Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 41: Khuynh quốc khuynh thành (15)



Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Xe ngựa vội vàng hướng kinh thành chạy đi, vó ngựa giẫm đạp lên cát bụi dưới nắng.

Diệp Tiềm phái hộ vệ tín nhiệm nhất của chính mình hộ tống Sở Từ hồi kinh. Trước khi cậu rời đi, mọi cách dặn dò vạn sự cẩn thận, không cần lỗ mãng, nếu thời cơ cho phép, vậy lại chờ hắn một chút.

Trong nơi náo động, hai người cũng không có biện pháp cặn kẽ mà thổ lộ nội tâm, chỉ là gắt gao ôm một chút, liền từng người chạy đến phương hướng hoàn toàn ngược lại.

Dọc theo đường đi này, Sở Từ quá nhàm chán, cũng sẽ xốc lên kiệu mành, nhìn ra bên ngoài.

Vương triều phồn hoa đã không dễ, lại dễ dàng suy bại nhiều như vậy, tựa hồ chỉ trong một đêm, vương triều sang trọng liền sụp đổ thành loại bộ dáng suy sút như hiện tại, quan viên bị hoàng đế bồi dưỡng lên không có trí tuệ trị quốc, chỉ có một bộ dáng nịnh nọt, mỗi người đều dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa gạt hoàng đế, để đổi lấy càng nhiều ân điển.

Bên trên bất chính, bên dưới tự nhiên cũng muốn theo đó giương oai. Bọn quan viên kết bè kết cánh, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, khổ tự nhiên là dân chúng tay không tấc sắt.

Dưới tình huống như vậy, có người cầm đầu khởi nghĩa thật sự quá bình thường.

Hộ vệ chú ý vòng qua thành trấn náo loạn, tìm đến một chỗ an toàn, hướng Sở Từ nói: "Đêm nay liền tại đây nghỉ ngơi đi."

Sở Từ lên tiếng, hộ vệ xoay người đi tìm nhánh cây với cỏ dại, dùng để đốt lửa.

Hộ vệ khi đối mặt với vị "Tướng quân phu nhân" này luôn rất câu nệ, không chỉ là hắn, những người khác cũng là như thế này.

Nói đến cũng kì, tướng quân phu nhân rõ ràng cũng coi như không xuất sắc mấy, dung mạo khí chất đều không phải tốt nhất, đại bộ phận thời điểm đều là bộ dáng mỉm cười, tựa hồ rất dễ nói chuyện, nhưng luôn có thể để người khác nhận thấy được cảm giác xa cách lạnh băng. Thật giống như, cậu không phải như người ở trên nhân gian.

Hộ vệ ôm tới một bó củi lớn, thuần thục chọn chỗ đốt lửa, hắn vốn dĩ muốn thuận tay làm món ăn hoang dã, nhưng mà vật phụ cận còn sống đã sớm bị bá tánh cực khổ lấy đi hết rồi, đến rau dại cũng không lưu lại một cây.

Hắn đành phải nấu nước, đưa cho Sở Từ: "Phu nhân, ủy khuất cho ngài."

"Không có." Sở Từ tiếp nhận nước, nói câu cảm tạ, chờ hộ vệ một ngụm nước một ngụm lương khô mà cơm nước xong, cậu mới dùng ảo thuật làm hắn lâm vào ngủ say.

Lửa trại vẫn cháy vang, Sở Từ đứng lên. Ngay sau đó, cậu đã bị hệ thống truyền tống đến Tây quan.

Tây quan mới vừa đánh xong một trận, mùi khét dày đặc cùng mùi máu tươi đan chéo ở bên nhau, đâm vào đầu người trướng cả não, mà mỗi một vị quân sĩ đứng đây đều đối này tập mãi thành thói quen, bọn họ mới vừa đánh lui một đợt quân dị tộc, đang dọn dẹp chiến trường.

Cái gọi là dọn dẹp, bất quá là đem thi thể của chiến hữu nâng đến một bên, từ trên người đó xé xuống một mảnh vải, để lại cho người nhà làm vật để tang.

