Tâm Tự

Quyển 2 - Chương 10



Ngày đầu trong hành trình, từ kinh thành xuôi về Đài Nam, thời tiết nắng dịu rất thuận lợi. Hậu Yến là một tiểu quốc nằm trong lục bang gồm Mạc Sở, Khê, Bắc Tấn, Hậu Yến, Tam Luân và Tôn Lương. Sáu tiểu quốc này đều từ “Tứ cường” tách ra. Sau nội loạn Cù Hoa Bảo, Nam Thế suy yếu không giữ được chủ quyền, một phần đất bị láng giềng thâu tóm, phần còn lại tự thành lập ra nhà Khê, Tôn Lương và Hậu Yến. Cho nên văn hóa của ba nước này rất giống nhau, cùng sử dụng một mẫu chữ viết.

Nam Thế biến mất, Tứ cường giờ còn lại Tam cường. Thời kì “Tam cường lục bang” đã duy trì được mấy trăm năm. Vạn Hàn lớn mạnh chiếm lĩnh một vùng trời Bắc, Đông Ngô và Chi Nguyên bành trướng phía nam. Sáu tiểu bang như con kiến giữa bầy voi, không có ngày nào thoát khỏi nổi lo mất nước.

Hậu Yến có thể coi là dẫn đầu trong các tiểu quốc. Giữa thời kì cầm cự, khắc chế lẫn nhau, tiếng nói của Hậu Yến ít nhiều còn giá trị. Hơn nữa, hoàng hậu Chi Nguyên hiện tại là Nhan Hà công chúa. Dưới sự hậu thuẫn của Chi Nguyên, Hậu Yến có tương lai khả quan hơn, chỉ hy vọng an phận thủ thường, thái bình thịnh trị là tốt rồi!

Nói về chuyện thời thế, Nhan Thiện luôn canh cánh một nỗi lo. Hắn cũng từng nói với Nhan Nghiêm:

- Hòa bình không thể xây dựng trên một mối hôn nhân. Đây chỉ là sự bình yên nhất thời. Chi Nguyên là Chi Nguyên mà Hậu Yến là Hậu Yến. Một khi chiến tranh nổ ra, vì lợi ích người ta không từ thủ đoạn nào. Nhan hoàng hậu không phải lá bài miễn tử, rồi cũng có ngày bà ấy mất đi. Nếu một hoàng tử khác lên ngôi mà không phải con trai hoàng hậu thì Chi Nguyên với ta cũng như người dưng nước lã, không còn bất cứ ràng buộc nào nữa. Muốn sinh tồn, cách duy nhất là tự lực tự cường, không thể dựa cây nhờ bóng!

Phải công nhận Nhan Thiện có đôi mắt nhìn xa. Tính tình hắn yếu đuối nhưng trí tuệ là nhất trong tất cả hoàng tử. Bệ hạ từng ước sao có thể sinh đứa con trai mang khí thế của Nhan Phi và đầu óc của Nhan Thiện. Rất tiếc, trên đời này kiếm đâu ra sự hoàn hảo?

Đoàn xe đi liên tục không ngừng nghỉ, muốn đến Đài Nam trước khi mặt trời lặn. Nhan Nghiêm và Thái tử ngồi trong xe, lúc thì nói chuyện lúc thì nghỉ ngơi. Trương Chinh thích cưỡi ngựa bên cạnh, thấy đề tài hay lại chen mồm góp vui. Không phụ kì vọng của mọi người, đoàn xe tới Đài Nam vào xế chiều. Họ thuê hai phòng Nhất và mấy phòng cao cấp trong một khách điếm tốt. Ngựa được vào chuồng ăn cỏ, hành lý cần thiết thì dở xuống khiên lên phòng, không quan trọng gửi vào kho.

Thân vệ của Nhan Thiện là ba cao thủ do Tuyệt Mật Các đào tạo, đã theo hắn được gần mười năm, tình cảm gắn bó. Yến Ngữ là người có giác quan nhạy bén, sát thủ hàng đầu. Yến Bình giỏi về chế tạo và kiếm pháp. Yến Đô chuyên làm gián điệp, không có chuyện gì mà hắn không moi ra. Ba người họ lâu nay hành động ăn ý, không hề sơ suất, xứng đáng là ám vệ của hoàng đế tương lai. Tuy nhiên, không phải bao giờ họ cũng sáng suốt, có khi hoàn cảnh trớ trêu cũng khiến ba cao thủ trở tay không kịp, ví dụ như lúc này.

Yến Bình gọi phu xe đánh ngựa vào nhà kho. Yến Ngữ mở khoan hành lý, đem rương y phục của Thái tử và hòm bạc xuống. Yến Đô chỉ vào mấy thùng gỗ trên cao:

- Đó là của thiếu gia, A Ngữ ngươi đem xuống đi!

