Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 143: Câu lạc bộ



Tạ Nhất sinh mười mặt trời tí hon. Trong đó có một đã phá vỏ chui ra, miệng còn kêu chíp chíp, đáng yêu miễn bàn.

Tiểu Điểu Điểu vàng rực rỡ, lông đặc biệt rậm rạp căng phồng. Tuyệt đối là loại được yêu thích. Lông "mềm mịn" còn xù ra chính là "cục bông" trong truyền thuyết. Tiểu Điểu Điểu tròn vo cơ hồ không có cổ, đôi khi sẽ phát ra ánh sáng, đôi khi không sáng lên, thời điểm không vui còn nóng rực phỏng tay!

Từ khi có nhóm mặt trời tí hon, Thương Khâu liền thất sủng.

Tạ Nhất kỳ thật cũng là người cuồng vật đáng yêu, đương nhiên đặc biệt sủng con mình. Chín quả trứng còn chưa có nở ra, bởi vậy Tạ Nhất đặt vào một cái hộp lớn sâu lòng, tránh cho những đứa bé nghịch ngợm lăn tới lăn lui.

Tiểu Điểu Điểu không cần ở trong hộp, ngốc ngốc cả ngày đi theo hai anh trai chơi.

Trứng Vàng là anh cả, Tiểu Mao Mao là anh hai. Bất quá hình thể Trứng Vàng nhỏ hơn Tiểu Mao Mao rất nhiều. Vẫn luôn không phục, Trứng Vàng rất muốn lại ăn kẹo sữa âm tào địa phủ. Nhưng các ba ba không cho ăn, nói Trứng Vàng biến thành người lớn sẽ gây sự, cho nên vẫn là để Trứng Vàng làm một em bé vài tuổi sẽ ngoan ngoãn hơn.

Hiện tại tốt rồi, Trứng Vàng không phải hình thể nhỏ nhất, Tiểu Điểu Điểu mới là nhỏ nhất. Tiểu Điểu Điểu đặc biệt nhỏ, như cái móc khóa. Hơn nữa nắm trong bàn tay, liền sẽ phát hiện Tiểu Điểu Điểu nhỏ càng nhỏ HunhHn786.

Tiểu Điểu Điểu thích đi theo các anh chơi, năng lực học tập cũng rất mạnh. Bất quá nó vẫn không biết nói, chỉ là phát ra tiếng chíp chíp, cánh quá nhỏ cũng không thể bay.

Tiểu Điểu Điểu thích nhất là ăn cơm, mỗi lần ăn cơm đều thực tích cực. Việc không thích là tắm rửa. Cũng không biết có phải vì là Tiểu Kim Ô hay không, Tiểu Điểu Điểu không thích bị ướt. Mỗi lần tắm rửa đều trời sụp đất nứt, kêu thảm thiết không ngừng. Tạ Nhất không có biện pháp lôi kéo Tiểu Điểu Điểu đi tắm. Thương Khâu lúc này liền đảm đương chức vụ cha bỉm sữa, mang Tiểu Điểu Điểu đi tắm rửa.

Tiểu Điểu Điểu tắm rửa giống như là hiện trường vụ án. Đừng nhìn hình thể nhỏ, nhưng nó khiến nơi nào cũng là nước, Thương Khâu đầu tóc quần áo đều ướt. Không chỉ như vậy, Tiểu Điểu Điểu thời điểm không vui thân thể còn sẽ nóng lên giống như mặt trời, chỉ chốc lát sau nước bồn tắm có thể sôi ùng ục ùng ục nổi bong bóng……

Thương Khâu tắm Tiểu Điểu Điểu xong, đưa về phòng, đặt lên giường em bé. Giường em bé đối với nó mà nói là quá lớn. Thương Khâu cẩn thận đắp chăn, sờ sờ lông Tiểu Điểu Điểu, nói:

"Ngủ ngon bé con."

Hắn nói, lại đi xem nhóm trứng trong hộp. Đếm đếm, chín cái, không dư không thiếu, lúc này hắn mới yên tâm đi ra cửa. Đóng lại cửa phòng, sau đó hắn chuẩn bị về phòng đi tắm rửa.

Thương Khâu vào phòng, cầm áo choàng tắm dài, liền vào phòng tắm. Hắn đi vào, tức khắc cảm giác không thích hợp, bởi vì trong phòng sương mù tràn ngập. Nhìn kỹ, có người ngồi trong bồn tắm. Không phải Tạ Nhất thì là ai?

Tạ Nhất ngồi ở bồn tắm, bất quá chỉ mặc một cái áo sơmi. Thương Khâu liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là áo sơmi của hắn. Tạ Nhất mặc có chút rộng.

Áo sơmi ướt nhẹp, trong suốt. Tạ Nhất cười tủm tỉm cùng hắn chào hỏi.

"Tắm sao? Cùng nhau không?"

Thương Khâu nheo nheo mắt, bước lại, một phen bế Tạ Nhất lên, giọng khàn khàn nói:

"Sao mặc áo anh?"

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Tiểu thuyết Tiểu Bạch không phải viết như vậy sao?"

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

"Em so với tiểu thuyết viết đẹp hơn."

Tạ Nhất nói:

"Lời này cũng không thể để Tiểu Bạch nghe thấy."

Thương Khâu cúi đầu tới, Tạ Nhất chủ động ôm hắn. Môi hai người dán ở bên nhau. Thương Khâu bị Tạ Nhất khiêu khích nhịn không được, nảy sinh ác độc, ở trên vành tai Tạ Nhất cắn một cái, nói:

"Không ngoan, phải dạy dỗ em mới được."

Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:

"Vậy nhẹ một chút."

Thương Khâu nói

"Đi phòng ngủ, anh sợ đau eo em."

Tạ Nhất lắc đầu nói:

"Không được, liền ở chỗ này."

Thương Khâu đã bị khiêu khích không nhịn được. Gần đây Tạ Nhất luôn thích khiêu khích hắn. Thương Khâu híp mắt.

"Chíp!"

Hai người hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là Tiểu Điểu Điểu!

