Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 31: Khuynh quốc khuynh thành (5)



Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Diệp Uẩn rất là không hiểu được.

Nhóc cảm thấy, huynh trưởng của nhóc gần đây càng ngày càng kỳ quái, không chỉ có bắt đầu lặp đi lặp lại chép những kinh văn vô vị buồn tẻ đó. Một lần viết chính là hơn nửa đêm, luyện kiếm đều không chuyên tâm, sư phụ dạy bọn họ tập võ nói, huynh ấy là tâm chứa tạp niệm.

Chứa tạp niệm gì?

Quốc thái dân an, phụ thân trấn thủ biên quan không người dám xâm chiếm, cuộc sống rõ ràng hết thảy đều là không thể tốt hơn.

Nhóc tuy rằng cơ linh thông minh, nhưng cũng chỉ có 6 tuổi, thật sự nghĩ không ra những việc lòng vòng của người lớn đâu.

Diệp Uẩn vắt hết óc, từ những tin đồn bát quái chính mình nghe được liên hệ tới huynh trưởng nhà mình, tựa hồ đều quan tâm huynh trưởng sẽ coi trọng thiên kim nhà ai, khi nào thành thân.

Chẳng lẽ huynh trưởng là muốn thành thân?

Diệp Uẩn nghĩ đến đây, há mồm liền hỏi: "Ca ca, huynh có phải hay không có người yêu thích?"

"Lạch cạch" bút lông trong tay Diệp Tiềm rơi xuống ở trên trang giấy, nhuộm dần ra một tảng mực lớn.

Kinh văn viết đến một nửa trực tiếp bị bỏ đi.

Hắn buông mắt xuống, nhanh như chớp nhặt lên bút đang lăn đến một bên, không nhẹ không nặng mà nói: "Không được nói hươu nói vượn."

Diệp Uẩn ngơ ngác mà nhìn hắn.

Huynh trưởng của nhóc là quý công tử nổi danh gió mát trăng thanh ở Kinh Thành, những bà mối thường dùng nhất là "Quân tử đoan chính, ngọc thụ lâm phong" để hình dung hắn, cô nương muốn gả cho hắn càng từ cửa lớn phủ tướng quân trải dài đến đường lớn Trường An, chỉ là hắn trước sau không có dấu hiệu có người trong lòng, người khác nhắc tới, cũng đều là cười cho qua chuyện.

Đây vẫn là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy huynh trưởng lộ ra loại biểu tình phức tạp này, sườn mặt của hắn giấu bóng đen của ngọn đèn dầu, tựa hồ ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ, lại tựa hồ cái gì cũng không có.

"Huynh trưởng?"

Diệp Uẩn cẩn thận mà hô một tiếng.

Diệp Tiềm bình tĩnh mà đem bút lông gác ở trên giá, nói: "Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi."

Diệp Uẩn ngây thơ mờ mịt mà đáp: "Vâng......"

"Ngươi nói, ca ca ta rốt cuộc là làm sao vậy?"

Diệp Uẩn đếm ngón tay ngắn ngủn, đem khoảng thời gian dị thường này từ đầu tới đuôi, tỉ mỉ mà nói cho người cá nghe. Vì sao chỉ nói cho giao nhân nghe? Bởi vì nhóc cảm thấy, nói cho đám nhóc khác nghe cũng vô dụng, bọn họ nghe không hiểu.

Người cá thì khác, người cá chính bạn thân tri âm của nhóc đó.

Sở Từ cười khanh khách mà nghe, đối nghi vấn của nhóc không có bất luận câu trả lời nào.

Diệp Uẩn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chính mình nói xong liền vui vẻ, như trút được gánh nặng mà duỗi người, muốn hướng trong ao của người cá nhảy,lại bị cái đuôi của người cá chụp hất trở về một cái.

"Trời nóng! Ta muốn bơi!" Diệp Uẩn nhảy nhót kháng nghị: "Cái ao này mát mẻ, cũng cho ta đi xuống chơi cùng đi!"

