Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 27



“Em đến thăm anh mà.” Vẻ mặt cô bé rất chân thành, “Anh ra ngoài lâu quá không có tin tức gì, em rất lo lắng cho anh.”

Hạ Yến nhíu mày: “Hạ Vi Vi em bị trúng gió gì vậy?”

Cô bé chớp mắt: “Anh nói gì thế?”

Cố Hi Đình ngẩng đầu nhìn hắn, cậu còn ngạc nhiên về thái độ của Hạ Yến với bé gái hơn là quan hệ anh em của họ, rõ ràng là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tại sao Hạ Yến lại lạnh lùng với nó như thế?

Thấy Hạ Yến không nói gì, Hạ Vi Vi nói tiếp: “Em muốn đến thăm nhà anh.”

Hạ Yến: “Không được.”

Hạ Vi Vi: “Bên ngoài lạnh lắm, tay em cứng đờ rồi.”

Mấy câu này là nói với Cố Hi Đình, cô bé nói xong còn vươn hai cánh tay giả vờ đánh thương, tiếc là vừa rồi cô bé đã bưng tách cà phê sưởi ấm tay nên không có sức thuyết phục gì.

Cố Hi Đình xem như đâm lao phải theo lao, cậu không ngờ quan hệ của hai anh em lại căng thẳng như vậy. Hạ Yến lạnh lùng, còn cô bé rất tủi thân, nhìn kiểu gì cũng là Hạ Yến đang ức hiếp người khác, xung quanh đã có tiếng xì xào bàn tán.

Cố Hi Đình đề nghị: “Hay là hai người vào trong rồi nói tiếp?”

“Cảm ơn anh Hi Đình!” Cô bé cười cong mắt, nhảy lên muốn ôm ôm, lại bị Hạ Yến liếc mắt đứng im tại chỗ.

Hai người giằng co một lúc lâu, rốt cuộc cô bé thua cuộc trước, ngoan ngoãn đứng dậy.

Quán cà phê có vài bậc thang, Cố Hi Đình thấy cô bé xách vali lớn bất tiện, bèn chủ động đứng lên giúp đỡ, nhưng chưa sờ vào vali đã bị Hạ Yến ngăn cản.

“Anh sao thế?” Cố Hi Đình hơi bất ngờ, Hạ Yến không phải người kém lịch thiệp như vậy.

Hạ Yến: “Để tự nó làm.”

Cố Hi Đình: “Con bé còn nhỏ, em thấy cô bé xách vất vả quá.” 

Hạ Yến không để cậu làm, liếc mắt qua cô bé bên cạnh rồi lạnh lùng nói: “Hạ Vi Vi, quay lại đây, giả vờ nữa sẽ tống cổ em ra khỏi nước.”

Hạ Vi Vi không tình nguyện đứng dậy.

Cố Hi Đình: “Để em làm cho, cô bé…”

Câu nói tiếp theo nghẹn cứng trong cổ họng, bởi vì Cố Hi Đình phát hiện, cái vali mà cậu thậm chí phải tốn sức một phen mới xách nổi, lại được Hạ Vi Vi nhấc lên bằng một tay như nhấc một cái vali rỗng.

Cố Hi Đình trố mắt: “Chuyện này…”

Tiếng nói lạnh lùng của Hạ Yến vang lên: “Lực cánh tay của nó là 100kg, thêm hai cái vali nữa cũng có thể bước đi như bay.”

Vậy vừa nãy sao lại bị người ta bắt nạt? Cố Hi Đình ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô bé lập tức tròn mắt nhìn cậu trông lanh lợi đáng yêu hết biết. Cố Hi Đình dời mắt đi, cuối cùng cũng nhận ra mình bị người ta đùa giỡn.

Tiếc là bề ngoài của Hạ Vi Vi thật sự rất có tính lừa gạt, sau khi vào nhà cô bé không ngừng xoa tay, bàn tay trắng mịn phiếm hồng, có vẻ vừa rồi xách vali nên bị cứng lại, trông thật đáng thương.

Cố Hi Đình có chút mềm lòng, rót một ly nước nóng đưa qua, nhưng cậu vẫn hơi giận nên không nói chuyện với cô bé.

Bé gái nhận ly nước nhoẻn miệng cười: “Anh Hi Đình tốt bụng quá.”

Cố Hi Đình hơi xấu hổ, cũng lười giả vờ làm chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, bèn bước sang ngồi với Hạ Yến.