Yến Ngữ nhìn lên, hỏi vọng lại:

- Cái nào?

Trước khi họ lên đường, Thái tử phi đã đánh dấu và căn dặn rương đựng vật gì nhưng đồ của hoàng tôn thì ba người không biết. Yến Đô xua tay bảo:

- Đem bừa vài cái xuống, đồ không nhiều, chuyển hết lên cũng được!

Yến Ngữ nhẹ nhàng nhấc hai cái rương to, công phu điêu luyện đặt xuống đất. Chợt lúc đó, Yến Bình tuốt kiếm ra khỏi vỏ, quát một tiếng:

- CẨN THẬN!

Hai người kia phản ứng nhanh, cũng cầm lấy vũ khí. Ba nam nhân cao to cực kì căng thẳng nhìn chằm chằm hòm gỗ.

- Ngươi có nghe không?

- Có!

- Hơi thở rất nhẹ, người này không có võ công!

- Má nó, có lẽ không phải người, người sao có thể chui vào cái rương bé tí này?

- Hay là thú nuôi của thiếu gia?

- Ta không nghe nói thiếu gia có nuôi két!

- Sao mày biết là két? Ngộ nhỡ một con chó hay con mèo thì sao?

Ba người tranh luận, cuối cùng quyết định chém khóa mở hòm ra. Nấp rương vừa bật, chỉ nghe họ hít sâu một hơi…

Nhan Nghiêm vừa vào phòng, uống vội nước mát, chuẩn bị tắm táp sau một ngày lấm lem bụi đường. Hắn mới đặt tách xuống thì cửa bị đá văng. Trương Chinh thở hổn hển, gấp gáp tới quên đổi cách xưng hô:

- Điện hạ, không xong rồi!!!

Lúc Nhan Nghiêm chạy xuống nhà kho thì ba đại-cao-thủ đang căng thẳng trong tình trạng chiến đấu. Họ nhìn lom lom cái hòm gỗ, thở cũng không dám thở. Nhan Nghiêm nóng nẩy đẩy Yến Đô ra, nhìn thấy tiểu nhân nhi nằm cùng đống y phục của hắn. Nhan Nghiêm cũng không khá hơn, hắn sợ tới đứng hình, sau mấy giây mới điên cuồng chạy tới ôm cô bé ra. Thẩm Thanh co người trong thùng gỗ một ngày, không ăn không uống, lại thiếu khí thở cho nên đã ngất. May là cái rương này có thiết kế lỗ thông hơi, nếu không… thật khó tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra. Nhan Nghiêm run rẩy bế cô bé chạy lên phòng, Trương Chinh tỉnh táo phân phó thuộc hạ:

- A Đô chạy đi tìm đại phu, A Ngữ xuống phòng bếp mang bát cháo lên, A Bình thu xếp chuyện ở đây, ta đi báo với lão gia!

Chuyến đi này quả là bất ngờ, bất ngờ đầu tiên do Thẩm Thanh gây ra. Lúc Nhan Nghiêm đặt nàng xuống giường, khuôn mặt nhỏ đã tím tái. Hắn luýnh quýnh cởi khuy áo cổ, bấm huyệt nhân trung, lại mở cửa sổ cho gió vào phòng. Khi Nhan Thiện chạy tới, chính là nhìn thấy cảnh con trai đang mớm từng hớp nước cho con dâu ngốc nghếch. Tuy hơi ngượng ngùng nhưng bỗng nhiên ông cảm thấy bọn trẻ rất tốt, giống như chính mình và Thi Âm năm xưa. Nhan Nghiêm kiên nhẫn giúp nàng uống nước, tay không ngừng xoa bóp cơ thể vì nằm trong rương mà cứng đờ.

Hơi thở của Thẩm Thanh đều đặn dần, người cũng ấm áp lên. Nhan Nghiêm đau sót ôm chặt lấy, không ngừng tự trách. Là hắn không tốt, là hắn bỏ rơi nàng, là hắn không quan tâm tới suy nghĩ của nàng…

- Được rồi… đại phu tới rồi, con để người ta xem thế nào…

Nhan Thiện nhìn không nổi mới phải lên tiếng. Nhan Nghiêm kiên quyết không buông cô bé ra, hắn ôm nàng, để đại phu bắt mạch.

- Vị tiểu thư này bị ngất vì thiếu dưỡng khí và đói. Bây giờ nên cho nàng uống nước đường, tới khi tỉnh thì ăn cháo loãng. Trong vòng hai ngày là khỏi!

Mọi người nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm. Tam đại-cao-thủ rút ra một bài học xương máu: Cường địch không đáng sợ, Ngũ tôn tức hay đem tới “niềm vui bất ngờ” mới là đáng lo!