Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi

Chương 37: Bị Gãy Xương



Hầu hết hoạt động của Annette đều thực hiện bằng tay phải. 'Mình sẽ gặp rắc rối nếu mình thực sự bị gãy tay. Mình vừa bị va vào tường.'

Nhìn xuống những ngón tay sưng tấy của mình, Annette phần nào cảm thấy bất công. Đột nhiên, cô nhớ lại lời của một bác sĩ đã theo dõi bệnh tình của cô trong kiếp trước. Cô cho biết Annette được sinh ra với thể chất "pygostyle" và khuyên cô nên cẩn thận vì cô dễ bị tổn thương xương. 'Mình đoán đó là sự thật.'

Dù sao, cô chỉ có thể gọi bác sĩ đến vào sáng hôm sau. Annette hướng ánh nhìn về phía Rafael. Anh đang thu mình trên giường của cô, mắt nhắm nghiền và mồ hôi nhễ nhại. Nhìn vẻ mặt đau đớn của anh, Annette cảm thấy thương anh vì anh vẫn chưa thể thoát khỏi vết thương lòng của những cuộc chiến trong quá khứ.

“Mọi chuyện đã ổn rồi, Rafael. Chàng không xấu. Không có gì sai cả."

Annette đưa tay còn lại ra và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của anh. Bàn tay nhỏ, ấm áp của cô vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh và vén mái tóc rối bù ra sau tai anh. Rồi cô nhẹ nhàng chạm vào vầng trán đang nhíu lại của anh. Hơi thở không ổn định của Rafael bắt đầu từ từ giảm bớt.

Rafael với khuôn mặt sắc sảo là một người đàn ông rất nam tính. Sẽ thật tuyệt nếu anh mỉm cười một chút với khuôn mặt đó, nhưng thật đáng buồn, Rafael chỉ cau mày mỗi khi nhìn thấy cô. Annette thì thầm ngọt ngào, nhìn xuống anh với đôi mắt buồn.

“Deltium đã an toàn vì chàng đã chiến đấu dũng cảm trong cuộc chiến. Không có gì có thể làm tổn thương chàng lúc này. Từ giờ em sẽ bảo vệ chàng, vì vậy chàng đừng lo lắng và hãy ngủ thật ngon nhé.”

Những lời thì thầm nhẹ nhàng của Annette giống như một bài hát. Rafael đang nghiến răng vì cơn ác mộng, thả lỏng người và hàm hơi chùng xuống. Annette đưa tay ra và vỗ về đôi vai trần lạnh giá của anh. Sau đó, cô mở miệng và bắt đầu hát ru.

“Ngủ ngoan, em bé đáng yêu

Khi hoa anh thảo nở rộ trong sương đêm

Khi chiếc nhẫn bạc bên cửa sổ tỏa sáng ấm áp dưới ánh mặt trời

Bé sẽ có một giấc ngủ ngon….”

Có vẻ như bây giờ cô đã quen với việc sử dụng khả năng của mình. Rafael chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt thoải mái. Annette kéo tấm chăn bông đắp lên thân hình săn chắc, vạm vỡ của anh. Khi tỉnh táo, anh chỉ nói những lời đáng ghét, nhưng khi anh ngủ, anh giống hệt như một thiên thần. Nhìn bóng hàng mi dài rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô suýt nữa thở dài một hơi.

"Liệu sẽ có một ngày khuôn mặt này biến mất khỏi trí nhớ của mình và mình thậm chí không thể nhớ được nó không?"

Annette nghĩ và lắc đầu. Không, có thể không. Không đời nào cô có thể quên được một khuôn mặt như thế này. Với một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt, Annette đưa tay ra và chạm vào chiếc mũi cao của Rafael. Anh đang ngủ rất sâu đến nỗi anh cho phép Annette chạm vào anh. Nó rất khác so với một Rafael nhạy cảm thường thấy.

Không hiểu sao nhưng khả năng của Annette dường như hoạt động tốt hơn đối với những người mệt mỏi. Nếu không, nó chỉ có tác dụng dưới 5 phút nếu cô sử dụng nó cho người không buồn ngủ hoặc tinh thần thoải mái. Giống như khi cô ép Gerard phải ngủ vào giữa ban ngày.

