Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 37: Điểm công đức cuồn cuộn chảy ra



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 37: Điểm công đức cuồn cuộn chảy ra.

Hứa Trân không biết hiện tại nhà trúc có bao nhiêu náo nhiệt.

Nàng đang cùng lão bà và Thái úy cùng đi về phía trà lâu, trà lâu hẻo lánh, không có người nào, sau khi ba người ngồi xuống, lão bà đi thẳng vào vấn đề nói: "Thái úy muốn nói cảm tạ ngươi."

Hứa Trân sợ hết hồn.

Loại thân phận như Thái úy này, cùng mình nói cảm tạ?

Nàng không rõ vì sao, suy nghĩ nửa ngày, hoàn toàn không có cảm giác gần đây mình có làm chuyện tốt đẹp gì?

Lẽ nào là quyển sách khoa phổ lũ lụt kia?

Nói như vậy, mình viết quyển sách kia đã bị Thái úy nhìn thấy? Vậy thì quá tốt rồi! Nếu như vậy, chẳng phải khoa phổ càng thêm thuận tiện?

Hứa Trân vốn cảm thấy viết tiểu thuyết truyền bá quá chậm, nếu Thái úy cùng lão bà đều đồng ý giúp đỡ, khẳng định liền dễ dàng hơn!

Nàng đang muốn nói đến chuyện tăng tốc độ truyền bá.

Lý Thái úy đột nhiên mở miệng nói: "Hứa tiên sinh, cảm tạ ngươi trước kia chăm sóc tôn nhi của ta."

Hứa Trân hơi kinh ngạc, thì ra không phải tiểu thuyết lũ lụt, mà là chuyện chăm sóc Lý Tam Lang.

Nàng hoàn hồn vội vàng nói: "Giáo đạo đệ tử là ta nên làm, Thái úy không cần khách khí như vậy."

Lý Thái úy thở dài nói: "Tam Lang thế nào, trong lòng ta hiểu rõ."

Hứa Trân ngồi bên cạnh không dám nói tiếp.

Lý Thái úy tiếp tục nói: "Tam Lang bảo thủ, không nghe khuyên bảo, lúc trước ta đã nói nhiều lần, sau đó không còn cách nào đành không thể làm gì khác hơn là để hắn ở tại Giang Lăng."

Hứa Trân tức thời giúp đệ tử mình lấy lại tự trọng: "Lý Tam Lang là một đệ tử thông minh."

Lý Thái úy nghiêm túc thận trọng, nhìn Hứa Trân một chút.

Trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ tôn tử của mình, chơi nháo, không biết đại cục, phóng tới Trường An hắn đều ngại tâm phiền.

Người như vậy có thể thay đổi trở nên muốn học tập, hơn nữa cũng không phải nói ngoài miệng, mà thật sự cố gắng học tập, thật sự quá khó thể tin. Người có thể làm Lý Tam Lang trở thành như vậy, tất nhiên có bản lãnh thật sự.

Lý Thái úy vốn đối với Hứa Trân ôm lòng hiếu kỳ, sau đó nghe Đế sư miêu tả, càng thêm cảm thấy không thể ngờ.

Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giống bình thường.

Nhìn như bình thường lại tùy tính, nhưng giơ tay nhấc chân, để lộ ra đều là phong độ người đọc sách nên có. Người như thế nếu có thể lôi kéo—

Lý Thái úy nghĩ tới đây, trầm giọng nói: "Tiên sinh không cần quá khen, hôm nay ta tới tìm tiên sinh, ngoại trừ cảm tạ, còn có những chuyện khác."

Thanh âm hắn bình thản, lão bà ngồi một bên cười hiền lành, bên trong gian phòng bầu không khí hòa hợp.

Hứa Trân bị bầu không khí hòa hợp này mê hoặc.

Nàng nâng lên chung trà, khách khí nói: "Thái úy có chuyện gì, trực tiếp nói là được, nếu ta có thể giúp đỡ, nhất định trợ giúp."

