Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 25



Ăn xong, Tống Nghi rất ga lăng mà đưa Thẩm Lê về nơi cậu đang ở, Cố Hành Xuyên nhắm mắt đi theo sau họ, một tấc cũng không rời.

Đến resort, Thẩm Lê dừng bước, "Không cần tiễn nữa, trời cũng không còn sớm, ngày mai hai anh còn phải quay phim, nên về nghỉ sớm nha!"

Tống Nghi vỗ vai cậu: "Em cũng nghỉ sớm một chút, về đế đô anh sẽ liên lạc với em, lần này em không được biến mất nữa đâu đó."

Thẩm Lê ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt Tống Nghi đầy quyến luyến nhìn bóng lưng của cậu.

Thẩm Lê đi mấy bước thì đột nhiên quay người lại, cậu bước từng bước dài đến bên người Tống Nghi, đặt xuống một nụ hôn rất ngọt ngào lên má của Tống Nghi.

"Xin lỗi, để cho hai người lo lắng cho em, sau này em sẽ không biến mất như thế nữa đâu."

Thẩm Lê hôn anh xong thì chuyển hướng qua Cố Hành Xuyên, cậu thẹn thùng cúi đầu, "Chờ khi nào anh ra album mới thì em sẽ tặng anh một nụ hôn sau nha."

Nói xong liền chạy, giống như một con cáo nhỏ bị đạp đuôi.

Tống Nghi vốn đang rất vui, nhưng anh vừa nghe câu sau của Thẩm Lê thì nhất thời bối rối, Thẩm Lê đang có ý gì?

Cố Hành Xuyên nhét hai tay trong túi quần, hắn nhìn Tống Nghi, ánh mắt đảo qua gò má Thẩm Lê vừa hôn của anh, hắn siết chặt nắm tay trong túi, dùng sức đến nổi cả gân xanh.

"Hai người các cậu diễn phim thần tượng à?" Cố Hành Xuyên âm dương quái khí.

Tống Nghi sờ sờ má, anh nhún vai một cái, "Cậu đang ghen đó hả?"

Cố Hành Xuyên khịt mũi khinh thường, hắn nở nụ cười kiêu ngạo, "Tôi ghen sao? Chỉ là hôn một cái thôi, hai người có phải ngủ với nhau rồi đâu."

Tống Nghi nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu,anh không còn gì để nói nữa, tên này thật biết cách làm cho người ta ghét!

Gặp lại được Thẩm Lê thì sự lo lắng treo trong lòng Tống Nghi cũng coi như được buông xuống, lúc trước anh còn nghĩ có phải Thẩm Lê gặp chuyện rồi không, bây giờ thì mấy ý nghĩ đó tan thành mây khói, tâm tình Tống Nghi trở nên sáng tỏ, thoải mái vô cùng.

Tuy rằng thái độ của Thẩm Lê vẫn ám muội giống như trước, mập mờ giữa hai người nhưng Tống Nghi vẫn ôm tình cảm như xưa, anh không cần Thẩm Lê đáp lại tình cảm cũng được, miễn là cậu có thể sống vui vẻ.

Tống Nghi trở về phòng của mình, Cố Hành Xuyên cũng đi theo, hắn vô cùng tự nhiên mà ngồi trên ghế sopha, dương dương tự đắc mà xem trận NBA, giống như chuyện này đã được hắn làm hàng trăm lần rồi vậy.

Tống Nghi tắm xong đi ra, anh mặc vô cùng kín đáo, anh vẫn còn sợ Cố Hành Xuyên lắm, anh ngồi trên giường lau tóc một cách thận trọng.

Cố Hành Xuyên ngửi được mùi sữa tắm thơm mát trên người anh, mùi vô cùng ngọt, hắn hít sâu vài hơi, mắt lơ đãng nhìn Tống Nghi, "Lần trước cậu hỏi tôi thích Thẩm Lê chỗ nào rồi đó, còn cậu thích chỗ nào của cậu ta?" (Đến đây thì mình sẽ thay đổi cách gọi của Cố Hành Xuyên với Thẩm Lê vì ảnh đã có thành kiến với cậu ta rồi).

Trước đây anh cũng từng suy nghĩ đến chuyện này rồi, thay vì là thích thì đó chỉ là cảm kích mà thôi, anh biết ơn Thẩm Lê đã từng giúp gia đình anh, vừa hay Thẩm Lê loại hợp gu của anh.

Thứ tình cảm này rất phức tạp, nếu như không có cảm kích thì người giống anh rất khó để giữ một mối tình đơn phương lâu đến như vậy.

Tống Nghi trốn tránh: "Tôi thích tính cách điềm đạm, săn sóc của em ấy."

"Cậu ta mà biết săn sóc á?" Cố Hành Xuyên khoanh tay, hắn cười giễu một tiếng, "Cậu ta không phát hiện ra cậu không biết ăn cay, như một thằng đần mà gắp thức ăn cay cho cậu, ngu hệt như heo."

"Cậu ta điềm đạm à, nếu cậu ta điềm đạm thì đã chẳng mất tích lâu như thế để cho tôi và cậu lo lắng đâu."

Tống Nghi nhìn hắn, anh không hiểu gì cả, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không thể nói như vậy được, tính cách thể hiện thể hiện ở mọi mặt, trừ đó ra, tôi còn yêu cách ăn nói khéo léo, đáng yêu ngoan ngoãn của em ấy."

Cố Hành Xuyên xem thường, "Ăn nói khéo léo? Cậu còn chưa thấy cậu ta đứng diễn thuyết trước trường bị dọa ra sao à, không được một câu lưu loát, thế này mà là biết cách ăn nói?"