"Ngủ ngon, Rafael."

Annette thu mình lại, nằm yên lặng bên cạnh anh rồi nhắm mắt lại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở bình tĩnh của Rafael khi anh ngủ sâu. Kiếp trước cô chưa từng ngủ cùng Rafael, nhưng như thế này xem ra cũng không tệ lắm. Giờ cô đã có thêm nhiều kỷ niệm để mang theo mình trước khi rời Deltium.

Annette lặng lẽ nhắm mắt lại. Bàn tay bị thương của cô hơi đau nhói, nhưng cô nghĩ sẽ ổn nếu cô gọi cho bác sĩ ngay khi cô thức dậy vào sáng hôm sau. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình không đơn độc.

Sáng hôm sau, Rafael uể oải mở mắt. Trước khi anh đứng dậy, anh có thể cảm thấy rằng anh đang ở trong người khỏe khoắn. 'Đêm qua hẳn mình đã ngủ ngon.'

Thật tốt khi luyện tập vào một ngày như thế này, vì anh có thể củng cố kỹ năng kiếm thuật của mình. Có lẽ lần này anh có thể đột phá trở thành Kiếm Sư. Rafael mở to mắt chờ đợi, đột nhiên trở nên cứng đờ và kinh ngạc.

'Annette Bavaria?'

Annette đang ngủ, trong tư thế đối diện với anh. Những đường nét thanh tú trên khuôn mặt trắng nõn chỉ bằng lòng bàn tay anh chẳng khác gì một con búp bê. Chỉ có sắc hồng rạng rỡ trên đôi mắt và gò má nhắm nghiền của cô chứng tỏ rằng cô còn sống.

Rafael từ từ liếc nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô. Mái tóc vàng dài của Annette và bờ vai trắng ngần lộ ra qua trang phục, tất cả đều lấp lánh dưới ánh nắng. Nhìn thấy điều này, Rafael không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu và anh quay mặt đi chỗ khác. Bất cứ khi nào anh nhìn thấy Annette như vậy, anh cảm thấy khó chịu như thể một góc ngực của anh đang thắt lại một cách kỳ lạ.

Rafael ngẩng cao đầu nhìn quanh phòng, ôm lấy cái trán hơi đau nhức. Căn phòng có mùi thơm của các loại thảo mộc và được trang trí bằng đồ nội thất màu trắng tinh khiết. Nhìn những tấm thảm ấm cúng trên sàn và những tấm rèm hoa anh đào bay phấp phới trên cửa sổ, rõ ràng đó là phòng ngủ của Annette.

'Tại sao mình lại ngủ ở đây?'

Rafael nhăn mặt nhíu mày. Anh dường như đã đi đến tận phòng ngủ của Annette vì cơn mộng du chết tiệt của mình. Từ trước đến nay, dù bệnh nặng đến đâu, anh cũng chưa từng ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay gặp tình huống này, anh hoàn toàn mất cảnh giác. Vì vậy, anh quyết định từ ngày mai anh sẽ khóa phòng ngủ của mình.

'Cô không nhìn thấy nó, phải không?'

Rafael không biết mình đã làm gì khi đang ngủ. Anh chỉ có thể phỏng đoán. Đôi khi sáng thức dậy, anh thấy nhức mắt, đứt tay, cổ họng đau rát. Vậy nên, có thể lúc đó anh rất xấu xí.

Rafael kiêu hãnh bị kinh hoàng khi nghĩ đến việc anh cầu xin và lê thân anh ra ngoài. Nếu Annette từng thấy điều đó ……! Chỉ nghĩ về nó thôi đã thấy mất mặt rồi. Vì vậy, anh nghiến răng và nhìn Annette một cách dữ dội.

"Dậy đi, Annette."

Rafael nghiến răng và đưa tay đánh thức Annette. Anh định hỏi cô rằng liệu cô có chứng kiến ​​khoảnh khắc khủng khiếp đêm qua hay không. Nhưng Annette đã ngủ rất sâu nên cô không thức dậy ngay cả khi anh lắc người cô.