Sở Từ lười nhác mà trả lời: "Không được đâu."

"Này cũng không được kia cũng không được" Diệp Uẩn tức giận mà truy vấn: "Rốt cuộc muốn như thế nào mới được?"

"Ca ca nhóc là được." Sở Từ chớp một chút đôi mắt.

Diệp Uẩn chán nản: "Đáng ghét."

Trời càng ngày càng nóng, thời tiết nóng đến bốc hơi, không khí khô ráo phảng phất cho một chút lửa là có thể đốt cháy vạn vật.

Thời điểm nóng như vậy, chỉ có ve ở dưới lá cây, liên tục không ngừng mà phát ra tiếng thét chói tai thật dài.

Trong viện hoa cỏ cây xanh một đoàn bị phơi đến héo héo, ngay cả một vòng núi giả quay chung quanh ở rìa hồ nước cũng bị phơi đến nóng bừng, hoàn toàn có thể dùng để nấu chín trứng chim.

Sở Từ lười biếng mà chờ Diệp Tiềm lại đây, không biết vì sao, hắn hôm nay tới phá lệ muộn.

Chờ đến khi hắn xuất hiện, thái dương đều lặn xuống hơn phân nửa.

Hắn không biết đi làm gì, trên người lây dính một chút hơi thở son phấn xa lạ. Cẩn thận quan sát, có thể thấy thần sắc hắn còn có chút giận tái chưa trút hết.

Này đúng là xem như hiếm lạ, phải biết rằng, vô luận Sở Từ như thế nào lăn lộn hắn, chẳng sợ có một ít đã qua ranh giới, hắn cũng chưa từng có một chút tức giận.

Không phải bởi vì ý chỉ của hoàng đế, một người có tức giận hay không, hay cố ý che giấu, ở trước mặt người cá che giấu không được, này cũng coi như là thiên Phú của chủng tộc người cá.

Sở Từ nhìn Diệp Tiềm tập mãi thành thói quen mà ngồi ở bên cạnh ao, mở ra trang sách, cười hỏi: "Hôm nay ngươi muốn dạy ta cái gì đâu, Tiểu phu tử?"

Từ khi Diệp Tiềm luôn là mang theo sách tới dạy cậu đạo lý nhân thế, Sở Từ đơn giản xưng hô hắn là "Tiểu phu tử", ý bị chế nhạo quá nhiều, lại từ ngữ điệu lẳng lơ của cậu nói ra, nghe như như thế nào rất không đứng đắn.

Khi cậu lần đầu tiên gọi hắn như vậy, Diệp Tiềm tay run lên, thẳng tắp đem sách rơi vào trong nước.

Sau khi vớt ra, cậu nhớ tới, sách kia vẫn là xuất từ tay danh gia, cái này không sai biệt lắm xem như làm hư luôn rồi.

Sau khi Diệp Tiềm phát hiện cự tuyệt vô dụng, cũng liền học được cách coi như không nghe thấy.

Nhưng nếu là thật sự không nghe được thì tốt rồi, đỡ phải hắn mặc kệ nghe bao nhiêu lần, bên tai đều sẽ nổi lên một chút hồng hơi nhạt.

Hắn nhẹ nhàng hô hấp, đem mở ra trang giấy cho Sở Từ xem: "Kinh Thi."

Sở Từ nhìn chữ viết kia khí khái xinh đẹp:" Là ngươi chép sao?."

Diệp Tiềm đáp: "Đúng vậy."

Vì tránh cho tai nạn ngoài ý muốn lại xảy ra, mặc kệ hắn cho Sở Từ xemcái gì, chính mình đều chép một lần, dính nước cũng không tiếc.

"Chữ viết không tồi" Sở Từ cười liếc nhìn hắn một cái: "Chữ giống như người."

Diệp Tiềm hiểu sai ánh mắt của cậu "Ngươi lại giễu cợt ta."