Hạ Yến còn cực đoan hơn cậu, sau khi vào nhà chỉ lo làm việc mà không thèm nhìn Hạ Vi Vi. Mãi cho đến bữa trưa, bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, Hạ Yến vẫn không có ý định gọi cô bé đi cùng.

Thế này thì hơi quá nhỉ?

Lúc Cố Hi Đình ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Vi Vi tủi thân ngồi trên ghế, ngước đôi mắt to nhìn bọn họ như con búp bê bị bỏ rơi. Cố Hi Đình không nhịn được, vẫy tay gọi cô bé đi cùng.

“Cảm ơn anh Hi Đình!” Đôi mắt Hạ Vi Vi sáng lên, chạy lạch bạch theo sau.

Từ biệt thự đến nhà hàng chưa đến một trăm mét, trên đường đi, Hạ Vi Vi liên tục thu hút mọi ánh nhìn.

Thậm chí có một người còn đưa danh thiếp, giới thiệu mình là nhân viên A&R* của một công ty quản lý nào đó, hỏi Hạ Vi Vi có hứng thú gia nhập làng giải trí không.

(*Từ gốc là tinh tham/星探, đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ. Có thể coi đây là một phần của bộ phận A&R – Artist & Repertoire: phụ trách tìm kiếm và quản lý nghệ sĩ.) 

“Được, để tôi suy nghĩ.” Hạ Vi Vi cười tủm tỉm nhận danh thiếp, sau đó nhét luôn vào thùng rác.

Nhân viên A&R: “…”

Tôi vẫn chưa đi đâu nhé.

Người xinh đẹp đều có đặc quyền. Mặc dù cô bé làm vậy nhưng vẫn không khiến người ta chán ghét. Nhân viên A&R lại đưa cho cô bé một tấm danh thiếp, dặn cô bé nghĩ thật kỹ.

Hạ Vi Vi lại nhét danh thiếp vào thùng rác.

Lần này rốt cuộc nhân viên A&R cũng xụ mặt, không khỏi mắng: “Cái quần què gì vậy? Tự cho mình là bảo vật đấy à? Không đi thì không đi, còn rất rất rất nhiều người muốn đi…”

Gã còn chưa nói hết một câu đã nghiêng ngả, cơ thể bất ngờ mất thăng bằng vùi vào đống tuyết bằng tư thế vồ ếch.

Hạ Vi Vi bày vẻ mặt vô tội vỗ tay: “Xin lỗi nha, trượt tay.”

Nhân viên A&R: “…”

Cố Hi Đình sợ Hạ Vi Vi lại gây chuyện bèn vội vàng kéo người vào nhà hàng.

Ba người vào nhà hàng, Hạ Vi Vi vào WC rửa tay, Cố Hi Đình gọi bốn món mặn một món canh, đang định trả máy tính bảng cho nhân viên phục vụ lại thấy Hạ Yến chọn thêm bốn năm món ăn.

Nhân viên phục vụ sợ ngây người: “Thưa anh, chắc là ba người các anh không ăn hết nhiều vậy đâu, tôi đề nghị bỏ vài món để tránh lãng phí.”

Vẻ mặt Hạ Yến rất bình thản: “Không cần.”

Nhân viên phục vụ gật đầu cầm máy tính bảng rời đi.

Cố Hi Đình nhíu mày: “Chúng ta ăn không hết đâu?”

Hạ Yến ngồi ngay ngắn trên ghế, cười cười không trả lời.

Cho đến khi Hạ Vi Vi quay lại, tao nhã nâng đũa, một mình chiến sạch đồ ăn trên bàn.

Cố Hi Đình: “…”

“Giờ em biết rồi chứ?” Hạ Yến gắp một đũa đồ ăn đặt vào chén Cố Hi Đình, “Vẻ ngoài của nó rất có tính lừa gạt.”

Hạ Vi Vi cười tủm tỉm cãi bướng: “Em chỉ có bề ngoài dễ lừa thôi, không giống ai đó, ngay cả bản chất bên trong cũng có thể giả vờ.”

Hạ Yến trầm mặt, “Hạ Vi Vi.”

Hạ Vi Vi thè lưỡi, trông như hai anh em đang đấu võ mồm.

Sau khi trở về, Cố Hi Đình hỏi riêng Hạ Yến: “Cô bé là em gái anh thật à?”