Diệp Tiềm cơ hồ muốn kiệt lực, chỉ có thể lấy kiếm chống đất, trầm mặc mà nhìn phương xa, trên mặt hắn bắn lên vài giọt máu, cằm banh thành một đạo sắc bén, càng thêm có vẻ lạnh lùng túc sát, cả người đều lộ ra một cổ hàn ý dày đặc.

[ Chiến tranh thật tàn khốc, đúng hay không. ]

Sở Từ than nhẹ: [ Đúng vậy. ]

[ Chỉ có ngài có thể kết thúc tất cả chuyện này. Ngài nếu là không tới, mỗi một hoàng đế ngồi ở trên ngai vàng đều sẽ đã bị mảnh nhỏ ảnh hưởng, biến thành bạo quân từ đầu tới cuối. ]

[ Mi có chuyện gì nói thẳng. ]

Hệ thống dừng một chút: [ Ngài xem Tiểu phu tử thật đáng thương, ngài không đi hôn hắn một chút sao. ]

[......] Sở Từ nheo lại đôi mắt: [ Mi vì cái gì, muốn đột nhiên thay hắn nói chuyện? ]

[ Bởi vì hắn thoạt nhìn thật sự rất đáng thương. ]

Sở Từ ý vị không rõ mà cười một tiếng.

Sau một lúc lâu, Diệp Tiềm thu kiếm, trở về thành cùng phó tướng thương nghị việc phòng thủ kế tiếp, lấy loại cách đột kích thường thường phái ra tiểu đội tập kích của dị tộc mà xem, bọn họ hơn phân nửa là đánh bớt lực chú ủa của bọn họ.

Vương triều nội loạn, bốn bề loạn lạc, càng không cần nói đến chiến tranh, đánh giằng co một chút, lương thực của bọn họ được cung ứng chính là chuyện lớn nhất.

Đây cũng là tiêu hao thời gian chiến đấu, nhưng hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.

Dù lương thực dự trữ có thể duy trì được, hắn cũng duy trì không được.

Diệp Tiềm đến vết máu trên mặt cũng không kịp lau, sau khi cùng phó tướng hội hợp liền đi đến trước bàn gỗ, tiếp theo, hắn phảng phất cảm giác được cái gì, bước chân vội vã không tự giác ngừng lại.

Phó tướng không rõ đã xảy ra cái gì "Tướng quân?"

Diệp Tiềm trố mắt mà nâng tay lên, sờ sờ mặt của chính mình.

Là ảo giác sao? Hắn luôn cảm thấy, vừa rồi hình như có ai hôn hắn một chút.

Phi thường phi thường nhẹ, tựa như một cơn gió khinh phiêu phiêu đi ngang qua.

"A Từ......" Hắn rũ mắt xuống, gần như không thể nghe thấy mà gọi một tiếng, rồi sau đó lại lần nữa bước chân.

Chỉ là, lần này, trong mắt hắn bỗng nhiên bốc cháy lên quyết tuyệt nào đó được ăn cả ngã về không, ban đầu chuẩn bị thương nghi sách lược phòng thủ, cũng đổi thành gấp gáp tiến công.

Hắn không CM rãnh rỗi cùng người dị tộc chơi trò trốn tìm, hắn muốn tìm được hàng ỏi của người dị tộc, hoàn toàn đem bọn họ đánh tan.

Lời kia vừa thốt ra, nhóm phó tướng sôi nổi trả lời: "Không thể đâu tướng quân!"

Trên chiến trường phần lớn đầu tiên là ngươi tới ta thử, nắm được nhược điểm của đối phương sau đó lại tiến công, khắp nơi đều muốn đem thương vong hạ đến thấp nhất, không có ai vừa lên chính là dùng cách đập nồi dìm thuyền, đây là hành vi dại dột.

Nhưng bọn họ không thể nghĩ được, Diệp tướng quân tỉnh táo trầm ổn nhất cư nhiên cũng muốn lỗ mãng, hắn điên rồi sao?

Diệp Tiềm không có điên, sau khi toàn bộ lý trí sôi trào, hắn ngược lại tiến vào trạng thái bình tĩnh đến cực đoan, trấn định tự nhiên phân tích mà nói: "Dị tộc mỗi lần chỉ phái ra một bộ phận nhân mã nhỏ lại đây, bộ dáng không giống muốn đánh, càng giống thử, chỉ có không hiểu biết mới thử, thử binh lực của chúng ta, chiến lược, thậm chí còn là trình độ hiểu biết của bọn họ. Trước đó, chúng ta đích xác không hiểu biết đây là đàn người dị tộc, nhưng hiện tại, trải qua vài lần chiến đấu, chúng ta thật sự không hiểu ra sao?"