Tiểu Điểu Điểu bởi vì hình thể quá nhỏ, thế nhưng nhập cư trái phép, từ phía dưới khe hở tiến vào. Chen vào xong còn muốn rung đùi đắc ý, tựa hồ bởi vì tập kích bất ngờ ba ba cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng mà Tiểu Điểu Điểu chen vào lúc sau phát hiện không thích hợp.

Nơi này thế nhưng là phòng tắm! Bốn phía ướt át, đặc biệt khó chịu!

Tiểu Điểu Điểu tức khắc nổi giận, xù lông, dẩu mông nhỏ lại muốn từ kẹt cửa chui ra. Nhưng bởi vì nổi giận, lông tơ xù ra rất nhiều, cũng không chui ra được.

Thương Khâu:

"……"

Tạ Nhất:

"……"

Tiểu Điểu Điểu thiếu chút nữa kẹt ở phía dưới cửa. Vẫn là Tạ Nhất dùng sức đẩy Tiểu Điểu Điểu ra, bằng không vẫn luôn bị kẹt.

Bởi vì Tiểu Điểu Điểu chạy ra quấy rối, lại còn có muốn cùng các ba ba ngủ chung giường, cho nên Tạ Nhất cùng Thương Khâu chỉ có thể đắp chăn bông nói chuyện phiếm.

Ngày hôm sau Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi làm, buổi sáng rất sớm liền dậy. Ăn cơm sáng, mọi người chuẩn bị đi làm. Vừa ra đến trước cửa, Tạ Nhất ghé vào phòng trẻ em đếm đếm mấy đứa con.

Chín trứng cút nhỏ, không có vấn đề, không dư không thiếu!

Lúc này Tạ Nhất mới đi làm.

Thực vừa khéo, bên kia Vệ Anh Hào cũng chuẩn bị đi làm, còn lại ghé vào mâm đựng trái cây đếm đếm mấy đứa con.

Thực tốt, mười bảy, không nhiều không ít, có thể đi làm!

Tạ Nhất nhìn Vệ Anh Hào, đột nhiên cảm giác được nổi khổ của người làm cha……

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi làm. Từ ngày đó xảy ra chuyện, Tạ Nhất chưa thấy qua Hồng trưởng phòng. Hồng trưởng phòng cũng không có xin nghỉ, không có bất luận tin tức gì, trực tiếp liền bốc hơi khỏi nhân gian.

Tạ Nhất tới công ty. Thương Khâu như bình thường đi đậu xe, Tạ Nhất liền vào thang máy lên lầu.

Hôm nay là thứ hai, rất nhiều người đang đợi thang máy, bất quá trật tự phi thường tốt, mọi người đều xếp hàng. Đây là thói quen tốt của công ty bọn họ.

Tạ Nhất đi qua, vừa lúc nhìn thấy Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền. Hai người xếp cuối cùng, Tạ Nhất chạy nhanh tới, xếp phía sau bọn họ.

Lúc này có một nữ đồng nghiệp đi tới, Tạ Nhất liếc mắt nhìn một cái. Đây chính là người ngày đó đụng vào người Tạ Nhất khiến thố canh bị vỡ. Cô ta thuộc bộ phận kinh doanh, nói đúng ra cũng không tính là đồng nghiệp. Tạ Nhất là bộ phận thiết kế sáng tạo, cùng bộ phận kinh doanh mười năm cũng không gặp mặt, gặp mặt cũng không quen biết.

Nữ nghiệp có người quen đang xếp hàng phía trước, liền đi qua, nói:

"A nha! Cậu tới thật sớm!"

Cô ta nói liền chen vào, phía sau rất nhiều người đều tức giận. Nữ Đồng nghiệp coi như không nhìn thấy, còn cùng người bạn nói chuyện phiếm.

Trần Tư nhỏ giọng nói:

"Tạ ca, anh gặp nguy cơ rồi. Tôi nghe nói người đó thuộc bộ phận kinh doanh, là hoa khôi bộ phận bọn họ, gần đây công bố muốn theo đuổi Thương ca!"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Theo đuổi Thương Khâu?"

Trần Tư nói:

"Đúng vậy."

Tạ Nhất không chút thẹn thùng nói:

"Thương Khâu đã có bạn trai."

Trần Tư nói:

"Đúng vậy, Thương ca rất chung thủy a. Bất quá người ta nói, không để bụng Thương Khâu cùng anh qua lại. Bởi vì Tạ ca anh là đàn ông, cũng không thể sinh con. Thương ca vừa giàu vừa đẹp trai, cuối cùng khẳng định sẽ kết hôn, cho nên cô ta căn bản không để anh ở trong mắt."

Tạ Nhất:

"……"

Không thể sinh con?! Cô ta thế nhưng phỉ báng năng lực sinh sản của Kim Ô?!

Tạ Nhất cùng Thương Khâu trước có hai đứa con trai là Trứng Vàng cùng Mao Mao, trong hệ thống chơi trò chơi……

Hiện tại lại có mười mặt trời tí hon. Mười đó! Mười đứa con! Tổng cộng là mười hai đứa. HunhHn786 Mười hai con giáp cũng đủ rồi, lại thêm nữa sợ Thương Khâu cũng ăn không tiêu.

Nữ đồng nghiệp đứng ở phía trước, còn quay đầu lại nhìn nhìn, ánh mắt khiêu khích nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất không lý do bị trừng mắt. Lúc này thang máy đã đến. Chỉ một cái thang máy, bọn họ người rất nhiều. Tạ Nhất nhìn một chút, khẳng định không đến mình, còn phải đợi lượt tiếp theo.

Nhóm phía trước lục tục vào thang máy. Nữ đồng nghiệp cũng muốn đi vào, thời điểm đi vào trừng mắt nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất tâm nói.

Tôi dạo này nóng tính đó, khi không bị trừng mắt nhìn vài lần.

Nữ đồng nghiệp đi vào. Kỳ thật còn chưa tới đủ số, bất quá Tạ Nhất trộm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng búng một cái. Liền nghe được âm thanh chói tai, mọi người ngẩng đầu nhìn. Thang máy báo quá tải, đèn đỏ chói lọi!

Nữ đồng nghiệp là vào cuối cùng, vừa thấy quá tải, tức khắc mặt liền đỏ, không thể tưởng tượng nói:

"Chuyện gì xảy ra! Ít người như vậy liền quá tải?"