Nét mặt Hạ Yến hờ hững: “Em ruột.”

“Vậy sao các anh lại thế này…” Cố Hi Đình muốn nói lại thôi, Hạ Yến luôn nhẹ nhàng lịch sự với người ngoài, chỉ trước mặt Hạ Vi Vi lại tránh như tránh dịch. Hoàn toàn không giống anh em ruột, nói là kẻ thù còn hợp lý hơn.

“Ai bảo nó trêu chọc em?” Hạ Yến nhắc nhở, “Sau này em phải luôn đi theo anh, nếu có tiếp xúc riêng với nó thì đừng tin bất cứ lời nào nó nói.”

“Ghê vậy sao?” Cố Hi Đình cười cười không để tâm, “Em thấy cô bé chỉ là một đứa trẻ bình thường thích trêu chọc người khác thôi.”

Đứa trẻ bình thường?

Hạ Yến cười lắc đầu, đây chính là tồn tại còn nguy hiểm hơn cả hắn.

Hồi tám tuổi Hạ Vi Vi cũng từng muốn làm người bình thường, cô bé nghe bạn học kể cún cưng của mình đáng yêu như thế nào, bỗng dưng muốn nuôi một chú Golden. Hướng Quỳnh m luôn cho rằng nuôi thú cưng là mê muội mất ý chí, đe dọa cô bé nếu không từ bỏ thú cưng sẽ phạt nhốt vào phòng tối.

Hạ Vi Vi quậy một trận, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước phòng tối.

Ngày hôm sau, bạn cùng lớp của cô bé dẫn cún cưng đến chơi, kết quả không thấy cún cưng trong nhà mà chỉ thấy Hạ Vi Vi đang đứng nấu một nồi canh thịt lớn.

Bạn học nhỏ rất ngây thơ: “Vi Vi, thú cưng của cậu đâu?”

Hạ Vi Vi: “Chẳng phải cậu thấy rồi sao?”

“Ở đâu cơ?”

Hạ Vi Vi chỉ vào đống xương trong nồi nước dùng, mỉm cười dễ thương: “Ở đây này.”

Bạn học nhỏ hoảng sợ choáng váng, sau một hồi sững sờ thì òa khóc.

Hạ Vi Vi nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, vẻ mặt buồn hiu: “Tớ… Tớ cũng không còn cách khách, mẹ tớ không cho nuôi nó, tớ chỉ còn cách giết nó.”

Bạn học nhỏ: “Nhưng … Nhưng sao cậu lại ăn thịt nó…”

Bé gái tóc đen mắt đen cười ngây thơ: “Bởi vì làm thế thì nó mới có thể hòa làm một với tớ, mãi mãi ở bên tớ.”

Bạn học nhỏ không chơi với Hạ Vi Vi nữa.

Năm Hạ Vi Vi 10 tuổi, trường học của cô bé xảy ra một vụ bê bối tấn công tình dục. 

Mấy bé gái xinh xắn trong lớp cô bé đều bị giáo viên bắt nạt, cuối cùng tên cầm thú đó vươn móng vuốt về phía Hạ Vi Vi, nhưng không ngờ gã đã chọc phải một con quỷ.

Khi các bé gái thấy Hạ Vi Vi đi theo giáo viên vào phòng y tế, ai cũng cảm thấy chuyến này cô bé lành ít dữ nhiều.

Không ngờ mười phút sau, bé gái châu Á lành lặn bước ra, vẫn ngoan ngoãn hiền lành, ngay cả váy cũng không bị xộc xệch.

Tối hôm đó gã giáo viên phát điên, kêu gào nhảy từ trên lầu dạy học xuống đất.

Sau khi vụ xâm hại tình dục bại lộ, cảnh sát điều tra toàn bộ quá trình, nhưng không ai biết nguyên nhân gã nhảy lầu tự tử.

Theo độ tuổi dần tăng lên, sự khác thường của Hạ Vi Vi càng được nhiều người chú ý tới. Là kết quả của công trình cải tạo gen đời thứ hai, cô bé thậm chí còn giỏi hơn hai người anh trai trong một số lĩnh vực.

Hạ Vi Vi từ nhỏ đã thông minh, cuối cùng trở nên nổi tiếng khi mới 14 tuổi.