"Ngẫm lại xem người dị tộc thời gian mỗi lần tiến công, nghĩ lại bọn họ khi chiến đấu lộ ra nhược điểm, ta không tin các người thật sự cái gì cũng không cảm giác được."

Nhóm phó tướng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu suy tư dấu vết để lại trên chiến trường: "Bọn họ luôn là ban đêm lại đây, ta biết thời điểm đánh lén tốt nhất chính là ban đêm. Nhưng cùng đánh lén so sánh với, hành động của bọn họ lại quá kiểu cổ xưa."

"Đúng vậy, hơn nữa bọn họ luôn là cố ý vô tình mà tránh đi đá lấy lửa."

"Chẳng lẽ nói, bọn họ sợ ánh sáng?"

"Từ lúc đó, bọn họ chỉ ở ban đêm hành động, đây cũng thực hợp lý."

Nhóm phó tướng lần lượt đưa ra cho chỉ dẫn cho hắn, thảo luận đến càng ngày càng hăng, hận không thể ngày mai liền chộp tới mấy người dị tộc hảo hảo thẩm vấn một phen.

Diệp Tiềm lại lặng yên rời đi phòng hội nghị, trở lại sân lúc trước của Sở Từ.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, như e sợ quấy nhiễu đến ai, cởi áo giáp dính đầy huyết tinh, miễn cưỡng rửa sạch mặt, rồi sau đó một bước cũng đi bất động, trực tiếp ngồi ở trước cây non kia mà ngủ.

Cây non vẫn là bộ dáng khi Sở Từ rời đi, trụi lủi, nhưng đầu của chạc cây, đã ẩn ẩn có thể thấy được một chút nụ xanh ngắt.

Nhóm phó tướng thương nghị xong mới phát hiện Diệp tướng quân không thấy, vội vội vàng vàng nơi nơi tìm, cuối cùng ở trước sân dừng lại bước chân. Nhìn bóng dáng Diệp Tiềm muốn cùng đêm tối hòa hợp làm một thể, thở dài, ngăn cản người muốn đi vào đánh thức hắn: "Không được ồn, để tướng quân ngủ đi, ngài đã vài ngày không chợp mắt rồi."

"Chính là ngủ trên mặt đất sẽ cảm lạnh mất." Một người khác lo lắng mà nói.

Miệng phó tướng hất về một bên, ý bảo hắn nhìn chiến giáp chất đống ở trước cửa: "Diệp tướng quân đang nhớ phu nhân, ngươi không cần đi vào quấy rầy ngài ấy."

Bọn họ vài người nhanh như chớp tới, lại lặng lẽ rời đi.

Diệp Tiềm kỳ thật cũng không có ngủ say, vẫn là rõ ràng mà nghe thấy được âm thanh bọn họ nói chuyện, đợi sau khi bọn họ đi xa, tâm trạng căng chặt của hắn bỗng nhiên dịu xuống, không tự chủ được mà lâm vào giấc ngủ càng sâu.

Bóng đêm bao phủ hết mọi vật trên thế gian, Sở Từ vô thanh vô tức mà ngồi ở bên cạnh Diệp Tiềm, nhìn đến bóng ma nơi đáy mắt của hắn, đầu ngón tay như có như không chạm chạm.

Cậu rời đi bất quá mười ngày, Diệp Tiềm liền đem chính mình biến thành một bộ dạng khác, trầm túc, lạnh băng, giữa mày luôn có khói lửa tẩy không được, giống một thanh kiếm bị chôn giấu nhiều năm rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời, cả người đều tản ra sát ý dày đặc.

Cùng Tiểu phu tử ôn nhu lại dễ dàng thẹn thùng trong quá khứ khác nhau như hai người.

Sở Từ ngón tay hơi dừng, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì nhỏ giọt ở đầu ngón tay.

