Tà Minh Chi Giới

Chương 45



Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Tà linh?" Mộc Thủy Vân giật mình.

"Không sai, giống như Cách Hồn Huyết Phật châu của nàng, cũng là một loại tà linh, lại được tôn sùng là thánh vật, nàng biết vì sao không?" Diệp Cổ biểu hiện khó lường, làm cho Mộc Thủy Vân nhảy dựng trong lòng.

"Lẽ nào là bởi vì... Linh hồn bên trong Huyết Phật châu đều là tiên hồn sao?" Mộc Thủy Vân nhìn Phật châu trên cổ tay, sờ soạng hồi lâu.

"Thông minh! Bản thân Huyết Phật châu không phải là tà vật, hồn phách bên trong đều là của tiên nhân cho nên được liệt vào hàng thánh vật. Thế nhưng Linh hồn nguyên châu không giống, tồn tại bên trong nó, chính là một luồng tà lực." Diệp Cổ thấy được sự bất đồng, tuy nói cả hai đều ký gửi hồn phách, nhưng bản chất lại khác nhau.

"Vương gia, ngươi hiểu rõ Linh hồn nguyên châu như vậy, lẽ nào ngươi gặp rồi?" Mộc Thủy Vân hững hờ, chiếc nhẫn bạch kim ở ngón giữa dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời mà trở nên lộng lẫy, vuốt ve viên kim cương đính trên nhẫn, khóe môi nổi lên độ cong nhạt nhẽo.

Mắt Diệp Cổ nhạt dần, lắc đầu nói: "Đáng tiếc, ta cũng chưa thấy hạt châu kia. Địa vực hoàng lăng phi thường xa xôi, phàm nhân không thích hợp đặt chân. Ta nói phàm nhân, chính là tu vi giả dưới tiên cấp."

"Hoàng lăng?" Mộc Thủy Vân cả kinh, nhấc mắt cùng Diệp Cổ nhìn nhau.

Diệp Cổ run run, liền cười nói: "Nàng không biết hoàng lăng?"

"Nguyện nghe tường tận." Mộc Thủy Vân mơ hồ cảm thấy, chuyện này càng ngày càng thú vị rồi, nàng vốn chỉ muốn trêu đùa Kính vương một chút, nhưng không ngờ lại nghe đến tin tức này, như vậy, những viên Linh hồn nguyên châu còn lại, khẳng định phân bố bên trong hoàng lăng.

"Hoàng lăng tọa lạc trên một tiểu đảo ở phía Tây, là vị trí đặt di hài của quân vương Mộ Dung thị tiền triều. Năm đó đế vương Mộ Dung Phong hôn quân bạo ngược, khiến thiên hạ bách tính ai oán, liên tiếp nổi lên, triều thần nhất trí trục xuất hắn, bí mật quan sát bồi dưỡng vị quân vương đời tiếp theo. Phụ thân ta lúc đó quyền cao chức trọng lại là Quốc cữu, bởi vì hắn làm người trung hậu, cho nên được chúng triều thần tán thành. Vào thời cơ thích hợp, đã triệt để lật đổ Mộ Dung thị, mới có Phụng Thiên." Diệp Cổ mỉm cười giải thích, Thủy Vân còn trẻ như vậy, không biết tiền triều ngày xưa cũng là chuyện đương nhiên.

"Như vậy, Linh hồn nguyên châu thật sự ở hoàng lăng hả?" Mộc Thủy Vân đối với tiền triều không cảm thấy quá hứng thú, làm nàng cảm thấy hứng thú, chỉ có tung tích Linh hồn nguyên châu.

"Nàng thật giống như phi thường nóng lòng chuyện Linh hồn nguyên châu, ta nhìn ra nàng đối với nó có hứng thú." Diệp Cổ không cần phân tích ý nghĩ của nàng, cũng có thể từ ánh mắt nàng nhìn ra một vệt cấp thiết, tuy rằng Mộc Thủy Vân che giấu rất tốt, nhưng hắn chỉ xem một chút cũng đã nhìn thấu.

"Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi, bởi vì lần trước ở Phi Vân Sơn Trang gặp một viên Linh hồn nguyên châu, lúc đó liền cảm thấy nó toả ra sức mạnh rất đặc biệt, cho nên mới có câu hỏi này." Mộc Thủy Vân mặt ngoài cảm khái, ngón tay vẫn xoa nhẫn.

Diệp Cổ chú ý tới động tác này, nhẹ giọng hỏi: "Chiếc nhẫn này của nàng rất đặc biệt, nhìn không giống ngọc, đây là làm bằng vật liệu gì?"

"Cái này nha, là ta tình cờ nhặt được. Chất liệu, là dùng một loại khoáng thạch hiếm thấy làm ra, không có chuyện gì ngạc nhiên." Mộc Thủy Vân hai tay nắm lấy nhau, che lấp khoả nhẫn.

"Thì ra là như vậy." Đối với Mộc Thủy Vân yểm hộ, Diệp Cổ nâng chung trà lên nhấp mấy ngụm, trong lòng khẽ cười, hắn là Vương gia cao quý chẳng lẽ còn đi cướp giật chiếc nhẫn của nàng sao? Cho dù hắn trước đây từng đoạt vật yêu thích của người ta, nhưng không có nghĩa hành động này sẽ biểu diễn trên người Mộc Thủy Vân, hắn chỉ hận không thể đem vật quý giá nhất khắp thiên hạ dâng hiến cho nàng, đối với sự vật nàng yêu thích hoặc quan tâm, hắn chỉ có thể càng quý trọng, mà sẽ không đi cướp đoạt.

Diệp Cổ thấy Mộc Thủy Vân rơi vào trầm mặc, liền cười nói: "Nếu như nàng muốn hạt châu kia, ta có thể bẩm tấu lên Hoàng huynh, để hắn mở ra hoàng lăng."

"Tốt như vậy sao?" Mộc Thủy Vân cảm thấy Diệp Cổ có khả năng xem tướng, hai ba câu liền nhìn ra tất cả tâm sự của mình, nàng còn vài lời muốn hỏi hắn, lại được hắn sở đáp hết.

Diệp Cổ cười tao nhã, tròng mắt xẹt qua một tia sung sướng, nếu phụng thượng Linh châu đã nhận được tin tưởng và tình cảm của nàng, sao ta không thử một chút đây, buôn bán kiếm bộn lại không lỗ: "Thế nhưng quá trình mở ra hoàng lăng rất rườm rà, chuyện này nếu như định ra rồi, ta muốn lập tức trở về hoàng cung."

Mộc Thủy Vân ngẩn ra, cau mày nói: "Nếu việc của Linh châu mang đến bất tiện cho ngươi, vậy.."

"Thủy Vân, không cần nói, ý của nàng ta rõ ràng. Nếu đã đáp ứng làm em gái của ta, vậy thì Vương huynh này cũng có thể có chút biểu thị. Chuyện Linh châu bao trên người ta, nàng hãy chờ tin tức tốt đi." Diệp Cổ đánh gãy lời nàng, không nói lời gì liền định nghĩa thân phận, chẳng biết hắn hiện tại một câu hứa hẹn, tương lai sẽ kéo theo bao nhiêu phiền phức.

"Vậy thì đa tạ Vương gia." Mộc Thủy Vân khách khí, Diệp Cổ vừa định khẽ cáu, nhưng cửa truyền đến tiếng bước chân.

"Thủy Vân, ngươi còn chưa ăn xong à? Nhanh lên một chút theo ta đi tiền thính, phát sinh đại sự!" Giang Nam như một cơn gió bay vào, nắm lấy cánh tay Mộc Thủy Vân trực tiếp lôi nàng ra ngoài.

"Ai, ngươi đừng kéo ta, ta tự đi." Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ đẩy hắn ra, dáng người loáng một cái, thẳng đến tiền thính.