Lý Thái úy gật đầu, nhìn Hứa Trân, cũng khép tay áo nâng trà lên, để xuống giữa bàn vuông, chén trà cùng mặt bàn phát sinh một tiếng giòn vang.

Đinh một tiếng vang động.

Lý Thái úy hỏi dò: "Tiên sinh cảm thấy, thế cục thiên hạ hiện nay thế nào?"

Tay Hứa Trân run lên, suýt chút nữa làm rơi nước khỏi chén trà.

Nàng vội vàng đem chén trà phóng trên bàn, nhìn Thái úy một chút, lại nhìn lão bà một chút.

Đây là tình huống gì?

Thế cục thiên hạ? Hỏi một người xuyên thư như nàng thế cục thiên hạ? Thái úy này lẽ nào phát hiện chuyện mình làm rất giống một người xuyên qua? Không nên a, chính mình rõ ràng biết điều như vậy mà.

Hơn nữa thế cục này, nàng xác thực là biết, nhưng nàng cũng không thể nói thẳng ra câu "Thiên hạ sẽ nhanh chóng bị phản phái cướp đi" a.

Hứa Trân khụ hai tiếng, nhỏ giọng dò hỏi: "Thái úy hỏi ta cái này, là có thâm ý gì sao?"

Lý Thái úy không lên tiếng.

Lão bà ở một bên nhắc nhở: "Tiên sinh, hiện giờ chậm chạp không lập Thái tử, trong triều đã có động tác không ngừng."

Hứa Trân tỉnh ngộ.

Đây là bắt đầu kéo chọn đội!

Nếu thắng cược, sau đó chính là vinh hoa phú quý dùng mãi không hết, nếu chọn sai, vậy thì già trẻ trong nhà đi thế giới khác đoàn tụ.

Hứa Trân không biết được bên này người ứng cử có bao nhiêu hấp dẫn, nhưng bất luận là ai cũng không liên quan, nữ hoàng chân chính tương lai là ở nhà nàng.

Lão bà thấy nàng không trả lời, nói: "Tiên sinh, ta biết tiên sinh học thức uyên bác, vì vậy nên tới đây cầu ý kiến, tiên sinh có chuyện nói thẳng, chúng ta hôm nay bất quả là tới uống trà."

Hứa Trân đúng là có năng lực dao động, nhưng nàng thật không dám.

Nếu nàng nói sai cái gì, chẳng những bị nhìn chằm chằm, lão bà bọn họ cũng có thể bị liên lụy.

Lão bà lại khuyên: "Tiên sinh cứ nói đừng ngại."

Hứa Trân tận lực uyển chuyển nói: "Nấu là lập Thái tử, thì có thể dựa theo phương pháp lão tổ tông, lập đích, lập trưởng, cứ theo đích trưởng tử chắc sẽ không sai."

Lão bà phổ cập tri thức cho Hứa Trân: "Tiên sinh có chỗ không biết, giang sơn tiền triều chính là hủy ở trong tay hoàng đích tử, hiện giờ lập Thái tử, đã không lại câu nệ thân phận, mà càng trọng tài hoa."

Hứa Trân cũng không biết cái này, nàng dò hỏi: "Vậy không phải càng đơn giản, theo Hoàng tử Công chúa có tài hoa là được."

Lão bà nói: "Hoàng tử có tài hoa quá nhiều."

Hứa Trân nhấp ngụm trà, nếu như là vậy, có lẽ thật có chút khó làm.

Nàng giương mắt hỏi: "Các ngươi có nhân tuyển ( ứng cử viên) nào vừa ý không?"

Lão bà không có nói thẳng, mà nhìn Thái úy một chút, chờ Thái úy gật đầu, lão bà mới nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử."

Hứa Trân không quen thuộc, hỏi: "Ngũ hoàng tử có thể làm gì?"

Lão bà giải thích: "Đoạn thời gian trước, chiến dịch Lang Cốc Quan, là Ngũ hoàng tử nghĩ mưu kế."

Hứa Trân cười: "Vậy rất tốt, có tài trí."

