Trọng Lai

Chương 41: Bị nhốt (2)



Lucius là bị tiếng khóc trẻ con làm tỉnh lại, y cố gắng để đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng cái đầu đang nhức bưng bưng làm tầm mắt y nhòa đi chẳng thấy gì. Xung quanh tối đen làm y vô cùng khó chịu, y nghe theo tiếng khóc đi về phía trước, đũa phép của y mất rồi, nhưng y không lo lắng mấy.

Y biết người kia sẽ không để y chết, nếu không làm sao y còn cơ hội tỉnh lại chứ. Người kia à, Lucius không hiểu lắm, người dám tự xưng mình là Voldemort.

Rốt cuộc tìm được nơi phát ra tiếng khóc – là Draco đang nằm trên gường, Lucius thở phào nhẹ nhõm, xem ra Draco không sao. Y lại gần, đem bé con mặt mũi nước mắt đầm đìa ôm lên. Rồng nhỏ thấy ba mới ngừng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít nấc cụt.

“Cuối cùng nó cũng nín rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, theo đó ánh sáng cũng rõ hơn nhiều. Lucius nghe tiếng nhìn sang, cái kẻ vẫn mang theo vỏ bọc Sirius Black đứng tựa bên cánh cửa, đôi mắt lại biến thành đỏ như máu. Lucius ôm chặt lấy Draco, cả người căng thẳng.

“Ngươi không cần khẩn trương như thế.” Tom đi vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế đặt bên giường. Mặc dù dáng dấp chỉ mới là học sinh năm hai, nhưng khí thế của cậu ta làm Lucius thấy căng thẳng. “Ta chẳng qua mời ngươi đến làm khách mà thôi.”

“Thế này mà ngươi gọi là mời à.” Lucius đáp lại đầy mỉa mai.

Tom không giận còn cười, “Ngươi nói chuyện với hắn cũng như vậy à?”

Lucius nhất thời không hiểu ý cậu ta là gì, mà nghi hoặc trong mắt y cũng bị Tom nhìn thấu. “Hóa ra ngươi không biết à! Ta còn tưởng nếu các người đã quan hệ được tới cỡ này hắn nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”

“Hắn là chỉ Voldemort?” Lucius dường như ngộ ra gì đó.

Tom gật đầu, lại hỏi, “Ngươi có biết Trường Sinh Linh Giá là gì không?”

Lucius không dám tin nhìn cậu ta. Trường Sinh Linh Giá, có thể coi là thứ tà ác nhất thế giới này, sao y lại không biết được. Mỗi gia huấn của mỗi gia đình phù thủy thuần chủng đều viết tầm quan trọng của linh hồn với phù thủy, và Trường Sinh Linh Giá luôn là ví dụ dạy bảo điển hình.

Nói như vậy, người trước mặt y đây có thể đúng là Voldemort, chẳng qua chỉ là một phần linh hồn thôi!

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lucius, Tom cười nói, “Xem ra ngươi cũng biết, hơn nữa ngươi đoán được thân phận ta rồi phải không?

Lucius nhìn người đang cười trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì. Chúa tể y sùng bía nhất, người y yêu nhất hóa ra lại có linh hồn không toàn vẹn! Nhưng y vẫn có chút nghi ngờ, kẻ xé lẻ linh hồn rất khó giữ được lý trí, nhưng Voldemort lại là phù thủy thuần chủng anh minh nhất còn sống, dường như chỉ khi thấy có liên quan đến y mới mất bình tĩnh, người như vậy sao lại đi xé lẻ linh hồn mình được?

Đúng, Lucius, mày phải tin tưởng Voldemort, tin vào hắn. “Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi? Nói mau, ngươi có mục đích gì.”

Lucius cho là mình đã rất bình tĩnh, nhưng y không biết dao động tận sâu đáy mắt y đã bán đứng y. “Ngươi có lý do để tin mà, Lucius, ngươi có nhớ cái tên Tom Riddle này không?” Tom hỏi.

Tom Riddle sao…cánh cửa ký ức mở ra, Lucius còn nhớ lúc nhỏ từng trộm lấy quyển nhật ký nọ, người bên trong quyển nhật ký đó còn nói chuyện với mình, nó bị mất liền khiến sắc mặt Voldemort đổi hẳn.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng đó là một Trường Sinh Linh Giá của Voldemort. Là chính y moi ra được bí mật của Voldemort!

“Xem ra ngươi vẫn còn nhớ được ta. Như vậy giờ ngươi còn nghĩ ta lừa ngươi không?” Tom cười, “Người yêu ngươi chẳng qua chỉ là một phù thủy hồn phách không trọn vẹn, hắn chỉ là một phần của Voldemort, một phần khá lớn mà thôi. Ta cũng vậy, Lucius, ta cũng là Chúa tể Voldemort!”

Lucius hoảng hốt nhìn Tom như thể cậu ta bị bệnh tâm thần, đôi mắt đỏ au như máu kia quen thuộc với y vô cùng, nhưng trong ấy chẳng có chút dịu dàng yêu thương nào cả.

“Không đúng, ngươi không phải, ngươi chẳng qua là kẻ đáng thương ngay đến thân thể cũng không có mà thôi! Làm sao ngươi có thể so sánh được với Voldemort!”

Tom hoàn toàn không ngờ Lucius sẽ nói vậy, cậu ta cho rằng gia chủ tương lai của nhà Malfoy nhất định sẽ để ý chuyện này, như vậy cậu ta mới thành công châm ngòi ly gián. Nhưng hiện tại xem ra cậu ta đã coi nhẹ tình cảm Lucius dành cho Voldemort rồi.

