Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 8



Edit: Ry

Tạ Thời Dã và Chu Dung hẹn nhau tại một nhà hàng Nhật do người trong giới mở, công tác bảo mật làm rất tốt.

Dù vậy, Tạ Thời Dã vẫn phải hóa trang một chút rồi mới đến, rất cẩn thận. Là Cao Lương buộc y phải cẩn thận, sợ Chu Dung muốn chụp hình y rồi chạy đến ké fame.

Kéo cửa phòng ra, Chu Dung đã đến từ lâu, gương mặt thanh tú tái nhợt, ngửa đầu nhìn về phía y. Ánh mắt kia như thương như sầu, vẻ mặt khó khăn mở miệng, vừa nhìn đã biết là có việc muốn nhờ nhưng không biết nên nói làm sao.

Tạ Thời Dã đóng cửa xong, tháo kính râm ngồi xuống, rót cho Chu Dung một chén trà xanh, đẩy qua cho cậu ta: "Đợi lâu rồi."

Hai tay Chu Dung ôm chặt lấy chén trà, buồn khổ lắc đầu. Tạ Thời Dã cẩn thận quan sát Chu Dung, phát hiện ra cậu ta gầy hơn trước nhiều, không biết là gặp phải chuyện gì.

Y mềm giọng, từ từ chỉ dẫn, để cho Chu Dung chậm rãi bình tĩnh lại, cuối cùng hỏi rốt cuộc cậu ta đã chọc phải chuyện gì.

Hóa ra là Chu Dung lọt vào mắt xanh của cán bộ cấp cao trong công ty, người kia muốn bao nuôi cậu ta, đương nhiên Chu Dung không muốn, cậu ta đã từng hẹn hò với một nhân vật như Tạ Thời Dã, sao có thể ưng nổi những người bình thường khác, chưa kể cái tay tai to mặt lớn kia còn rất buồn nôn.

Chu Dung không chịu, lập tức bị chèn ép, dù có được cho tài nguyên thì cũng là mấy loại khổ không thể tả, ở trong đoàn làm phim chính là một nhân vật bị khinh bỉ.

Nói đến đây, Chu Dung lã chã rơi lệ, vừa lau nước mắt vừa nói: "Lúc đầu em định cùng lắm thì bỏ nghề, không ở giới giải trí nữa, làm công việc khác. Nhưng ông ta có hợp đồng của em, nói phí vi phạm hợp đồng là mấy ngàn vạn, em làm gì có nhiều tiền như vậy."

Thật ra không đưa cũng được, nhưng thế thì sẽ bị kiện, mà gia cảnh của Chu Dung không tốt, trong nhà còn có một mẹ già bị bệnh phải uống thuốc hàng ngày, sao chịu được số tiền để kiện cáo, nhưng cứ bị cái tên tai to mặt lớn kia dồn ép thì sớm muộn cậu ta cũng không chịu nổi.

Tạ Thời Dã nghe xong thì trầm ngâm, y nói: "Em muốn anh giúp em nộp tiền phí vi phạm hợp đồng à?"

Chu Dung nghe vậy thì bị dọa cho trợn tròn hai mắt, khóe mắt còn vương lệ, vừa đáng thương vừa đáng yêu: "Sao có thể làm như vậy được, mấy ngàn vạn đó sao em trả nổi cho anh."

Hóa ra ý tứ của Chu Dung chỉ là mong Tạ Thời Dã sẽ đánh chút tiếng, để tên kia biết cậu ta là người của Tạ Thời Dã, sau này đương nhiên tên kia sẽ không dám cưỡng ép, có ý đồ với cậu ta nữa.

Lúc trước cậu ta và Tạ Thời Dã ở trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, không một ai dám có ý đồ với cậu ta, mà hôm nay cậu ta đến đây, không phải vì tiền cũng chẳng phải vì gì khác, chỉ là muốn Tạ Thời Dã ra mặt bảo vệ mình một chút.

Chu Dung biết mình như vậy thật không biết xấu hổ, đã chia tay rồi còn mặt dày cầu xin người cũ giúp mình, rõ ràng khi cậu ta đòi chia tay, Tạ Thời Dã đã níu kéo.