Cùng người cá ở chung không lâu, hắn đã hiểu biết tính nết của cậu, nói một câu vô ý một chút, đều có thể bị cậu chộp lại đùa giỡn, dễ dàng chọc không được, không dễ dàng cũng chọc không được.

"Lời nói thật, không phải giễu cợt." Sở Từ cong đôi mắt lên: "Nhưng ta hôm nay không muốn đọc sách, ta muốn chơi."

"Ngươi muốn chơi cái gì?"

Diệp Tiềm tâm bình khí hòa mà khép lại sách, thái độ liều mình bồi quân tử, chịu thương chịu khó.

Đáng tiếc, Sở Từ không phải quân tử.

"Ngươi hôm nay đi nơi nào, ta cũng phải đi." Sở Từ vô hại mà nói: "Trên người của ngươi dính chính là mùi vị gì, ngửi khá thơm."

Cậu giả vờ chính mình là người cá dưới biển sâu đi lên đối phàm trần thế tục hoàn toàn không biết gì cả, giả bộ đến có thể lấy giả làm thật. Rất nhiều thời điểm, Diệp Tiềm cũng phân không rõ, cậu đến tột cùng là thật sự không biết, hay là cố ý.

Nhưng nghe đến những lời này của cậu, Diệp Tiềm vẫn là vi diệu mà cứng đờ một chút.

"Ngươi không thể đi" hắn châm chước mà nói: "Nơi kia quá rối loạn, không thích hợp với ngươi."

Giao nhân vô vị mà lệch đầu về một bên, cặp mắt kia phảng phất có nước mắt doanh doanh vọng lại đây, làm người tâm hoảng ý loạn, cố tình chính mình lại không chút nào để ý: "Loạn? Có bao nhiêu loạn?"

"Một mảnh hỗn độn."

Sở Từ ngừng vài giây, thay đổi ngữ khí ủy khuất: "Chính là ta bị nhân loại các người nhốt đã lâu, ta muốn đi ra hít thở không khí cũng không được sao?"

Diệp Tiềm bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua khoảng sân vây khốn người cá.

Vuông vức, trống rỗng vô vị, nếu muốn nói, cũng chỉ có một hồ hoa sen kia nở rực rỡ, miễn cưỡng xem như thêm vài phần màu sắc.

Chính là về vẻ đẹp so với người cá trước mặt, lại trở nên không đáng nhắc tới.

Nhưng cậu là được hoàng đế giấu ở chỗ này, phàm là người cùng hoàng đế có quan hệ, vậy biến thành thứ vô pháp động vào, hắn là thần tử, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của hoàng đế.

"Ta không thể mang ngươi đi ra ngoài" Diệp Tiềm bình tĩnh mà nói: "Nếu ngươi không ngại, ta có thể mang ngươi ở trong phủ tướng quân đi xung quanh."

"Được." Sở Từ cười, bỗng nhiên vươn tay cánh tay, đem Diệp Tiềm không có phòng bị kéo vào trong nước, tâm tình sung sướng mà nhìn hắn nhanh chóng biến thành một con gà rớt vào nồi canh: "Bất quá trước khi đi, ngươi trước tắm rửa một cái đi, trên người của ngươi mùi hương ám lâu rồi, làm ta có chút choáng váng đầu."

"......"

Diệp Tiềm trồi lên mặt nước, lau mặt một phen, thần sắc nhưng thật ra bình thường, tựa hồ đối hành động của cậu sớm đã đoán trước.

Hắn bình tĩnh mà đạp lên bên cạnh ao, nói: "Hiện tại đã quá muộn, buổi sáng ngày mai ta quay lại đây."

Sở Từ cười nói: "Không thành vấn đề."

