Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 21



Một ngày se lạnh đầu đông, khắp nơi trong Lâm phủ đều treo đèn hoa màu đỏ. Chữ song hỉ chói mắt được dán đầy ngõ ngách, trên các cánh cửa hay cành cây. Gia nhân trang phục sạch sẽ di chuyển nhanh nhẹn, kẻ trang trí kẻ chuẩn bị khiến không khí thật nhộn nhịp rộn ràng.

Huyết Tử từ sáng sớm đã được người đưa đến phòng của tam tiểu thư, chính thức hoán đổi thân phận. Nàng từ nay trong mắt của người nhà họ Lâm chính là gà hóa phượng hoàng cao quý. Tuy vậy nhưng lòng tham và sự ganh tỵ của họ không hề mảy may xuất hiện, thậm chí là thành tâm vui vẻ với lễ cưới này. Bởi họ đang sung sướng mở to mắt chờ đợi đến lúc nàng bị tên Cửu vương gia kia hành hạ đến chết đi sống lại.

Trong phòng tân nương, tỳ nữ ngược xuôi tất bật chuẩn bị áo váy, khăn che... người người cười nói vui vẻ. Chỉ duy nhất nhân vật chính là Huyết Tử nàng vẫn lãnh đạm, thần sắc hờ hững để mặc đám tỳ nữ sắp xếp. Dường như người hôm nay lên kiệu hoa không phải nàng mà là một người qua đường nào đó mà thôi.

Đến khi có người muốn dậm phấn lên má nàng thì nàng mới động người đưa tay đẩy ra.

- Không cần đâu!

- Tam... tiểu thư, không thể không trang điểm đâu ạ!

Tỳ nữ áo hồng chưa quen với cách xưng hô mới, hơi lúng túng nói. Từ trước đến nay có khi nào tân nương tử lại không tô son dậm phấn, mong muốn mình là cô dâu đẹp nhất.

- Dù sao cũng phải che mặt, việc này không cần thiết.

- Không cần cái gì? Ngươi đừng tưởng được đám nô tỳ này gọi một tiếng “tam tiểu thư” thì thực sự tưởng mình là tiểu thư Lâm gia, muốn làm gì thì làm!

Trần Tố Như bất ngờ cùng đám ái nữ của mình xuất hiện ở cửa phòng.

Bà ta hôm nay đặc biệt đeo nhiều trang sức, những chiếc vòng ngọc quý giá lấp lánh trên tay và cổ.

Đám nữ tỳ thấy vậy thì vội cúi đầu, đồng thanh kêu một tiếng “Lão phu nhân!” rồi tiếp tục làm việc. Huyết Tử vẫn như cũ một bộ lạnh nhạt không quan tâm. Nàng chỉ nhẹ nhàng buông một câu:

- Ta chưa bao giờ nghĩ mình là người của Lâm gia.

- Hừ, đó là lẽ đương nhiên.

Nói rồi bà ta quay sang đám nô tỳ.

- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị cho cô ta!

Nữ tỳ áo hồng lúc này lại dè dặt cầm hộp phấn tiến đến gần Huyết Tử, bị nàng một lần nữa phất tay bảo lui.

- Hừ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn làm Lâm gia mất mặt trước bàn dân thiên hạ sao?

Đại lão phu nhân không chịu nổi quát lớn. Nữ tỳ kia cũng hoang mang không biết làm thế nào, hướng ánh mắt đến Huyết Tử, mong nàng biết thức thời mà nhanh chóng đáp ứng.

Lúc này Huyết Tử mới từ từ đứng dậy hướng nữ tỳ đã muốn chực khóc kia mở miệng:

- Ngươi cứ lui ra!

- Tiểu... tiểu thư...

Nữ tỳ sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

- Ngươi làm cái gì? Làm sao lại quỳ trước mặt ả ta?

Trần Tố Như gầm lên.

- Lâm đại phu nhân, người vẫn là chưa hiểu gì ư?

- Điều gì?

- Ta tuy thật sự không phải Lâm tam tiểu thư đã được đổi thân phận kia...

Bất ngờ nghe đến tên mình, tam tiểu thư chính thức của họ Lâm giật mình lùi bước, né ánh mắt Huyết Tử đang nhìn. Huyết Tử thấy vậy chỉ hơi cong miệng cười nhạt:

- Nhưng hiện tại ta đã là tân vương phi của Cửu vương gia, người dù không xem trọng ta thì cũng phiền nên miễn cưỡng xem lại thân phận của chính mình.

