Thời Không Lụi Tàn

Chương 34: Phán xét



Phía trên vách của đường hầm này, lớp băng đông cứng mỏng hơn phía trên mặt đất rất nhiều. Thuốc Nổ vẫn còn có thể nhìn thấy được những dấu tích xưa kia của nền văn minh. Những thứ gì đó trông giống như nhà cửa, phương tiện đi lại, máy móc thiết bị, vũ khí,… nằm la liệt dọc theo các vách của đường hầm. Thậm chí Thuốc Nổ còn loáng thoáng trông thấy thi thể nhân loại được bảo tồn gần như nguyên vẹn bên trong lớp băng, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nét kinh hoàng.

Động cơ của phi thuyền đã bị hai kẻ kia tắt hoàn toàn. Phi thuyền rơi xuống chậm rãi nhờ vào trọng lực của hành tinh này. Từ khoảng cách vài kilomet trở đi, Thuốc Nổ nhìn thấy vô số các tấm chắn giảm tốc được thiết kế ở hai bên để khiến cho gia tốc rơi tự do của con tàu được giữ ổn định.

Đó hẳn là lý do khiến cho các miếng kim loại bao bọc xung quanh phi thuyền đầy rẫy những dấu vết va chạm như vậy. Trọng lực của hành tinh này cực kỳ yếu, tốc độ rơi xuống của phi thuyền không quá nhanh, quán tính vẫn nằm trong mức ba người hành khách chấp nhận được.

Đi xuống một thời gian rất lâu, nhiệt độ mới bắt đầu ấm dần lên, hẳn là đã sắp tới gần lõi của hành tinh nên các vận động địa nhiệt ở đây mạnh mẽ hơn bình thường. Thuốc Nổ bắt đầu cảm thấy cơ thể hơi nhấc lên không trung, trọng lực ở đây yếu tới nỗi dần trở thành cảm giác không trọng lực như ở ngoài vũ trụ. Hai tên kia thay đổi một loại giày đặc biệt có khả năng tăng độ bám lên sàn tàu, đồng thời thắt chặt đai ghế thì mới có thể an ổn mà ngồi một chỗ trên ghế lái.

Trước mắt cả ba lúc này hiện ra một cánh tay máy khổng lồ. Chiều dài của nó phải gấp hai lần con tàu này, được thiết kế vắt ngang qua giữa con đường hầm nhằm đỡ con tàu lại, không cho nó rơi xuống nữa. Thuốc Nổ quan sát phía đằng sau cánh tay máy thì đã là đoạn cuối của đường hầm này, vách đá mọc lên tua tủa, không còn cách nào di chuyển sâu hơn được nữa.

Chấn động khi va chạm là rất lớn, hai tên kia vẫn còn ngồi an ổn chứ Thuốc Nổ đã văng lên tận trần của phi thuyền rồi mới rơi xuống lại. Cánh tay máy chụp được con thuyền rồi từ từ đưa nó vào trong cảng đáp. Đây là một cái cầu cảng khổng lồ nằm ngay cạnh sát vách đường hầm. Bên trong đậu không biết bao nhiêu chiếc phi thuyền lớn nhỏ đủ loại. Cảnh tượng sẽ hùng vĩ hơn rất nhiều nếu không phải ánh sáng lờ mờ phủ lên đây một màu ảm đạm chết chóc.

Thuốc Nổ cảm nhận xung quanh tĩnh lặng như tờ, không có bất kỳ một hoạt động nào cho ra dấu hiệu của sự sống. Cậu bị hộ tống tới một cửa xoắn ốc lớn nằm phía tận cùng bên trong cầu cảng. Khi cánh cửa ấy mở toang, hiện ra trước mắt Thuốc Nổ là cả một thành phố vĩ đại bên dưới lòng đất.