[ Nhân loại đúng là đơn thuần, ] hệ thống chỉ trỏ: [ Liền dễ dàng bị lừa như vậy. ]

Có thể làm Diệp Tiềm dính lên mùi hương son phấn hơn phân nửa không phải là nơi tốt đẹp gì. Sở Từ nói đi, bị cự tuyệt là tất nhiên, nhưng kỳ thật cậu đối với nơi kia không có hứng thú, cậu chỉ là muốn Diệp Tiềm đáp ứng dẫn cậu đi ra ngoài đi dạo.

Nếu ở ngày thường, mục tiêu nhiệm vụ này khắc chế thủ lễ sẽ không đáp ứng, ai bảo hắn còn có một tầng ánh sáng đế vương.

[ Bằng không thì sao ] Sở Từ không chút để ý mà cười: [ Hắn luôn không thể cự tuyệt ta mà, bằng không ta cũng quá đáng thương, chỉ có thể bị người khác nhốt ở lồng sắt. ]

Diệp Tiềm thay một áo ngoài xanh đậm, hướng quản gia nhắc nhở, để ông ngày mai để tất cả mọi người đi ra ngoài chơi, hoặc là khiến cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi, tóm lại không cần lưu lại trong phủ.

Quản gia lĩnh ngộ gật gật đầu, mặt mang biểu tình lưng đeo trọng trách nặng nề đi ra ngoài.

Không biết là tiểu thư thiên kim nhà ai muốn tới phủ tướng quân chơi, lá gan còn nhỏ như vậy.

Ông biết trong phủ còn giấu một người cá xinh đẹp, nhưng ông tuyệt không dám nghĩ, thiếu gia nhà ông sẽ cùng người của hoàng đế có liên lụy gì, đây chính là tội đại nghịch bất đạo.

Nhưng mà, điều ông không dám nghĩ nhất, cố tình chính là tình hình thực tế.

Ngày hôm sau, Diệp Tiềm đẩy một chiếc xe gỗ bốn bánh tựa như xe lăn lại đây, vì để người cá ngồi thoải mái một chút, trên ghế dựa còn trải thảm lông thật dày.

Hắn bế người cá lên, nhẹ nhàng đem cậu để lên trên xe.

Sở Từ lộ ra biểu tình mới lạ, đánh giá một hồi lâu, hơi hơi nâng lên cái đuôi, miễn cho nó bị cuốn vào đáy xe: "Các ngươi trong phủ có nơi nào thú vị không?"

Diệp Tiềm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có."

Trong phủ tướng quân người hầu đều là một nhóm nam tử, trang trí phong cảnh không được tinh xảo tinh tế, nơi duy nhất coi như có phong cảnh, đại khái chính là hồ sen cơ bản không có người lo kia, cùng núi đá lởm chởm hợp lại.

"Vậy ngươi mang ta tùy tiện đi xung quanh cũng được." Sở Từ không chút nào ngoài ý muốn "Đi nơi nào đều có thể."

Diệp Tiềm liền không nhanh không chậm mà đẩy cậu ở trong phủ dạo, khi đi qua một cây đại thụ trong phủ, Sở Từ mở miệng: "Dừng."

Hắn giương mắt nhìn nhìn cành cây khô thô tráng, lại nhìn về phía Diệp Tiềm, cong đôi mắt lên: "Ôm ta đi lên được không, ta muốn nhìn một chút bên ngoài có dạng gì."

Cây này từ khi Diệp Tiềm còn bé liền ở trong phủ, tuổi so với cha hắn còn lớn hơn, sinh trưởng cành lá tốt tươi, xanh um tươi tốt, cho dù ôm người cá đi lên, người phía dưới không nhìn kỹ, cũng rất khó thấy được.

Diệp Tiềm đáp: "Được."

Được hắn đáp lại, người cá hơi hơi duỗi hai tay.

Tư thế chờ hắn ôm.

Diệp Tiềm không dám lại nhìn, khom lưng bế cậu lên, dùng lực một chút, liền vững vàng dừng ở chỗ cao trên nhánh cây.

