Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Chương 29: Tự bào chữa



Editor: Diệp Thanh Trúc.

Cô gái gần trong gang tấc có một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, rất giống Uyển Như mà lại có khác biệt trời vực, bên môi Uyển Như không có nốt ruồi nhỏ kia, cũng không quyến rũ như cô, cô gái này quá đẹp, khiến đàn ông không rời mắt nổi.

Nhưng những chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng là câu nói của cô về ý nghĩa chiếc nhẫn, khiến anh rất kinh ngạc. Anh lại không phải thằng ngu, liên tưởng đến ý thù hận trong mắt cô, đáp án trong đầu được miêu tả cực kỳ sinh động.

Ngu Vô Song liếc nhìn cánh tay đang giữ tay mình, bàn tay đàn ông sạch sẽ thon dài, móng tay cắt rất ngay ngắn, quả thật còn đẹp hơn tay phụ nữ, trong mắt cô hiện ra sự hoài niệm nhưng rất nhanh đã bị đè lại.

Cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nốt ruồi sinh động bên khóe môi như giọt mật. Cô cứ thản nhiên nhìn chăm chú vào Mạnh như vậy, đôi môi đỏ mọng, trong mắt lộ ra sự chế nhạo: "Tôi nói gì chẳng lẽ Mạnh tổng không nghe rõ? Cần gì tôi phải lặp lại? Về chuyện tại sao tôi lại biết rõ như thế, tại sao tôi phải nói với anh?"

Giản Uyển Linh bên cạnh đã khẩn trương đến trắng bệch mặt, quên cả hô hấp, cô ta nhìn thẳng vào Ngu Vô Phong, chỉ cảm thấy gương mặt đó quá giống Giản Uyển Như, mặc dù con nhỏ kia đã chết rồi nhưng vẫn không tìm được thi thể, vẫn là tai họa ngầm trong lòng cô ta.

Lúc này, tầm mắt Ngu Vô Song hơi đổi, rơi lên khuôn mặt tái nhợt không biết đang nghĩ gì của Giản Uyển Linh, cô cười nhạo một tiếng, giọng nói càng thêm giễu cợt: "Tại sao sắc mặt cô Giản kém thế? Nhớ tới em gái đã mất của mình à? Nghe nói trước kia quan hệ giữa cô ấy và Mạnh tổng không tệ, không hiểu tại sao cô lại chấp nhận được, dù sao tôi cũng không thể tha thứ nếu Cố Chi nhà tôi thân mật với cô gái khác."

Lời này rất có sức nặng, không chỉ làm Giản Uyển Linh bẽ mặt mà còn khiến Mạnh Thiếu Văn biến sắc, anh không để ý tới hoàn cảnh, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"

Chuyện này không ai biết, cả Nam Giang chỉ biết anh và Uyển Như rất ân ái, nhưng cô lại biết quan hệ giữa anh và Giản Uyển Linh không tệ, anh có thể nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt cô, loại cười nhạo khinh miệt này khiến anh nghĩ đến lần quan hệ ngoài ý muốn năm năm trước.

Bộ dạng hoảng sợ của anh ta khiến Ngu Vô Song rất hài lòng, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, hơi thở như lan ghé vào tai anh ta: "Mạnh tổng, ở nơi đông người, vợ anh cũng ở bên cạnh, anh cứ nắm tay tôi không buông như vậy không sợ cô ấy ghen sao? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa, thủ đoạn của cô Giản quá cao cường, tôi sợ không chơi lại được."

"Ngu Vô Song!" Giản Uyển Linh đứng một bên không nhịn được, cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, vẻ mềm mại trên mặt biến mất: "Cô đừng nói hươu nói vượn, cô thì biết cái gì? Những tin đồn bên ngoài, cô biết cái gì là thật mà dám đem ra nói càn?"

Cô ta giả bộ bình tĩnh khiến Ngu Vô Song rất rõ ràng, cô lạnh lùng hất tay Mạnh Thiếu Văn ra, bước đến gần cô ta, trong mắt lộ ra sự thù hận ngập trời: "Cô Giản không phải tự xưng là con nhà quyền quý ư? Tại sao lại không lựa lời mà nói thế? Chân tướng thế nào tôi rõ hơn cô nhiều, cô thật sự cho rằng mình đã thắng sao?"

Nếu nói Giản Uyển Linh là một người đẹp dịu dàng thì Ngu Vô Song sau khi sống lại chính là nữ hoàng tự tin, so sánh với thân phận công chúa mặc người định đoạt năm đó, cô bây giờ có quá nhiều, đủ để thẳng lưng trước mặt kẻ thù.

