Ta Có Rất Nhiều Sư Phụ

Chương 1: Thiếu niên dưới chân núi Đại Lương



Dịch: Niệm Di

***

Mặt trời vừa nhô, từng vị kiếm khách của Thiên Sơn đề khí phi thân, múa kiếm xông thẳng lên đỉnh núi. Trong triều đình, từng vị quan viên đang quỳ bái, cúi chào bằng chất giọng trầm đục. Nơi biên ải, từng đầu ưng truyền tin đang rít gào quanh những bức tường thành xanh rêu. Chúng vỗ cánh bay qua, để lại vài cọng lông ưng lượn lờ trong gió, khơi dậy tiếng kèo hiệu cổ xưa ngân vang xen kẽ với giọng hò hét của những tướng sĩ dũng mãnh.

Ấy thế mà, tại một thôn nhỏ dưới chân núi Đại Lương, có một đám nít ranh ăn không ngồi rồi đang tung tăng chạy ngang một con đường mòn heo hắt, vỗ tay hát một bài ca dao có lời lẽ vô cùng thô tục.

“Vương An Phong, Vương An Phong, có mẹ sinh, không có cha dạy! Là con hoang, cẩu tạp chủng...”

“Vương An Phong, Vương An Phong, có mẹ sinh, không có cha dạy! Là con hoang, cẩu tạp chủng...”

Một người đàn ông vọt ra ngoài sân. Y mặc một bộ áo ngắn màu xanh da trời, để lộ từng khối cơ bắp óng ánh mồ hôi dưới tia nắng sớm. Chỉ cần vài bước, y đá một phát vào mông thằng bé hát hăng nhất, rồi nhíu đôi mày rậm lại, quát to:

“Bọn nhóc chết tiệt, có gan thì hát lần nữa cho lão tử nghe!”

“Oa oa oa... Chạy đi, chạy đi!”

“Có kẻ ác đánh người kia, chạy nhanh lên!”

Bọn nhóc hí hửng cười xòa rồi giải tán trong khi người to con kia hừ lạnh, xoay người nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ung dung quay về cửa nhà mình. Y đặt mông xuống ghế đá trước cửa, nhấc bình trà sứ trên bàn đá lên rồi rót thẳng hớp trà lạnh vào mồm. Một chàng trai có dáng dấp y hệt gã to con này bước ra từ trong nhà, nhíu mày lại rồi cười khổ, nói:

“Phụ thân nổi giận với bọn nhóc ấy làm gì? Dù chúng hát khó nghe thật, nhưng cái tên Vương An Phong đó đúng là không cha không mẹ, nên...”

“Láo toét, mày nói thêm một tiếng nữa thì lão tử đập chết mày!”

Gã to con trừng mắt nhìn chàng trai nọ rồi nói:

“Mổ heo đi! Con lạng một phần thịt chắc nịch nhất ở vị trí eo rồi mang qua cho thằng nhãi Vương An Phong kia đi.”

Chàng trai vâng lời, lựa ra một thớ thịt dày, sau đó hỏi: “Con cắt rồi, phụ thân ngài thấy miếng này được không?”

Người đàn ông to con đặt mạnh ấm trà xuống bàn, nạt nộ: “Mày cho mèo ăn à? Mày tự hỏi lương tâm mày xem?”

“Này mà còn nhỏ sao? Có giá hai cân đấy, phụ thân!”

“Nhỏ!”

Gã to con đưa ra hai ngón tay to như hai củ cà rốt, nói: “Nhiêu đây nè! Tính theo chiều rộng của lưỡi dao, cứ thế mà cắt.”

Chàng trai không đồng ý: “To dữ vậy? Thế là tới mười cân đấy!”

Người đàn ông nổi giận: “Tao là phụ thân mày hay mày là phụ thân tao? Thằng nhóc kia không có heo, năm nay đến mười ba tuổi, ngay cái tuổi thành người! Nếu cứ như thế...”

“Dạ dạ dạ! Ngài là phụ thân, con nghe ngài...” Chàng trai ưng thuận lập tức, tiện tay rút con dao rút xương ra, ánh lên một tia sáng mờ nhạt. Y tiện tay rạch một nhát, một tảng thịt to đùng đứt ra cứ như đậu hũ vừa bị cắt. Đo sức nặng một hồi, y than thở một cách không cam lòng: “Không quen không biết, phụ thân làm thế chi vậy?”

“Sao chứ, tao cần trọn bề nhân nghĩa.”

Gã trừng to hai mắt, nói: “Thằng nhóc kia sống từ nhỏ trong thôn này, mồ côi cha mẹ, thế mà mày còn đau lòng hai miểng thịt heo à?

Nam tử hán đại trượng phu, phải luôn giữa hai chữ nhân nghĩa trong lòng. Dù xuất thân thế nào, cũng chỉ là phù du mà thôi.

Hơn nữa, thằng nhóc ấy tốt tính lắm, lại ngoan nữa...

Tao nói cho mày biết! Nếu chẳng phải nhà mình lo không nổi cho một miệng ăn nữa để mà tập võ, thì dù lão gia gia có đội mồ sống dậy phản đối, thì tao cũng truyền thụ quyền pháp cho thằng bé ấy rồi!

Nó đúng là một đứa trẻ ngoan!”

Sau lưng thôn Đại Lương chính là dãy núi Đại Lương hùng vĩ kia. Trên núi không hề có động vật hung tợn, đa phần là thỏ, hồ ly, và nhiều củi khô để nhặt về. Nếu bán lại cho người khác cũng có thể kiếm được chút tiền, nhưng ít lắm, chỉ mỗi tên trẻ mồ côi đó để ý mà thôi.

