Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 39: Bán tin tức



Lão ăn mày điên nói đi về phía nam hơn một nghìn dặm tuyết sơn, trên đỉnh Vân Hải, chính là Huyền Nguyệt cổ thành.

Ngọc Mật trên tầng mây dọc theo núi non hướng phía nam bay không ngừng nghỉ hai nghìn dặm, từ thiên không hừng sáng bay đến hoàng hôn, ngay cả cái bóng của Huyền Nguyệt Cổ Thành cũng chưa từng thấy. Tuyết vực mênh mông nào có dấu tích của con người, chỉ có một ít yêu thú, dã thú thường lui tới trong tuyết sơn.

Nàng biết lão ăn mày nói không thể tin hết, lại không nghĩ rằng có thể không đáng tin cậy như thế.

Bảo y trên người Bao Cốc thủy hỏa bất xâm, nhưng không đỡ được gió, nàng trên phi kiếm lạnh đến run rẩy, càng không ngừng vận công chống hàn, nhưng vẫn toàn thân tê dại. Nàng lấy ra Luyện Khí đan Phong sư bá cho nàng đưa vào trong miệng, dược lực lan tỏa dũng mãnh vào kinh mạch bị nàng hấp thu, cũng xua tan hàn khí trên người một chút.

Ngọc Mật cũng không ngăn cản Bao Cốc ném Luyện Khí đan giống như ném củ lạc vào trong miệng, chuyên chú tìm kiếm tung tích Huyền Nguyệt Cổ Thành, dù cho có thể gặp phải một hai tu tiên giả hỏi một chút đường đi cũng tốt a.

Nàng theo địa thế tuyết sơn không ngừng lên cao.

Tuyết sơn này cũng quá cao rồi,đỉnh núi cao nhất của Vân Lĩnh Sơn cũng không cao đến giữa sườn núi của nó.

Ngọc Mật cảm thấy bản thân đã bay đủ cao rồi, nhưng giương mắt nhìn lên phía trước còn có ngọn núi càng cao hơn.

Lên chỗ cao không khí càng lạnh, đại tuyết như lông ngỗng xoát xoát rơi xuống.

Khuôn mặt Bao Cốc đông lạnh đến phát run, thở dốc đều trắc trở.

Ngọc Mật là Thiên Linh căn thuộc tính hỏa, tu luyện chính là hỏa hệ công pháp, để nàng đi đến trong nham thạch nóng chảy ở hỏa sơn nàng vẫn có thể thản nhiên, nơi này thích hợp Băng Linh căn, Thủy Linh căn cư ngụ, nàng thật có một chút chịu không nổi. Nàng nói với Đa Bảo Linh Hầu:

"Hầu tử xấu xa, ngươi linh giác cường đại, hỗ trợ tham dò đường đi!"

Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, giơ lên móng vuốt tinh tế chỉ về ngọn núi phía trước.

Ngọc Mật đại hỉ, hỏi:

"Ở phía trước?"

Đa Bảo Linh Hầu gật đầu. Trong lòng nó bỗng nhiên xuất ra một quả cây bằng cái trứng đã chuyển sang màu tím sắc vì đông lạnh, không rõ ý gì mà trước mặt Bao Cốc chi chi lớn tiếng kêu vài tiếng, đem trái cây ném đến cạnh Bao Cốc.

Bao Cốc cảm thấy khó thở, mệt mỏi vô cùng, thở đều thở không ra. Nàng nhìn thấy trước mặt có trái cây, ngửi thấy trận trận mùi thơm ngát, đưa tay cầm lấy linh quả đưa đến bên miệng, kết quả tay nàng mới vừa chạm được trái cây, trái cây liền biến mất. Bao Cốc tưởng mình bị ảo giác, nàng nháy mắt mấy cái, lại lấy ra Luyện Khí đan nhét vào trong miệng.

Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng thét chói tai, vọt tới trước mặt Ngọc Mật nghiến răng.

Ngọc Mật nói:

"Nàng hiện tại mới Luyện Khí tầng thứ ba, ngươi cho nàng ăn Thất giai Hỏa Diễm, ngươi cũng không sợ đem nàng đốt thành tro?" Nàng trực tiếp thu tiên quả Đa Bảo Linh Hầu cho Bao Cốc vào túi trữ vật của bản thân:

"Ngươi nhanh chóng chỉ đường, chúng ta đến Huyền Nguyệt Cổ Thành sớm một chút so với cái gì đều tốt hơn! Bao Cốc nếu thật sự chịu đựng không được, ta sẽ không mặc kệ nàng." Nàng trong lòng sảng khoái! Hầu tử xấu xa này thật sự không phụ tên tuổi Đa Bảo Linh Hầu, vừa ra tay chính là Thất giai linh quả đã tuyệt tích.

