[Phần 2] Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 49: Đại hôn đẫm máu [4]



Không hiểu sao Tư Hạo Quân nhìn cô. Thiên Song cảm thấy hơi chóng mặt. Khung cảnh trước mắt cô nhoà đi. Cuối cùng cô ngất trong lòng của Tư Hạo Quân. Hắn lặng thing, ôm lấy cô đi đến giường rồi để cô nằm lên đó. Nhìn cô mơ màng thiếp đi, an vị trên giường, Tư Hạo Quân chợt đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô. Giọng nói của hắn có chút gì đó khiến người ta sợ hãi.

- Ngày mai, tất cả sẽ đi vào quỹ đạo! Ta... Sẽ thay thế hắn... Muốn có thêm cả cô nữa!

Tất cả những hành động kì lạ của Tư Hạo Quân đều bị một thân hình nhỏ xíu nấp ngoài cửa nhìn thấy tất cả. Tiểu Diêm Tử chăm chú nhìn Tư Hạo Quân. Biểu cảm của thằng nhóc tức giận. Tuy nhiên, nó không xuất hiện mà biến mất vào màn đêm.

Vì Địa Phủ xảy ra chuyện lớn nên Mã Khắc đã trở về, bất đắc dĩ để Tiểu Diêm Tử ở lại đây.

Đêm lạnh lẽo khiến lòng người càng buốt giá...

Không biết qua bao lâu, Thiên Song choàng tỉnh giấc, thấy rất nhiều tỳ nữ đang đứng ở trong phòng sửa soạn cho cô. Bên ngoài, mặt trời đã lên cao. Cô bị mấy nô tỳ kéo dậy, sửa soạn cá nhân xong xuôi rồi bắt đầu mặc hỷ phục. Cho đến giờ cô vẫn thấy mơ hồ, sự việc đêm qua ngoài gặp Liễu Uyên ra thì hình như cô có gặp ai đó nữa... Tuy nhiên...cô không nhớ gì cả!

- Chúc mừng phu nhân sắp trở thành Thủy Hậu tương lai!

Sau một hồi trang điểm cho cô, tỳ nữ đội một chiếc mũ nạm ngọc lấp lánh lên đầu cô. Tất cả đồng loạt quỳ xuống chúc mừng.

Tuy cô biết hôm nay là ngày vui, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút bồn chồn không yên. Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Tiểu Diêm Tử đi vào muốn gặp Thiên Song thì bị các tỳ nữ ngăn cản.

- Tiểu Diêm Tử, chưa đến giờ lành, chưa thể gặp phu nhân.

- Các ngươi tránh ra, ta muốn gặp tỷ tỷ! Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói!

Thấy Tiểu Diêm Tử bị làm khó dễ không được vào, cô lập tức đứng dậy ra lệnh cho đám tỳ nữ kia lui xuống. Không còn ai ngăn cản, Tiểu Diêm Tử nhanh chóng chạy đến trước mặt cô rồi không nói không giằng nắm tay cô định kéo đi.

- Nhóc định kéo ta đi đâu vậy?

- Tỷ không nên thành thân! Bây giờ tỷ phải cùng ta rời khỏi đây ngay.

Sắp đến giờ lành rồi, Tiểu Diêm Tử lại biểu hiện lạ như vậy khiêna cô có chút lo lắng. Thằng bé này hôm qua vẫn còn tốt, chúc mừng cô và Tư Hạo Quân thành hôn, bây giờ lại đối lập phản đối, muốn dẫn cô đi.

Thiên Song ngồi xuống, cô đưa tay xoa nhẹ lên đầu của Tiểu Diêm Tử. Nhưng khi nhìn gương mặt thằng bé, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt của Tiểu Diêm Tử hiện tại giống hệt với Diêm Vương. Thằng bé không còn vẻ đáng yêu như hôm nào nữa, thay vào đó lại là gương mặt lạnh lùng nghiêm túc.

- Sao nhóc lại muốn ta rời khỏi đây?

- Tỷ không được thành thân! Bởi vì ngài ấy đã...