"A Từ......" Diệp Tiềm ở trong cảnh mơ sâu thẳm nhất, rốt cuộc nói ra câu nói vùi lấp dưới tận đáy lòng: "Không cần đi...... Đừng rời khỏi ta...... Cầu xin ngươi......"

Sở Từ chậm rãi cong mắt lên, chìm vào cảnh trong mơ của Diệp Tiềm.

Cảnh trong mơ của Diệp Tiềm rất kỳ quái, trong chốc lát là ở hình ảnh ánh sáng của đao kiếm trên chiến trường, trong chốc lát là nơi hoang dã không có một ngọn cỏ, trong chốc lát lại biến thành cây đại thụ kia trong phủ tướng quân, lá cây bay lả tả rơi đầy đất, tựa hồ còn có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ của tiểu hài tử hoan hô.

Cuối cùng, cảnh trong mơ dừng ở hình ảnh thật sâu trong nước, người cá mỹ mạo nhắm mắt lại, như là ngủ say, lại như là......

Cậu nhìn Diệp Tiềm trong mơ không màng tất cả mà nhảy vào nước, liều mạng muốn bơi tới bên cạnh cậu, cùng lúc đó, hắn nghe thấy Diệp Tiềm ách thanh niệm một câu: "A Từ."

[ Cảnh trong mơ này là chuyện hắn sợ hãi nhất.]

Sở Từ cười một chút, bám vào người cá lẻ loi nằm ở đáy nước, mở to mắt, đuôi cá nhẹ nhàng vẫy, liền cùng hắn đang bơi đến mà hai người đâm vào nhau.

"Tiểu phu tử, chàng làm sao vậy?"

Cậu bị Diệp Tiềm gắt gao ôm, đến sợi tóc đều bị hắn ôm vào trong lòng ngực. Cậu giãy giụa, chỉ đổi lấy ôm càng chặt.

"Ta sợ hãi" Diệp Tiềm nhẹ giọng nói: "Ta sợ ngươi không cần ta, cũng sợ ngươi ném đi để ta một mình."

"A Từ" hắn cũng chỉ dám ở trong mộng, mới có thể giống tiểu hài tử mà khẩn cầu cậu: "Đừng rời khỏi ta được không?"

Sở Từ rũ mắt, còn chưa có trả lời, cả người bỗng nhiên hóa thành bọt biển, nhập vào trong lòng ngực hắn.

Diệp Tiềm mở choàng mắt, bị âm thanh quân sĩ gõ vang rời giường đánh thức.

Hắn nhìn sắc trời hơi sáng, ngón tay khó có thể phát hiện mà run rẩy, nghĩ đến mới cảnh trong mơ vừa rồi, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, lại không rảnh lo thứ khác.

Hắn sải bước mà đi đến trước phòng ngủ của nhóm phó tướng, loảng xoảng một tiếng đẩy cửa ra, phó tướng đột nhiên không kịp phòng ngừa, hoảng sợ, theo bản năng che lại bộ vị quan trọng: "Diệp Diệp Diệp tướng quân, ngài như thế nào lại đây?"

Diệp Tiềm mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn: "Các người quyết định được ai đi dò đường chưa?"

Phó tướng lập tức trả lời: "Còn chưa có."

"Vậy" Diệp Tiềm đáp: "Không cần chọn, ta đi."

Phó tướng khiếp sợ nói: "Đây, không được đâu tướng quân!"

Nào có ai để đại tướng quân trấn thủ biên quan đi làm người thám thính! Hắn xem Diệp tướng quân thật sự là điên rồi!

Diệp Tiềm không can được mà nói: "Liền như vậy đi, thời gian cấp bách. Ta còn có chuyện quan trọng khác muốn làm, không công sức cùng bọn họ chơi nhiều như vậy."

Phó tướng quả thực cũng muốn điên, khàn cả giọng mà đối với bóng dáng Diệp Tiềm nháy mắt đi xa hô: "Ngài còn có chuyện quan trọng gì muốn làm ——!"

Diệp Tiềm cũng không quay đầu lại mà xoay người lên ngựa, không nói cho phó tướng. Hắn đương nhiên còn có chuyện càng quan trọng chờ hắn đi làm.

Hắn phải về kinh thành, đi đón người trong lòng của hắn.

- -------------------------------------