Nhà chọc trời san sát nhau, kết cấu xây dựng không chỉ có từ thấp lên cao mà chạy theo đủ mọi loại phương hướng. Trên không trôi lững lờ một số phương tiện di chuyển, phần lớn sử dụng đường ray và cáp treo, tốc độ chẳng nhanh hơn so với người đi bộ bình thường là bao.

Nơi này rộng lớn, kỳ vĩ và choáng ngợp nhưng so với cầu cảng Thuốc Nổ vừa đi qua, ánh sáng cũng không hề khá khẩm hơn. Ở ngay bên dưới chân đám người Thuốc Nổ là một nhóm ăn xin khoảng tám chín người đang đưa những cái bát vỡ về phía họ.

Những kẻ này gầy ốm trơ xương, làn da trắng bệch nhợt nhạt do hậu quả của việc lâu ngày không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Cử động của họ rất không bình thường và mỗi lần vận động mạnh thì xương khớp bên trong lại vang lên những tiếng răng rắc.

Thuốc Nổ hoàn toàn không xa lạ gì với những triệu chứng này, đây là hiện tượng thiếu Vitamin D đã tới mức cực kỳ trầm trọng. Thời điểm Liên Bang hoàn thành hệ thống ba lầu – Lầu Thấp, Lầu Trung, Lầu Cao – như hiện nay thì không ít người ở Lầu Trung và Lầu Thấp, do chủ quan, đã bị mắc phải chứng bệnh này. Có điều, chưa tới mức nghiêm trọng như ở đây.

Tên đứng bên phải Thuốc Nổ vung chân đá bay một trong số mấy cái bát đi, miệng vẫn còn lẩm nhẩm:

“Bọn vô dụng, lãng phí năng lượng!”

Thuốc Nổ bị kéo như người ta kéo bong bóng trên đường đi, trạng thái lơ lửng kỳ quặc này cộng với hệ thần kinh ngoại biên chưa hồi phục hoàn toàn khiến cậu không thể làm quen nổi. Cuối cùng thì bọn họ cũng tới được đích đến, đó là một trong những tòa nhà lớn nhất nằm ở thành phố ngầm này.

Bên trên viết những ký tự lạ lùng mà Thuốc Nổ chẳng thể đọc ra được, cậu loáng thoáng thấy một trong số chúng ở cái trụ thông báo lúc còn ở trên trạm vũ trụ kia. Tên vừa nãy thấy Thuốc Nổ nheo nheo mắt khó chịu nhìn dòng chữ bên trên thì đột nhiên vỗ trán:

“À chút nữa thì quên mất, không giao tiếp được hoàn chỉnh thì làm sao để phán xét đây.”

Hắn lấy cái ba lô sau lưng, để ngay xuống lề đường, lục lọi ở trong đó một hồi, lấy ra một thứ nhỏ có đèn chớp chớp, bề ngoài giống như viên pin nút áo. Hắn sờ soạng đầu của Thuốc Nổ một hồi rồi gắn vào vị trí phía sau vành tai. Lúc này, khi cậu ngẩng đầu lên đã đọc được dòng chữ trên đó một cách rõ ràng:

“Tổng Bộ Chấp Chính Giả Hiến Quốc Namuh”

Hai người áo trùm vàng nhạt mở cửa ra xách Thuốc Nổ vào bên trong. Cánh cửa kim loại nặng nề phát ra những tiếng rẹt rẹt như bản lề lâu ngày chưa được bôi trơn đầy đủ. Đại sảnh phía trong không có bao nhiêu người, kẻ thì đang đứng, kẻ thì đang nằm ra cả ghế. Họ dẫn Thuốc Nổ tới một quầy tiếp tân bàn giao:

“Xin chào, chúng tôi mang một kẻ thức tỉnh tới. Hắn đã phạm phải rất nhiều điều luật của Hiến Quốc kể từ khi tới nơi đây. Tưởng Viễn Hà đại nhân đích thân đăng ký một phiên tòa xét xử hắn.”

“Anh có thể vui lòng cung cấp mã tham khảo?”