Diệp Cổ thấy cảnh này thì trừng mắt không thích, Giang Nam này khắp nơi đều muốn chiếm tiện nghi của nàng, trong lòng sinh khí, nhưng trên mặt không phát tác.

Ba người đi vào đại sảnh, chỉ thấy Dương Vạn Lý cùng các chưởng môn sắc mặt khó coi, rõ ràng là dáng vẻ bị khinh bỉ.

"Rốt cuộc làm sao?" Diệp Cổ sắc mặt u ám, nhưng cũng không ảnh hưởng sự anh tuấn, quanh thân nhiếp thả khí thế trực tiếp ép phiền muộn trong sảnh xuống.

Mộc Thủy Vân nhìn về phía Hoa Ngưng bên kia, đã thấy nàng chớp mắt với mình, trong lòng nhảy dựng, liền đi tới đứng cùng nàng.

Thanh Yên liếc hai người một chút liền chuyển mắt qua, thần tình lạnh nhạt, không nói một lời.

"Vương gia, ngài nhìn phong thư này sẽ biết." Dương Vạn Lý đưa phong thư trên bàn cho hắn.

Diệp Cổ vén áo choàng ngồi trên chủ tọa, mở tin ra nhìn chốc lát, nhưng đem giấy viết thư giơ lên, lạnh nhạt nói: "Tin này chính là thư khiêu chiến, là Thanh Vũ Lâu đối với Vạn Lý Sơn Trang khởi xướng khiêu chiến. Mạc Vô Hoan không biết từ đâu biết được Dương trang chủ đem Phục Ma Phổ giao cho Thủy Vân, mới không nhịn được mà đến đây, giờ khắc này chắc đã sắp đến rồi."

"Cái gì? Sao lại như vậy?"

"Thanh Vũ Lâu lại sớm xâm lấn, chuyện này quả thật không ứng phó kịp a!"

Các vị chưởng môn hoảng sợ, bọn họ có vẻ như đã nghe được từng trận thanh âm phá không hướng bên này kéo tới, chỉ cần buổi tối buông xuống, bọn họ sẽ không có đường sống.

Nhìn dáng dấp các vị chưởng môn đại loạn, Dương Vạn Lý quát lên: "Đại gia yên lặng, việc Thanh Vũ Lâu nhất định phải giải quyết. Mạc Vô Hoan nói rõ muốn mượn cơ hội này diệt trừ dị kỷ, củng cố địa vị Thanh Vũ Lâu. Ý ta là, các chưởng môn nên dàn xếp môn hạ đệ tử, bảo đảm an toàn của bọn họ trước, sau đó liên hợp lại đối phó Mạc Vô Hoan."

"Liên hợp lại đối phó, nói nghe dễ nhỉ. Ai cũng biết Mạc Vô Hoan tu vi cao thâm đã gần đăng tiên. Mấy người chúng ta nhiều lắm mới nhất cảnh, lấy cái gì đối phó hắn?" Thanh Mộc Tử ánh mắt ám trầm, bên môi hiện ra ý vị cười nhạo.

"Lời của Thanh chưởng môn, bổn vương không muốn nghe, chính là sự ở người làm. Ngươi càng e ngại hoảng sợ, hoảng sợ càng tìm tới ngươi. Huống hồ, bổn vương cảm thấy chuyện này vẫn còn có chút kỳ lạ. Sao Mạc Vô Hoan biết được Phục Ma Phổ chuyển giao cho ai, ta nghĩ Thanh chưởng môn nhất định hiểu rất rõ sự tình bên trong, đúng không?" Diệp Cổ lạnh lùng nhìn Thanh Mộc Tử, trong con ngươi thoáng hiện sấm sét đùng đùng.

"Chuyện này..." Thanh Mộc Tử bị mấy ánh mắt bén nhọn xem một trận chột dạ, sắc mặt một hồi trắng một hồi xanh, theo các loại ánh mắt hí ngược phóng xạ mà đến, tất cả những chuyện xấu hắn lén làm sau lưng mọi người, từ lâu bại lộ, ban ngày ban mặt.

"Hóa ra là hắn!"