Lão bà dường như cũng không hài lòng lắm: "Ngũ hoàng tử lấy từ phú văn danh ( nổi tiếng), là người tài hoa lợi hại nhất trong các Hoàng tử, thuộc bách gia trứ tác, cũng vô cùng quan tâm bách tính, trong triều đình thường có thể đưa ra quan điểm có lợi cho quốc khánh. Đáng tiếc thân phận mẫu thân, thật sự quá thấp."

Hứa Trân nghe xong, trầm mặc chốc lát, hỏi: "Còn có Hoàng tử khác vừa mắt không?"

Lão bà nói: "Đúng là còn có ba người."

Nàng thấy Hứa Trân thật là hoàn toàn không biết chuyện, liền giới thiệu tình huống cho Hứa Trân. Ngoại trừ Ngũ hoàng tử, còn có Tam hoàng tử hành binh đánh trận lợi hại, cùng với Lục hoàng tử ăn nói không giỏi, nhưng có một tay chữ đẹp.

Hai vị Hoàng tử này đều có uy vọng nhất định, đồng thời thu nạp được một số triều thần.

Hứa Trân lần lượt hỏi thăm từng danh tự, phát hiện mình đối với mấy danh tự này một chút ấn tượng cũng không có, tám phần mười là pháo hôi giống như mình.

Nàng tiếp tục hỏi thăm những Hoàng tử cùng Hoàng nữ khác.

Cuối cùng rốt cuộc nghe được một cái quen tai, là một vị Quận chúa, dường như cùng lão bà quen thuộc, lão bà nói ra vài chuyện Quận chúa từng làm, nghe tới phi thường không tầm thường, huống hồ nếu như Hứa Trân không nhớ lầm, người này là một trong những người có thể chống đỡ phản phái rất lâu.

Hứa Trân nói: "Ta nghe, cảm thấy vị Quận chúa này so với mấy vị Hoàng tử, Hoàng nữ đều lợi hại hơn một chút."

Ánh mắt lão bà lóe lên: "An Nhạc Quận chúa? Tiên sinh mau nói, vì sao?"

Hứa Trân nói: "Đủ không biết xấu hổ."

Lão bà nghe xong sững sờ một chút, sau đó cười ha ha.

Quận chúa đúng là không biết xấu hổ, cô nương bình thường không dám, nàng đều dám nói thẳng, nếu toàn bộ Hoàng tử vô dụng, ngôi vị Hoàng đế kia có thể rơi xuống trên đầu Quận chúa, nhưng Quận chúa chung quy chỉ là muội muội Thánh thượng, mà không phải dòng dõi.

Lão bà vừa cười vừa lắc đầu.

Hứa Trân tiếp tục nói: "Không biết xấu hổ kỳ thật là một loại năng lực rất trọng yếu. Ngươi xem thời kỳ Tam quốc, nếu không phải Lưu Bị da mặt dày, làm sao có thể trụ ở địa phương Kinh Châu này, sau đó làm Kinh Châu Mục cùng Ích Châu Mục, dần dần lớn mạnh."

Lão bà đáp: "Quận chúa xác thật dựa vào bản lãnh này, được không ít chỗ tốt."

Hứa Trân lại nói: "Huống hồ Ngũ hoàng tử kia làm, là học Nghiêu Thuấn Đế vương thuật(1), phương pháp này mặc dù tốt, nhưng cần mấy trăm năm mới có thể hoàn thành. Tam hoàng tử thích quân sự, học chính là độc tài, tuy rằng tranh cướp nhanh, chỉ cần mấy chục năm liền có thể khiến cho giang sơn tráng lệ, nhưng tới nhanh, đi cũng nhanh."

⌈(1) Nghiêu Thuấn: Vua Nghiêu đời Đường và vua Thuấn đời Ngu, hai vị thánh quân cổ Trung Hoa. Lấy đạo chí công để trị quốc, chứ không lấy thiên hạ làm của riêng.⌋

"Xác thật như vậy." Lão bà thở dài nói, "Vậy Lục hoàng tử thì sao?"