Sở Từ ở trong lòng ngực hắn giãy giụa vài cái: "Ta muốn tại đây ngồi trong chốc lát."

"...... Không được lộn xộn." Diệp Tiềm ẩn nhẫn mà nói, chế trụ sau eo không an phận của người cá, thật cẩn thận mà đem cậu đặt ngồi ở trên nhánh cây.

Người cá không có hai chân, ngồi cũng ngồi không xong, Diệp Tiềm cánh tay hư hư ôm cậu, lúc người cá suýt nữa ngã xuống, lực tay bỗng nhiên chặt lại.

Hắn rõ ràng cảm nhận được độ ấm của người cá, có chút lạnh, lại thực mềm mại, eo mềm phảng phất một lần bóp liền đứt.

Diệp Tiềm lặng lẽ buông ra một chút, nhưng không biết sao lại thế này, hắn buông lỏng, người cá lại có xu thế rớt xuống.

"......"

"Ngươi không được buông ta ra" Sở Từ sâu kín mà nói: "Ta ngã xuống, đối với ngươi có chỗ tốt gì à?"

Diệp Tiềm không biết như thế nào trả lời những lời này của cậu, đành phải nói: "Sẽ không làm ngươi ngã xuống."

"Nếu là ngã xuống thì sao?"

"Ta sẽ đỡ được ngươi" Diệp Tiềm tìm được lực đại thích hợp nhất, ôm lấy eo cậu, nói: "Cho nên không cần sợ."

Sở Từ hơi hơi mỉm cười, hướng ra phía ngoài nhìn lại.

Kinh thành dù phồn hoa như thế nào, đối với cậu là người từ hiện đại đến mà nói, cũng giống như thế, nhưng những kiến trúc này là kiểu cổ nghìn năm, đều có một loại khí chất tráng lệ rộng rãi.

Gió biển xuyên qua núi mà thổi qua đường phố, thổi rối loạn tóc dài của người cá, đưa đến bên môi của Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm hơi giật mình, bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng lấy ra vài sợi tóc đen kia.

Giao nhân nhưng vào lúc này quay mặt đi, hỏi: "Ngươi biết tên của ta không?"

Diệp Tiềm trả lời: "Không biết."

Người cá thân phận đặc thù, hắn cũng không có biện pháp chủ động hỏi tên cậu.

"Ta tên Sở Từ" Sở Từ cong lên đôi mắt: "Chính là tên quyển sách kia ngươi đọc cho ta nghe, ngươi phải nhớ cho kỹ."

Diệp Tiềm ôn thanh đáp: "Được, ta nhớ kỹ."

"Vậy ngươi gọi một lần cho ta nghe."

Diệp Tiềm hơi hơi hé miệng, không gọi: "Đây không hợp quy củ."

Sở Từ có chút không cao hứng: "Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, không có quy củ gì cả."

Diệp Tiềm cuộn lên ngón tay, nhẹ nhàng thì thầm: "...... Sở Từ."

"Không nghe rõ, lại gọi một lần."

"...... Sở Từ."

"Lại gọi."

Diệp Tiềm rũ mắt, rõ ràng vô cùng mà nói: "Sở Từ."

Sở Từ rốt cuộc lộ ra bản tính khác: "Được, bây giờ liền tha cho ngươi."

Diệp Tiềm không biết vì sao, cười một tiếng, bất đắc dĩ mà đáp: "Được."

Lại một lúc lâu sau, Sở Từ nói: "Không muốn nhìn nữa, ngươi ôm ta trở về đi."

Diệp Tiềm không dùng chiếc xe gỗ kia, chỉ ôm cậu, nhẹ nhàng mà mấy cái lên xuống, trở lại bên cạnh ao.

Sở Từ trở lại trong nước, nghe thấy hắn nói: "Ta phải xa nhà một chuyến, trong khoảng thời gian này không thể bồi ngươi, ta sẽ tìm người khác lại đây......"

