Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 45



Chờ sáng hôm sau thức dậy, Tần Liệt Dương mới nhớ ra sai lầm hôm qua của mình.

Hôm qua Ninh Trạch Huy lấy cớ thất tình, lôi kéo hắn đi quán bar uống rượu. Tên kia có lẽ ở giữa đắc ý và thất ý, cho nên có chút không bình thường.

Một mặt nào đó hắn cảm thấy mình so với tên ‘yêu tinh muộn tao’ Trác Á Minh quả thật không bằng, xem xem không phải y tự mình đứng ra sao? Eo lưng y đã sờ qua, môi cũng hôn luôn, tuy không đến bước cuối nhưng người vẫn chiếm được.

Còn mặt khác thì hắn thấy bản lĩnh liêu nhân của yêu tinh kia quả thật quá dữ, lại còn lầm bầm nói nhiều chuyện khiến Tần Liệt Dương chau mày, gã kể hôm qua Lê Dạ vẽ được một bức phong lan đồ, được Liễu Đường Sinh khen ngợi, sau đó Lê Dạ đã kêu Tiểu Châu chở đến gặp Trác Á Minh để tặng tranh. Thật ra gã cũng không nghĩ giữa Lê Dạ và Trác Á Minh có cái gì, chỉ chán ghét Trác Á Minh quá trêu người, “Với người có tính tình như Lê Dạ, lúc vui vẻ thì bị người ta bắt nạt cũng không biết hừ một cái, vậy mà chủ động tặng y bức tranh, anh nói xem y có bao nhiêu trêu người chứ, nếu như tôi thấy không được…”

Còn sau đó Tần Liệt Dương đã không còn nghe lọt, trong lòng của hắn toàn nghĩ về chuyện bức tranh, bức tranh đẹp vậy tại sao không giữ lại, vì sao không tặng Ninh Trạch Huy (người này giới thiệu sư phụ cho anh)? Vì sao muốn tặng Trác Á Minh? À đúng rồi, hình như Trác Á Minh giúp anh gọi điện, còn rất chăm sóc Lê Dạ, vừa nghĩ tới đó, hắn liền thấy khó chịu. Cộng thêm Ninh Trạch Huy là người thích chiếm hữu, thêm lý luận khuyến khích điều hòa mâu thuẫn, hắn bắt đầu trở nên lung lay.

Hắn muốn hôn Lê Dạ đã rất lâu, năm ấy mười bốn tuổi, khi Lê Dạ ngủ hắn đã ngắm anh đến ngẩn ngơ.

Hắn hiểu tình huống này nghĩa là gì. Trong làng có Tam đại gia và chú Vương Lục, hai người đó là khế huynh đệ. Hắn vốn từng ngây thơ cho rằng, hai người đó chỉ là bạn bè sống với nhau mà thôi như Lê Dạ giải thích cho hắn. Mãi cho đến một lần hắn vô tình bắt gặp hai người đó trắng trợn hôn môi nhau tại một rừng cây nhỏ trong thôn, tiếng thở dốc kịch liệt, lời nói yêu thương ái muội nên hắn biết, giữa hai người đó không đơn giản là bạn.

Bọn họ không phải anh em, bọn họ giống như vợ chồng, việc vợ chồng làm, bọn họ đều làm.

Cho nên, hắn muốn hôn Lê Dạ lâu như vậy, thậm chí hắn khẳng định, hắn có hôn lén anh lúc anh đang ngủ thì anh cũng không biết, nhưng hắn không dám. Hắn chỉ ngắm anh, hắn nghĩ anh thật đẹp, chỗ nào cũng đẹp, nhưng hắn muốn chờ Lê Dạ tự nguyện mới nói tiếp. Khi đó hắn còn có một tính toán nho nhỏ, kiếm tiền ít một chút, đến khi hai người trưởng thành rồi vẫn còn rất nghèo, không cưới nổi vợ, trước tiên kết khế huynh đệ với Lê Dạ, chuyện sau đó thì dễ nói rồi.

Thời gian nghĩ tới cách nghĩ này không dài, nhưng do hắn quá khát vọng, bây giờ nó đột nhiên từ trong hồi ức sâu nhất xuất hiện, mãnh liệt đến mức hắn không thừa nhận cũng không được, thật sự là vô cùng khó kiềm chế.

Hắn cũng chưa say đến mức mất ý thức, mọi chuyện hôm qua đều nhớ rõ ràng. Nụ hôn đó không phải kịch liệt bình thường, hắn hận không thể nuốt Lê Dạ vào bụng. Lê Dạ hẳn là hoang mang, người đàn ông này vẫn ngây thơ như mười lăm năm trước, anh hẳn là chưa xem đĩa phim ‘Xuân Quang Sạ Tiết’, anh vĩnh viễn cũng không hiểu khế huynh đệ nghĩa là gì, thậm chí miệng anh như thì thầm chất vấn hắn, “Cậu đang làm gì?”

