng khóe mắt quét qua mấy người đang cầm súng chĩa vào mình, “Trước khi bọn chúng xuống tay với ta, thì viên này đã bay xuyên qua đầu ngươi rồi.”

Nam nhân giơ hai tay lên, “Được rồi, ta thả cậu đi. Xe của ta ở ngay tại bên kia, để ta tiễn cậu đi.”

” Cảm ơn, không cần. Các ngươi tránh ra.”

Nam nhân lui người tạo thành một đường đi cho Thất Tử, Thất Tử dùng sung chỉ vào nam nhân từng bước lui về xe Y Kình, mở cửa rồi lên xe, lấy ta lần mò một chút mới phát hiện chìa khóa không có ở trên xe. Người đàn ông thừa dịp hắn thất thần, chỉ một chút đã đoạt lại được khẩu sung rồi đem hắn kéo vào lồng ngực, họng sung đặt ngay trên huyệt thái dương.

“Bình thường thường thì chủ nhân của mèo con sẽ giúp nó tỉa bớt móng vuốt, để phòng khi nó có ý định cào mình bị thương. Khi trở về, ta cũng sẽ giúp em sửa lại vuốt.”

“Về mẹ ngươi, ngươi thật đáng khinh.”

“Ai Tát Nhĩ vương tử điện hạ, đã lâu không gặp.” Y kình đi tới, lễ phép mỉm cười, “Không biết con của tôi đã làm chuyện gì mà điện hạ lại dùng súng chỉ vào hắn?” (hị hị, mình không biết Ai Tát Nhĩ  phiên âm ra là cái gì, ai biết giúp mình với ~)

Ai Tát Nhĩ cực kì không ngờ tới, hỏi: “Hắn là con của ngài? Ta lại nghĩ rằng hắn là một con sủng vật chưa được thuần hóa.” Ai Tát Nhĩ đưa khẩu súng cho hộ vệ, hướng về phía Thất Tử đưa ra một tay, “Thật có lỗi, xin hãy tha thứ cho sự vô lí của ta.”

Thất Tử nhu nhu cánh tay đau nhức, hừ một tiếng, lập tức lên xe, “phanh” một tiếng đóng lại cửa xe, thừa dịp Y Kình cùng Ai Tát Nhĩ còn đang nói chuyện, tìm cơ quan khởi động, khởi động chiếc xe mui trần chạy đi.

Ai Tát Nhĩ cười nói: “Con của ngài quả thực không chịu khuất phục.”

Y Kình chỉ mỉm cười không rõ ý.

Hết chương 19