Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm

Chương 17



Bước vào phòng chuẩn bị một lần nữa, Hạ Thanh Tây không còn phấn khích cùng nhiệt huyết như lần trước, nhưng khoảnh khắc bước lên sân khấu, nàng vẫn không khỏi tùy ý để adrenaline tăng vọt, tất cả mãnh liệt đều bị tiếng thét chói tai của khán giả đốt cháy lên.

Trang phục của nhóm <Last> hôm nay giống nhau, quần đùi áo lộ rốn, chỉ có Hạ Thanh Tây là có thêm một chiếc áo blouse đen xuyên thấu.

Lưu Ninh Chiêu và những người khác nói Hạ Thanh Tây cởi áo đặc biệt có cảm giác, hơn nữa phỏng chừng làm khán giả hận không thể giúp nàng cởi áo, cơ bụng đẹp đẽ kia làm cho họ nhìn thấy mà thèm.

Vì lẽ đó liền để nàng mặc một kiện áo như vậy, chờ song nhảy xong xuôi rồi ném cho khán giả.

Hôm nay là đêm chung kết.

Ở phía sau, Trác Tri Vi cẩn thận giúp Hạ Thanh Tây đeo tai nghe.

"Cố lên! Tớ sẽ không nhường cậu."

"Cảm ơn. Cậu cũng cố lên." Hạ Thanh Tây khẽ nhíu mày, tầm mắt trầm xuống, nghiêm túc nhìn cô gái đang dán vào tai mình.

Cô gái có tướng mạo hoàn mỹ ở quá gần, Hạ Thanh Tây còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, việc này khiến nàng có chút lo lắng, không khỏi ngẩn người nhìn cô gái.

Sau đó nàng lắc lắc đầu, mặt đỏ bừng, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Nàng đã từng rất thích một loại nước hoa, byredo super cedar, hương hoa gỗ thanh tao lại lãnh mạc. Sau đó còn có hương hoa hồng lãng mạn trên hương gỗ.

Giống như tuyết trắng ở trên cành thông, tạo cho người ta cảm giác xa cách nhưng lại cao quý không thể tả, hiên ngang lại kiêu hãnh.

Rất giống hương vị của Trác Tri Vi.

Nàng muốn mua cho Trác Tri Vi, hy vọng cô có thể thích…

“Xin mời! Nhóm <Last>!”

Nghe thấy thanh âm của Nghiêm Hoán, Hạ Thanh Tây định thần lại, thở dài một hơi rồi bước lên sân khấu.

Khi bước lên sân khấu, liền nghênh đón những tiếng thét long trời lở đất. Sân khấu được chia thành hai nửa, một nửa gọi tên Hạ Thanh Tây, một nửa gọi tên Trác Tri Vi, giọng nói khác hoàn toàn bị che lấp, đây là buổi biểu diễn chỉ độc thuộc hai người Hạ Trác.

Ninh Mông nghe vậy không khỏi cười khổ, “Mặc dù đã dự liệu từ lâu, nhưng tớ vẫn cảm thấy có chút mất mát.”

Nghiêm Hoán nói, “Thiên hô vạn hoán, rốt cuộc đã tới điều mọi người mong đợi. Mời nhóm <Last> giới thiệu bản thân một chút."

Theo sắp xếp của bọn họ, Trác Tri Vi tự giới thiệu bản thân trước.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là người được 91 phiếu đảm nhận vị trí C, Trác Tri Vi.”

“Xin chào mọi người, tôi mỗi ngày đều cảm thấy tôi mới là người đảm nhận vị trí C khác, Hạ Thanh Tây."

"Xin chào mọi người, tôi phải thừa nhận Trác Tri Vi là nhan trị đảm nhận vocal, Ninh Mông."

"Xin chào mọi người, tôi trước sau luôn kiên trì Hạ Thanh Tây là nhan trị đảm nhận rap, Lưu Ninh Chiêu.

...

Nghiêm Hoán lúc này mới nói:

"Thanh Tây a, trước đó tôi nghe nói tổ đạo diễn đã từng thống kê."

"Chính là nói, hỏi trong 98 thí sinh của chúng ta, cảm thấy ai đảm nhận nhan trị của 98 cô gái."