Bởi vì thang máy quá tải, không đóng cửa, vẫn luôn kêu vang. Nữ đồng nghiệp chỉ có thể ra khỏi thang máy. Cô ta mới vừa bước ra một chút, nút quá tải liền tắt. Mấy cô bạn tốt liền nói:

"Mau vào mau vào, khẳng định là vừa mới xảy ra vấn đề. Cậu vào đi, còn có thể đi năm người đó."

Nữ đồng nghiệp nhanh bước vào thang máy. Tạ Nhất cười tủm tỉm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng lại búng một cái.

Lại quá tải!?

Rất nhiều đồng nghiệp đứng ở thang máy, nhìn cái nút quá tải lại đỏ, tức khắc cười cười, còn trên dưới đánh giá nữ đồng nghiệp. Bởi vì cô ta thoạt nhìn thực gầy, còn là tiêu chuẩn ngực phẳng, hẳn là sẽ không nặng mới đúng.

Nữ đồng nghiệp lại ra khỏi thang máy, thang máy lập tức liền không quá tải, cũng không kêu vang. Nhưng thang máy rõ ràng còn có thể đi năm người. Tạ Nhất lúc này phất phất tay, đối với Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền nói:

"Hay chúng ta vào đi."

Tạ Nhất nói, đi đầu vào thang máy. Trần Tư cũng đi theo, sau đó là Đồ Cửu Huyền. Ba người đàn ông vào thang máy, nút quá tải cũng không có sáng lên. Nữ đồng nghiệp mở to hai mắt nhìn, nói:

"Không thể nào!"

Cô ta nói đi tới, mới vừa bước vào một chân, liền nghe được tiếng còi cảnh báo. Thẹn đỏ mặt, nữ đồng nghiệp nghe một đống người khe khẽ cười.

Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:

"Có thể thang máy cũng không chở người chen ngang, vẫn là chờ tới lượt đi."

Tạ Nhất nói, thong thả ung dung ấn nút đóng cửa. Nữ đồng nghiệp ở bên ngoài giậm chân.

Tạ Nhất xem như xả giận, cười tủm tỉm sảng khoái. Tuy rằng chỉ là làm một chú tiểu xảo.

Tạ Nhất vào văn phòng, nhìn thoáng qua chỗ trưởng phòng. Vẫn là không có người, Hồng trưởng phòng vẫn như cũ không có tới, như bốc hơi, không biết đi nơi nào.

Tạ Nhất ngồi xuống chuẩn bị làm việc. Thương Khâu gửi tin nhắn tới.

Thương Khâu: vừa rồi làm chuyện xấu gì? Chú ý thân thể, không được tùy tiện vận dụng linh lực.

Tạ Nhất cười cười, gửi lại một tin nhắn cho Thương Khâu.

Thương Khâu cầm lấy di động xem.

Tạ Nhất: giáo huấn đào hoa thối không tính tùy tiện.

Thương Khâu bất đắc dĩ cười cười. Tạ Nhất từ khi khôi phục ký ức tới nay, tính chiếm hữu tăng vụt lên trên. Kỳ thật Tạ Nhất trước kia tính chiếm hữu cũng rất cao, bất quá là yên lặng, hiện tại phô bày một ít thôi.

Trong chốc lát có cuộc họp, tổ Tạ Nhất cùng tổ khác phối hợp hoàn thành một dự án. Bất quá hôm nay thứ hai, sẽ có nhiều cuộc họp, bọn họ cần tìm một phòng trống. Xem lịch bố trí hôm nay phòng họp thế nhưng tất cả giờ đều kín chỗ!

Một đồng nghiệp nói:

"Tôi biết bên này còn có phòng trống, bất quá đã lâu không sử dụng. Hay là chúng ta qua đó, miễn cho lại chờ lãng phí thời gian."

Tạ Nhất không có gì ý kiến, mọi người liền đi qua đó. Đây là phòng trống bên cạnh kho chứa đồ vật. Các thiết bị hỏng rồi vẫn luôn không tu sửa. Bọn họ không cần thiết bị hỗ trợ, chỉ là cần chỗ ngồi cùng nhau thảo luận một chút ý tưởng, phòng an tĩnh là được.

Mọi người đẩy cửa ra đi vào phòng, bụi bặm ập vào trước mặt, đặc biệt sặc người. Đồng nghiệp nói:

"Không có việc gì không có việc gì, mở cửa sổ thông gió thì tốt rồi."

Đem cửa sổ mở ra, mọi người lấy tài liệu đặt lên bàn, chuẩn bị thảo luận một chút. Trong đó một nữ đồng nghiệp nói:

"Các người ngửi thấy mùi gì không? Sao giống như có mùi vị thối?"

Tạ Nhất cũng dùng sức ngửi ngửi, thật sự có mùi hôi khó chịu, nhưng không biết mùi gì.

Nữ đồng nghiệp tương đối mẫn cảm, liền đứng lên ngửi ngửi, đi qua. Còn tưởng rằng là ai bỏ đồ ăn ở nơi này mốc meo, cô ta đứng ở trước một tủ văn kiện, nói:

"Bên trong phát ra, khó ngửi muốn chết."

Nữ đồng nghiệp nói, kéo ra cửa tủ.

"A a a a a!!!"

Nữ đồng nghiệp nháy mắt hô to ra, âm thanh thê lương dị thường. Tất cả các đồng nghiệp hoảng sợ, đều tiến lên. Liền nhìn thấy thứ gì đột nhiên từ trong ngăn tủ rơi ra.

"Bịch!"

Vật kia đè lên nữ đồng nghiệp, cùng lúc đó, mọi người ngửi thấy được một mùi tanh tưởi!

Tạ Nhất nhìn kỹ.

Là Hồng trưởng phòng!

Hơn nữa là thi thể Hồng trưởng phòng đã hư thối, tản ra một mùi hôi thối rất khó diễn tả. Thi thể từ trong ngăn tủ rơi ra tới, ngã trên mặt đất.

Nữ đồng nghiệp sợ tới mức kêu thất thanh, đẩy xác chết bò dậy. Đừng nói là nữ đồng nghiệp, các nam đồng nghiệp cũng đều cấp dọa, trừng to hai mắt nhìn, nói:

"Hồng… Hồng trưởng phòng!? Chết người!"