Cô gái trước mặt quá mạnh mẽ khiến Giản Uyển Linh lùi về sau mấy bước, không để ý tới ánh mắt kì quái của những người chung quanh, cô ta cực kỳ hoảng sợ nhìn Ngu Vô Song, không biết nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền trắng bệch.

Giản Uyển Như! Giản Uyển Như!

Giờ phút này, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên cái tên ấy, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô ta chợt nghĩ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể Giản Uyển Như, có khi nào cô ta vẫn còn sống không?

Từ khi quyết định trở lại, Ngu Vô Song đã không sợ lộ thân phận rồi. Cô khoanh tay, tốt bụng nhìn Giản Uyển Linh, cười nhẹ: "Không muốn người ta biết thì trừ phi mình đừng làm, cô Giản thông minh như thế chắc chắn phải hiểu đạo lý này chứ?"

Mấy năm nay Giản Uyển Linh rất ít tiếp xúc với xã hội thật nhưng không có nghĩa là cô ta ngu ngốc, nhìn người phụ nữ đối đầu với cô ta khắp nơi, cô ta âm thầm cắn răng, thu lại sự luống cuống, thay vào đó là nụ cười đoan trang ưu nhã: "Cô Ngu không thích tôi nên mới ba lần bốn lượt làm khó tôi, chỉ có điều, tôi không hiểu tại sao cô lại chỉ chó mắng mèo như thế, cô Ngu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, làm như vậy không hay đâu."

Mạnh Thiếu Văn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Ngu Vô Song, đây chắc chắn là một cô nàng cực kỳ quyến rũ nhưng cô lại thù hận anh. Không phải anh tự kiêu, mà những năm gần đây anh luôn là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái ở Nam Giang, anh biết mình có điều kiện, dù không tới nỗi người gặp người thích nhưng cũng sẽ không để phụ nữ ghét, cô không để anh vào mắt, ngược lại còn có thù hận, không thể phủ nhận, những việc làm của cô đã kích thích lòng hiếu kì của anh.

"Cô Ngu, vợ chồng chúng tôi có làm gì không đúng, mong cô chỉ rõ." Im lặng qua đi, mặt Mạnh Thiếu Văn không chút thay đổi nhìn Ngu Vô Song, cử chỉ lỗ mãng lúc trước đã không còn: "Tôi đây tự nhận mình làm ăn đoan chính, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, cũng chưa từng đắc tội cô, nếu cô Ngu nghe phải tin đồn gì thì mong cô tìm hiểu rõ chân tướng."

Nghe anh ta nói như vậy, Giản Uyển Linh càng thêm tự tin, cô ta che đậy sự hoảng hốt trong mắt, tiến lên kéo tay Mạnh Thiếu Văn, lúm đồng tiền như hoa nhìn Ngu Vô Song, giọng nói càng thêm dịu dàng cảm động: "Thiếu Văn, em thấy anh nói rất đúng, sợ rằng cô Ngu đã hiểu lầm vợ chồng chúng ta rồi."

Mạnh Thiếu Văn mím đôi môi mỏng, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô gái ưu nhã bên cạnh, Uyển Như ơi Uyển Như, em đúng là thay đổi quá nhiều, chuyện năm đó rốt cuộc thế nào, em còn giấu giếm gì anh không?

Một nam một nữ trước mặt đúng là lợi hại, chết rồi nói thành sống. Ngu Vô Song liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian không còn sớm, cũng không "Ham chiến", cô hất chỗ tóc quăn bên tai, nhướn mày, khẽ cười một tiếng, giọng nói nghe không ra thật giả: "Mạnh tổng đúng là thích tự bào chữa, anh đã cảm thấy như vậy thì cứ cho là như vậy đi, tôi còn có việc, lần sau có cơ hội lại nói chuyện tiếp."

Vừa bước được hai bước, cô chợt dừng lại, tươi cười nhìn Giản Uyển Linh, thấy cô ta rất vui vẻ liền không khỏi cười nhạo: "Tâm trạng của cô Giản cũng tốt nhỉ, không biết cô có hứng thú với mấy đồ cũ của tôi không?" Không đợi cô ta đáp lại, Ngu Vô Song đã cười, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, cao ngạo nhìn chăm chú vào Giản Uyển Linh, cao quý rực rỡ hơn cô ta không biết bao nhiêu lần: "Đừng vội từ chối, những thứ đó đều liên quan đến cô Giản, tôi sợ nếu công bố ra sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cô, nếu cô Giản có hứng thú thì cứ đến tìm tôi, cô Giản thần thông quảng đại như vậy, nhất định có thể tìm được cách liên lạc." Nói mấy lời này xong, cô đi thẳng ra ngoài, tư thế dịu dàng mà cao ngạo.

Giản Uyển Linh đứng đằng sau đã tái mặt, cô ta lộ vẻ thù hận, cắn chặt môi.