Sở Từ đánh gãy hắn: "Ta không cần người khác."

Nhiều ngày thế này làm bạn, Diệp Tiềm nhiều ít cũng có thể đọc đã hiểu lời nói ngoài miệng của cậu: "Ta có chuyện quan trọng, cần phải đi."

Cách Kinh Thành trăm dặm ở ngoài trấn Vĩnh Lâm len lỏi một đám thổ phỉ hung hãn, đám thổ phỉ kia thực lực mạnh mẽ, chiếm núi làm vua, cưỡng gian giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, làm cho người Vĩnh Lâm nhân tâm hoảng sợ, mỗi người cảm thấy bất an, hắn cần phải đi quét sạch bọn họ.

Sở Từ: "Ta chờ ngươi trở về, ngươi thời điểm nào mới có thể trở về?"

Đôi mắt của người cá đẹp hơn hết thảy trân bảo hoa mỹ trên đời, mặc cho ai bị đôi mắt này nhìn chăm chú, đều nói không được lời cự tuyệt.

Hắn cũng không ngoại lệ.

Diệp Tiềm yên lặng nhìn hắn "Ta sẽ mau chóng trở về."

"Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói" Sở Từ cười rộ lên, thanh âm nhẹ giống như nỉ non: "Ngươi không ở, ta sẽ rất cô đơn."

Diệp Tiềm biết, một khi đáp ứng cậu, có thứ gì sẽ không chịu khống chế của hắn nữa.

Nhưng hắn vẫn như cũ không thể cự tuyệt: "Được."

Mục tiêu nhiệm vụ vừa rời khỏi, Sở Từ lười phải ứng phó bất luận kẻ nào, trực tiếp đóng sân, làm ai cũng vào không được.

Hoàng đế lòng nóng như lửa đốt, hắn ta mỗi ngày đều phải nghe những ẩn vệ rông giữ người cá báo một lần cậu ngày này làm cái gì, mới có thể an tâm ngủ, hiện tại nghe không được tin tức của cậu, như thế nào có thể yên tâm.

Hắn ta không dám phái người xông vào, nháo lớn chính là nói cho người khác, hắn ta căn bản không xử chết giao nhân. Hắn ta cũng đồng dạng không dám tới nhìn, có vết xe đổ của người cá, cả triều văn võ đều bị kinh sợ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn ta.

Hoàng đế tức muốn hộc máu mà ở trong thư phòng quăng bể vài bình hoa, lúc này mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận quay cuồng.

Hắn ta thân là hoàng đế, lại phải chịu những kìm hãm từ thần tử, trên đời này nào có đạo lý như vậy.

Hoàng đế hai mắt màu đỏ tươi mà nhìn mảnh nhỏ trên mặt đất. Sau một lúc lâu, lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Hắn ta muốn đem những nhánh cây đang khống chế mình toàn bộ cắt hết, không có ai có thể đủ khả năng ngăn cản hắn.

[ Ôi ] hệ thống kinh ngạc mà nói: [ Tôi nhận được nhiệm vụ. ]

[ Hửm? ]

[ Mảnh nhỏ Mà Vương trong thế giới này tựa hồ đem chính mình cắt ra, một nửa là thuần túy ác ý, một nửa chính là Diệp Tiềm. ]

[ Sau đó thì sao? ]

[ Đại vương triều này chính là toàn bộ ác ý của Mà Vương. ]

[ Ngài chỉ có một nhiệm vụ, ngài phải làm cho Diệp Tiềm điên đảo cả vương triều này. ]

Triều đình gần đây có một chuyện lớn, hoàng đế ban bố tập hiền lệnh, chiêu hiền tài nhân sĩ của cả nước.

Các đại thần lúc này còn không rõ dụng ý của hắn ta, chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt, tự nhiên tích cực duy trì.

Hoàng đế rốt cuộc có có thể tranh thủ thời gian, không nói hai lời, suốt đêm đi phủ tướng quân.

