Tâm Tự

Quyển 2 - Chương 3



Thái An đế hơi mệt xoa trán. Những năm gần đây ông không còn đủ sức ngồi quá hai canh giờ. Nhan Thiện vẫn chăm chú duyệt tấu chương ở bàn nhỏ bên dưới. Hoàng đế có mười ba hoàng tử, Nhan Thiện là đứa con ông vừa ý nhất. Tính tình của hắn giống như tên gọi, là một người lương thiện và giàu lòng yêu thương, rất phù hợp để cai quản một đất nước. Tiếc là Hoàng hậu qua đời sớm, chỉ sinh cho ông đứa con này.

Năm đó lúc lập Thái tử, hoàng thượng đã do dự rất nhiều. Nhan Thiện tốt tính nhưng cũng có điểm yếu là dễ mềm lòng, thiếu sự cương quyết mà một đế vương nên có. Con trai ông, ông rất hiểu. Nhan Thiện là dòng chính thất, từ nhỏ được bao bọc quá nhiều, hắn ít trải qua khổ đau nên không kiên cường như những đứa khác.

Từng có lúc Thái An đế muốn lập con thứ Nhan Phi. Nhan Phi là Thất hoàng tử, tuổi trẻ tài cao, văn thao võ lược. Từ năm mười lăm tuổi Nhan Phi đã theo Dương Minh đi đánh giặc. Hai mươi lăm tuổi hắn trở về, chiến công lẫy lừng, được lòng dân chúng. Thái An đế cũng đắc ý lắm, cảm thấy mình đã chờ được một người thừa kế sáng giá.

Nhan Phi và Nhan Thiện giống màu trắng và màu đen.

Trước kia, Nhan Thiện phải lòng một cung nữ gọi là Thi Âm. Hắn quỳ trước cửa điện ba ngày ba đêm để phụ hoàng đồng ý. Hành động ấy suýt nữa đã phá hỏng tiền đồ của Nhan Thiện. Nhiều triều thần chỉ trích hắn ham mê nữ sắc, không xứng làm Thái tử. Lúc ấy Nhan Thiện không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ biết không có Thi Âm thì không sống được. Một gã lụy tình!

Cuối cùng Nhan Thiện đã đem lá bài “miễn tử” duy nhất trên đời để đổi lấy người thương. Hoàng đế không còn cách nào khác là thở dài đồng ý, dù sao vẫn là con trai ông, ông sẽ nhượng bộ một lần. Câu chuyện giữa Nhan Thiện và Thi Âm đến cùng vẫn là một bi kịch. Họ vốn không nên yêu nhau, bởi vì thứ tình yêu phi lợi ích ấy không được chấp nhận ở nơi này. Thi Âm sớm qua đời, đó là số trời – cũng là ý người.

Còn Nhan Phi, vào thời trai trẻ cũng từng động lòng nhưng cách yêu của hắn không như Nhan Thiện. Nàng là một tiểu thư con nhà trâm anh, gia thế tầm thường, tính tình hiền thục. Nhan Phi bằng thỉnh cầu và đe dọa mà cưới nàng về. Cô gái xấu số ấy sau một đoạn thời gian được nghe lời ngọt tiếng bùi thì buộc phải chết. Nhan Phi thỏa mãn lòng chinh phục và dục vọng của mình rồi ban cho nàng một chén rượu độc. Đối với hắn, tình cảm là điểm yếu, nữ nhân là cái đuôi vướn bận. Hắn phải tiêu diệt tất cả những vật, những người làm ảnh hưởng đến lý trí của mình.

Nữ nhân bao giờ cũng là vật hy sinh, như Thi Âm, như cô gái không còn ai nhớ tên ấy. Không phải bị chính người yêu mình giết hại thì cũng bị kẻ khác ám toán. Nếu họ không đem lại lợi ích cho nam nhân, họ không có quyền đứng bên cạnh hắn, đó là một quy luật.

Hoàng đế ở tuổi xế chiều nhiều lần nghĩ về cuộc đời của mình. Ông tìm thấy bản thân lúc trẻ trong con người Nhan Thiện, tìm thấy chính mình lúc già trong con người Nhan Phi. Ông cũng từng yêu và mong được yêu, rồi cũng từng yêu và sợ hãi tình yêu. Làm một vị vua, người chết dưới tay ông nhiều vô số kể, có kẻ đáng chết, cũng có người oan uổn. Hoàng đế vĩ đại nhất không phải kẻ giỏi trị nước mà là kẻ vừa trị nước vừa biết trị gia, là người có được thiên hạ lẫn mỹ nhân, có được hoàng quyền lẫn người thương bên gối… Điều này ở đời có mấy ai làm được?

Thái An đế vuốt ve ngọc tỷ, bâng quơ hỏi Nhan Thiện

- Tấu chương hôm nay có gì đáng nói không?

Nhan Thiện đi theo giúp phụ hoàng duyệt tấu cũng đã nhiều năm, từ lúc cầm tay chỉ việc cho tới lúc biết tự mình định đoạt. Làm vua cũng là một cái nghề, phải học quen, phải rèn luyện thì mới thành thục. Nhan Thiện ngừng bút, ngẩng đầu nhìn cha

- Châu Trì đang có dịch lao, nhi thần đã cử mấy vị thái y giỏi nhất, xuất lương thực và ngân khố đến cứu tế. Tạm thời dịch vẫn lây lan chậm, chưa có dấu hiệu ngừng.