"Kết quả 91 thí sinh đều chọn Trác Tri Vi, nhưng còn bảy người khác chọn em, tôi nghe nói, bảy người đó là thành viên của, là thành viên đội A".

Hạ Thanh Tây mang vẻ mặt bi thương: "Vốn có thể có tám phiếu, kết quả ai mà biết được con sói đuôi to Trương Tiểu Ngữ lại chọn Tri Vi!"

"Ồ? Vậy phiếu còn lại là ai," Nghiêm Hoán biết rõ còn hỏi.

“Là Tri Vi nhà chúng ta a!” Hạ Thanh Tây vươn tay đặt lên vai Trác Tri Vi, vẻ mặt kiêu ngạo, Trác Tri Vi xoa đầu nàng cười.

“Ôiii!” Khán giả bắt đầu ồn ào.

Một số người tin hai người có quan hệ tốt, còn có một số người khác tự nhiên cho rằng đó là Hạ Thanh Tây ra vẻ.

Nhưng mặc kệ bọn họ có tin hay không, Hạ Thanh Tây chân thành coi Trác Tri Vi như bằng hữu, không liên quan gì đến thi đấu hay thứ hạng.

...

Sau khi giới thiệu bản thân, ánh đèn mờ đi, bảy người tạo dáng.

Đúng như dự đoán, khán giả bị vũ đạo nóng bỏng của hai người mà gào thét, Hạ Thanh Tây vung y phục, bắt đầu phần mà khán giả mong muốn nhất.

Động tác đưa eo, đầu ngón tay nguy hiểm, ánh mắt ái muội, còn có nụ cười xấu xa trên môi Hạ Thanh Tây không thể ngờ giống như giảng giải cho khán giả một câu chuyện ám muội, gần như đẩy bầu không khí lên cao nhất.

Những thí sinh trước đó thở dài đầy xúc động: "Đây thực sự là Thần tiên đánh nhau, phàm nhân xem cuộc vui, hai người này quả thực lợi hại."

"Nhảy rất tốt, hiệu ứng sân khấu không tệ".

Hạ Thanh Tây cũng rất hài lòng với màn trình diễn của mình, lần này có thể nói họ đã trình diễn ở một đẳng cấp siêu việt, thể hiện tốt hơn mọi lần.

Vừa vào cảnh, ánh mắt nàng vẫn luôn dán chặt vào Trác Tri Vi, ánh mắt mê hoặc lại lạnh nhạt của người kia quả thực muốn đem nàng hút vào, thậm chí nàng cũng không khỏi cảm khái cô gái này thật xinh đẹp.

Nàng chưa kịp thở hổn hển, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đồng tử đột nhiên co rút, tim như bị ngọn núi đè ép, hô hấp dần trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt, toàn thân hiện lên một mảng trắng không khỏe.

Nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào một người nào đó trong khán giả, người mà không nên có mặt ở đây, mắt sáng như đuốc.

Phương Huyên Dao...

Trác Tri Vi cảm thấy nàng không được thoải mái, liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay nàng.

Cô thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao? Có thể kiên trì được không?"

Hạ Thanh Tây lắc đầu, kiềm chế ánh mắt xám xịt: "Tớ không sao."

Nàng xác thực không sao, nhưng nàng chỉ nhớ một chút chuyện cũ, một số chuyện của quá khứ vẫn sẽ là nỗi đau cho bản thân nàng.

Nỗi đau của nàng không liên quan gì đến tình yêu, nàng chỉ hận chính mình ngu ngốc, cơ thể nàng gần như chứa đầy bi ai, đôi mắt khô khốc đau đớn.

Dần dần.

Nàng giống như nhìn thấy chính mình còn trẻ bước ra, người mà nàng nghĩ đã biến mất từ ​​lâu.

Mưa như trút nước.

Nàng ướt sũng.

Chính mình mười chín tuổi đang khóc, khóc vì nàng, cũng là khóc có quá khứ của nàng.

……

Nàng năm tuổi thì gặp Phương Huyên Dao chín tuổi, mười bốn tuổi nhận ra mình thích cô, mười sáu tuổi bắt đầu chính thức theo đuổi cô, mười chín tuổi cho rằng mình ôm được mỹ nhân, ba mươi tuổi bởi vì mỹ nhân mà chết ở thành phố A.

