Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 42: Không thể rời xa (1)



Đầu ngón tay rốt cuộc xoa lên da thịt nhẵn nhụi mát lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sườn mặt tinh xảo, thẳng đến khi một cái tay khác khẽ nắm lấy ngón tay nàng, sau đó nữ nhân đang ngủ say kia liền ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhu như nước: "Nàng tỉnh rồi sao?"

"Ừ, hiện tại là lúc nào rồi?" Sắc mặt Phó Ngôn Khanh tốt hơn chút ít, nhìn một chút trong phòng, lên tiếng hỏi.

Triệu Tử Nghiễn ngồi dậy, ôn hòa nói: "Đã là giờ hợi canh ba, nàng đều mê man gần ba canh giờ rồi. Còn khó chịu, còn có chỗ nào đau không?"

Thấy trong ánh mắt nàng đau lòng cùng lo lắng, Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Cũng không đau nữa, ta không sao. Nàng thế nào, đã nghỉ ngơi chưa?"

Triệu Tử Nghiễn gật đầu: "Buổi chiều Lạc Âm chăm sóc nàng một lúc, ta liền nghỉ ngơi. Nàng cả ngày đều chưa ăn cơm, hẳn là đói bụng." Nói xong Triệu Tử Nghiễn ngồi dậy rót chén nước, cẩn thận đút nàng uống: "Ngoan, nàng trước uống nước thấm cổ họng, ta bảo Lạc Âm chuẩn bị đồ ăn, còn có thuốc nữa, tỉnh rồi nên uống."

Phó Ngôn Khanh nhíu nhíu mày: "Còn phải uống thuốc sao?"

Triệu Tử Nghiễn ánh mắt cưng chiều, nhẹ nhàng vuốt dọc theo chóp mũi nàng: "Thương tích của nàng không nhẹ, tất nhiên phải uống thuốc, ta có mua cho nàng mứt quả, sẽ không để nàng bị đắng đâu."

Nhắc tới mứt hoa quả, Phó Ngôn Khanh có chút tiếc nuối: "Ta vốn cũng có mua chút ít đấy...." Nói xong Phó Ngôn Khanh mới phát giác được không đúng, liền muốn nói sang chuyện khác.

Ánh mắt Triệu Tử Nghiễn loáng một cái, ảm đạm nói: "Thật xin lỗi."

Phó Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ: "Nàng vì sao phải xin lỗi? Nếu nói là bởi vì ta cùng nàng ở bên nhau mà dẫn đến trận tai họa kia, đó cũng là do ta chính mình lựa chọn. Hắn có cho ta cơ hội rời khỏi nàng, nhưng ta hiện tại rất tham luyến nàng, nếu ta muốn có được nàng, liền phải trả giá bằng tính mạng, cũng là đáng giá. Hơn nữa, nàng đến cứu ta, còn thay ta đòi lại công đạo, nơi nào cần phải nói xin lỗi. Trừ khi nàng cũng cảm thấy không nên cùng ta hoang đường?"

Triệu Tử Nghiễn vội vàng lắc đầu: "Không phải."

"Vậy thì được rồi, đừng nhắc lại nữa." Thanh âm Phó Ngôn Khanh có chút cứng rắn nói.

Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại.

"Tử Nghiễn." Phó Ngôn Khanh nhẹ giọng lên tiếng: "Những lời nàng nói trước mặt người kia, đều là sự thật sao?"

Triệu Tử Nghiễn có chút ngập ngừng: "....Những lời nào?"

"Dù cho ta lợi dụng nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện, hết thảy tính toán từ trước đến giờ của nàng đều bởi vì ta?"

Triệu Tử Nghiễn trong lúc nhất thời không biết trả lời ra sao, lúc trước nàng sợ Phó Ngôn Khanh có gánh nặng, cho nên mới nói với nàng ấy rằng, nàng cũng có ý đồ riêng. Nhưng hôm nay chuyện xảy ra khiến nàng sợ hãi, nàng vội vàng muốn nói cho Phòng Đạo Hải biết, Phó Ngôn Khanh quan trọng đến mức nào đối với nàng, để hắn không xuống tay với nàng ấy. Nàng ấp úng đáp: "Cũng...không hẳn là như vậy, ta trước có nói với nàng, ta là vì chính mình."

Phó Ngôn Khanh thở dài, rất là thất vọng nói:"Nguyên lai nàng chỉ là muốn lừa hắn, ta còn tưởng là sự thật, một phen cảm động đến rối tinh rối mù."