"Mau báo cảnh sát a!"

Bọn họ ở phòng trống, thế nhưng phát hiện thi thể Hồng trưởng phòng. Đáng sợ nhất chính là thi thể đã phân hủy hôi thối. Hiện tại nhiệt độ không khí không cao, đặc biệt cái phòng này ở chỗ khuất nhiệt độ càng thấp hơn. Tại nơi nhiệt độ không khí thấp, thi thể Hồng trưởng phòng có thể hư thối, chứng minh đã chết không ít ngày.

Cảnh sát thực mau đã tới, các đồng nghiệp đều bị dọa thảm. Hồng trưởng phòng cách đây vài ngày còn cùng bọn họ nói chuyện, còn họp cùng bọn họ. Kết quả hôm nay phát hiện thi thể, nghiệm thi kết quả nói đã chết rất nhiều ngày.

Chẳng phải là xác chết vùng dậy?! Mượn xác hoàn hồn?! Hoặc là có quỷ!?

Tóm lại mọi người trong công ty đều hoảng sợ, đều sợ hãi không biết làm sao.

Tạ Nhất cũng thấy có chút kỳ quái.

Hồng trưởng phòng đã chết lâu như vậy. Vì cái gì chọn Hồng trưởng phòng chứ?

Bởi vì đã xảy ra sự việc chết người, cho nên các nhân viên đều bị điều tra, xong rồi về nhà chờ tin tức, hôm nay không thể làm việc.

Thương Khâu cũng lại đây. Thân là ông chủ tất nhiên phải phối hợp điều tra, sau đó liền có thể rời đi. Hiện trường phải bị phong khóa.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi ra khỏi công ty, Thương Khâu nói:

"Về nhà nghỉ một lát đi?"

Hai người lên xe, Tạ Nhất sờ sờ cằm, nói:

"Em cảm thấy có điểm kỳ quái. Vì cái gì người Đại Bồng giáo chọn Hồng trưởng phòng chứ?"

Thương Khâu cũng không biết vì cái gì. Hồng trưởng phòng không có gì đặc biệt, thể chất cũng không tốt, không biết vì cái gì chọn ông ta. Nếu nói có cái gì đặc biệt, khả năng chính là cấp trên Tạ Nhất, trừ cái này ra, không còn có gì đặc biệt.

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Em cảm thấy, chúng ta nên đi nhà Hồng trưởng phòng nhìn xem."

Thương Khâu nhướng mày. Tạ Nhất nói:

"Nếu cảnh sát đi đến đó, nhà Hồng trưởng phòng khẳng định liền sẽ phong tỏa, đến lúc đó chúng ta không có biện pháp xem, hiện tại liền đi thôi."

Thương Khâu không có biện pháp. Hiện tại Tạ Nhất nói một thì không thể làm hai. Thương Khâu đành phải làm tài xế, lái xe đến nhà Hồng trưởng phòng.

May mắn nhân viên công ty đều có đăng ký địa chỉ vào hệ thống tra là ra. Nơi đó là một tiểu khu rất bình thường. Thương Khâu đem xe ngừng ở cửa tiểu khu, hai người đi bộ vào. Bảo vệ tiểu khu đang ngủ, cũng không có người cho bọn họ đăng ký.

Tiểu khu cũng không có bất kỳ giám sát hay khóa cái gì, người xa lạ có thể trực tiếp vào. Hai người vào thang máy, Tạ Nhất nói:

"Em nhớ rõ Hồng trưởng phòng có vợ, anh nói vợ ông ta có ở nhà không?"

Thương Khâu nói:

"Không biết."

Tạ Nhất nói:

"Chúng ta khả năng không thể từ cửa chính đi vào."

Thương Khâu nhướng mày, nhìn Tạ Nhất.

Hai người tới tầng lầu, ra thang máy. Tạ Nhất liền thấy hành lang có cửa sổ, đi qua nhìn nhìn, nói:

"Chỗ này không tồi."

Tạ Nhất nói, đột nhiên duỗi ra tay trực tiếp xoay người nhảy lên bệ cửa sổ. Thương Khâu vội vàng nói:

"Tạ Nhất, cẩn thận một chút. "

Tạ Nhất hướng hắn vẫy vẫy tay, lập tức nắm cục nóng của điều hòa ngoài tường, đột nhiên nhảy, liền thoát ra ngoài cửa sổ. Thương Khâu cũng nhảy lên bệ cửa sổ, theo Tạ Nhất từ hành lang chui ra.

Hai người theo cục nóng điều hòa ngoài tường đi về phía trước. Tạ Nhất động tác thực lanh lẹ, còn cười nhìn xuống dưới, nói:

"Anh xem phía dưới có người đó, may mắn không thấy được chúng ta."

Thương Khâu nhìn xuống thấy quả nhiên có người. Tuy rằng người kia không có nhìn lên, nhưng trong lồng ngực ôm đứa bé. Đứa bé ngửa đầu nhìn bọn họ cười khanh khách.

Tạ Nhất còn chọc đứa bé lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. Theo tường bò đến cửa sổ trước mặt. Cửa sổ là đóng lại, bất quá bởi vì tầng lầu cao, cửa sổ không có khóa. Tạ Nhất đem cửa sổ đẩy ra, sau đó nhảy vào trong.

Thương Khâu động tác cũng linh động phi thường, theo Tạ Nhất chui vào cửa sổ.

Đây hẳn là cái phòng ngủ. Phòng ngủ cũng không lớn, phi thường hỗn độn, đồ vật ném lung tung rối loạn, càng có vẻ không gian chật chội.

Tạ Nhất nhẹ nhàng đi vào, ở bốn phía nhìn nhìn, phát hiện một ảnh chụp phụ nữ, hiển nhiên là vợ Hồng trưởng phòng.

Tạ Nhất ở trong phòng nhìn một vòng, sau đó nhẹ nhàng hí cửa nhìn bên ngoài, muốn xem vợ Hồng trưởng phòng có ở nhà không, không muốn bị phát hiện.

Ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, tức khắc Tạ Nhất liền mở rộng cửa, thoạt nhìn thực tùy ý, nói:

"Xem ra chúng ta không cần chú ý, trong căn phòng này đích xác có người, bất quá... là người chết."