Một lời này của Huyết Tử thành công khiến vị lão phu nhân kia tức giận , nhục nhã không nói nên lời.

- Ngươi... ngươi...

- Mẫu thân, mẫu thân, người đừng kích động!

Đám ái nữ của bà ta thấy mẫu thân của mình hít thở không thông thì thay nhau trấn an, nhanh chóng đưa bà về phòng. Huyết Tử lại ngồi xuống để nữ tỳ tiếp tục chuẩn bị. Qua một màn vừa rồi, đến lão phu nhân còn không làm gì được nàng thì bọn họ liền biết điều mà cư xử.

---

Trên phố người qua người lại tấp nập, ai nấy đều muốn trông cảnh Cửu vương gia đón vương phi về phủ. Vốn dĩ các vương tôn quý tộc đều cử hành hôn lễ ở kinh thành, nơi xa xôi như bọn họ đâu thể nào có cơ hội chứng kiến. Vì vậy hôn lễ của vị vương gia này được xem như là sự kiện cho họ mở rộng tầm mắt.

Không phụ lòng mong mỏi của dân chúng, Trịnh Phi Vũ chuẩn bị cho hôn lễ thật sự rất cầu kì và tỉ mỉ.

Suốt dọc đường đón dâu, đèn lồng đỏ được hắn cho người trang trí khắp nơi, dù đã về đêm nhưng vẫn sáng rực một vùng. Hai bên đường hắn cho người rải hoa dày đặc cùng đội trống kèn nổi nhạc vui nẻ, rộn ràng. Hôn lễ vừa mang tính xa hoa của bậc vương lại có sự bình dị trong dân gian.

Trịnh Phi Vũ cưỡi trên một con ngựa trắng có buộc hoa đỏ chậm rãi đi trên đường cái, gương mặt tươi cười vui vẻ nhận sự chúc phúc của dân chúng.

Đến trước cửa Lâm phủ, hắn xuống ngựa đường hoàng bước vào trong đã thấy toàn thể Lâm gia đứng trong sảnh. Tuy nhiên, tất cả họ chỉ là không khí. Trịnh Phi Vũ bây giờ mắt chỉ nhìn thấy duy nhất một thân hình áo đỏ tươi thắm phía giữa đám người. Thật quen mắt, thật nôn nóng!

Không đợi bà mai dắt tân nương ra kiệu hoa, hắn một mạch tiến đến nắm tay Huyết Tử. “Á!” khẽ một tiếng, nàng liền bị hắn bế bổng lên trước ánh mắt như muốn nhảy ra khỏi tròng của toàn thể nhân đang có mặt rồi đi thẳng ra kiệu hoa.

Kia là cái vị Cửu vương gia bị dị ứng nữ nhân sao? Kia thực sự là Trịnh Phi Vũ đã tàn nhẫn giết chết ái nữ Lâm gia vì dám nửa đêm vào phòng hắn sao? Không tin nổi, thật không thể tin vào những gì đang xảy ra nữa rồi!

Lâm gia trên dưới sau một hồi ngơ ngẩn đứng bất động như trời trồng thì mới phát hiện những gì vừa xảy ra hoàn toàn là sự thật. Vì vậy, bất ngờ một sự ganh ghét cùng đố kị mạnh mẽ dâng trào lên trong lòng họ. Chỉ là khi ấy, đoàn rước dâu đã đi xa.

Trên kiệu hoa rộng rãi chỉ một mình Huyết Tử ngồi, nàng bất giác phát hiện tim mình bỗng dưng đập loạn. Vừa nãy Trịnh Phi Vũ làm như vậy là thay nàng chọc tức Lâm gia sao? Hắn muốn cho họ biết nàng đi chuyến này là quang minh chính đại đi làm Cửu vương phi hưởng phúc chứ không phải đến cửa địa ngục như họ nghĩ?

“Vút!”

Đang thất thần suy nghĩ thì đột nhiên một mũi tên từ đâu xé gió bay đến xuyên qua tấm màn cửa sổ kiệu hoa. Huyết Tử theo phản xạ nghe âm thanh liền né người. Tức thì, mũi tên vụt qua khăn che đầu nàng rồi cắm phập vào thân kiệu. Nàng xốc khăn che nhìn đuôi mũi tên dốc ngược lên, chứng tỏ kẻ ra tay đứng ở vị trí cao mà bắn xuống. Thân tên cắm hơn một nửa vào thân kiệu thì kẻ kia quả thực là cao thủ rồi.

- Bảo vệ vương phi!

Tiếng của Trịnh Phi Vũ từ bên ngoài kiệu vang lên rõ ràng.