Hắn nhớ rõ mình là mượn rượu làm bậy, không hề có ý giải thích, còn giữ cằm Lê Dạ để hắn hôn.

Gương mặt Lê Dạ vô cùng kinh ngạc, môi bị hắn hôn đến đỏ ửng, nếu có thể hắn còn muốn hôn thêm cái nữa. Đáng tiếc lão nhị của hắn không chịu thua kém, đã muốn hiện hình. Hắn chỉ đành lảo đảo đứng dậy, trong ánh mắt khiếp sợ của Lê Dạ, hắn đi thẳng vào phòng của mình. Chờ cửa vừa đóng, hắn chửi thề, “Kháo!”

Sau khi tỉnh táo lại, Tần Liệt Dương xốc chăn lên nhìn bên trong, quả nhiên là trần, nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ cười đến chết, hắn chọc người ta, sau đó lại trốn vào phòng mình thủ dâm, sợ là trên đời này không có kim chủ nào đáng thương như hắn. Quan trọng nhất cũng không phải chuyện này, mà là người đang ở bên ngoài, nếu không phải Lê Dạ đi đứng không tiện, Tần Liệt Dương nghĩ, anh hẳn đã chạy trốn. Không biết bây giờ anh ra sao?

Bởi đã lâu như vậy, hắn luôn bài xích Lê Dạ, dù biết Lê Dạ rất quan trọng với hắn, dù biết Lê Dạ có thể khiến hắn ngủ ngon, dù biết hắn không thể khống chế bản thân đi gần gũi Lê Dạ, hắn luôn hành động đẩy Lê Dạ ra xa hắn. Cho nên, hôm nay hắn cẩn thận ngẫm lại hắn đã ở chung với Lê Dạ hai tháng, hình như những lúc chân chính ở chung nếu không nổi nóng thì thờ ơ. Hắn và Lê Dạ chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Hắn không phải là người lừa mình dối người. Nhân tiện chuyện say rượu lần này hắn sẽ cố xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, tuy hai trăm ngàn kia như dằm trong tim hắn, nhưng phải công nhận Ninh Trạch Huy nói đúng, hắn thích anh, hắn không làm được chuyện để Lê Dạ rời xa hắn rồi đến bên ai đó, bất kể đó là nam hay nữ, hắn chỉ muốn giữ người ở bên mình.

Nghĩ xong, Tần Liệt Dương rời giường, mặc quần áo, sẵn tiện đem quần lót và khăn giấy toàn bộ gom vào túi rác chuẩn bị đi tiêu hủy, Tần Liệt Dương làm xong hết mới đẩy cửa ra ngoài. Lúc này mới sáu rưỡi, so với thời gian hắn thường dậy ra ngoài chạy bộ trễ nửa tiếng.

Trong phòng rất im lặng, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống sàn phòng khách, căn phòng trông sáng sủa hẳn. Sofa… hôm qua ở trên sofa, hắn nhìn qua sofa thấy bên kia rất ngay ngắn, một nếp gấp cũng không có. Nếu không phải Tần Liệt Dương chắc chắn hắn không bị mất trí nhớ, hắn sợ rằng tối qua chỉ là mơ.

Ở trong phòng khách lang thang hai vòng, cửa phòng Lê Dạ vẫn đóng chặt. Hắn trước giờ luôn làm việc dứt khoác, đi thẳng lại cửa phòng Lê Dạ gõ cửa, chuyện này không nên kéo dài tới tối giáp mặt.

Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng của Lê Dạ, dễ thấy anh đã sớm tỉnh: “Có chuyện gì không?”

Tần Liệt Dương nói: “Tôi muốn vào.” Sau đó đẩy cửa ra.

Trên mặt Lê Dạ thoáng qua một chút lúng túng, mới vừa nãy anh hỏi các bạn học chung ở trường mỹ thuật trên WeChat, anh nói thấy đàn ông hôn nhau, mọi người khinh bỉ anh hai lúa, vui vẻ nói với anh, đàn ông với đàn ông cũng yêu nhau được, thậm chí còn có thể làm tình nữa kìa, tựa như có người trời sinh yêu người khác giới, có người trời sinh yêu người cùng giới, không đổi được.

Lê Dạ không trả lời, mọi người còn nghĩ anh bị dọa rồi, còn nói anh đã một đống tuổi rồi không phải muốn chạy theo trào lưu chứ, coi phim kháng chiến là được rồi. Lại không hề biết lúc đó anh đang nhớ lại chuyện tối qua, anh cũng có chút bị dọa, nhưng không phải là thấy chán ghét hay không thể chấp nhận được.