Thương Khâu đi theo Tạ Nhất từ phòng ngủ tới phòng khách, liền nhìn thấy người phụ nữ trên ảnh chụp, cũng chính là vợ Hồng trưởng phòng. Người phụ nữ nằm trên sàn phòng khách cạnh sô pha, hai mắt mở to, đã tắt thở. Trong tầm tay còn có cái ống tiêm, thoạt nhìn như tự tiêm thuốc cho chính mình.

Cũng không cần đi xem còn sống hay không, bởi vì trên người phụ nữ tản mát ra mùi hôi.

Tạ Nhất đến gần nhìn nhìn. Thương Khâu híp mắt, nhặt lên ống tiêm, nói:

"Không phải ma túy."

Tạ Nhất cũng thấy hẳn không phải ma túy, nhưng cái này cũng không có gì khác ma túy. Bởi vì trên ống tiêm có cái nhãn hiệu, là một nhánh gỗ đào, phía dưới còn có ghi lô sản xuất. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Thứ này còn sản xuất sao?"

Thương Khâu nói:

"Rất có khả năng."

Hồng trưởng phòng đã chết, vợ Hồng trưởng phòng cũng đã chết. Hơn nữa vợ Hồng trưởng phòng chết tương đối kỳ quái.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu chia ra tìm kiếm ở trong nhà Hồng trưởng phòng, muốn nhìn xem có dấu vết gì để lại. Tạ Nhất nhìn kỹ biểu tình người phụ nữ đặc biệt thư giãn, giống như chết thực thoải mái. Quần áo cũ nát, có chỗ rách có chỗ bị túm lại. Theo lý mà nói, Hồng trưởng phòng lương không thấp, hai vợ chồng hẳn là sẽ không túng quẫn mới đúng.

Tạ Nhất nhìn nhìn quần áo, đưa tay tới chạm vào đường viền cổ áo. Cổ áo có chút rủ xuống bất thường, thoạt nhìn là có thứ gì kéo xuống. Tạ Nhất đem cổ áo nâng lên.

Quả nhiên… là một huy hiệu nhỏ ghim ở cổ áo, mặt trên khắc hình một cây đào.

Cùng lúc đó, Thương Khâu từ trong phòng ngủ đi ra, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, nói:

"Tạ Nhất, em xem cái này."

Tạ Nhất đi qua thấy Thương Khâu cầm cái hộp nhỏ, chính là hộp chứa huy hiệu. Trong hộp có một huy hiệu, cùng loại với vợ Hồng trưởng phòng đang mang, giống nhau như đúc, đều là cây đào.

Đây hẳn là huy hiệu câu lạc bộ. Thương Khâu bởi vì kinh doanh cho nên biết nhiều câu lạc bộ, ngẫu nhiên cũng sẽ ra vào. Loại huy hiệu này hẳn là câu lạc bộ cung cấp, mang cái này mới có thể tự do ra vào câu lạc bộ.

Tạ Nhất cầm lấy huy hiệu nhìn nhìn, nói:

"Xem ra chúng ta phải điều tra cái huy hiệu này mới được."

Thương Khâu gật gật đầu, đột nhiên bắt lấy tay Tạ Nhất, nói.

"Hiện tại phải đi, có người tới."

Hắn nói, mang theo Tạ Nhất chạy nhanh vào phòng ngủ chui ra cửa sổ. Hai người lại di chuyển qua cục nóng máy lạnh ở mặt tường trở lại hành lang.

Quả nhiên liền nhìn thấy hành lang có không ít người, là cảnh sát tới xem xét nhà Hồng trưởng phòng. Những cảnh sát có vào nhà, có đứng ở hành lang. Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc đau đầu không thôi, đành phải chỉ chỉ phía dưới. Dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Khâu, ý bảo hắn hướng xuống dưới, bọn họ không có biện pháp từ tầng lầu này rời đi.

Hai người bò xuống tầng phía dưới, lúc này mới vào hành lang, sau đó đi thang máy xuống đất.

Rời tòa nhà, bọn họ thong thả ung dung đi lấy xe. Tạ Nhất ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì "trèo tường" có chút ra mồ hôi, ngược lại cảm thấy khỏe khoắn, nói:

"Xem ra về sau phải vận động nhiều hơn."

Hai người trở về nhà, mới vừa mở cửa ra môn, liền nghe được âm thanh lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Tiểu Điểu Điểu phát sáng, đang đạp lên một quả đào tương đối lớn hơn nó.

Quả đào thật sự đã rất lớn rất lớn!

Tiểu Điểu Điểu tựa hồ đang xiếc, giẫm lên quả đào, một đường lăn tròn.

Tiểu Điểu Điểu một chút không chú ý, quả đào va vào sô pha, Tiểu Điểu Điểu còn đang cao hứng, kết quả đã bị quả đào phanh gấp quăng ngã xuống dưới. Cú rơi phải nói thất điên bát đảo.

Tạ Nhất còn tưởng rằng Tiểu Điểu Điểu sẽ khóc. Nhưng Tiểu Điểu Điểu chỉ lắc lắc thân mình tròn xoe, lao lực bò dậy, bởi vì nó thật sự quá tròn. Bò dậy xong, nó lung lay chạy tới kiểm tra quả đào. Thấy quả đào không có bị hư, nó lại bò lên trên quả đào tiếp tục lăn chơi.

Tạ Nhất:

"……"

Tạ Nhất chạy nhanh đi qua đem Tiểu Điểu Điểu bắt lại, sau đó đem Tiểu Đào Tử cầm lên thả lại trong mâm đựng trái cây, nói:

"Nhóc quậy phá, đó là con chú Vệ Anh Hào. Nếu con đem quả đào làm hỏng rồi, cẩn thận chú Vệ Anh Hào xử lý con."

Tiểu Điểu Điểu vùng vẫy cánh nhỏ, kháng nghị.

"Chíp."

Tựa hồ nó chưa có cùng quả đào chơi đủ, còn muốn cùng quả đào chơi.