“Ưm… Rafael.”

Annette phản ứng trong vô thức, nhưng hàng mi dài và cong của cô không có dấu hiệu mở mắt. Rafael nóng tính gầm gừ, một tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và lắc từ bên này sang bên kia.

"Dậy đi, Annette, ngay bây giờ!"

Vào lúc đó, cơ thể mảnh mai của Annette sụp xuống dưới sự nắm bắt của anh. Cảm thấy có điều gì đó bất thường, Rafael choáng váng và không ngừng cố gắng đánh thức cô.

"Cái này là cái gì? Nào!"

Annette không thể mở mắt và rất yếu ớt, bất lực trong tay anh. Phần cổ mỏng manh như rủ xuống bất thường khiến ngực của Rafael chùng xuống. Sau đó, Rafael mới nhận ra rằng tình trạng của Annette không được tốt.

"Tại sao đột ngột cô lại bị thế này?"

Ngay lập tức sự tức giận của anh chuyển thành bối rối. Rafael bối rối khi nhìn tình trạng của Annette. Anh cho rằng nhiệt độ cơ thể của cô cao là do cô đang ngủ, nhưng giờ anh có thể thấy nhiệt độ của cô cao một cách bất thường. Anh nhận ra hai má của Annette đang đỏ bừng lên vì sốt.

Rafael lúng túng không biết phải làm gì và đánh thức Annette rất cẩn thận. Khi đánh thức cô dậy, anh có thể hỏi cô bị đau ở đâu. Khoảnh khắc tay anh chạm vào cánh tay cô, Annette đột nhiên giật mình và rên rỉ vì đau.

"Ah!"

Theo phản xạ, Annette lấy tay ôm lấy chỗ bị thương, sụt sịt vì đau. Ánh mắt của Rafael nhìn về phía tay phải của cô. Tay Annette sưng tấy đến mức anh tự hỏi tại sao giờ anh mới nhận ra. Rafael là người hiểu rõ về chấn thương nên anh biết điều gì xảy ra với đôi tay của cô ấy.

'Nó bị gãy xương rồi.'

Sốt cũng là một trong những tác dụng phụ của gãy xương. RafaeI cau mày và cẩn thận nắm lấy tay cô để xem xét nó. Bàn tay nhỏ bé của cô mỏng manh đến mức tưởng chừng chỉ cần dùng một chút lực cũng có thể vỡ vụn ra. Bàn tay cô ấm áp. May mắn thay, đó không phải là một ca gãy xương quá nghiêm trọng, nhưng cơ thể của Annette quá yếu ớt, chỉ một vết thương nhỏ như vậy cũng đủ khiến cô đau đớn vô cùng.

"Mở mắt ra, Annette, có có bị ốm không?"

Rafael nắm lấy cằm cô và lo lắng lắc nó. Sau đó, Annette cố gắng mở mắt và nhìn lên anh. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt hồng của cô và cô trông rất đau đớn. Nhìn thấy điều này, trái tim của Rafael nóng lên một cách kỳ lạ. Vừa đúng lúc, Annette thì thầm nhẹ nhàng.

"Rafael…. Em không nghĩ là em khỏe."

Rafael nghiến răng thay vì trả lời cô. Khi những giọt nước mắt chảy dài trên má cô rơi xuống tay anh, anh cảm thấy nóng và đau như thể bị bỏng. Anh thấy thật nực cười khi nước mắt của ai đó có thể làm tổn thương người khác. Rafael vội vàng đứng dậy, không biết tại sao mình lại làm như vậy.

"Đợi ở đây một chút, Annette."

Rafael vội vã ra khỏi phòng ngủ và đi xuống cầu thang. Anh nhảy qua vài bậc thang và phóng xuống cầu thang. Trong nháy mắt, anh đã đến tầng dưới và tóm lấy những người hầu xung quanh, la hét dữ dội.

"Bác sĩ, gọi một bác sĩ đến đây ngay bây giờ!"