Bé gái châu Á một mình mạo hiểm, chẳng tốn một binh một lính nào cũng có thể làm một tổ chức tà giáo hơn 100 người, đã gây ra tổng cộng 87 vụ giết người hoàn toàn tan rã. 

Mà năm nay, Hạ Vi Vi vừa tròn mười lăm tuổi.

Sau khi nghe xong, không hiểu sao Cố Hi Đình thấy lưng hơi lạnh, cứ như có một con rắn lạnh lẽo đang bò lên bắp chân, uốn lượn trườn lên, dần dần lại gần trái tim cậu.

Đối diện cậu, bé gái ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, ánh nắng vàng rơi lên lọn lóc cô bé, con ngươi đen nhánh nhuốm màu vàng kim như mảnh hổ phách đang chuyển động, tổng thể hình ảnh đẹp như một món quà đến từ thiên đường.

Cố Hi Đình ho khan, bối rối dời mắt đi.

Hạ Vi Vi đã hiểu sự thay đổi trong ánh mắt cậu, ôm Quýt Lớn cười một tiếng: “Ồ, anh biết rồi hả?”

Cố Hi Đình nhịn hồi lâu, thốt ra một câu: “Em, em rất giỏi.”

Hạ Vi Vi sững sờ có vẻ không nghĩ tới đáp án này, cô bé phì cười.

“Vậy anh có muốn chia tay anh trai đến với em không?” Cô bé đột nhiên tiến lại gần, mùi hương quyến rũ.

Cố Hi Đình sửng sốt: “Gì cơ?”

Hạ Yến sau lưng nheo mắt lại.

Hạ Vi Vi nhìn hắn, thản nhiên nói: “Dùng chung cũng được, em không ngại.”

Hạ Yến: “Cút.”

“Có cần nhỏ mọn vậy không, thế này cũng không được?” Hạ Vi Vi phàn nàn nhưng có vẻ còn kiêng dè với Hạ Yến, nghe lời nhích sang một bên tiếp tục chơi đùa với Quýt Lớn.

Quýt Lớn khò khè một tiếng, chú mèo màu quýt thường loi nhoi mỗi ngày co lại thành một nắm, hoàn toàn không dám cử động.

Hạ Vi Vi ở gần một tuần, hầu hết thời gian đều ở nhà đọc sách hoặc là đơn phương chơi đùa với Quýt Lớn. Có thể là vì vẻ ngoài của Hạ Vi Vi rất có tính lừa gạt, kỹ năng xã giao càng không chê vào đâu được, nhân viên quán cà phê bên ngoài biệt thự hoàn toàn say đắm, Hạ Vi Vi đến đại học Thân Hải lại càng khơi sóng dậy gió.

Ngày cô bé đi, trời đổ trận tuyết nhỏ.

Cô bé kéo ống tay cậu, ngẩng đầu năn nỉ cậu tiễn mình ra sân bay. Dường như đôi con ngươi đen láy của cô bé của thể mê hoặc lòng người, Cố Hi Đình nhận ra mình không thể thốt ra chữ “Không”, nhưng bọn họ còn chưa ra ngoài đã bị Hạ Yến chặn trước cửa.

“Anh đã thu xếp xe cộ xong rồi,” Hạ Yến một tay nhấc cái vali siêu nặng lên, sau khi nhét Hạ Vi Vi vào xe thì dặn tài xế, “Đến sân bay quốc tế Thân Hải.”

“Anh, anh vô tình quá vậy?” Hạ Vi Vi ngẩng đầu lên, “Anh để em về nhà một mình vậy sao? Không sợ em gặp chuyện à?”

“Gặp chuyện càng tốt,” Hạ Yến mặt không biểu tình đóng cửa xe, “Coi như vì dân trừ hại.

“Anh Hi Đình anh thật sự không tiễn em à?” Nét mặt Hạ Vi Vi tủi thân, “Em không nỡ xa anh.”

Cố Hi Đình mềm lòng, đang định gật đầu thì một bóng đen chặn trước mặt cậu, Hạ Yến cương quyết ra lệnh cho tài xế: “Đi đi.”

Hạ Vi Vi hết cách.

Ô tô chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, thân xe màu đen đọng một tầng tuyết mỏng.

Cố Hi Đình đưa mắt nhìn ô tô rời đi, khi chiếc xe sắp lái ra khỏi phạm vi tầm mắt, đột nhiên cậu thấy Hạ Vi Vi nhoài ra cửa sổ nở nụ cười không rõ ý tứ với cậu.