Đa Bảo Linh Hầu chi chi bất mãn hướng Ngọc Mật kêu to, tiểu móng vuốt không ngừng vung vẫy, tựa hồ bất mãn quở trách Ngọc Mật.

Ngọc Mật lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra hai linh quả tầng thứ ba bổ nguyên dưỡng khí đưa cho Bao Cốc, nói:

"Cho ngươi, ăn đi."

Đa Bảo Linh Hầu tựa hồ lập tức muốn thu hai quả linh quả tầng thứ ba, nó nhìn thấy Bao Cốc phản ứng trì độn nhìn trái cây không đưa tay, lập tức giúp Bao Cốc nhận lấy trái cây, đưa đến bên miệng Bao Cốc, không hề tính toán chuyện Ngọc Mật đoạt trái cây của nó.

Trong lòng Ngọc Mật mừng rỡ! Buôn bán này có lời rồi! Hai quả linh quả tầng thứ ba đổi một quả Thất giai linh quả!

Bao Cốc ăn một linh quả Đa Bảo Linh Hầu đưa đến bên mép. Linh quả vào miệng lập tức tan ra, nhè nhẹ linh khí rót vào kinh mạch toàn thân, khiến tinh thần nàng khẽ chấn động, ý thức mơ hồ thanh tỉnh rất nhiều. Nàng nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu vẫn đang cầm trái cây đưa đến miệng nàng, nàng nhận lấy nói với Đa Bảo Linh Hầu:

"Cho ngươi ăn."

Ngọc Mật lại xuất ra một hồ linh tửu đưa cho Bao Cốc, nói:

"Uống một ngụm, ấm áp thân thể."

Bao Cốc theo lời uống xong một ngụm rượu, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí từ trong dạ dày lan ra toàn thân, hàn ý tiêu tán khiến toàn thân ấm áp.

Đa Bảo Linh Hầu thấy thế chuyển mắt nhìn Bao Cốc vài lần, sau khi xác định Bao Cốc không có việc gì, trực tiếp đem trái cây trước mặt Bao Cốc nhét vào miệng mình, thoáng chốc liền ăn sạch, cuối cùng vẫn cảm thấy thiếu vị, lại lấy ra một linh quả xanh mượt ngồi trên vai Bao Cốc mà gặm.

Linh quả Bát giai!

Ngọc Mật nhìn thấy hai mắt lóe sáng, rất muốn lần thứ hai đánh cướp hầu tử xấu xa! Ý niệm vừa động, trái cây kia đã bị Đa Bảo Linh Hầu ăn sạch sẽ. Ngọc Mật hảo muốn đem bụng Càn Khôn của Đa Bảo Linh Hầu cướp sạch!

Tuyết vực cực cao, Ngọc Mật không thể không điều khiển phi kiếm bay cao hơn. Nàng đã liên tục đi qua vài tầng mây, nàng rất hoài nghi tiếp tục lên trên có thể hay không bay đến tầng cương phong.

Ngọc Mật lại bay nửa canh giờ, lúc này sắc trời đã tối sầm.

Rốt cục, nàng nhìn thấy tầng mây phía trước xuất hiện một ngọn núi, trên ngọn núi hình như có thành trì, xung quanh còn có không ít tu tiên giả khống chế pháp bảo phi hành tới lui.

Ngọc Mật tinh thần đại chấn, lại bay đến phía trước gần nửa canh giờ, rốt cục gặp tu tiên giả. Nàng gọi lại một tu tiên giả Kim Đan trung kỳ, nói:

"Đạo hữu xin dừng bước. Xin hỏi đạo hữu, phía trước là Huyền Nguyệt Cổ Thành đúng không?"

Tu tiên giả bị Ngọc Mật gọi lại hoang mang nhìn nàng đang khống chế phi kiếm phi hành, nói

"Các ngươi là lần đầu tiên đến Huyền Nguyệt Cổ Thành? Bay đến?" Một tổ hợp này cũng quá quái dị rồi, một hắc hầu nhìn không ra cảnh giới tu luyện, một người là Luyện Khí tầng thứ ba toàn thân pháp bảo Kim Đan kỳ thêm một tu tiên giả Kim Đan Sơ Kỳ.

Ngọc Mật đáp:

"Lạc đường, bay vài nghìn dặm mới đến đây."