Phương Huyên Dao từ nhỏ đã không có thái độ kém với nàng như vậy, Hạ Thanh Tây không thể nhớ chính xác cô bắt đầu từ khi nào.

Nàng chỉ nhớ lúc nhỏ có nhiều người ỷ lớn tuổi liền bắt nạt nàng, thường bị hài tử lớn hơn đẩy ngã, ngồi bệt xuống đất, khóc rất to.

—— Nàng từ nhỏ tựa hồ đã biết hài tử quấy khóc liền muốn kẹo ngọt, mỗi lần như vậy đều là Phương Huyên Dao ôn nhu kéo nàng dậy, giúp nàng phủi bụi trên người.

Như vậy nàng liền nhớ kỹ Phương Huyên Dao.

Cho dù sau này nàng học Sanda, tất cả những hài tử gần nhà cũ dù lớn hay nhỏ đều không đánh được nàng, nhưng nàng vẫn chưa quên được người kia.

Về sau càng lớn, Phương Huyên Dao càng ngày càng lạnh nhạt, mười bốn tuổi trực tiếp bay sang Mỹ, mấy tháng cũng không gặp được một lần.

Lòng nàng tràn đầy buồn bực, thế là nàng nhận ra mình có thể thích người chị này.

Khi còn là một thiếu niên, nàng đang ở trong một thời kỳ nổi loạn, dựa vào bản lĩnh từ thời tiểu học, trốn học đánh nhau là chuyện thường, điểm kiểm tra của nàng cố ý đếm ngược, cha nàng có tâm giáo huấn nàng nhưng nàng vẫn không để tâm.

Nàng tựa hồ thích cảm giác nhìn thấy cha nàng nổi giận đùng đùng, thế là nàng cùng với người bạn thuở nhỏ Sài Húc nhuộm tóc bảy màu, kết quả là cha nàng không có biểu hiện gì, còn bà nội thì suýt chút nữa tức chết.

Nàng trở nên làm trầm trọng hơn, mỗi ngày đều bày những sợi tóc đó trước mặt bọn họ, cuối cùng họ không chịu đựng được nữa liền gọi cho Phương Huyên Dao giúp đỡ.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Phương Huyên Dao, nàng lập tức tẩy sạch mái tóc kia, đảm bảo với Phương Huyên Dao là nàng sẽ đạt được kết quả tốt trong kỳ thi.

Bất cứ ai có máu mặt ở thành phố A đều biết Hạ gia nuôi một Hỗn Thế Ma Vương, Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ đại tiểu thư Phương gia.

Phương Huyên Giao từng là tỷ tỷ đáng kính cùng người yêu của Hạ Thanh Tây, nhưng cuối cùng mọi thứ đều là giả. Người kia nói, "tôi từ nhỏ đã không thích cô".

Từ nhỏ ư? Hạ Thanh Tây không dám tưởng tượng.

Vậy tại sao Phương Huyên Dao lúc này lại đến đây?

Hạ Thanh Tây không muốn nghĩ đến nhân tính con người bẩn thỉu như vậy, nhưng bởi vì trừ khả năng muốn gặp nàng vì tình yêu của nàng, Phương Huyên Dao đến đây chỉ còn lại một đáp án.

Vì đã lâu không liên lạc với đối phương nên đối phương sợ nước chưa sôi thì vịt đã chạy mất.

Nàng đối với Phương Huyên Dao chỉ có thể có công dụng này..

Hạ Thanh Tây không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể thừa nhận máu và nước mắt đã sớm lật đổ lòng tự phụ cùng ngây thơ kia

Nàng đang dựa vào người Trác Tri Vi, đôi mi mảnh mai khẽ run lên, nhìn như hồn bay phách lạc, giống như một con sói nhỏ bị thương tự liếm láp vết thương.

Trác Tri Vi không biết tại sao đối phương lại đột nhiên trở thành trạng thái như vậy, chỉ để đối phương đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hạ Thanh Tây, âm thầm an ủi nàng.

Phương Huyên Dao cau mày, đôi mắt thâm trầm nhìn tư thế thân mật của hai người, móng tay gần như lún sâu vào da thịt.