Lục hoàng tử thích đọc sách yêu viết chữ, nhưng không biết nói chuyện.

Người như thế không phải không thể làm Hoàng đế, chỉ là lão bà nói tất cả mọi chuyện của Lục hoàng tử, đều có liên quan từ phú, chữ viết, hoàn toàn không có đề cập tài hoa chính trị.

Thư pháp gia làm sao làm Hoàng đế?

Hứa Trân giải thích rồi hỏi: "Lão bà, ngươi biết cố sự thời Tam quốc, Tào Tháo có một lần muốn viễn chinh, ba nhi tử của hắn đến tiễn đưa?"

Lão bà nói: "Là chuyện Tào Thực làm từ phú?"

"Chính là cái này." Hứa Trân nói, "Lúc đó Tào Thực làm từ phú, khiến mọi người hài lòng, nhưng lúc này ca ca hắn Tào Phi xông lên trước, ôm bắp đùi Tào Tháo khóc, khóc đến cực kỳ thương tâm, mọi người thay đổi sắc mặt theo cùng nhau khóc, chờ sau khi khóc xong, mọi người đều đem văn chương tốt của Tào Thực quên hết rồi, còn cảm thấy Tào Thực là giả vờ giả vịt, không bằng nhị nhi tử trực tiếp khóc đến cảm động."

Lão bà suy nghĩ một lát hỏi: "Ý tiên sinh là, hành động thực tế so với tài hoa càng quan trọng? Nhưng Quận chúa cũng không làm gì có lợi cho xã tắc a."

Hứa Trân nói: "Ngũ hoàng tử chính trực, Tam hoàng tử cương mãnh, Lục hoàng tử không giỏi ngôn từ, nhưng Quận chúa không biết xấu hổ, lại gian trá, so sánh như vậy, lão bà ngươi cảm thấy thế nào?"

Lão bà nghe xong cảm thán không thôi, sững sờ một lát nói: "Tiên sinh, tổng kết đúng."

Lúc trước nàng cùng Thái úy nói chuyện, cũng ý thức được hai người bọn họ vừa ý Ngũ hoàng tử, quá mức chính trực, luôn tự so với Nghiêu Thuấn, nhưng năng lực có chút không đủ.

Lúc trước nàng ngại ngùng không nói quá trực tiếp, nhưng không ngờ dù vậy, Hứa Trân cũng có thể trực tiếp nghe ra được ưu khuyết điểm của người này.

Quả thật là lợi hại a!

Lão bà mặc kệ Thái úy nghĩ như thế nào, nàng đã bị thuyết pháp của Hứa Trân đả động, đứng lên muốn hành lễ với Hứa Trân.

Lúc này Hứa Trân cũng đứng lên.

Hứa Trân cảm thấy thời gian nói chuyện không sai biệt lắm, mình nên trở về nhà ăn cơm.

Nhưng vừa đứng lên nàng lại nghĩ tới một chuyện, ngồi lại uống nước.

Lão bà bị động tác này của Hứa Trân làm nghi hoặc một chút, nàng hỏi: "Tiên sinh ngươi—"

Hứa Trân cười hì hì đánh gãy nói: "Lão bà, kỳ thật ta còn có một việc muốn tìm ngươi hỗ trợ."

Lão bà vội nói: "Tiên sinh nói thẳng."

Hứa Trân ấp ủ một chút, phi thường uyển chuyển nói: "Mấy ngày trước ta có nghe nói một chuyện."

Lão bà hỏi: "Là cố sự gì?"

Hứa Trân nói: "Nếu sắp tới có bạo vũ, thì sẽ sản sinh ra hiện tượng chim én bay thấp, cá nhảy nước, rắn qua đường. Mà gần đây ta ra ngoài, nghe người tán gẫu ngoài đường, phát hiện có mấy chuyện này phát sinh!"

Lão bà chần chờ chốc lát, hỏi: "Tiên sinh là cảm thấy sắp tới bạo vũ, sẽ dẫn tới lũ lụt?"