Triệu Tử Nghiễn hoảng hốt: "Ta không có... Ta thật lòng nguyện ý, chỉ cần nàng thích, ta cái gì cũng có thể cho nàng."

Phó Ngôn Khanh buồn cười nhìn nàng, xem ra đứa trẻ này cũng có lúc luống cuống như thế.

"Được rồi, ta biết tâm tư của nàng. Trước đây ta rất sợ sẽ thiếu nàng quá nhiều, bởi vì lúc đó chúng ta chỉ giới hạn ở tình bằng hữu, nhiều nhất là hiệp trợ lẫn nhau, nàng dụng tình quá sâu, ta làm sao trả nổi. Nhưng mà hôm nay, ta và nàng đã là lưỡng tình tương duyệt, nàng cho ta bao nhiêu, chỉ cần ta có thể, ta liền đáp lại nàng bấy nhiêu."

Triệu Tử Nghiễn nghe được con mắt tỏa sáng, lập tức áp tới gần nàng, kinh hỉ nói: "Khanh nhi, nàng nói đều là thật lòng sao?"

"Tất nhiên." Phó Ngôn Khanh hơi nghiêng đầu đi, ra vẻ thản nhiên, chợt nghe được tiếng cười thanh thúy của người kia ở bên tai. Nàng có chút kỳ quái hỏi: "Nàng cười cái gì?"

Triệu Tử Nghiễn nhẹ nhàng ôm nàng, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng: "Khanh nhi vừa rồi ý tứ là, lúc trước nàng sợ ta dùng tình quá nặng, nàng trả không nổi nên mới không nhận. Mà hôm nay nàng cùng ta ái mộ lẫn nhau, có thể...lấy thân đền đáp sao?"

Phó Ngôn Khanh lỗ tai đỏ bừng, khẽ nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh của nàng, cả giận nói: "Tốt tốt một cô nương gia, vậy mà nói bực này không đứng đắn, học từ ai vậy!"

"Tiên sinh à, đệ tử ta học từ ai, nàng nói thử xem?"

Triệu Tử Nghiễn trong lòng vui vẻ, lời nói chỉ là thuận miệng mà thôi, hiện tại để ý, liền nhận ra Phó Ngôn Khanh giờ khắc này mặc một thân áo mỏng, vạt áo tán loạn bị nàng ôm vào trong ngực, lập tức có chút khí huyết dâng trào, trên mặt cũng hồng thấu triệt. Nàng lúng túng buông người kia ra, ánh mắt lại nhịn không được liếc xuống ngực áo Phó Ngôn Khanh, lúc này mới lắp bắp nói: "Nàng...nàng hẳn là đói bụng, để ta xuống bếp mang thức ăn lên."

Phó Ngôn Khanh thấy nàng phản ứng không đúng, cúi đầu nhìn xuống ngực, lúc này vạt áo để hở lộ ra một mảng da thịt trong suốt. Nàng vội vàng kéo tốt y phục, trên mặt nhiệt ý tràn lan. Đứa trẻ này, đúng là hỏng thấu rồi.

Đại khái là lo lắng Phó Ngôn Khanh đói bụng, Triệu Tử Nghiễn dù có chút xấu hổ nhưng vẫn rất nhanh trở lại. Lúc nàng đẩy cửa vào cuốn theo một hồi gió lạnh, khiến cho người trong phòng khẽ rùng mình. Nàng tay phải cầm một hộp cơm, tay trái bưng khay thức ăn, trên người bọc một kiện áo choàng đã có chút ướt, mấy sợi tóc trên trán cũng đọng vài giọt nước.

Phó Ngôn Khanh bước lên định tiếp nhận mấy đồ vật trong tay nàng, lại bị nàng tránh đi: "Nàng ngồi xuống đừng cử động, bên ngoài trời mưa, khí trời rất lạnh, cần phải mặc thêm y phục. Nàng còn đang bị thương, đừng để cảm lạnh."

Phó Ngôn Khanh cũng không cùng nàng giằng co, xoay người đi đến tủ lấy ra hai bộ y phục, chính mình mặc xong liền bước đến bên Triệu Tử Nghiễn, thay nàng đem áo choàng cởi bỏ. Lại phát hiện ngoại bào của nàng ẩm ướt, Phó Ngôn Khanh liền trực tiếp vươn tay cởi thắt lưng nàng. Triệu Tử Nghiễn sắc mặt đỏ ửng, nhưng vẫn đứng yên, nhìn xem nàng ấy đem ngọc bội của mình cởi xuống để ở một bên, vội đưa tay nhận lấy y sam: "Ta tự mình mặc liền tốt, nàng dùng cơm trước đi."