Hạ Yến đã quay người rời đi từ lâu, Cố Hi Đình đuổi theo: “Chúng ta làm vậy liệu có ổn không? Dù sao cô bé cũng là em gái của anh.”

“Không có gì không ổn,” Vẻ mặt Hạ Yến hờ hững như đang nói về một người xa lạ không liên quan gì tới mình, “Nhưng mà em đấy, em nên cách nó càng xa càng tốt.”

Lúc chạng vạng tối, APP tin tức nhảy ra một dòng tin địa phương, trên đường cao tốc đến sân bay đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô liên hoàn, Cố Hi Đình còn chưa kịp nhìn kỹ đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ, thông báo rằng Hạ Vi Vi bị tai nạn giao thông trên đường, yêu cầu người thân nhanh chóng đến đó.

Mưa tuyết tí tách biến thành màn tuyết dày đặc, toàn bộ thế giới bị bao phủ trong làn áo bạc.

Cố Hi Đình và Hạ Yến vội vàng vào phòng cấp cứu, bả vai còn đọng một mảnh tuyết nhỏ.

Càng đến gần bệnh viện, cảm giác áy náy trong Cố Hi Đình càng mãnh liệt, nếu ban đầu cậu lái xe đưa người đi thì tốt rồi, biết đâu sẽ không gặp tai nạn này.

Có mấy chục người bị thương trong vụ tai nạn liên hoàn, chỉ chốc lát sau đã có người được băng cứu thương đưa tới, phòng cấp cứu loạn như chợ thực phẩm.

Bọn họ gặp Hạ Vi Vi ngoài hành lang, cô bé mặc áo khoác màu đỏ, ngoan ngoãn ngồi yên nghỉ ngơi trên ghế ngoài hành lang, trán quấn một vòng băng vải màu trắng thấm chút máu tươi.

Cố Hi Đình lập tức chạy lại, ngồi xổm xuống hỏi: “Đầu bị thương à? Có nghiêm trọng lắm không? Còn đau không?”

Hạ Vi Vi ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậc nước mắt, “Choáng đầu, mắc ói.”

“Em cứ nghỉ ngơi thật tốt, đưa giấy tờ chứng nhận cho anh, anh đi thanh toán cho em trước.” Cố Hi Đình đứng dậy, đang định rời đi thì bị Hạ Yến nắm lấy cổ tay.

Cố Hi Đình nhìn hắn buồn bực nói: “Anh kéo em làm gì?”

Hạ Yến: “Không cần thiết.”

Cố Hi Đình sốt ruột: “Gì mà không cần thiết! Không phải cô bé đã bị thương sao?” 

Khuôn mặt Hạ Yến lạnh tanh: “Hạ Vi Vi, cởi ra.”

Cố Hi Đình thoáng sững sờ, lập tức hiểu ý Hạ Yến, chẳng lẽ Hạ Vi Vi đang giả vờ bị đau?

Hạ Vi Vi nhíu mày: “Em choáng đầu, bác sĩ nói em bị chấn động não.”

Cố Hi Đình tiếp lời: “Hay là hỏi bác sĩ trước đi?”

Hạ Yến không nhúc nhích, giọng lạnh lẽo: “Cởi ra.”

Sau một khoảng im lặng, Hạ Vi Vi bỗng chớp mắt.

“Vẫn là anh trai hiểu em,” cô bé cởi băng vải cười thật tươi, “Ngại quá, lừa các anh đó.”

Nhưng trong câu nói không hề có chút ngại ngùng nào.

Cố Hi Đình cau mày: “Sao em phải làm vậy?”

Hạ Vi Vi: “Em đã nói muốn anh tiễn em mà, chẳng phải anh đã tới rồi sao?”

“Cho nên em đã dùng lý do này?” Cố Hi Đình giận tái mặt, người luôn cười tủm tỉm lần đầu tiên xụ mặt với Hạ Vi Vi, “Không biết mọi người rất lo lắng cho em sao?”

“Mọi người?” Hạ Vi Vi như nghe chuyện cười, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét mỉa mai, “Đừng nói đùa, ai lo lắng cho em chứ?”

“Ít nhất có anh lo cho em!” Cố Hi Đình hét lên, “Lúc tới đây anh cứ nghĩ nếu em có chuyện gì thì tính sao bây giờ! Nếu anh lái xe đưa em đi, có khi nào sẽ không xảy ra sự cố không!”