Một bé trai ốm tong ốm teo đang đứng giữa vùng núi non. Nó đang đeo một bó củi khô đã được bó chặt gọn gàng sau lưng. Thế mà, chẳng hiểu sau thằng nhóc này lại không vội mang củi về bán, lại đứng trợn trừng đôi mắt bé tí để nhìn chằm chằm một đồ vật cổ quái trước mặt.

Đó là một vòng bảo vệ cổ tay màu bạc, tạo hình tinh xảo khó tin. Bề mặt khảm nạm một viên đá quý màu xanh có thể khúc xạ ánh sáng giữa ban ngày, trông có vẻ không tầm thường.

“Chắc là ai đó đánh rơi. Có lẽ chủ nhân vật này đang hối hả tìm kiếm, mình nên đứng đây chờ một chút vậy...”

Đặt bó củi khô sau lưng xuống, cậu nhóc này nhớ lại lời mà Bá Hảo dặn dò nhiều lần cho mình nghe. Lòng tham của người cũng như hổ dữ, vì tiền tài mà sinh thù hận, rút kiếm giết nhau nơi nơi, chiếm đoạt bảo vật chỉ là chuyện bình thường.

Chau mày nhẹ, hắn bèn ngồi xổm xuống, giật túi nước bên hông rửa sạch lớp bụi bẩn trên hai bàn tay. Sau đó, hắn dẻ dặt chạm vào chiếc vòng bảo vệ cổ tay trông vô cùng xa hoa ấy. Thế nhưng, ngay thời điểm mà ngón tay của hắn chạm nhẹ vào, viên đá quý màu xanh kia bỗng lóe sáng một cách đột ngột đi cùng với một âm thanh phụ nữ êm ả vang lên:

“Hoan nghênh quý khách tham gia Server Hoa Hạ Long Tương, ngài là...” Âm thanh bị ngắt quãng, rồi đổi sang giọng khàn khàn vặn vẹo rồi tiếp tục nói: “Do server gặp phải biến cố nghiêm trọng, không thể nào triển khai giả lập tầm nhìn từ hệ thần kinh trong hệ thống VR*, hình ảnh không được truyền vào võng mạc. Hoàn thành tự kiểm tra. Đề nghị ngừng sử dụng! Vui lòng chờ cập nhật...”

(Chú thích: VR (Virtual Reality) là công nghệ Thực tế ảo, một trải nghiệm mô phỏng có thể giống hoặc khác hoàn toàn với thế giới thực. Các ứng dụng của thực tế ảo có thể bao gồm giải trí (tức là chơi game) và mục đích giáo dục (nghĩa là đào tạo y tế hoặc quân sự). Các loại khác, công nghệ phong cách VR khác biệt bao gồm thực tế tăng cường và thực tế hỗn hợp.)

Âm thanh lại ngắt quãng lần nữa. Trong lúc cậu bé vẫn đang tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra, thì chiếc vòng bảo vệ cổ tay ấy bay lên cổ tay phải của hắn, ôm chặt vào. Sau đó, hắn cảm giác tay mình đau nhói, đồng thời nghe thấy giọng nói phụ nữ êm ả ban nãy vang lên bên tai một lần nữa.

“Hoan nghênh quý khách tham gia Server Hoa Hạ Long Tương. Ngài là vị khách hàng đầu tiên – đã khóa số liệu gen. Bước tiếp theo, mời ngài tìm một vị trí ổn định để thư gian. Sau ba mươi giây, mở ra Tân Thế Giới. Bắt đầu đếm ngược: 30, 29, 28,...”

Nghe âm thanh đếm ngược ấy, cậu bé trợn to hai mắt, liếc dọc liếc ngang nhưng chỉ thấy rừng cây rậm rạp. Đột nhiên gặp loại tình huống này, ban đầu, thằng nhóc hơi hốt hoảng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi mím môi nói: “Ngươi là chủ nhân của của vòng tay bảo vệ này à? Mời ngài hiện thân... Vòng tay này tự đeo vào cổ tay ta, chắc ngài có biện pháp cởi nó ra chứ?”

Ngài nói chuyện nhưng ta không thể thấy ngài, cũng không biết cách trả vật này lại cho ngài.”

“... 15, 14, 13...”

“Xin... xin vị cô nương hiện thân...”

Tiếng nói của cậu bé vang vọng giữa rừng vắng, nhưng chỉ đủ kích thích từng trận râm ran đến từ lũ côn trùng và chim muông hót vang.

Âm thanh êm ả kia vẫn cứ văng vẳng bên tai, không nhanh không chậm.

Cậu bé hoảng hốt trong lòng, nhìn cảnh giác về phía trước, đặt tay vào cán đao bổ củi đang đeo bên hông.

“3, 2, 1.”

Âm thanh đếm ngược ngừng lại, cậu bé siết chặt tay vào cán đao. Chiếc vòng bảo hộ trên cổ tay bổng thả ra một làn khói xanh. Một khắc sau, một vầng ánh sáng xanh lóe lên, ngay khi cậu bé rút đao ra, thì màn sáng ấy hút nó vào bên trong ngay lập tức.

Cuối cùng, chỉ còn một giọng nói phụ nữ mơ hồ vang lên giữa núi rừng hoang vắng, không một bóng người.

“Hoan nghênh quý khách bước vào trò chơi nhập vai thế giới ảo Đại Giang Hồ!”