Hứa Trân gật đầu: "Phải!"

Lão bà nói: "Vậy đơn giản, ta sai người đi thông báo giám sát phòng lũ là được."

Hứa Trân nói: "Nhưng sắp tới bạo vũ, hiện tại đi sửa chữa đường sông không kịp, ta cảm thấy để dân chúng Trường An tạm thời rời khỏi Trường An, tới nơi lân cận cao sẽ tốt hơn."

Lão bà cau mày: "Tiên sinh, nếu không có nguyên nhân di chuyển quy mô lớn, sợ sẽ chọc cho nhiều người tức giận, hay là nói, tiên sinh ngươi dự liệu được chuyện gì?"

Hứa Trân sợ hết hồn, nghĩ thầm lão bà quả nhiên là từ trong cung lăn lộn ra, quá nhạy cảm.

Nàng vội sửa lời, mặt ngoài không chút biến sắc giải thích: "Chẳng qua ta cảm thấy nếu thật vỡ đê, dân chúng nhất định thương vong nặng nề, công chiến Thọ Dương Thủy năm xưa, lợi dụng đập Phù Sơn trút nước chết đuối hơn mười vạn dân chúng, lần này hà đê vốn là ít tu sửa, hơn nữa rất nhanh sẽ bạo vũ, nếu bị người hữu tâm lợi dụng thì không tốt lắm."

Lão bà bị thuyết pháp này đả động, nàng gật đầu nói: "Tiên sinh nói rất có đạo lý!"

Thái úy vẫn không mở miệng, lúc này nghe Hứa Trân nói bạo vũ, trầm giọng hỏi: "Tiên sinh cảm thấy nên ứng đối thế nào?"

Hứa Trân nói: "Vẫn là trước tiên cho dân chung phổ cập tri thức tự cứu, đồng thời trước khi bạo vũ trở nên mãnh liệt, tranh thủ đem người di chuyển tới nơi cao!"

Sau khi nói xong, nàng sợ chính mình quá rêu rao dẫn tới bại lộ thân phận, mau chóng đứng dậy chạy.

Tiễn Hứa Trân rời đi, lão bà cùng Thái úy vẫn ngồi trong trà lâu, hai người trầm mặc hồi lâu, lão bà dò hỏi: "Thái úy cảm thấy, người này thế nào?"

Thái úy thoạt đầu chỉ là uống nước.

Uống uống, chậm rãi đưa ra một đánh giá: "Thiện!"

Tuy đánh giá chỉ một chữ, nhưng khiến lão bà khiếp sợ không thôi. Phải biết, Thái úy đã rất lâu rồi không có khen ngợi người nào, mặc dù đối mặt Thánh Thượng, cũng nhiều trách cứ hơn là khích lệ.

Hứa Trân có thể được Thái úy đánh giá như vậy, có thể ở trước mặt Thánh thượng đạt được coi trọng.

Lão bà thầm thở dài nói, Hứa tiên sinh, quả thật không phải người tầm thường a, cũng may, đem người này từ Giang Lăng kéo ra...

Bóng đêm trở nên tối hơn, chân trời mây xám nặng nề.

Có lẽ ngày bạo vũ sắp tới, khi Hứa Trân về nhà, trên người mang theo một luồng khí sương mù ẩm nóng.

Nàng vốn tâm tình không tốt lắm, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy tiểu ăn mày ngồi ở chính sảnh, trong nháy mắt vui vẻ chạy tới gọi: "Ngươi ăn cơm chưa?"

Tuân Thiên Xuân lắc đầu, đứng dậy giúp Hứa Trân cầm thư tịch cùng túi lá sen bọc đồ ăn ôm trước ngực.

Hứa Trân sờ sờ tóc nàng, như tranh công nói: "Ta đã giúp ngươi giải quyết học quán bên kia, sau này ngươi không cần lại lo lắng bị bắt nạt."

Tuân Thiên Xuân gật đầu, nói: "Cảm tạ tiên sinh."