“Mã thức tỉnh số 309199.”

“Được rồi, phiên tòa sẽ bắt đầu sau bốn mươi lăm phút nữa, hai anh có thể rời đi tùy ý.”

Thuốc Nổ bị đưa tới nhốt vào một cái lồng giam bằng sắt nằm dưới tầng ngầm của tòa nhà. Hai tên kia cười khinh khỉnh một cái rồi dời bước khỏi đó. Cậu bị trói chặt chẽ, không chống cự được, mà chỉ im lặng quan sát tình hình xem có cơ hội nào thuận lợi để thoát thân hay không.

Sau một thời gian nãy giờ thì cơ thể cậu đã có thể hoạt động trở lại ở mức nhất định. Chỉ là cái lồng này khá chắc chắn, sắt được đúc nguyên khối, khi gõ vào chỉ nghe tiếng kêu trầm trầm vang lên chứ không phải âm thanh nhẹ và trong. Thuốc Nổ hít một hơi, lòng trở nên bình tĩnh trở lại, chuẩn bị tâm lý ứng phó với những gì sắp tới.

Lần này bị bắt tuy nói là hết sức nguy hiểm nhưng cũng chưa tới mức tuyệt vọng. Ngoại Lai Giả ở đây đều là những sinh vật văn minh và có trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ở mức nhất định. Chỉ cần bọn họ có trí khôn thì sẽ có nhu cầu, khả năng thương lượng còn để ngỏ. Nếu gặp phải một thế giới toàn kẻ không có trí khôn thì mới thật sự là đáng sợ.

Thuốc Nổ cũng chẳng có thời gian mà hối hận việc lên được trạm vũ trụ kia. Nếu cậu còn chưa muốn chết thì chắc chắn không thể cắm trại vĩnh viễn trên thế giới Đại Việt được. Chu kỳ mà tên Schwarznero nói tới cũng không phải chuyện giỡn chơi, ngay cả hắn cũng vất vả lắm mới thoát ra được và kéo theo vài cái xác, nếu cậu rơi vào đó thì chỉ có một đi không trở lại.

Ai biết một chu kỳ mới mở ra mình có còn là chính mình nữa không, hay lại trở thành cành cây, ngọn cỏ, một bộ phận tay chân cho kẻ nào đó.

Cậu suy nghĩ tới việc cậu có thể đem lại lợi ích gì cho người ở nơi đây. Điều kiện sống kham khổ tới kỳ quái của thế giới này là trọng tâm mà cậu xem xét. Cậu lờ mờ đoán ra được một phần nguyên nhân ở trong đó nhưng cũng chưa dám khẳng định chắc chắn. Có điều, đó là một hướng phát triển khả quan, có thể tận dụng được bao nhiêu thì tận dụng. Mặt khác, mâu thuẫn xã hội ở trong thế giới này có vẻ không hề nhỏ, cậu có thể xem xét tư lợi một phen.

Cửa tầng ngầm bất chợt bị đẩy ra, từ trên đó vọng xuống một tiếng kêu không kiên nhẫn:

“Được rồi, nhanh nhanh thôi nhé, phiên tòa sắp bắt đầu.”

Ngay sau đó có một tiếng ừm nhỏ đáp lại. Người bước xuống là một người phụ nữ khoảng lục tuần, mái tóc có màu bạc hơi lấp lóe lên chút ánh kim ở vài nơi. Bà ta có khuôn mặt hiền hậu, nụ cười vẫn còn giữ đôi chút nét duyên, ánh mắt thì ngược lại lờ đờ không có chút thần thái.

Bà ta không mang áo trùm mà mặc một cái váy dài, kết hợp với áo khoác lông và trang điểm nhạt. Thuốc Nổ chỉ nhìn qua một cái mà cảm tưởng như mình đã về với thời đại Liên Bang chứ không phải ở trên cái tinh cầu nhỏ thó chật chội này.