Sau khi cầu xin, giọng nói của cậu ta càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng thêm bất lực, đúng lúc này, một tờ khăn giấy xòe tới trước mặt, cậu ta nghe thấy tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng của Tạ Thời Dã: "Đừng khóc, chuyện này cũng không khó với anh, anh sẽ giúp em."

Chu Dung nhận khăn giấy, chặn lên hốc mắt, hít sâu nửa ngày mới nói: "Em nên làm gì để báo đáp anh đây?"

Khó khăn lắm Chu Dung mới lấy được dũng khí nhìn về phía Tạ Thời Dã, chỉ thấy người đàn ông trước mặt cậu một tay chống cằm, cặp mắt xinh đẹp mà đa tình kia nhìn cậu, giống như đứa trẻ đòi kẹo, cười đầy tinh nghịch: "Vậy em đàn một bài nào đó hay hay cho anh nghe đi."

Chu Dung giật mình: "Bây giờ á?" Trong tay không có ghita, chẳng lẽ ý anh ấy là lần tới gặp lại đàn cho anh nghe, nhưng bọn họ sẽ còn gặp lại ư? Nhịp tim Chu Dung tăng tốc, thình thịch nhảy lên.

Có vẻ như Tạ Thời Dã cũng nhận ra đề nghị này không thích hợp lắm, bèn nói: "Không sao, lần sau cũng được." Y hơi ngừng lại: "Gửi anh video hoặc thu âm cũng được."

Sau khi dỗ dành người xong, Tạ Thời Dã mới bắt đầu gọi đồ ăn, còn chừa lại thời gian cho Chu Dung chỉnh sửa lại bộ dáng chật vật của mình, tránh cho cậu ta bị người khác trông thấy sẽ xấu hổ.

Mặc dù là người yêu cũ, nhưng Tạ Thời Dã giỏi nói chuyện phiếm và điều chỉnh bầu không khí nên chẳng bao lâu sau đã chọc cho Chu Dung cười, xua tan đi mây đen trên mặt cậu.

Bữa tiệc kết thúc, Tạ Thời Dã để Dương Dương gọi xe, tiễn Chu Dung về.

Cao Lương biết được chuyện Chu Dung nhờ y xong, cực kì không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời đi xử lý, quả nhiên tên kia không làm khó Chu Dung nữa. Chu Dung cũng gửi cho y một cái video trên Wechat, cậu tự đàn bài Romance de Amour cho Tạ Thời Dã nghe, cậu ta biết Tạ Thời Dã thích bài này.

Rất mau sau đó đã đến ngày khởi quay của « Xuất thế », Tạ Thời Dã dẫn theo hai người trợ lý đến đoàn làm phim « Xuất thế » ở Thành Phố Điện Ảnh, ở khách sạn mà đoàn làm phim đã sắp xếp.

10 giờ tối, Tạ Thời Dã vừa tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn của Chung Xương Minh, gọi y đến 601, đó là phòng của Chung Xương Minh.

Y ở tầng tám, 806, Phó Húc ở phòng nào y không biết.

Tóc Tạ Thời Dã còn chưa kịp sấy, đành phải thay nhanh quần áo, dùng chun buộc tóc lên, cầm kịch bản đến 601.

Lúc đến phòng 601, trong phòng có Chung Xương Minh và biên kịch Hạng, họ gọi hai diễn viên chính đến họp. Trước đó đã tổ chức một lần ở dưới sảnh với những người khác trong đoàn rồi, lần này chỉ gọi diễn viên chính, chủ yếu là muốn xem bọn họ đã bồi dưỡng tình cảm đến đâu.

Tạ Thời Dã vừa nghe thấy bốn chữ bồi dưỡng tình cảm, cả người lập tức cứng lại, rất xấu hổ. Mấy tháng nay y và Phó Húc nói với nhau chẳng được mấy câu, lấy đâu ra tình cảm.