"Hừ! Lão già ăn cây táo rào cây sung này!"

Mặt các chưởng môn lần lượt đen lại, ánh mắt trừng Thanh Mộc Tử giống như muốn ăn thịt người, Kính vương nói rõ ràng như thế, bọn họ nghe không hiểu, quả thật là có thể so với kẻ ngu si, Thanh Mộc Tử lão già này, lại dám mật báo cho Thanh Vũ Lâu, thật sự là không có nửa điểm đạo nghĩa.

Ngay cả Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm trước đó cùng Thanh Mộc Tử có chung mối thù đều cảm thấy không mặt mũi gặp người, muốn có được Phục Ma Phổ là một chuyện, sự tình làm phản, bọn họ bất luận thế nào đều không làm được, nếu không sẽ bị nói là người hai mặt.

Mộc Thủy Vân hai tay ôm ngực, nhàn nhã đứng đó, dáng vẻ việc không liên quan tới mình, nhưng trong lòng trằn trọc rất nhiều, Thanh Mộc Tử hành động nàng có thể không hứng thú, hiện tại khẩn thiết nhất chính là giải quyết Thanh Vũ Lâu, mà không phải ở đây truy cứu là trách nhiệm của ai.

"A di đà Phật, chuyện này không phải đã sáng tỏ rồi sao, đại gia không cần phải truy cứu tiếp. Giờ khắc này có một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang đến gần, trong nháy mắt liền muốn đến, chúng ta mau đi ra ứng đối đi." Nguyên Hải không thể không ngăn cản, các vị chưởng môn sắc mặt khó coi đến cực điểm, nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ sai lầm.

"Đã đến rồi!" Diệp Cổ ánh mắt thâm trầm, vóc người lại như một đạo cực quang, bay ra tiền thính, các chưởng môn đi theo phía sau.

Nắng ấm bắn thẳng xuống, soi sáng mặt đất. Bầu trời vệt sáng lấp loé, vững vàng rơi trên nền nhà.

Vẫn là nhuyễn kiệu hoa lệ, các vị bạch y mỹ nữ làm bạn, sau màn che bồng bềnh là Mạc Vô Hoan lười biếng nằm nghiêng, trên mặt vẫn tráo mặt nạ vạn phần quỷ dị làm bằng đồng xanh, ngón tay thon dài thưởng thức một cái Thanh Ngọc Phiến* phi thường đặc biệt, ánh mắt theo cầu thang cực cao, nhìn về phía toà kiến trúc hùng vỹ kia, cùng với bốn chữ trên tấm bảng "Vạn Lý Sơn Trang" to được thiếp vàng.

*quạt Thanh Ngọc

Liệt Phong cùng Sương Hoa phân biệt đứng ở hai bên trái phải, sắc mặt đều phi thường lạnh lùng, từng người oán thầm chiều nay Vạn Lý Sơn Trang nhất định sẽ thất bại thảm hại, địa vị Thanh Vũ Lâu sẽ thẳng tắp tăng vọt, chỉ cần tiêu diệt Vạn Lý Sơn Trang, diệt trừ những môn phái kiếm đạo, hừ, trên đại lục những môn phái nhỏ thượng vàng hạ cám* cũng không đủ gây sợ hãi, Lâu chủ đại nghiệp ngay trong tầm tay!

*trên là vàng, dưới là cám, ý nghĩa gần giống câu "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa"

Bên cạnh còn có một cỗ kiệu khác, tua rua màu tím mềm mại bay trong gió, nam nhân ngồi trong ánh mắt ám trầm, bên môi ôm lấy một tia ý cười không tên. Lần trước hắn và Mộc Thủy Vân giao chiến, lại bị Huyết Phật châu kích thương, có điều thân là hoàng thân quốc thích, kỳ trân dược liệu không thiếu gì cả, lại có Mạc Vô Hoan tự mình chữa thương cho hắn, mới đem cỗ sức mạnh xa lạ kia trong cơ thể đánh tan, điều tức phục hồi.

Đại chiến a ~