- Sơ tán mười hai dặm xung quanh đi… Gọi Nhan Phi tới đó xử lý!

Nhan Thiện nghe thế, mặt trầm xuống:

- Không nên thưa phụ hoàng. Thất đệ làm việc luôn có hiệu suất nhưng cũng tổn thất rất lớn. Người bệnh chưa nguy kịch thì còn có thể cứu, mạng người là quan trọng. Nếu thất đệ xử lý, hắn sẽ lại thảm xác cả làng cả thôn. Tuy cách này chặt đứt nguy cơ lây lan nhưng lại bất công đối với dân chúng. Họ không có tội, họ cũng là con dân Hậu Yến, sao nỡ làm thế được?

Hoàng đế đặt ngọc tỷ vào tráp, giương đôi mắt già nua nhìn đứa con đã hai màu tóc của mình. Đạo lý này ông biết chứ, nhưng ngoài cách này thì còn cách nào đâu? Bệnh lao xưa nay không có cách chữa trị, để càng lâu thì càng nhiều người mắc. Dân sống trong vùng dịch hoang mang lo sợ, tìm mọi cách trốn đi, vô tình lại đem mầm bệnh phát tán tới nơi khác. Nhan Phi tàn nhẫn cũng có cái lý của hắn. Nếu cử quân đội đi canh giữ vùng dịch, ai biết được có phải thiệt hại một toán binh tinh nhuệ hay không? Tốt nhất là giết con bệnh, người chết chôn vào đất, sẽ không có chân chạy lung tung.

- Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Tháng sau Dương Minh từ ải trở về, trẫm định sẽ mở tiệc chào đón hắn, con về bảo thái tử phi lo liệu… À mà con gái ông ta hình như đang ở trong cung, làm bạn với Mỹ nha đầu à?

Nhan Thiện thấy hoàng đế đánh trống lãng, không dám tiếp tục chuyện bệnh dịch, hắn miễn cưỡng đáp lại

- Vâng, Dương tiểu thư vào cung đã ba tháng, hàng ngày theo Mỹ Mỹ học nữ công, thỉnh thoảng bầu bạn trò chuyện với Thiến Thiến. Dương phu nhân dạy con rất khéo!

Hoàng đế gật gù

- Dương Tiểu Ngọc đã mười bảy rồi, Nhan Tấn cũng lớn rồi, trẫm thấy hai đứa…

- Phụ hoàng! Chuyện này không cần vội. Tấn nhi vẫn dại dột lắm, nhi thần còn phải dạy dỗ nhiều. Vả lại nhi thần thấy bọn trẻ không yêu mến nhau lắm, có lẽ là…

Hoàng đế thở dài, cũng không nói nữa, chuyện gì tới rồi sẽ tới. Ý của thái tử ông hiểu nhưng còn phải xem ý của Dương Minh ra sao.

- À mà gần đây Đoàn tiên sinh hay nhắc tới thằng bé gì ở chỗ con đấy? Là con trai do Thi Âm sinh à?

Nhan Thiện đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh nói với cha

- Là Nghiêm nhi ạ, năm nay thằng bé mười bảy, nhi thần để nó đi học chữ với Tấn nhi. Đứa trẻ này bề ngoài ít nói nhưng là một người sâu sắc, thông minh, càng lớn càng giống mẹ. Để hôm nào con dẫn cháu tới thỉnh an…

- Thỉnh an thì không cần. Dạy dỗ nó cho tốt, sau này có thể giúp đỡ Nhan Tấn. Thôi, không còn việc gì thì con trở về đi. Trẫm hơi mệt, đi nằm một chút.

Hoàng thượng xua tay đuổi khách, Nhan Thiện không tình nguyện hành lễ lui ra. Hắn biết cha rất chướng mắt Thi Âm, cũng ghét lây sang Nhan Nghiêm. Nàng đã đi nhiều năm rồi, tại sao cha vẫn như vậy? Thi Âm không có tội tình gì, chỉ có tình yêu của hắn khiến nàng mang tội. Con trai của họ, Tiểu Nghiêm của họ, Nhan Thiện thương nó biết bao, hắn muốn đem tất cả tốt đẹp đến cho con, bù đắp những thiệt thòi mà từ nhỏ tới lớn Nhan Nghiêm phải chịu. Nhan Nghiêm là gắn kết cuối cùng giữa hắn và nàng, hắn muốn thông qua gương mặt đó mà tưởng nhớ Thi Âm.

Thi Âm, Thi Âm, giá như ta không phải là Thái tử, ta sẽ lấy tam lễ lục sính cưới nàng làm vợ. Chúng ta không lo bị ai chia cắt, sống chết có nhau, cùng nuôi nấng Nghiêm nhi, cùng ở tới bạc đầu…

Nhan Thiện cô độc bước đi trên hành lang dài hun hút. Lầu son gác ngọc, cung vàng điện bạc, lính canh đứng lặng như pho tượng, cung nữ đi lại như vô hình. Nơi này người nhiều mà không tìm ra một hơi ấm…