Hứa Trân được nàng nói cảm tạ càng thêm hài lòng, cười ngồi vào bên cạnh bàn, đem đồ ăn mở ra gọi tiểu ăn mày cùng ăn.

Tiếp đó nghĩ tới hôm nay mình gặp Lý Thái úy.

Nàng cùng tiểu ăn mày bát quái.

"Hôm nay ta gặp được tổ phụ Lý Tam Lang, tổ phụ hắn lại là Thái úy trong cung, ngươi biết chức quan Thái úy này không?" Hứa Trân nói, "Thật sự không tầm thường a, thật sự không tầm thường a, tiền lương này đại khái gấp mười lần ta đi."

Khóe miệng Tuân Thiên Xuân nhếch lên, nói: "Hẳn là thế."

Hứa Trân thấy nàng cười, tới gần nhìn nàng.

Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh nhìn cái gì?"

Hứa Trân không lên tiếng, chỉ cười.

Trong lòng nàng cảm khái, nghĩ tới lúc mình vừa nhặt được tiểu ăn mày, người này vĩnh viễn chỉ có một vẻ mặt, hơn nữa quá nghe lời, không giống một phản phái.

Bây giờ rốt cuộc biết cười, tuy thỉnh thoảng mới sẽ cười một lần, nhưng vẫn cho Hứa Trân động lực rất lớn.

Đáng tiếc là phản phái, nhất định vận may nàng sẽ không quá tốt.

Hứa Trân nghĩ tới chuyện này, tâm tình lần nữa trầm trọng.

Rất lâu rồi nàng không cùng tiểu ăn mày đàm luận đạo trị quốc, xế chiều hôm nay vừa vặn cùng lão bà đàm luận một chút, liền dựa vào đề tài này tiếp tục tán gẫu xuống.

Trước tiên nàng nói vấn đề lão bà hỏi mình, lại nói thế cục thiên hạ, cuối cùng tổng kết nói: "Bởi vậy chờ ngươi làm Hoàng đế, nhất định phải cần chính yêu dân, dù tôn sùng pháp gia, cũng phải nhớ được ngoại nho nội pháp, tuyệt đối đừng ngốc hề hề hoàn toàn bại lộ ý nghĩ của mình."

Tuân Thiên Xuân chăm chú nghe, tay cầm chén rũ mắt xuống.

Hứa Trân hỏi: "Ngươi nghe rõ không?"

"Tiên sinh." Tuân Thiên Xuân hỏi, "Vì sao cảm thấy, ta sẽ trở thành người trị quốc."

Hứa Trân sửng sốt một chút, cười nói: "Ta chính là tùy tiện nói một chút, cảm thấy ngươi rất có tiềm lực."

Tuân Thiên Xuân gật đầu.

Hứa Trân nói: "Dù không trị quốc, nhất định cũng sẽ có chỗ cho ngươi triển khai năng lực. Ngươi hảo hảo đọc sách, đừng đi lệch, thế giới này quá nguy hiểm, một khi đi lệch, ngươi nhất định sẽ bị sứ giả chính nghĩa chế tài ( trừng phạt)."

Tuân Thiên Xuân nghe vậy, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa.

Hứa Trân có chút hiếu kỳ, hỏi: "Ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh muốn ta làm gì, ta liền làm cái đó."

Hứa Trân hỏi: "Ta muốn ngươi làm Hoàng đế, ngươi cũng làm sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Ta sẽ cố gắng."

"Aiz, ngươi cũng thật vô vị, cũng không phản kháng chút nào."

Hứa Trân mắng thì mắng, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Nàng hài lòng bật cười, nở nụ cười rồi lại cảm thấy mình thật ngốc, chính mình đây là đang làm gì, này không phải khuyến khích phản phái đi thượng vị sao?

Nàng vội ngồi dậy, kéo tay tiểu ăn mày, muốn giải thích một chút thuyết pháp vừa rồi của mình.