Bà ta đi một vòng tròn lớn quanh cái lồng, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Thuốc Nổ, chẳng hề phát ra chút xíu âm thanh nhỏ nào. Thuốc Nổ nhíu mày không rõ ý định của người đàn bà này thì cảm giác lòng bàn tay hơi ngứa ngứa, trên đó bất chợt xuất hiện một mẩu giấy nhỏ. Người đàn bà giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, quay lưng rời khỏi. Thuốc Nổ mở mẩu giấy ra, chỉ thấy trên đầu cùng viết mấy dòng chữ nhỏ “Luật của Đạo Kỳ”. Mắt cậu ánh ra một tia kỳ dị, đọc tiếp những dòng bên dưới…

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì có hai tên canh gác lực lưỡng đi vào trong phòng giam của Thuốc Nổ. Họ ra sức đẩy vào hai bên cạnh của lồng giam. Một tiếng kêu rét rét vang lên, Thuốc Nổ giờ mới biết được chiếc lồng này có thể di chuyển. Họ đẩy nó vòng qua một góc phòng, vạt tấm rèm lớn nằm chắn ngang đường ra. Mắt Thuốc Nổ nheo lại vì điều kiện ánh sáng thay đổi quá đột ngột. Khi mọi thứ trở lại bình thường thì cậu đã an vị ở chính giữa một cái khán phòng lớn hình vòng cung.

Đối diện trước mặt cậu là bốn kẻ mặc áo trùm khác màu nhau. Ngoài cùng bên tay trái là một tên trung niên rắn rỏi mặt đầy vết sẹo áo trùm màu xanh lục. Kế đến là một lão già nghiêm nghị mặc áo trùm vàng nhạt, đang đưa ánh mắt như sắp giết người tới nơi nhìn cậu.

Ngay bên cạnh chính là lão phụ nhân mà cậu vừa mới gặp ở dưới tầng ngầm kia tức thì. Bà ta mặc vào áo trùm màu đen mỉm cười thân thiện. Người cuối cùng bên tay phải là một kẻ trung niên khác dáng vẻ thờ ơ đang gục gục đầu ra thành ghế phía sau như nằm ngủ. Chiếc áo trùm màu xám treo ở lưng ghế hẳn là của tên này.

Phía trên cao ngồi xếp thành từng hàng cực kỳ có trật tự là hằng hà sa số người dân của cái thành phố ngầm này. Tràng diện hết sức khủng bố con mắt người nhìn, rơi vào mắt Thuốc Nổ, thì chẳng để lại một thứ gì khác ngoài tiếng cười nhạt.

Lão già mặc áo vàng nhạt là người đầu tiên lên tiếng:

“Mã thức tỉnh số 309199, ngươi đã liên tiếp phạm vào những tội ác tày đình của Hiến Quốc Namuh. Ở Thủy Giới ngươi…”

Lão phụ nhân áo đen ngắt lời:

“Ngài Viễn Hà, ta biết đại nhân ngài rất bức xúc vì cái chết của người cháu. Tuy nhiên, chúng ta ở đây là để xem xét các bằng chứng và xác định xem mã thức tỉnh số 309199 có tội hay không chứ không phải để nghe ngài vừa vào phiên xét xử đã phán quyết hắn ta. Mong Ngài có thể bỏ qua tình cảm cá nhân mà giữ vững lập trường khách quan của Chấp Chính Giả.”

Tên trùm áo xám bên cạnh không có dấu hiệu gì là đang tỉnh táo. Hắn đổi tư thế, xoay ngược đầu qua phía bên kia để không phải nghe tiếng ồn từ ba người đang ở kế hắn. Tên trùm áo xanh lục thì cười khẩy một cái nói:

“Phía Quân Đoàn của chúng ta chỉ tới đây góp vui, hôm nay ta săn quái vật vũ trụ đã đủ rồi, không có hứng thú đi săn con người. Ngay cả bên Giám Sát Giả chết nhiều người như thế mà tên Vlare còn ngủ ngon lành thì ta càng chẳng có ý kiến gì. Phiên tòa này cứ để Chấp Chính Giả và phía Học Viện tự xử lý đi thôi.”