Tạ Nhất thay quần áo, theo lẽ thường đi kiểm tra những quả trứng. Tạ Nhất đi qua xem, mấy quả trứng trong hộp thế nhưng đều dán nhãn. Chín quả trứng ở trong hộp, xếp hàng, đặc biệt chỉnh tề, còn dán con số, quả thực nhìn rất rõ ràng.

Tạ Nhất đếm đếm mấy đứa con, liền chạy nhanh đi điều tra huy hiệu cây đào. Lên mạng tìm kiếm, thế nhưng liền tra được, hơn nữa tựa hồ thực nổi tiếng.

Thế nhưng là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, mục đích là chăm sóc sức khỏe. Là nơi cung cấp một ít kiến thức dưỡng sinh, còn có một ít phương pháp trị liệu bảo vệ sức khoẻ.

Bởi vì hiện tại càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý đến sức khỏe, đặc biệt là người lớn tuổi, cho nên câu lạc bộ kinh doanh cũng không tệ lắm. Rất nhiều người có tiền hoặc là người về hưu đều là hội viên của câu lạc bộ này.

Tạ Nhất đại thể xem một chút. Câu lạc bộ này phí nhập hội cũng không thấp, còn có rất nhiều chuyên gia định kỳ đến thuyết trình, phát một ít sản phẩm dùng thử. Nhìn bề ngoài giống như bán hàng đa cấp. Hiện tại ngành hàng thực phẩm chức năng rất phát triển, cái câu lạc bộ này cũng không có gì đáng trách.

Tạ Nhất nhìn nhìn tư liệu, vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, cảm thấy cái câu lạc bộ này cùng Đại Bồng giáo có quan hệ.

Lúc này Thương Khâu từ bên ngoài đi vào phòng ngủ. Tạ Nhất cười cười, quay đầu lại, nói:

"Ông chủ, gia nhập câu lạc bộ không?"

Thương Khâu đối với Tạ Nhất nhướng mày. Tạ Nhất cười nói:

"Em thấy người ta nói nơi này có thể giúp thân thể cường tráng, trị được thận hư."

Thương Khâu nắm cằm Tạ Nhất, hôn một chút, nói:

"Khiêu khích anh, đúng không?"

Bởi vì Tạ Nhất khiêu khích, ngày hôm sau buổi sáng eo đau lưng đau, cảm giác thận hư chính là mình. Tạ Nhất nằm giường, căn bản không muốn rời giường.

Bởi vì sự tình Hồng trưởng phòng, hôm nay cũng không cần đi công ty. Tạ Nhất lười giường không muốn dậy, liền cảm giác có thứ gì chui vào trong ổ chăn. Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là Thương Khâu, kết quả đồ vật chui vào còn sáng lên, phát nhiệt ấm áp. Không chỉ là ấm áp, còn mềm mại. Thì ra là Tiểu Điểu Điểu!

Tạ Nhất nhanh đem Tiểu Điểu Điểu từ trong ổ chăn ra. Lông Tiểu Điểu Điểu bị cọ đến xù lên. Ấm áp giống như túi sưởi, làm cho Tạ Nhất càng không muốn rời giường, chỉ muốn ôm Tiểu Điểu Điểu ngủ.

Tiểu Điểu Điểu nằm ở bên cạnh mặt Tạ Nhất, còn lắc lư mông nhỏ, mở ra miệng nhỏ ngáp một cái. Tựa hồ cũng có chút mệt, buồn ngủ, nó liền dựa vào Tạ Nhất ngủ.

Thương Khâu rửa mặt xong đi ra liền thấy được một đại điểu một tiểu điểu dựa vào nhau ngủ. Thương Khâu biết Tạ Nhất ngày hôm qua mệt. Hơn nữa Tạ Nhất hiện tại còn chưa có khôi phục chân thân, vẫn là sẽ bị âm khí của hắn ảnh hưởng, cho nên khẳng định càng cảm thấy mỏi mệt.

Nhưng Tạ Nhất từ khi khôi phục ý thức, liền rất "dính người", Thương Khâu cũng không có cách nào. May mắn hiện tại Tạ Nhất khôi phục ý thức, có thể vận chuyển linh lực trong thân thể. Điều này đối với Tạ Nhất có một ít trợ giúp, chỉ cần không vận dụng linh lực quá mức là không có gì nguy hiểm.

Thương Khâu để Tạ Nhất ngủ, chính mình ra cửa tra xét câu lạc bộ kia.

Thương Khâu đi một chuyến đến quán bar Phùng Tam. Buổi sáng quán bar vừa đóng cửa, Phùng Tam đang chuẩn bị về nhà, đã bị Thương Khâu ngăn chặn, ép buộc cùng Thương Khâu đi ăn sáng.

Hai người đi đến một quán ăn không xa. Thương Khâu gọi một đống đồ ăn, Phùng Tam nói:

"Tôi ăn không hết nhiều như vậy."

Thương Khâu còn lại là thập phần thản nhiên nói:

"Không phải cho anh ăn. Tôi muốn đóng gói mang về nhà cho Tạ Nhất ăn, em ấy thích điểm tâm sáng."

Phùng Tam:

"……"

Bị nhét một miệng cơm chó!

Thương Khâu hỏi Phùng Tam về câu lạc bộ cây đào. Phùng Tam là biết, nói:

"Khách của quán bar có hội viên câu lạc bộ kia."

Kỳ thật chính là một câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe, có rất nhiều hội viên. Họ còn nói câu lạc bộ này không giống những nơi khác, không phải cái nơi thực hỗn loạn, đơn thuần chăm sóc sức khỏe, tổ chức rất quy luật, cho nên rất được ủng hộ.

Thương Khâu hỏi Phùng Tam thông tin về câu lạc bộ, liền mang theo đóng gói điểm tâm sáng rời đi. Bởi vì điểm tâm sáng vẫn là ăn nóng ngon hơn. Nào là bánh nướng, sủi cảo tôm, bánh bao kim sa,... đều là nóng hổi thơm phức, cho nên Thương Khâu nhanh hỏi xong, xách theo đóng gói điểm tâm liền đi trở về.

Thời điểm trở về Tạ Nhất còn chưa có rời giường, Tiểu Điểu Điểu cũng ở một bên. Hai cha con vẫn tư thế như trước, thoạt nhìn ngủ thật sự ngon.