Hạ Vi Vi lập tức sững sờ tại chỗ, hốc mắt nhanh chóng tích tụ nước mắt.

“Tí tách” “Tí tách”, ngay sau đó, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống như mất phanh.

“Xin… Xin lỗi, em không cố ý lừa anh…” Cô bé thút thít, đôi mắt đỏ hoe nhìn rất khiến người ta thương yêu, “Từ trước đến nay chưa có ai lo lắng cho em như thế này…”

Cố Hi Đình vừa rồi còn khí thế hùng hổ, bây giờ thấy nước mắt lại luống cuống, vội vàng an ủi: “Anh, anh cũng không phải mắng em, anh, anh chỉ là lo lắng cho em, giờ em không sao thì ổn rồi, hơn nữa Hạ Yến tốt như vậy, anh ấy rất quan tâm đến người khác, anh ấy sẽ mang đến hơi ấm của anh trai cho em…”

“Em đi xem tài xế có sao không,” Càng nói càng thái quá, Hạ Yến đẩy lưng Cố Hi Đình, “Ngoan, để anh nói với nó mấy câu.”

Cố Hi Đình không yên tâm: “Anh sẽ không đánh cô bé chứ?”

Hạ Yến cười cười: “Em nghĩ anh là hạng người nào?”

Cố Hi Đình vừa rời đi, nước mắt của Hạ Vi Vi lập tức dừng lại, nếu không phải trên mặt còn vương nước mắt, không ai tin cô bé vừa khóc đau lòng như vậy.

Sắc mặt Hạ Yến lạnh đi: “Không khóc nữa?”

Hạ Vi Vi cũng thôi cười giả tạo: “Dù sao cũng không có tác dụng với anh.”

Hạ Yến: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng anh cảnh cáo em một lần cuối cùng, bỏ ý định của em đi.”

Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ khiêu khích: “Nếu em nhất định phải làm thế thì sao?”

Hạ Yến trầm mặt, giọng lạnh lẽo tột cùng: “Anh sẽ bắt em trả giá đắt.”

Anh em hai người đối mặt một lúc lâu, hai ánh mắt va chạm trên không trung, không ai nhường ai.

Chợt phì một tiếng.

Hạ Vi Vi bật cười, thản nhiên nói: “Được rồi, lần này anh thắng.”

Hạ Yến quay người rời đi, thậm chí còn không thèm nhìn thêm một lần.

Hạ Vi Vi gọi với phía sau: “À phải, Hạ Thần được tạm tha rồi.”

Hạ Yến cười mỉa: “Tin tức của em quá chậm rồi.”

Hạ Vi Vi làm lố rên rỉ một câu, bất mãn nói: “Nhưng em tốt bụng cố ý đến báo cho anh mà.”

Hạ Yến: “Không phiền em.”

Trong phòng ngủ chính trên lầu hai có ánh sáng mờ ảo, Hạ Yến đẩy Cố Hi Đình ngã lên chiếc giường lớn tối màu, bên ngoài tuyết trắng ngập trời, nhưng cơ thể quấn quýt lại ấm áp nóng hổi.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần… Đến nửa đêm, cuối cùng cuộc triền miên của hai người cũng dừng lại.

Lại vượt giới hạn, Cố Hi Đình mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Cậu có thể nhận ra Hạ Yến đêm nay rất kỳ lạ, mặc dù vẫn rất quan tâm đến cảm nhận của cậu, nhưng rõ ràng cậu cảm giác người đàn ông nhiệt tình hơn trước đây, thậm chí còn hơi mất kiểm soát, cậu nhất thời mềm lòng nên không ngăn cản.

Chờ đến khi Hạ Yến lau sạch cho cậu, Cố Hi Đình đã hoàn toàn mệt xỉu ngủ thiếp đi, lồng ngực phập phồng lên xuống phát ra tiếng hít thở rất khẽ.

Hạ Yến nhìn vết đỏ mập mờ trên vai chàng trai, ánh mắt lại tối đi.

“Xin lỗi, anh hơi mất kiểm soát,” Hạ Yến hôn trán cậu, giọng nói nhuốm dục vọng chiếm hữu nồng đậm, “Nhưng anh ghét người khác đến gần em.”

Tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng hạt, Hạ Yến gọi điện cho Pikachu.

“Hạ Thần ở đâu?”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BẢY