"Đáng yêu ngoan ngoãn... Đáng yêu thật sự sẽ không chỉ nhìn bề ngoài mà là xuất phát từ xương tủy, cậu có hiểu không?"

Tống Nghi tức giận, Cố Hành Xuyên buổi tối bị phát bệnh sao, nói Thẩm Lê đến không đáng giá một đồng, đầu bị đập trúng đầu rồi à?

"Cậu không phải thích Thẩm Lê sao? Cậu như thế là đang hạ thấp đi người mình yêu, tương đương với việc cậu đang hạ thấp phẩm vị của cậu."

Cố Hành Xuyên nâng cằm, hắn bĩu môi, "Không cần cậu quản, lời tôi nói đều là sự thật."

Tống Nghi không nói lại được, anh phục hắn rồi, nói với Cố Hành Xuyên vài câu sẽ không tránh được tức giận, hôm nay tâm tình của anh tốt nên không muốn nổi giận.

Tống Nghi lấy điện thoại ra ấn số, anh gọi cho Thẩm lê xem cậu đã an toàn trở về chưa.

Anh vừa ấn gọi thì âm thanh của tivi đột nhiên phát to, chói tai dị thường, tivi đang phát một trận bóng rổ nên càng chói tai hơn bởi tiếng cổ vũ, khiến Tống Nghi không thể nghe được điện thoại.

Tống Nghi liếc nhìn thần thái bình tĩnh của Cố Hành Xuyên, anh cân nhắc một chút, quả thật là đánh không lại, anh đành cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang, lần này mới có thể nói chuyện bình thường với Thẩm Lê.

"Tiểu Lê đã ngủ chưa?" Thanh âm Tống Nghi trầm thấp đầy chân thành.

Thẩm Lê cười khanh khách ở đầu dây bên kia: "Em vừa tắm xong, đang nằm trên giường, đúng lúc thì anh gọi điện đến."

"Chứng tỏ là anh rất biết nắm chắc thời cơ." Tống Nghi nhẹ nhàng cười cười, ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ nhẹ vào ốp điện thoại, giọng anh chân thành đầy tha thiết, "Hôm nay gặp được em anh rất vui."

Thẩm Lê nghe đến vui vẻ, hai người trò chuyện tận mấy phút.

Cố Hành Xuyên đi ra theo, hắn khoanh tay, lười biến dựa vào tường, một chân chống vào tường, hơi nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tống Nghi.

Vốn là Tống Nghi đang muốn hỏi thăm chuyện tin nhắn hôm nọ, tiện thể ve vãn, trêu chọc Thẩm Lê một chút, nhưng Cố Hành Xuyên cứ đứng như pho tượng kế bên làm anh không thể nói gì được cả, anh qua loa hàn huyên vài câu với Thẩm Lê rồi cúp máy trở về phòng.

Âm thanh của tivi đã được chỉnh nhỏ, có thể hiểu là lúc nãy Cố Hành Xuyên đã cố ý, Tống Nghi rầu rĩ ngồi xuống ghế, trong lòng giận mà không có chỗ phát tiết.

Cố Hành Xuyên tại sao cứ thích đối nghịch với anh như thế, luôn tìm cách phá hỏng chuyện tốt của anh thôi.

Cố Hành Xuyên đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, hắn thích ý khua chân, chiếm hơn phân nửa ghế sopha.

Tống Nghi không để ý đến hắn, anh hơi dịch người ra, yên lặng xem chương trình truyền hình.

"Cậu vừa mới nói gì với Thẩm Lê vậy?" Cố Hành Xuyên hờ hững hỏi.

Tống Nghi mím môi, anh dự tính là sẽ chơi chiêu im lặng là vàng đến cùng.

Cố Hành Xuyên nhìn anh, ánh đèn duy nhất còn trong phòng là từ tivi, từ đầu đến cuối phủ lên gò má của Tống Nghi như dòng thủy triều dâng lên hạ xuống, lông mi như được gắn lên một lớp kim tuyến, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Quỷ thần xui khiến thế nào, Cố Hành Xuyên lại nhớ đến nụ hôn trong rạp chiếu phim, môi của Tống Nghi thật sự rất mềm, cảm giác giống như đang ăn một cái bánh pudding vậy.

Hắn còn muốn thử nó một lần nữa.

Nói là làm liền, hai tay Cố Hành Xuyên chậm rãi ôm lấy vai của Tống Nghi, hắn dùng sức kéo anh về phía mình, môi tiếp cận tới, thừa dịp Tống Nghi còn chưa kịp phản ứng mà áp lên một nụ hôn.

Lần trước giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như chỉ là vô tình chạm đến, còn lần này tiếp xúc vô cùng thân mật, bá đạo, ngang tàng, mang theo dục vọng chiếm hữu mạnh.

Tống Nghi giật mình, anh rất nhanh phản ứng lại mà đẩy vai Cố Hành Xuyên ra, cố gắng kéo dãn khoảng cách của hai người, nhưng Cố Hành Xuyên vẫn không nhúc nhích, hắn mạnh mẽ xâm chiếm, cứ như cá gặp nước.

Hắn làm ca sĩ nhiều năm như thế đều dựa vào cái miệng để kiếm cơm, trình độ linh hoạt của môi lưỡi không thể so sánh với người bình thường được, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi mà Tống Nghi đã thua trận, anh không thở nổi nữa, nhưng thua người không thua trận, anh cắn mạnh một cái làm cho mùi máu tanh tràn vào trong miệng.

Cố Hành Xuyên buông anh ra, hô hấp gấp rút, làm bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Thẩm Lê mà hôn mặt cậu thì tôi liền hôn môi cậu."

Như thế hắn mới thấy hơi hơi công bằng.

Tống Nghi nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm, cái logic quỷ quái gì thế này? Làm sao để nói lí với tên này đây?