Anh còn đang nghĩ có khi nào bản thân là trời sinh đồng tính, thậm chí anh còn thích Tần Liệt Dương, lúc tên đó vào phòng, đứng ngay cửa nói với anh: “Lê Dạ,” hắn gọi tên anh, “Thỏa thuận bao dưỡng chính thức bắt đầu đi.” Hắn còn bổ sung, “Cái này chỉ là thông báo cho anh thôi.”

Lê Dạ tất nhiên là ngơ ra, Tần Liệt Dương cũng xấu hổ không biết nên nói gì nên bỏ ra ngoài.

Ninh Trạch Huy như cũ đến công ty lúc bảy giờ bốn mươi, người như gã cũng có ưu điểm, không phải lúc làm việc thì chơi cỡ nào gã cũng tới được, nhưng lúc làm việc luôn luôn nghiêm túc. Cho nên hôm qua có uống say đến ngất ngây, hôm nay vẫn đúng giờ có mặt, bề ngoài vẫn hết sức có tinh thần tới Tần thị. Ai ngờ hôm nay vừa tới công ty, chị lao công nói với gã, “Tổng giám đốc Tần đã tới rồi.”

Ninh Trạch Huy thật sự giật mình, vội vàng tới phòng làm việc của Tần Liệt Dương. Trong phòng giống như mới vừa nổ bom, vừa vào khiến Ninh Trạch Huy bị sặc, sau đó mở rộng các cửa để thông gió, rồi cầm theo gạt tàn thuốc cho Tần Liệt Dương, “Không phải anh bỏ thuốc rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Gã vừa ho vừa mở cửa sổ, “Sao hôm nay tới sớm vậy?”

Nếu không phải trước khi gặp Lê Dạ, Ninh Trạch Huy cực lực phản đối chuyện của Tần Liệt Dương và Lê Dạ, chỉ dựa vào thái độ vô lại hôm qua của gã, Tần Liệt Dương cũng sẵn lòng trả thêm tiền lương để thỉnh quân sư quạt mo này về nhà, khẩn cấp giúp hắn giải quyết, làm sao ở chung mới thích hợp. Chỉ là bây giờ coi như xong, hắn sợ Ninh Trạch Huy nhảy dựng lên ý kiến đủ thứ, tên này công tư phân minh hắn biết.

Có điều, Tần Liệt Dương cũng chọn được người thích hợp.

Lúc Tần Liệt Dương xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Vĩ, tên kia không dám tin huýt sáo mấy tiếng, quay sang nói chuyện với người yêu bên cạnh, “Mặt trời mọc hướng Tây à, xem xem ai tới kìa,” Sau đó là, “Thái Dương công công, chờ mãi mới thấy xuất hiện. Em đây có hơn một tháng rồi chưa gặp được ngài nha.”

Tần Liệt Dương trả lời, “Vậy từ từ nói.”

Vương Tuấn Vĩ quay sang nói với cậu chàng xinh đẹp đang dựa vào gã, “Cục cưng, tụi anh cần tâm sự, em ra ngoài ăn gì trước đi.” Cậu chàng lạnh lùng gật đầu, xoay người ra ngoài. Vương Tuấn Vĩ nhìn chăm chú nửa ngày, nhìn thấy người kia thật sự ăn cái gì đó mới thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng lại, thuận tiện chỉnh lại quần áo, gã biết Tần Liệt Dương không thích bộ dạng ăn chơi này, sau đó mới nói, “Được rồi, sao hôm nay cậu rãnh rỗi tới đây thế? Không phải là thấy ấy náy với tôi chứ? Cướp vợ tôi à?”

Lời này là chỉ chuyện Đường Đỉnh Hân. Nếu như Đường Đỉnh Hân dạm ngõ với con trai Vương Gia Kỳ, Tần Liệt Dương thật sự không dám lớn gan như vậy. Nhà họ Đường luôn cho rằng Vương Tuấn Vĩ không truy cứu là do nhà họ Đường nhường ra 10% lợi nhuận, thật ra là hoàn toàn sai. Vương Tuấn Vĩ và Tần Liệt Dương quen biết đã lâu, hơn nữa từ quan hệ cá nhân tới quan hệ gia tộc đều khá vi diệu, nhà họ Vương và nhà họ Tần là đồng hương, Vương Tuấn Vĩ và Tần Liệt Dương đều được nuôi dưới quê. Trước mười một tuổi, hai người là bạn học cùng lớp còn đồng bệnh tương liên, tuyệt đối thân thiết.