Kéo Phó Ngôn Khanh ngồi xuống bàn, Triệu Tử Nghiễn liền mở nắp hộp, đem ra một chén cháo hoa, lại thêm một chén canh gà đặt ở trước mặt nàng. Trong khay bên cạnh chính là mứt hoa quả cùng một chén thuốc.

Phó Ngôn Khanh nhìn thoáng qua, khẽ cau mày: "Vậy nàng thì sao?"

Triệu Tử Nghiễn sững sờ, lập tức kịp phản ứng:"Ta đã ăn rồi."

Phó Ngôn Khanh khiêu mi nhìn nàng một cái, dĩ nhiên không tin. Dựa theo tính cách của nàng, làm sao có thể dùng qua bữa tối. Vừa rồi chỉ đi chốc lát, tất nhiên cũng không có khả năng kịp ăn gì.

Phó Ngôn Khanh cũng không nhiều lời, đưa chén cháo qua cho người kia: "Nàng đó, ngồi uống ăn cùng ta."

Triệu Tử Nghiễn không dám cãi lời, đành phải ăn một ít, hai người liền dùng chung một chén cháo cùng một chén canh gà, sau đó Phó Ngôn Khanh còn phải uống thuốc. Nhìn thấy người kia ngoan uống hết thuốc rồi, Triệu Tử Nghiễn liền đưa mứt hoa quả đến cho nàng.

Đợi đến lúc rửa mặt xong, Triệu Tử Nghiễn sợ Phó Ngôn Khanh không thoải mái, lại để nàng nằm ở trên giường.

Phó Ngôn Khanh rất là nghe lời, nhìn Triệu Tử Nghiễn kéo mền đắp tốt cho nàng, sau đó đứa trẻ này vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, trong lòng nàng khẽ bật cười, lại ra vẻ không biết: "Nàng còn có việc gì sao?"

Triệu Tử Nghiễn có chút nghiêm trang nói: "Nàng bị thương không nhẹ, cần phải có người chiếu cố."

Phó Ngôn Khanh gật đầu: "À, Lạc Âm ở bên ngoài trông coi, không sao."

Triệu Tử Nghiễn nhếch miệng, tiếp tục nói: "Ta nói chính là phải có người ở bên cạnh chăm sóc nàng."

"Vậy ta gọi Lạc Âm tiến vào?"

Nhìn thấy trong mắt Phó Ngôn Khanh cất giấu ý cười, Triệu Tử Nghiễn rũ mắt không lên tiếng, sau đó lại chống tay lên mép giường, nhấc một chân nửa quỳ lên, dựa vào người kia thật gần. Phó Ngôn Khanh có chút khẩn trương, thân thể rụt rụt nhưng như cũ trấn định nói: "Nàng đây là muốn làm gì?"

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười không đáp, nàng có chút ngồi thẳng lên bắt đầu cởi ra đai lưng, ngoại bào theo hai cánh tay thon dài của nàng trượt xuống, theo đó nàng đưa tay tháo đi trâm cài, buông xuống mái tóc đen mượt như dòng suối, động tác này có chút tùy ý, khiến cho cả người nàng toát ra một cỗ quyến rũ khó nói nên lời, khóe miệng nàng nhẹ cười càng tăng thêm mấy phần liêu nhân.

Phó Ngôn Khanh sững sờ nhìn Triệu Tử Nghiễn, nàng cảm thấy trên mặt nóng ran, cả người phát nhiệt, hít thở đều có chút cố sức.

Thẳng đến khi người nọ vén chăn tiến vào ổ chăn của nàng, đem cả người nàng kéo vào trong ngực, nàng mới lấy lại tinh thần: "Nàng lại đến ăn vạ trên giường của ta."

Triệu Tử Nghiễn đưa tay tắt đèn, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Cũng không phải ăn vạ giường của nàng, mà là ăn vạ nàng."

Lúc nàng ấy nói chuyện, một luồng khí tức ấm áp lướt nhẹ vào tai Phó Ngôn Khanh, khiến cho nàng ngưa ngứa, lập tức lui người một chút. Phó Ngôn Khanh nghiêng đầu nhìn sang, trong bóng đêm đôi mắt người kia càng thêm sáng lấp lánh, như có ngàn vạn ánh sao nhỏ vụn ngưng tụ trong đáy mắt của nàng ấy. Đại khái là người trước mắt hương vị quá mức ngọt ngào, hơi thở quá mức làm lòng người bình an, Phó Ngôn Khanh rốt cuộc nhịn không được dò xét đến, chạm vào phiến mềm mại ôn lạnh kia.