Thương Khâu đẩy cửa nhìn thoáng qua, vốn định liền lui ra ngoài, không quấy rầy bọn họ. Kết quả một lớn một nhỏ tựa hồ ngửi thấy được mùi hương, tức khắc đều tỉnh, ngẩng đầu lên, động tác cũng giống nhau, mê mang nhìn bốn phía, ngửi ngửi.

Thương Khâu thiếu chút nữa bị vẻ đáng yêu làm hỏng rồi. Hắn đi qua cười hôn trán Tạ Nhất một cái, lại hôn Tiểu Điểu Điểu một cái, nói:

"Hai mèo lười, rời giường ăn một chút."

Tạ Nhất dụi con mắt ngồi dậy, nói:

"Em không phải mèo lười, em là điểu, chuyên môn…… ăn sâu"

Tạ Nhất nói, ái muội nhìn phía dưới của Thương Khâu. Thương Khâu tức khắc có chút đau đầu, may mắn đứa con còn nhỏ không hiểu cái này. Gần đây Tạ Nhất rất hay khiêu khích, tuy rằng Thương Khâu thực thích, nhưng hắn sợ Tạ Nhất không chịu nổi.

Tiểu Điểu Điểu quả nhiên không biết có ý tứ gì, mê mang trừng đôi mắt nhỏ như hạt mè thành hạt đậu xanh. Ỷ vào chính mình dáng người nhỏ, nó nhảy vào bao nilon, liền phải đi mổ con tôm.

Thương Khâu mang về không ít đồ ăn, mọi người vốn dĩ đều đã ăn qua bữa sáng, chỉ có Tạ Nhất chưa ăn. Nhưng bởi vì nhìn thấy món ăn phong phú Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao cũng lại đây góp phần náo nhiệt.

Thương Khâu đem sự tình câu lạc bộ nói một lần. Tạ Nhất ăn bánh bao kim sa. Bên trong nhân bánh thật sự rất nhiều. Kim sa lòng đỏ trứng, vị ngọt mà hơi mặn. Hơn nữa lòng đỏ đẹp mắt, vào miệng rất ngon, Tạ Nhất liên tiếp ăn ba cái.

Tạ Nhất ăn bánh bao kim sa, lòng đỏ từ khóe miệng chảy xuống. Tạ Nhất vươn lưỡi liếm liếm, còn liếm liếm ngón tay dính kim sa. Động tác quyến rũ miễn bàn, Thương Khâu ho khan một tiếng, nói:

"Ngày mai anh chuẩn bị đi xem câu lạc bộ kia."

Tạ Nhất nói:

"Được a, em cũng đi."

Thương Khâu biết chính mình phản bác cũng không hiệu quả, cho nên liền chuẩn bị mang theo Tạ Nhất đi.

Thương Khâu chính là lão tổng tập đoàn Thương Điển, muốn đi câu lạc bộ nào mà không được? Chỉ sợ đều phải nghênh đón.

Tạ Nhất đóng vai trợ lý Thương Khâu. Mang một cặp kính không gọng, thoạt nhìn trí thức không ít. Một thân tây trang màu xám xanh, vừa nghiêm trang vừa gợi cảm.

Hai người lái xe qua đó. Giám đốc câu lạc bộ tự mình ở cửa tiếp đón, chạy nhanh mở cửa xe.

Tạ Nhất tận chức tận trách sắm vai trợ lý, trong tay còn cầm một cái cặp da. Bộ dáng đặc biệt nghiêm túc.

Thương Khâu xuống xe, cùng giám đốc kia bắt tay.

Giám đốc câu lạc bộ thoạt nhìn còn trẻ, khoảng 27-28 tuổi, ăn mặc sang trọng, trên tay mang một đồng hồ cả triệu tệ, nói:

"Xin chào Thương tổng, tôi họ Phương."

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Chào giám đốc Phương."

"Không dám nhận, không dám nhận."

Giám đốc Phương cười nói:

"Mời."

Thương Khâu dẫn đầu đi vào trong. Giám đốc Phương nhìn nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất hóa trang thành trợ lý. Giám đốc Phương nhìn nhìn, ánh mắt ở trên người Tạ Nhất đảo vài vòng. Tạ Nhất cười một chút, ánh mắt giám đốc Phương càng là sáng quắc.

Mọi người đi hướng vào trong. Giám đốc Phương dẫn đường, nói:

"Nơi này là đại sảnh, bên này là chỗ chuyên gia thuyết trình… Nơi này là phòng tập thể thao, nơi này là khu ẩm thực lành mạnh… Còn có bên này…"

Giám đốc Phương nói, dẫn bọn họ vào phòng tiếp khách VIP, bên trong bố trí thực sang trọng. Giám đốc Phương đưa tới một phần hợp đồng, nói:

"Đây là tư liệu câu lạc bộ chúng tôi. Thương tổng có thể nhìn xem. Nếu có vấn đề gì, tôi rất vui lòng tận lực trả lời."

Thương Khâu nhìn nhìn tư liệu. Cái này trên mạng đều có, hắn trước đã xem qua, liền nói:

"Tôi có xem danh sách hội viên câu lạc bộ hay không?"

Giám đốc Phương trong lúc nhất thời có chút chần chừ nói:

"Cái này……"

Thương Khâu cười cười, chéo chân, đặc biệt có phong cách tổng tài, nói:

"Giám đốc Phương cũng biết, tại nơi như câu lạc bộ coi trọng chính là kết nối. Tôi tới nơi này, kỳ thật cũng không chỉ là nhìn trúng phong cách của các người. Nếu muốn chăm sóc sức khỏe, tôi thuê bác sĩ không phải tốt hơn sao?"

Giám đốc Phương nói:

"Phải phải, đạo lý này tôi rõ."

Câu lạc bộ tư nhân nói trắng ra chính là nơi giao tế, có thể tới nơi này để kết nối. Cho nên câu lạc bộ phát triển được hay không, liền xem hội viên thường trú có danh nhân hay không.

Tạ Nhất thân là trợ lý, cầm cặp da đứng ở sau Thương Khâu, không có ngồi xuống, cúi đầu nhìn Thương Khâu chéo chân dài.

Đôi chân dài kia quả thực gợi cảm chết người!

Tạ Nhất sờ sờ cái mũi của mình.