Người áo vàng nhạt tên Viễn Hà bị ngắt lời liên tục, thở ra một hơi bực bội, đoạn nói tiếp:

“Ở Thủy Giới ngươi đã giết chết Tưởng Phí – một học viên chính thức của Học Viện, nửa sau của sự việc đã bị Giám Sát Giả phụ trách liên lạc với Tưởng Phí ghi chép lại được. Sau đó, ngươi liên tiếp đả thương hai học viên tập sự khác là Liễu Nhu và Thạch Hào khiến cho họ buộc phải đăng xuất khẩn cấp ra khỏi Thủy Giới, việc này có đồng bạn của hai người là học viên tập sự Andrey tận mắt chứng kiến. Ngươi phạm tội tày đình nhưng không biết hối lỗi, sau khi may mắn thức tỉnh ra khỏi Thủy Giới thì ngang nhiên tại Tưởng Giới trạm đồ sát Giám Sát Giả tổng cộng gần hai mươi người. Dựa trên Hiến Pháp Chuẩn Tắc của Hiến Quốc Namuh, ta đề nghị khép mã thức tỉnh 309199 vào tội danh cố ý thảm sát hàng loạt công dân của Hiến Quốc. Phán định tội tử hình.”

Hắn nói xong thì phía trên đầu hiện lên một cái màn hình ba chiều trên đó ghi lại cảnh Thuốc Nổ chiến đấu với Tưởng Phí và đám người áo xám trên trạm vũ trụ mới đây. Dân chúng đi xem ở phía trên đều hết sức tập trung mà theo dõi. Thỉnh thoảng phát ra những tiếng xì xầm, hoặc ồ lên kinh ngạc lúc Thuốc Nổ thực hiện những kỹ năng hay vũ khí ngoài tầm dự đoán của bọn họ.

Lão phụ nhân áo đen đợi video chiếu hết rồi mới ho nhẹ một tiếng, thu hút sự tập trung của mọi người. Bà ta nói:

“Đại diện cho Học Viện, ta cũng nên nói một lời công bằng… Khụ khụ…”

Tiếng ho lần này kéo dài hơn, hẳn là không phải cố tình làm màu nữa mà đích xác là ho thật. Bà ta chuyển qua một tông hơi khàn khàn:

“Sự việc ở trên Thủy Giới là lúc mã thức tỉnh 309199 còn chưa thức tỉnh. Thử hỏi một câu, chẳng lẽ mọi người chết ở trong năm tinh cầu của Tưởng Giới, Tưởng Viễn Hà đại nhân đều có lòng mong muốn đòi lại lẽ phải cho họ sao? Vậy tổng cộng hơn một ngàn hai trăm mạng người của chúng ta chết dưới tay tên điên sống trên núi tuyết của Thủy Giới kia sao Tưởng đại nhân lại không hăm hở đi trả thù? Hay là mạng của cháu ngài Tưởng Phí là mạng còn mạng của những người khác trong mắt ngài không đáng một xu?”

Câu nói này quá thẳng thừng, Tưởng Viễn Hà trong lòng không cãi lại được nhưng đầu đã suy nghĩ ra mấy câu nói mát để lái chiều hướng dư luận. Tuy nhiên, hắn vẫn phải đợi cho lão phụ nhân nói cho xong hết:

“Còn sự việc ở trên Tưởng Giới trạm thì ai cũng thấy rất rõ ràng. Giám Sát Giả Magard là kẻ đầu tiên tấn công mã thức tỉnh 309199. Việc mã thức tỉnh này giết người hoàn toàn là hành động tự vệ theo bản năng. Hơn nữa, một phần không nhỏ trong đó là chết dưới quả lựu đạn tia chớp kia, chẳng lẽ việc này cũng đổ lên đầu cậu ta được sao?”