Vừa chạm đến, Phó Ngôn Khanh liền muốn rụt trở về, nhưng người kia đã một tay đỡ ở sau gáy nàng, một tay quấn quanh eo nàng, làm sâu sắc nụ hôn này.

Sợ đè nặng Phó Ngôn Khanh, Triệu Tử Nghiễn khẽ nâng người dậy, cúi đầu xuống dịu dàng cùng nàng giao triền, chiếc lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng đẩy ra hàm răng của nàng, tìm đến một mảnh ngọt ngào bên trong triền miên quấn lấy, thẳng đến khi người bên dưới có chút thở không nổi, Triệu Tử Nghiễn mới nghiêng người ôm lấy nàng, tay nhè nhẹ xoa ở trên lưng Phó Ngôn Khanh, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau Phó Ngôn Khanh nhớ tới có hẹn cùng Hoàng Diệu, nên liền chuẩn bị tiến đến thương hội kiểm kê hàng hóa. Triệu Tử Nghiễn sợ nàng thương thế chưa tốt, vốn là không mong muốn nàng đi, cuối cùng vẫn bị nàng thuyết phục.

Dĩ nhiên Phó Ngôn Khanh phải để Triệu Tử Nghiễn theo cùng, mà mấy người Võng Lượng cũng liền theo phía sau hộ vệ. Triệu Tử Nghiễn đối với bọn hắn cũng không nói gì, chẳng qua sắc mặt có chút lãnh đạm, hiển nhiên bởi vì giận chó đánh mèo.

Thịnh gia chuyến hàng này giá trị vô cùng xa xỉ, trị giá hơn tám vạn lượng, toàn bộ hàng hóa được xếp vào chín gương gỗ đỏ. Thương đội Thịnh gia cũng đã tới đây, Phó Ngôn Khanh đem hàng hóa tạm thời giao cho bọn họ bảo quản, chuẩn bị lên đường vận hàng trở về kinh thành.

Mà bên Huyễn Ảnh Sơn Trang cũng đã truyền đến tin tức, trang chủ Diêu Thanh Sơn lúc này đã đứng ngồi không yên. Triệu Tử Nghiễn ngồi trên ghế nghe Võng Lượng bẩm báo, suy tư chốc lát liền lên tiếng nói: "Truyền lời của ta, hẹn trang chủ Diêu Thanh Sơn, ngày mai buổi trưa tại Vĩnh Nhạc Đường, ta đợi hắn."

"Lâu chủ?" Võng Lượng có chút khó hiểu.

"Đi đi, thuận tiện đem theo Ngũ Quỷ Lệnh, ta nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt."

"Vâng!"

Phó Ngôn Khanh cũng không rõ ý đồ của Triệu Tử Nghiễn: "Tử Nghiễn, nàng cùng hắn gặp mặt có tính toán gì không?"

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười nhìn nàng, ôn thanh nói: "Khanh nhi cảm thấy, Diêu Thanh Sơn là người trong giang hồ, vì sao phải như thế cố thủ mảnh tàng bảo đồ kia? Hắn không chịu giao nộp cho triều đình, cũng chưa từng đi nghe ngóng những phần còn lại?"

Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên hiểu rõ Diêu Thanh Sơn, tuy nhiên không muốn nàng mất hứng, liền rũ mi mắt nhấp một ngụm trà: "Ta chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng ta đoán hắn có lý do bắt buộc phải trông coi vật đó."

"Khanh nhi vẫn là như thế thông minh." Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng một cái: "Hiện tại Triệu Mặc Tiên biết được trong tay hắn cất giấu tàng bảo đồ, hắn cũng chỉ có thể giao ra, nếu không tư tàng quốc bảo liền là tội chết. Huyễn Ảnh Sơn Trang lợi hại đến đâu cũng không thể chống nổi cơn thịnh nộ của triều đình. Mà ta tuy là người trong hoàng thất, nhưng cũng có uy vọng trong chốn giang hồ, ta sẽ đề nghị hắn giao cho ta bản gốc, từ đó giúp hắn chế tạo một bản dập, tùy ý để Triệu Mặc Tiên lấy đi. Bản gốc sau đó vẫn giao cho hắn giữ lại, nàng nghĩ xem, hắn có nên đối với ta cảm kích hay không."

Phó Ngôn Khanh cười thở dài một tiếng: "Còn nói ta, nàng suy nghĩ thông tuệ đến mức này, ta thật kém xa nàng rồi."