Hình như không chảy máu mũi…

Giám đốc Phương tựa hồ có chút do dự, nhưng lại không muốn vứt bỏ khối thịt béo bở, liền nói:

"Chuyện này…… Bất quá không đúng quy tắc."

Thương Khâu cười cười, nói:

"Giám đốc không làm chủ được, vậy mời cấp trên tới làm chủ?"

Giám đốc Phương xấu hổ nói:

"Nói thật cùng ngài đi, ông chủ chúng tôi là người đã phủ tay ở ẩn, ít khi xuất hiện, ngay cả tôi một năm cũng không thấy được một lần."

Hắn nói, nghĩ nghĩ, lại nói:

"Như vậy đi! Nếu là Thương tổng, tôi đây liền phá lệ. HunhHn786 Mong ngài ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài, tôi đây liền đi lấy danh sách cho ngài xem."

Thương Khâu cười cười, nói:

"Tất nhiên, chúng ta đều là người làm ăn buôn bán, đương nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Giám đốc Vương lập tức cho tất cả nhân viên rời đi, chỉ lưu lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu, sau đó tự mình đứng dậy nói:

"Tôi đi lấy danh sách cho Thương tổng."

Hắn nói cũng đi ra ngoài.

Giám đốc Phương mới vừa đi ra ngoài, Tạ Nhất liền nhịn không được qua đi sờ sờ chân Thương Khâu. Thương Khâu cười cười, nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất nói:

"Không làm sao cả, chỉ là muốn sờ."

Thương Khâu cười, nói:

"Hử? Chỉ muốn sờ? Cái khác thì sao?"

Tạ Nhất tức khắc cảm giác máu nóng cũng vọt tới tận óc rồi.

Quả thực muốn yêu tinh Thương Khâu này hành quyết tại chỗ!

Thương Khâu túm một cái, túi xách rơi xuống đất, một tay đem Tạ Nhất léo lại đây, để ngồi trên đùi hắn, cười nói:

"Em mang mắt kính làm anh thực hưng phấn."

Tạ Nhất:

"……"

Thương Khâu này mười phần biến thái!

Thời điểm giám đốc Phương trở về, vừa đẩy cửa, nhìn qua khe hở liền thấy Thương Khâu thế nhưng cùng trợ lý có cử chỉ nóng bỏng.

Giám đốc Phương là người trong giới, vừa thấy trợ lý liền biết tuyệt đối cũng là người trong giới. Tuy rằng không xem như đứng đầu, nhưng khí chất thật là khó tìm, mặc một thân âu phục nghiệm trang lại làm người xao động. Giám đốc Phương không nghĩ tới trợ lý cùng Thương Khâu có quan hệ đó, trong ánh mắt tức khắc toát ra một ít tham lam.

Giám đốc Phương thực mau trở lại. Tạ Nhất sửa sang quần áo của mình cùng mắt kính. Tuy rằng vẫn không chút cẩu thả, nhưng môi lại bị sưng.

Giám đốc Phương cười tủm tỉm đem danh sách đưa cho Thương Khâu, nói:

"Thương tổng, ngài xem qua."

Thương Khâu mở danh sách nhìn nhìn. Quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được tên Hồng trưởng phòng. Trừ Hồng trưởng phòng còn có vợ Hồng trưởng phòng, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nhiều lĩnh vực phi thường rộng khắp. Đủ loại người, từ bất động sản, IT, châu báu, ẩm thực, công nghiệp, vân vân... Cái dạng nhân vật nổi tiếng gì cũng đều có, số lượng hội viên tương đối đồ sộ.

Thương Khâu yên lặng ghi nhớ những người này. Vợ chồng Hồng trưởng phòng đã chết, không biết những người khác thế nào, hắn chuẩn bị trở về sẽ điều tra.

Thương Khâu nhìn danh sách, nói chính mình muốn tham quan. Giám đốc Phương dẫn bọn họ đi tham quan. Thương Khâu nói bóng nói gió vài câu, hỏi một chút cấp trên giám đốc Phương là ai. Giám đốc Phương lại không có trả lời, chỉ là lặp lại câu nói cấp trên là người ở ẩn linh tinh...

Thương Khâu tham quan, giám đốc Phương tìm một khoảng trống, liền lùi lại hai bước. Hắn đối với Tạ Nhất cười cười, sau đó đem một cái danh thiếp nhét ở trong tay Tạ Nhất.

Tạ Nhất có chút chinh lăng, cầm lấy danh thiếp. Là danh thiếp của giám đốc Phương, mặt sau còn có chữ viết, là số điện thoại di động riêng của giám đốc Phương.

Giám đốc Phương hướng về phía Tạ Nhất cười. Tạ Nhất lúc này mới phản ứng kịp.

Giám đốc Phương… không phải muốn câu chính mình đi chứ?

Thời điểm Thương Khâu quay đầu lại, giám đốc Phương đã làm bộ làm tịch tiếp tục giải thích. Nhưng động tác nhỏ kia sao có thể thoát được đôi mắt Thương Khâu.

Hai người tham quan xong, Thương Khâu nói còn muốn suy xét liền rời đi.

Tạ Nhất lái xe. Thương Khâu lên xe, giám đốc Phương ân cần đứng ở bên cạnh vẫy tay từ biệt. Xe nổ máy, giám đốc Phương còn đứng ở mặt sau, nháy mắt với Tạ Nhất, còn giơ tay làm động tác nghe điện thoại, ý bảo Tạ Nhất gọi điện thoại cho hắn.

Tạ Nhất:

"……"

Thương Khâu híp mắt, đương nhiên chú ý tới động tác của giám đốc Phương.

"Hắn đưa cho em là cái gì?"

Tạ Nhất cười, ném cho Thương Khâu một danh thiếp, nói:

"Số điện thoại cá nhân."

Thương Khâu sắc mặt không tốt.

Đây là trắng trợn muốn ve vãn Tạ Nhất.

Chạy đi đoạn đường, Tạ Nhất liền dừng xe lại, đổi vị trí với Thương Khâu. Tạ Nhất ngồi ghế phụ, đem mắt kính ném sang một bên, lấy ra điện thoại di động bắt đầu soạn tin nhắn.