Hắn ta cho rằng chính mình ngôi cửu ngũ, trên đời này không có nơi hắn đi không được. Đáng tiếc, người cá đối với ý nghĩa thân phận đế vương này không có chút khái niệm nào, làm hoàng đế liên tiếp ăn mấy lần canh cửa.

Hoàng đế không tức không bực, mỹ nhân nháo như thế nào cũng là mỹ nhân, phải được yêu thương thật nhiều.

Sở Từ rất phiền, tên cẩu hoàng đế này lại không có một chút tự giác nào, mỗi lần tới tìm cậu, đều phải bày ra bộ dáng thâm tình chân thành, đứng ở ngoài cửa khinh thanh tế ngữ mà dụ dỗ cậu.

Nếu không phải hệ thống ngăn cản, hoàng đế khả năng đã bị cậu ám sát rất nhiều lần.

Hôm nay buổi tối, Sở Từ rốt cuộc khai ân mà thả hoàng đế vào cửa.

Vừa vào cửa, hoàng đế liền lâm vào ảo cảnh, đối với mỹ nhân an tĩnh ở trong nước đang chờ đợi nhào qua.

Sở Từ ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ hòn đá nhỏ bên cạnh ao, tự hỏi khi nào nên huyễn hóa ra phim kinh dị, mới có thể diệt trừ hậu hoạn.

Không bằng ở thời điểm cao trào đi.

Hoàng đế này thời gian cũng rất nhanh, cậu còn chưa nghĩ thế nào cho tốt, cốt truyện trong ảo cảnh đã tới đỉnh.

Khi hoàng đế hưng phấn mà rống ra tiếng, Sở Từ nghe được một chút tiếng bước chân rất nhỏ.

Cậu dừng động tác lại.

Diệp Tiềm như thế nào lúc này đã trở lại?

Sở Từ sâu kín thở dài, hắn hiện tại trở về, nhất định sẽ hiểu lầm.

Đáng thương.

Sau một lúc lâu, tiếng bước chân đứng ở ngoài viện lần thứ hai vang lên, chẳng qua, là phương hướng ngược lại.

Hắn rời đi.

Diệp Tiềm ngước mắt, nhìn ánh trăng doanh doanh như nước, phảng phất nhìn thấy đôi mắt của người kia.

Một đôi mắt ôn nhu như vậy, lại đối hắn nói những lời ôn nhu, thế cho nên hắn mơ màng hồ đồ mà bị mê hoặc. Trong lòng tràn ngập ý nghĩ muốn nhanh chóng dẹp sạch trộm cướp, nhanh lên giải quyết những phiền toái này, trở về bồi người cá đang cô đơn kia.

Hắn lâm vào tình trạng không thể nói rõ ra, lòng chứa mật vừa vui vừa mừng, một lòng nghĩ về ước định chỉ có cậu cùng hắn biết, lại quên một chuyện quan trọng nhất.

Rõ ràng lúc trước, hắn còn thời thời khắc khắc cảnh giác.

Chính là khi cậu đối hắn cười, hắn cái gì đều quên.

Hắn cư nhiên đã quên, cậu không phải của hắn.

Cậu trước nay đều không thuộc về hắn.

Hắn rũ xuống mắt, nhìn đàn trong tay, đây là vật từ dọc theo đường đi chọn được.

Hắn nghĩ người cá hơn phân nửa chưa thấy qua, liền mua về, muốn cho cậu nhìn một cái.

Nhưng hiện tại không cần.

Diệp Tiềm khép lại ngón tay, những vật hiếm lạ hay không hiếm lạ hết thảy ở trong tay hắn hóa thành bột mịn, bay lả tả phủ trên mặt đất.

- -------------------------------------

Editor: 21/5 sẽ full thế giới này nha. Mừng các chồng tui tung single "𝗕𝗨𝗧𝗧𝗘𝗥" hì hì.