Cậu ta cau mày, nhìn ánh mắt kiên định của Lucius, ghen tị lẫn hận thù trong lòng cuồn cuộn trào dâng, tại sao chủ hồn có thể có được thứ mà cậu ta không chiếm được, bọn họ rõ ràng là cùng một người mà! Tại sao chứ?

Không ăn được thì đạp đổ, cậu ta cũng muốn chủ hồn nếm thử xem đau đớn là thế nào! Nhìn Lucius và đứa bé trong lòng y, Tom nở nụ cười. Đam Mỹ Cổ Đại

“Severus, Lucius còn ở chỗ cậu không?” Voldemort xông vào phòng ngủ của Severus, vẻ mặt khó nén nóng vội. Trò chuyện cùng lão cáo già Grindelwald kia gần cả ngày, lúc hắn trở lại biệt phủ còn tưởng Lucius nhất định đang chờ hắn, ai ngờ không thấy y đâu. Gia tinh cũng nói Lucius nguyên ngày này còn chưa trở về, hắn đành phải đến trường tìm.

Severus buông quyển sách trên tay, khô khan đáp. “Không, anh ta đến đây không được bao lâu thì đi rồi.”

“Cậu nói gì hả?!” Voldemort khó lòng khống chế bản thân, hắn chỉ vừa mới có được Lucius trở lại, sao có thể để y mất tích nữa rồi? Đáng lẽ hắn nên đi cùng y mới phải. Huống chi, lần này Draco cũng mất tích theo.

Severus cau mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Em ấy vẫn chưa trở về, Abraxas cũng nói em ấy không đến phủ Malfoy.” Voldemort vừa nói vừa lướt ra ngoài. Lúc này đang là thời gian ăn tối, tất cả mọi người đều tập trung trong Đại Sảnh Đường, Voldemort cứ thế đột ngột xuất hiện trên bàn giáo viên, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của moi người, ếm bùa tăng âm hỏi thẳng, “Hôm nay ai từng gặp qua Lucius Malfoy, nói cho ta biết hành tung của y đi.”

Thật lâu sau, toàn bộ Đại Sảnh Đường vẫn im như tờ. Dumbledore đột nhiên cất tiếng, “Tom, thầy nghĩa trò xuất hiện đột ngột như vậy nhất định là làm bọn nhỏ sợ rồi. À phải, tiện nhắc tới, thầy còn không biết trò đến Hogwarts lúc nào?”

Dumbledore cười nói, có người vào được Hogwarts mà ông vẫn không phát hiện, điều này không khỏi khiến ông cảnh giác, hơn nữa kẻ xâm nhập còn là Voldemort.

“Dumbledore, ta hiện tại chẳng có tâm tình đâu mà thảo luận tương lai của giới phù thủy với ông. Ta tới để tìm người, đừng có ở đó nói mấy chuyện đại nghĩa lãng nhách với ta. Đối với ta mà nói, đây mới chuyện quan trọng!”

Voldemort nguy hiểm nheo mắt, dường như chỉ cần Dumbledore dám nhiều lời thêm một câu, hắn nhất định sẽ rút đũa.

Dumbledore không nói nữa, thấy Voldemort xa lạ như vậy, ông vừa mừng vừa lo. Ông cho rằng kẻ sẽ mãi mãi không hiểu tình yêu này tựa hồ đã hiểu được rồi, nhưng người hắn yêu liệu có thể khuyên giải hắn không?

Một lúc lâu sau, có tiếng nói lí nhí cất lên. “Con thấy anh ấy cùng anh con đến chỗ Rừng Cấm ạ.”

Voldemort nhìn xuống dáng người nhỏ thó nọ. “Tốt lắm. Nói ta biết tên ngươi, Voldemort này sẽ nhớ kỹ ngươi.”

Cậu bé gầy gò kia run lên, vừa kích động lại vừa sợ hãi, “Regulus, Regulus Black.”

Lại là một Black! Hay lắm, nếu vậy anh nó, nếu hắn nhớ không lầm, chính là Sirius Black. “Dumbledore, ta có thể mượn học trò của ông hỏi vài câu được chứ?”

Dumbledore tủm tỉm cười, “Không được, Tom, thầy giúp trò hỏi cũng được, thầy e trò sẽ đang làm mấy đứa nhỏ sợ đó.” Ông lại quay mặt xuống dưới, hỏi. “Sirius Black, trò đến phòng Hiệu trưởng một lát được không?”

Thật lâu cũng không thấy có ai đáp lại. “Giáo sư, Sirius đi đến giờ vẫn chưa về.” Dumbledore nghe tiếng nhìn xem, là James Potter.

Trong lòng Voldemort dâng lên dự cảm bất an, hắn vừa định nói tiếp thì Potter lại nói, “Con còn tưởng cậu ấy chạy đi đâu, xem ra chắc giờ đã bị Malfoy kia…” mới được nửa chừng thì bị một bùa im lặng cắt ngang.

Dumbledore thu đũa phép lại, cười bảo. “Thực không hay, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, Tom à đừng so đo với cậu bé.”

Ác chú Voldemort sắp sửa phóng ra ngoài cuối cùng được thu lại.

“Có điều, học trò của thầy và cậu Malfoy đều mất tích cả rồi. Vậy cùng nhau tìm thế nào?” Dumbledore mỉm cười đề nghị, hoàn toàn không để ý sắc mặt đen thui của Voldemort.

Voldemort lo lắng nghĩa, hiện tại trong tình huống này, quả thực của Dumbledore giúp đỡ sẽ tốt hơn nhiều, thế là hắn gật đầu đồng ý lời đề nghị của ông.

Dumbledore cười càng vui vẻ, đôi mắt sau cặp kính chợt ánh lên suy nghĩ sâu xa.