Tu tiên giả kinh ngạc, kỳ lạ nhìn Ngọc Mật, kêu lên:

"Các ngươi thật sự bay đến?"

Ngọc Mật hỏi:

"Có gì không thích hợp sao?"

Tu tiên giả cười nói:

"Ha ha, không có gì không thích hợp." Hắn nói:

"Quanh tuyết vực đều có truyện tống trận, cực ít khi nhìn thấy có tu tiên giả mạo hiểm bay đến. Các ngươi trên đường không gặp phải yêu tu?"

Ngọc Mật ngẩn ra, hỏi:

"Yêu tu? Cái gì yêu tu?"

Tu tiên giả nói:

"Xem như các ngươi may mắn! Phiến tuyết vực này thường có tu yêu kết thành đàn cướp giết tu tiên giả, bọn họ tự xưng tuyết tộc, đối với tu tiên giả nhân loại cực kỳ căm hận. Không biết các ngươi đến từ đâu?"

Ngọc Mật đáp:

"Vân Thành, Huyền Thiên Môn!"

Tu tiên giả nói:

"Thứ tại hạ hiểu biết nông cạn, không biết Vân Thành ở phương nào?"

Ngọc Mật bất đắc dĩ nhún nhún vai, cùng tu tiên giả kia sóng vai bay đến hướng Huyền Nguyệt Cổ Thành.

"Ta cũng không biết phương vị, chúng ta được trưởng bối trong môn phái cấp cho pháp trận tới được. Chúng ta trong truyền tống pháp trận xảy ra chút sự cố, chưa đến nơi liền điệt xuất hư không, mất phương hướng, may mà gặp được một vị tiền bối lánh đời không biết tính danh chỉ điểm mới đến nơi đây. Tiền bối kia cũng đặc biệt thích đùa, nói với bọn ta bay về phía nam một nghìn dặm, ta nghe hắn nói cho rằng ngay lập tức là có thể đến, không ngờ lại bay tròn một ngày."

Tu tiên giả cười hỏi:

"Không biết cao nhân tiền bối dáng vẻ ra sao?"

Ngọc Mật nói:

"Nhìn không ra cảnh giới tu luyện của hắn, nhưng theo ta phỏng đoán thực lực hẳn là Nguyên Anh hậu kỳ."

Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước Huyền Nguyệt Cổ Thành.

Tu tiên giả nói:

"Còn chưa thỉnh giáo tục danh của cô nương, tại hạ Kim Nguyên."

Ngọc Mật nói:

"Ta là Ngọc Mật." Lời của nàng chậm dừng lại:

"Nga, được rồi, Kim đạo hữu, trước đó ta mơ hồ nghe được có người bàn luận cái gì Nam Sơn, chẳng vị Nam Sơn đạo hữu này là người phương nào?"

"Nam Sơn?" Kim Nguyên cả kinh, hô lên: "Chính là Nam Sơn lăng tuyệt nhất kiếm, hoành tảo Huyền Nguyệt vô địch Nam Sơn Nhất Kiếm?"

Ngọc Mật nói:

"Vị Nam Sơn kia tựa hồ có vị đạo lữ gọi Vân Hề, đã tạ thế."

"Cô nương có tin tức của Nam Sơn Nhất Kiếm?"

Ngọc Mật nói:

"Từng nghe người nghị luận về hắn, nói rất thần bí, cảm thấy hiếu kỳ cho nên muốn tìm hiểu một chút."

Kim Nguyên chỉ phương hướng lúc Ngọc Mật đến, nói:

"Theo hướng này đi bốn nghìn dặm có một ngọn Nam Sơn, Nam Sơn Nhất Kiếm xuất phát từ nơi này. Hắn là thần thoại luyện Hóa Thần Hậu Kỳ bất bại! Một thanh mộc kiếm bình thường trên tay hắn cũng giống như thần binh bảo khí, thiên hạ vô địch, là tấm gương cho những người dùng kiếm như bọn ta."

Ngọc Mật nghĩ thầm: 'Chúng ta gặp phải lão ăn mày điên không phải là bốn nghìn dặm ngược lại sao? Chỗ đó chính là Nam Sơn?'