Có điều nhà họ Vương không theo thương nghiệp, cho nên không qua lại nhiều với nhà họ Tần. Vương Tuấn Vĩ cùng Tần Liệt Dương cũng không đi chung đường, tuy quan hệ tốt, nhưng không hay gặp mặt, nên nhiều người không biết thôi.

Điểm khác biệt là ba mẹ của Vương Tuấn Vĩ là người bình thường, con cái không lớn lên bên mình, lại càng thương yêu hơn, thành ra Vương Tuấn Vĩ ở nhà được cưng chiều nhất, cho dù gã come out rồi thì cha mẹ cũng tìm lý do lấp liếm, “Do ban đầu bọn họ không nuôi dưỡng nó mà để bên ngoài, là trách nhiệm của bọn họ.” Vương Tuấn Vĩ có cả đống lý do lại chưa từng nói một lời, mẹ gã đã khóc lên khóc xuống, đem tất cả trách nhiệm đẩy lên đầu mình, chuyện cứ vậy mà xong.

Cho nên trên lý thuyết, Vương Tuấn Vĩ thật sự không hiểu được Phương Mai, cảm thấy chẳng lẽ bà ta có bệnh tâm thần, chỉ cần khiến bà ngột ngạt, gã bớt một đối tượng dạm ngõ chỉ là chuyện nhỏ.

Tần Liệt Dương trả lời gã, “Bớt đi, cậu thật sự muốn cưới?” Vương Tuấn Vĩ thật sự không muốn cưới, gã là thụ tiêu chuẩn, bày đặt cưới vợ về làm gì chứ, nối dõi tông đường không phải còn anh hai sao! Gã hỏi lại, “Vậy còn ‘Đại Minh Thục Phi Truyện’ là sao? Chuyện này không dễ giải quyết, cái đó do em gái tôi lưu lại, ba mẹ tôi tức điên rồi, chuyện này không giải quyết xong nhất định không để yên.”

Tần Liệt Dương phất tay, “Chuyện này đang tranh chấp căng thẳng, phía Tần Phù nhất định không buông, cũng nên để nó biết lợi hại mới tốt, tạm thời còn chưa tới lúc tôi tiếp quản.”

Nghe xong Vương Tuấn Vĩ ngạc nhiên nhìn hắn: “Vậy cậu tới làm gì? Cậu mà cũng có lúc tới tìm tôi không phải để nói chuyện công việc sao?!”

Tần Liệt Dương liếc gã cười lạnh, Vương Tuấn Vĩ chịu không thấu, lập tức xin lỗi, “Được rồi được rồi, cậu là đại gia cậu lợi hại, vậy muốn nói gì?”

Thật ra Tần Liệt Dương cảm thấy hơi khó mở lời, nhưng chuyện này hắn không hiểu, hắn nhìn về phía cục cưng của Vương Tuấn Vĩ hất cằm, hỏi, “Cái kia, chuyện bao dưỡng này làm sao để bắt đầu một cách tự nhiên?”

Nhất thời cặp mắt Vương Tuấn Vĩ trừng muốn rớt ra, không tin nổi nhìn Tần Liệt Dương, quan sát trên dưới vài lần, mới đè thấp giọng nói, “Má ơi, cậu thông suốt rồi.” Tần Liệt Dương tức giận thụi gã, “Nói việc chính đi.” Vương Tuấn Vĩ còn muốn hỏi thêm, “Nam hay nữ?” Thấy Tần Liệt Dương muốn trở mặt, gã mới chịu nói, “Vậy phải xem cậu muốn nuôi vài ngày rồi đổi người, hay muốn dưỡng thành, biện pháp không giống nhau.”

Tần Liệt Dương không hé răng, Vương Tuấn Vĩ đành đưa ví dụ cho hắn, “Nhà của tôi là muốn tự mình dưỡng thành, mang tiếng bao dưỡng nhưng hai bên thật ra là nói chuyện yêu đương, tôi tôn trọng em ấy, bảo vệ em ấy, giúp em ấy hoàn thành cuộc sống trong mơ, thay em ấy giải quyết trở ngại trong cuộc sống, cùng em ấy già đi. Nếu muốn chơi qua đường, vậy thì đinh ra đinh mão ra mão, mọi chuyện quy định hết trong hợp đồng, người ta theo mình tới trình độ nào thì mình cho người ta tới đó, yết giá rõ ràng.”

Tất cả đều không phải, Tần Liệt Dương hỏi: “Vừa yêu vừa hận thì sao?”

Vương Tuấn Vĩ bị nghẹn, cuối cùng phun ra một câu, “Áp dụng hai cái cùng lúc.”