Tên áo xám bên tay phải nghe tới cái tên Magard thì nhíu nhíu mày, vẫn tiếp tục nhắm mắt đồng thời đưa tay vẫy vẫy trước mặt như đang đuổi ruồi. Động tác của hắn thu hút sự chú ý của mọi người nhưng nhìn kỹ thì ai cũng thấy hắn đang ngủ mớ.

Tưởng Viễn Hà nhìn hắn với đôi mắt bực tức, rõ ràng là không ngờ bên Giám Sát Giả đáng lý ra phải là đồng minh của hắn trong phiên xét xử này lại tỏ ra hết sức thờ ơ như vậy. Hắn tiếp tục lên tiếng:

“Bên Học Viên nói phun chân ngôn thì cũng không thể xóa bỏ được sự thật 309199 đã giết rất nhiều người của Hiến Quốc Namuh, việc này tất phải có một cái công đạo cho các gia đình người chết, không thể lấy cớ vô ý để trốn tránh trách nhiệm được.”

Bà lão áo đen lắc lắc đầu:

“Thay vì giết hắn thì sử dụng hắn không phải tốt hơn sao? Sức chiến đấu của hắn mọi người cũng đã được chứng kiến rồi. Đây chỉ là cơ thể người trần mắt thịt thôi. Nếu được tăng cường thêm hệ cơ giáp, hệ cường hóa hay hệ ma pháp thì hắn sẽ mạnh mẽ tới mức như thế nào? Giết người ư? Giết người thì dễ rồi. Nhưng giết xong thì đem lại lợi ích gì cho Hiến Quốc Namuh?”

Hai người tiếp tục tranh cãi nãy lửa, không ai chịu ai. Thuốc Nổ quan sát một lúc thì nhận ra được đây hẳn là hai thế lực mâu thuẫn nhau tới cực điểm ở cái tinh cầu hoang tàn này. Tên Tưởng Viễn Hà kia thì không nói, cậu giết cháu của hắn nên hắn chăm chăm trả thù là lẽ đương nhiên. Lão phụ nhân kia e cũng không có ý gì tốt, chẳng qua là muốn thọc gậy bánh xe chuyện của họ Tưởng chứ chẳng thật lòng gì với cậu.

Có điều cậu vẫn còn giữ một lá bài tẩy quan trọng hi vọng có thể dùng được lúc này. Nó là kết tinh những thông tin tình báo mà cậu nghe lỏm được từ ba tên Ngoại Lai Giả ở thành Luang Prabang và những gì cậu chứng kiến trên cái trụ tính điểm kỳ bí gắn vào sàn phòng trạm vũ trụ kia.

Hai người bên trên tranh cãi tới hụt hơi thì mới chấm dứt, dư luận ở phía ghế cao cũng dần dần chia làm hai phe, đấu đá nhau ồn ào náo nhiệt. Cũng may là hai tên lính ban nãy kéo cậu tới Tổng Bộ Chấp Chính Giả đã gắn cho cậu một hệ thống chuyển ngữ của thế giới này nên cậu có thể đánh giá được tình hình ở mức độ khách quan nhất.

Xem ra là cậu đang không được sự ủng hộ cho lắm. Ngẫm lại thì điều đó cũng hết sức bình thường, cậu vốn chẳng phải người ở đây, lại giết người của họ, rõ ràng là để lại ấn tượng rất xấu, chịu phải tâm lý bài ngoại. Lão phụ nhân nhìn xuống cậu nói một câu kết luận:

“Mã thức tỉnh 309199, trước khi nhận phán quyết, cậu có lời gì muốn tự bào chữa cho mình không?”

Thuốc Nổ không chần chờ gì nữa, đây chính là lúc sử dụng lá bài tẩy của cậu:

“Không biết đối với mọi người ở đây, nhiệm vụ thế giới quan trọng tới mức nào?”