Kim Nguyên vô hạn ngưỡng mộ nói:

"Trăm năm trước, Vân Hề tiên tử thọ nguyên sắp tận, Nam Sơn Nhất Kiếm từng phát thệ nếu ai có thể giúp Vân Hề tiên tử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ tiếp tục thọ nguyên, hắn nguyện đem tuyệt học suốt đời truyền thụ! Không may Vân Hề tiên tử cuối cùng không thể vượt qua đại kiếp, mười năm trước đã tạ thế. Nam Sơn Nhất Kiếm cực kỳ bi thương, không ngừng hô khóc, bay vào mênh mông tuyết vực từ đó vô tung, nghe đồn hắn đã tự sát, nhưng lại có người nói hắn còn đang tại thế. Tại hạ cũng hiểu được hắn còn tại thế, người mang tuyệt học như hắn trở thành truyền kỳ, sẽ không đành để tuyệt học suốt đời thất truyền, cho dù hắn không còn hy vọng cũng muốn tuyển đồ đệ truyền thụ tuyệt học mới có thể an tâm ra đi."

Ngọc Mật thầm nghĩ: 'Nếu Nam Sơn Nhất Kiếm không điên, ta hiện tại lập tức quay trở lại đó!'

Nhưng hiện thực là Nam Sơn Nhất Kiếm đã điên rồi! đến trước mặt một tu tiên giả Hóa Thần Hậu Kỳ, trời mới biết là tìm cơ duyên hay là muốn chết! Hóa Thần Hậu Kỳ! Đối với những tu tiên giả ngay cả Nguyên Anh Cảnh đều rất khó đột phá mà nói, Hóa Thần Hậu Kỳ quả thực chính là thần thoại!

Bao Cốc ngồi trên phi kiếm không ai nhìn đến nghe được run sợ. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến lão ăn mày điên ngoài quán trọ cư nhiên là một vị tu tiên giả trong thần thoại! Thần thoại Hóa Thần Hậu Kỳ lưu lạc thành như vậy.

Kim Nguyên dừng trước Huyền Nguyệt Cổ Thành, phi kiếm dưới chân hoãn tốc độ dán mặt đất bay vào trong thành, hắn hỏi:

"Không biết cô nương có nơi đặt chân không?"

Ngọc Mật cũng giảm tốc độ:

"Tùy tiện chọn một quán trọ dừng chân thì được rồi." Nàng bất quá tùy ý hỏi thăm mà thôi, Kim Nguyên này quá độ nhiệt tâm khiến trong lòng nàng sinh đề phòng.

Kim Nguyên nghe ra trong lời nói của Ngọc Mật ẩn hàm ý, ôm quyền nói:

"Như vậy tại hạ liền cáo từ?" Nói xong, lại báo chỗ ở của mình:

"Tại hạ ở sinh ra lớn lên ở Huyền Nguyệt Cổ Thành, nghề nghiệp mua bán tin tức, nếu cô nương tương lai có tin tức hữu dụng, không ngại tìm đến tại hạ." Hắn lại nhìn Bao Cốc nói:

"Nửa năm sau là chu kỳ của Thái Cổ di tích, nếu cô nương có ý định muốn tìm Thái Cổ lệnh bài, tại hạ cũng xin giúp một chút sức." Tu tiên giả Kim Đan kỳ nhất định không cần. Hắn nhìn hai người ăn mặc bất phàm, chắc là người được sủng ái trong môn phái tu tiên nào đó! Có thể khiến một tu tiên giả Kim Đan kỳ mang theo một tu tiên giả Luyện Khí tầng thứ ba vạn lý xa xôi chạy tới, không cần nghĩ cũng biết là hướng Thái Cổ di tích mà đến.

Ngọc Mật ghi nhớ nơi ở của Kim Nguyên,đáp:

"Đa tạ." Tán tu không vào môn phái, nếu muốn tu luyện tất nhiên phải có nghề phụ kiếm tiền. Kim Nguyên nói vẫn có vài phần có thể tin. Nàng cùng Kim Nguyên nói xong, xoay người liền đi. Còn chưa đi xa, liền nhìn thấy Kim Nguyên ở cửa thành khoanh chân mà ngồi, nghe được hắn lớn tiếng hô lên:

"Bán tin tức, Nam Sơn lăng tuyệt nhất kiếm, hoành tảo Huyền Nguyệt vô địch Nam Sơn Nhất Kiếm tin tức mới nhất, thực hư chưa chứng thực, nhưng các vị muốn điều tra tung tích Nam Sơn Nhất Kiếm không ngại thử một lần, giá cả tiện nghi, năm viên trung phẩm linh thạch!" Dưới chân nàng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã khỏi phi kiếm. Nàng nhanh nhẹn quay đầu lại đến bên cạnh Kim Nguyên. Kim Nguyên thấy nàng sáng sủa cười, mật ngữ truyền âm nói:

"Kiếm chút ít tiền, Ngọc Mật tiên tử ngươi nghìn vạn lần đừng vạch trần ta a!"