Triệu Tử Nghiễn đem tay nàng ấp ở trong tay mình, nghiêm túc nói: "Ngày mai ta đi gặp hắn, nàng phải ngoan ở nhà nghỉ ngơi, nội thương của nàng còn chưa có tốt đâu. Chờ chuyện này thành công ta liền sẽ đi Ích Châu, tuy nói Tư Nhạc lợi hại nhưng thời gian dài sợ là xảy ra sơ suất. Về chuyến hàng của Thịnh gia, ta sẽ để mấy người Võng Lượng cùng Quỷ Đại theo nàng, bảo hộ nàng về đến kinh thành."

Phó Ngôn Khanh khẽ vuốt ve tay nàng, nhíu mày nói: "Nàng đem bọn hắn đều cho ta, một mình nàng đi Ích Châu?"

Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Nàng đã quên, Quỷ Lâu vẫn còn Ngũ Quỷ theo ta, huống hồ ta lần này đi vào quân doanh, Triệu Mặc Tiên liền sẽ giám sát ta, vì vậy ta không tiện mang theo nhiều người, ta nhất định sẽ chú ý an toàn, nàng yên tâm đi."

Phó Ngôn Khanh lo lắng nói: "Hôm nay đã là mười một tháng năm rồi."

Triệu Tử Nghiễn mỉm cười trấn an nàng: "Nàng đừng quá lo, Dược Tam Thông đã tới rồi, lần này ta dẫn theo hắn, dĩ nhiên sẽ không có việc gì, nàng an tâm trở về kinh thành cố gắng dưỡng thương, được không?"

Phó Ngôn Khanh trầm mặc không nói, nhìn đứa trẻ kia vẻ mặt tha thiết, nàng cũng không còn cách nào: "Ta hiểu rồi, nàng đến Ích Châu ngàn vạn lần phải cẩn thận. Chiến trường đao kiếm không có mắt, dù công phu của nàng tốt, nhưng sa trường không thể so với chốn giang hồ, tuyệt đối không thể đơn thương độc mã làm liều. Nàng ít nhất bảy ngày phải viết cho ta một phong thư, để ta biết được tình hình sức khỏe của nàng."

"Được, đều nghe theo nàng."

Phó Ngôn Khanh lúc này mới thư hoãn một chút: "Nàng nếu như không mong muốn ta đi, ta liền sớm ngày hồi kinh. Chuyến hàng này không thể chậm trễ được, hơn nữa, kinh thành sợ là có việc gấp, ta phải về để chuẩn bị ứng phó."

Triệu Tử Nghiễn nghe được sững sờ: "Sợ là sẽ có việc gấp sao?"

Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Ta cũng không xác định, bất quá nếu có chuyện, ta liền sẽ báo cho nàng biết."

Triệu Tử Nghiễn biết nàng không muốn nói rõ, cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là dặn dò nàng một trên đường cẩn thận, lại phân phó mấy người Võng Lượng chiếu cố nàng.

☆ ☆☆

Phó Ngôn Khanh quả nhiên vội vã trở về, sau khi dùng điểm tâm sáng liền dẫn theo thương đội lên đường hồi kinh.

Triệu Tử Nghiễn đưa nàng đến cửa thành, nhìn theo bóng lưng nàng cho đến khi hoàn toàn mất hút, trong mắt quyến luyến nói không nên lời, sau đó một mình cưỡi ngựa thẳng đến Vĩnh Lạc Đường.

Tiến vào gian phòng đã hẹn trước, Triệu Tử Nghiễn tùy ý ngồi xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nàng mới mở mắt ra, trầm giọng nói: "Mời vào."

Người đến là hai nam nhân trung niên, nam nhân đi đầu một thân trường bào màu xanh, mày kiếm mắt sáng, đi đường không một tiếng động, vừa nhìn liền biết là cao thủ. Nam nhân đi phía sau mặc một thân võ phục màu xám, nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng lại toát ra một cỗ khí tức nguy hiểm.

Nam tử cầm đầu hiển nhiên rất kinh ngạc khi thấy Triệu Tử Nghiễn, nhưng như cũ ôm quyền hữu lễ nói: "Tại hạ Diêu Thanh Sơn, xin hỏi các hạ chính là người phát đến Ngũ Quỹ Lệnh?"

Triệu Tử Nghiễn đứng người lên, chắp tay: "Ngưỡng mộ đại danh Diêu trang chủ đã lâu, tại hạ là chủ nhân Quỷ Lâu, Triệu Kỳ An."