Lát sau Phó Húc tới, Phó Húc không mang kịch bản, chỉ cầm theo điện thoại di động, sau khi đi vào phòng thì Chung Xương Minh lặp lại cho anh những lời đã nói với Tạ Thời Dã.

Quả nhiên, nghe đến đoạn bồi dưỡng tình cảm, Phó Húc cũng nhìn Tạ Thời Dã một cái.

Chung Xương Minh thấy hai người kia mắt đi mày lại, rõ ràng là có chuyện. Ông nghĩ thầm, đừng nói là hai tên nhóc chết tiệt này thật sự làm ra chuyện gì rồi chứ!

Còn chưa bực bội được bao lâu, ông lập tức phát hiện ra điều không ổn, đợi hai người họ thử đối diễn xong, Hạng Tiến im lặng, Chung Xương Minh lấy thuốc ra hút, hai người Tạ Thời Dã và Phó Húc vừa kết thúc đã cách nhau rất xa, mỗi người đứng ở một đầu phòng.

Chung Xương Minh hút nửa điếu thuốc mới khàn giọng hỏi: "Hai người các cậu xảy ra chuyện gì rồi?"

Tạ Thời Dã không lên tiếng, Phó Húc nói: "Thầy à, trạng thái của em không tốt lắm, em..."

Chung Xương Minh không chút khách khí cắt lời anh: "Tôi biết rồi, còn cậu là chuyện gì đây?" Ông nhìn về phía Tạ Thời Dã.

Tạ Thời Dã bị ánh mắt sắc bén của Chung Xương Minh làm cho mất tự nhiên, y yếu thế gục đầu xuống, nói xin lỗi, lọn tóc ướt át nhỏ nước xuống lông mày, hạt nước lại trượt xuống hốc mắt, trông như giọt lệ.

Đối với người đẹp, có giận dữ cỡ nào cũng sẽ giảm bớt mấy phần, nhưng Chung Xương Minh thật sự không thích Tạ Thời Dã, huống hồ biểu hiện tối nay của Tạ Thời Dã không bằng một phần mười lúc thử vai, ông đang hoài nghi tên minh tinh này đang chơi ông, hợp đồng kí xong rồi mới lòi chân ngựa.

Mắt thấy Chung Xương Minh chuẩn bị nổi điên, chắc chắn những lời sắp nói sẽ rất khó nghe, Tạ Thời Dã im lặng thở dài, nhắm mắt lại, định để cho Chung Xương Minh mắng thỏa thích, ai bảo biểu hiện của y thật sự quá tệ.

Kết quả, Chung Xương Minh còn chưa lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói vang lên ngay trước người y. Y mở mắt ra, Phó Húc đang đứng đưa lưng về phía y, ở ngay trước mặt y mà nói: "Thầy à, trạng thái của cả hai người bọn em đều không tốt, sao thầy lại bất công chỉ mắng cậu ấy mà không mắng em."

Chung Xương Minh suýt nữa bị chọc cho tức quá hóa cười: "Lát nữa tôi mắng anh sau, tránh ra."

Phó Húc: "Không được, đây là sư ca của em, em phải che chở cho cậu ấy."

Chung Xương Minh: "Giờ biết che chở rồi à? Thế lúc nãy là cái gì hả!"

Phó Húc: "Vừa rồi đã nói là trạng thái không tốt mà, mình thử lại đi thầy."

Chung Xương Minh: "Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn hả!"

Phó Húc mặc kệ ông, quay lại vươn tay với Tạ Thời Dã: "Sư ca, chúng ta thử lại lần nữa đi."

Tạ Thời Dã kinh ngạc nhìn anh, hơn nửa ngày mới run rẩy đưa tay ra, không ai biết trái tim y lúc này chát chúa đến mức nào, tựa như một đốm lửa nhỏ giữa đêm đen lạnh lẽo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Rõ ràng không chịu được, lại không nỡ, cuối cùng vẫn bị tình cảm giội lên, hồi sinh lại đốm lửa đã tàn, khiến nó một lần nữa lại cháy hừng hực.

Y đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Phó Húc.

Phó Húc nắm lấy.