Cả khán phòng đều ngớ ra vì câu nói của cậu. Tên mặc áo xanh lục không đợi tới một giây mà đã đập bàn đứng dậy:

“Cậu tìm thấy đầu mối của nhiệm vụ thế giới sao? Cụ thể là như thế nào mau nói cho ta đi.”

Thuốc Nổ nhếch môi, cảm thấy lần này mình đánh cược là hoàn toàn chính xác rồi. Tưởng Viễn Hà thậm chí không đợi cậu trả lời mà nói vang vọng một câu:

“Hắn nói có thật không Peaky? Hắn đã tìm ra được đầu mối nhiệm vụ tổng của Thủy Giới?”

Thuốc Nổ đang lạ lùng không biết tên này nổi điên cái gì mà nói chuyện với không khí trước mặt như thế thì từ trong không khí đúng là có tiếng phụ nữ đáp lại:

[Đầu mối chỉ ở mức dự đoán, chưa được xác thực bởi Tưởng Giới nhưng dù không phải nhiệm vụ thế giới thì cũng là chuỗi nhiệm vụ cấp S+ thưa Ngài. Chuyện này tôi đã lập hồ sơ và báo cáo với Giám Sát Giả]

Tưởng Viễn Hà đưa một ánh mắt đầy sát ý về phía tên áo xám cà lơ phất phơ đang nằm ngủ ở bên kia. Người không biết còn tưởng hắn thờ ơ hoàn toàn với cái chết của rất nhiều cấp dưới của mình đấy, hóa ra là đã biết trước chuyện này sẽ xảy đến. Dù Thuốc Nổ có không trực tiếp nói thì trước sau gì Peaky cũng sẽ tự động can thiệp vì nó được thiết lập ra để đảm bảo tính khách quan của thông tin.

Ông ta ngả thân người sau lưng ghế, miệng lẩm bẩm:

“Được rồi, bắt đầu chạy thống kê dân số đi Peaky.”

[Đang tải thông tin về buổi xét xử công khai mã thức tỉnh 309199]

[Não bộ của toàn bộ cư dân Hiến Quốc Namuh đã nhận được đầy đủ thông tin.]

[Đang chạy trình thu thập phản hồi.]

[Phản hồi đã thu thập đầy đủ, lập báo cáo kết quả.]

[Hoàn tất quy trình, bắt đầu trình bày báo cáo]

Thuốc Nổ nhìn lên cái màn hình lập thể chỉ thấy toàn chi chít những chữ và số viết nhỏ li ti làm cho cậu hoa cả mắt. Có điều kết quả được hiển thị ra thì lại tương đối rõ ràng. Ở ngay chính giữa bản báo cáo được tô đậm lên màu đỏ và cỡ chữ lớn bất thường đang nhấp nháy một vài ký tự:

[Quyết đấu Đạo Kỳ]

Thuốc Nổ nhìn vào không khỏi liên tưởng ngay tới tờ giấy nhỏ mà lão phụ nhân áo đen đã giao cho cậu trước khi bắt đầu phiên xét xử này, lòng mới chợt hiểu ra. Tưởng Viễn Hà nhìn thấy bốn chữ này thì đôi mắt như có thần trở lại. Lão liếc nhẹ Thuốc Nổ không chớp mắt, hơi hơi lên giọng mà phán một câu:

“Mã thức tỉnh số 309199, phán quyết của ngươi đã được đưa ra bởi toàn bộ người dân của Hiến Quốc Namuh dựa trên truyền thống tốt đẹp về lẽ công bằng, đức tin và danh dự truyền đời của Hiến Quốc này. Ngươi sẽ phải thi đấu một trận Đạo Kỳ với ba tên tử tù khác của Namuh. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được tuyên trắng án và trở thành một công dân chính thức ở đây. Chúc ngươi may mắn.”

Hắn nở một nụ cười nham hiểm.