Nhưng mà đang muốn giải thích.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy, ngón tay mình cùng tiểu ăn mày tiếp xúc, thoảng qua từng đạo ký tự tia chớp.

Chuỗi ký tự này lấp lóe hào quang màu vàng, hầu như muốn hình thành một quả cầu ánh sáng, chói mắt khiến Hứa Trân suýt chút không mở mắt nổi.

Hứa Trân thích ứng hồi lâu, nhìn kỹ ký tự tia chớp. Phát hiện phía trên viết chính là là con số +10 +10.

Cùng với buổi tối nàng vừa tới Trường An, nhìn thấy con số giống nhau.

Theo con số tăng trưởng, trên người nàng chậm rãi chảy qua cảm giác ấm áp—

Là điểm công đức.

Hứa Trân ý thức được chuyện này, cẩn thận từng chút buông lỏng tay ra.

Con số biến mất.

Nàng lại đưa tay chạm vào tiểu ăn mày.

Con số lại xuất hiện.

――――――

Hứa Trân chấn kinh.

Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu ăn mày một chút, lại cúi đầu nhìn chuỗi chữ số này, nâng tay tiểu ăn mày sờ tới sờ lui, lại như xoa xoa tuyệt thế bảo tàng.

Đây là bảo bối gì a.

Lại có thể cuồn cuộn không ngừng sản sinh điểm công đức, thì ra chất béo của phản phái là cọ như vậy sao?

Trước kia mình cọ sai cách sao?

Không đúng, trước kia mình cũng thường ôm tiểu ăn mày, nhưng sao không thấy loại điểm công đức mắt thường cũng có thể nhìn thấy này?

Hứa Trân không nghĩ ra, nhưng có điểm công đức cọ chính là chuyện tốt a, quản nhiều nguyên lý như vậy làm gì!

Nàng nhìn đôi tay nhỏ ánh mắt tràn ngập từ ái, đây là đôi tay cỡ nào tốt đẹp a, đây là thần thủ biếu tặng sinh mệnh a.

Hứa Trân cảm động muốn khóc.

Nàng hai tay nâng tay tiểu ăn mày, cầm rất lâu, thâm tình nhìn, nhìn nhìn, không cẩn thận gục xuống bàn ngủ.

Bên cạnh bàn đặt một quyển sách đang mở, trang sách bị gió từ cửa thổi tới phất động, ở giữa không trung chập chờn bất định, giãy giụa hồi lâu, trang giấy cuối nhanh chóng lật về phía bên phải.

Đăng hỏa lay động về phía bên phải.

Lay động ngứa mắt người, tâm cũng ngứa.

Tuân Thiên Xuân không phải lần đầu gặp chuyện như vậy, nàng nhớ tới trước kia tiên sinh cũng từng như vậy, trò chuyện trò chuyện liền ngủ thiếp đi.

Mà không giống chính là, lần này tiên sinh nắm tay nàng thật chặt.

Tuân Thiên Xuân nhìn dung nhan ngủ của Hứa Trân, nàng nhìn hồi lâu, sợ Hứa Trân cảm lạnh, muốn rút tay mình ra.

Nhưng mà chỉ nhẹ nhàng rút, đều có thể cảm nhận được Hứa Trân dùng sức giữ lại.

...Tiên sinh.

Tuân Thiên Xuân mặt mày nhu hòa, nàng trầm thấp gọi vài tiếng tiên sinh, tiên sinh đã ngủ, sẽ không đáp lại nàng, chỉ có đôi tay dùng sức nắm lấy tay mình, có thể chứng minh tất cả.

Nàng rất vui mừng.

Chờ đăng hỏa tắt, nàng nhắm lại cặp mắt hoa đào xuân sắc, khóe miệng lộ ra ý cười, đến gần, dùng trán nhẹ nhàng kề trán Hứa Trân.

Tiên sinh như vậy, nàng thật sự, quá vui mừng.

◍ ――― Hết chương 37 ――― ◍

Tiểu ăn mày: Tiên sinh rất thích ta, phải làm sao bây giờ???