Ngọc Mật nghĩ thầm: 'Việc này có thể lừa được tiền?'

Xung quanh rất nhanh có người vây đến, nghị luận vang lên.

Cũng có người ôm tâm tình thử một lần, bỏ ra vài viên trung phẩm linh thạch.

Kim Nguyên lấy ra một khối ngọc bài đem tin tức muốn viết khắc vào ngọc bài đưa ra.

Người đó điều tra qua ngọc bài, hồ nghi nhìn về phía Kim Nguyên, nói:

"Chỉ là một phạm vi đại khái?"

Kim Nguyên cười nói:

"Tổng cộng không đến nghìn dặm, với cảnh giới của các hạ nửa ngày liền lục soát xong. Nếu như ta có tin tức xác thực, sao lại ở đây rao hàng giá rẻ. Năm trung phẩm linh thạch mua cơ hội gặp được đại cơ duyên, không thiệt!"

Người đó ngẫm lại cũng đúng, hoả tốc bước lên truyền tống pháp trận cách đó không xa rời đi.

Có người cảm thấy Kim Nguyên cùng người đó là liên hợp lừa gạt, cũng có người nửa ngờ nửa tin bỏ ra năm viên trung phẩm linh thạch thử một lần, nhưng sau khi nhìn qua ngọc bài của Kim Nguyên đều theo truyền tống pháp trận phóng đi.

Nơi Kim Nguyên cho chính là nơi Nam Sơn Nhất Kiếm sinh ra, cũng là chỗ rất quen thuộc với hắn — Nam Sơn!

Nếu như Nam Sơn Nhất Kiếm còn sống, có khả năng nhất xuất hiện nhất chính là Huyền Nguyệt Cổ Thành cùng Nam Sơn! Mấy năm trước thậm chí có người còn ngồi xổm canh giữ ở Nam Sơn, nhưng vẫn không tìm được, mọi người cũng từ từ tán đi. Hôm nay lại có tin tức truyền ra, mặc kệ thật hay giả liền đến đó nhìn.

Tiêu năm viên trung phẩm linh thạch mua được tin tức một người, dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ để đối thủ cạnh tranh chiếm được tin tức. Bọn họ cũng sẽ không ngăn cản Kim Nguyên bán tin tức không biết hư thực này, vạn nhất là giả, ngăn cản cũng không có lợi ích, bị lừa cũng không phải chỉ có bản thân.

Trong lúc nhất thời người mua tin tức nối liền không dứt, mua được tin tức đều đến truyền tống pháp trận mà đi!

Một lúc sau, Kim Nguyên thu được gần nghìn trung phẩm linh thạch, khiến Bao Cốc cùng Ngọc Mật nhìn mà há hốc mồm.

Bao Cốc cùng Ngọc Mật yên lặng liếc nhau, Ngọc Mật chân đạp phi kiếm quay đầu rời khỏi.

Hai người các nàng có tin tức xác thực của Nam Sơn Nhất Kiếm, tin tức đơn giản tinh chuẩn, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh thê lương của Nam Sơn Nhất Kiếm hôm nay, hai người các nàng làm không được chuyện bán tin tức của Nam Sơn Nhất Kiếm.

Sau khi bay đi rất xa, Bao Cốc nhỏ giọng hỏi:

"Sư tỷ, bọn họ đi tìm có thể sẽ quấy rối đến hắn hay không?"

Ngọc Mật thấp giọng chắc nịch nói:

"Sẽ không." Với cảnh giới tu luyện của Nam Sơn Nhất Kiếm hắn ẩn thân một cái, tu tiên giả dụng thần từ xa sẽ tìm không được hắn, cho dù đi đến trước mặt Nam Sơn Nhất Kiếm, những tu tiên giả này cũng sẽ không nghĩ đến một nhân vật thần thoại sẽ là một lão ăn mày ngủ ở ven đường! Nàng tin tưởng mấy năm nay hẳn là có rất nhiều tu tiên giả đều sẽ đi Nam Sơn tìm cơ duyên, mười năm trước đó không tìm ra, hiện tại cũng không nhất định tìm được! Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, lời lẽ chí lý a.

Ngọc Mật đối với tu tiên giả gọi Kim Nguyên rốt cuộc khâm phục rồi! Đối với tu tiên giả rộng rãi ở Huyền Nguyệt Cổ Thành cũng khâm phục rồi, năm viên trung phẩm linh thạch mua một tin tức không biết thật giả, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.