Tiểu Diêm Tử còn chưa nói xong câu đã bị nguồn sức mạnh nào đó lôi lại về phía sau. Tư Hạo Quân bước vào, hắn một tay túm áo của Tiểu Diêm Tử, nhấc thằng nhóc lên cảnh cáo.

- Nhóc con, đừng cản trở chuyện tốt của ta! Hình như ngươi bị Diêm Vương nuông chiều quá nên sinh hư?

- Ta không bị nuông chiều! Ngươi là kẻ giả mạo!

Mặc kệ Tiểu Diêm Tử giãy giụa, Tư Hạo Quân thẳng tay vứt thằng nhóc ra ngoài. Mấy tên lính đi tới lôi Tiểu Diêm Tử đi. Thiên Song lo lắng muốn chạy ra xem nhưng lại bị Tư Hạo Quân cản lại.

- Chàng làm gì vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi!

- Nó sẽ không sao, ta chỉ sai người nhốt nó lại thôi. Khi nào đại hôn kết thúc, ta sẽ thả nó ra.

Giọng nói của Tư Hạo Quân khiến cho cô như không tin vào tai mình nữa. Hắn, hình như có gì đó thay đổi. Tuy cô không biết hắn thay đổi chỗ nào nhưng hình như hắn không giống trước đây chút nào. Cô không còn cảm thấy an tâm, cảm thấy ấm áp khi ở gần hắn nữa.

Cô thất thần đứng đó, trong đầu hiện lên bao suy nghĩ khiến tâm trí cô rối hết lên. Còn Tư Hạo Quân nhìn chằm cô. Hôm nay cô mặc lên bộ hỷ phục rất lộng lẫy, bên ngoài lại khoác thêm chiếc áo mỏng màu xanh cành tôn lên vẻ đẹp của bộ đồ. Gương mặt cô được trang điểm rất tỷ mỉ, đôi môi đỏ căng mọng, đặc biệt trên giữa trán còn có hình ngọn sóng biểu tượng của biển. Tư Hạo Quân cúi xuống, lấy tấm khăn trùm đầu được gấp gọn trên bàn. Hắn mở ra, trùm lên đầu cô. Ánh mắt của hai người giao nhau, Tư Hạo Quân còn cúi xuống đặt lên bên má cô một nụ hôn.

Không hiểu sao cô lại chảy nước mắt, cơ thể như bất động tại chỗ.

- Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.

Tư Hạo Quân nắm lấy tay cô, dẫn cô ra ngoài.

Sánh vai cùng hắn bước từng bước trên thảm đỏ đi thẳng đến đại điện, hai bên rất nhiều người tung đủ loại cánh hoa lên. Đại điện được trang hoành vô cùng sa hoa. Hôm nay có rất nhiều khách khứa được mời đến đại hôn. Có các vị thần tiên, có các vị công chúa, hoàng tử ở Long Tộc,....cũng đến hết. Tân lang và tân nương bước vào, một bước đi đều khiến mọi người hâm mộ. Vị Thủy Thần tại thượng cuối cùng cũng thành thân. Khung cảnh tràn ngập trong một màu đỏ rực.

Bên ngoài tiếng trống, tiếng kèn bắt đầu vang lên. Hàng loạt tiếng vỗ tay giòn giã của mọi người nhộn nhịp chúc phúc.

Hai vị bà bà song sinh đồng loạt đi đến, đứng trước bài vị của Thủy Thần và phu nhân quá cố, cũng là song thân của Tư Hạo Quân mà đại diện giúp họ cử hành nghi thức.

Trước khi nghi thức bắt đầu, có một người mang một chiếc bát vàng đến. Một trong hai bà lão song sinh kia đi lên, cầm một chiếc kim trong khay rồi lấy máu trên ngón tay của Tư Hạo Quân nhỏ vào chiếc bát. Bà tay cũng nhanh chóng quay về phía của cô, trích một ít máu trên ngón tay cô cùng nhỏ vào. Nước trong bát do sự kết hợp máu của hai người mà biến thành màu xanh ngọc bích.

- Thủy thần đại nhân, bây giờ ngài và phu nhân hãy uống bát nước này. Nó đại diện cho hoà khí giữa phu thê luôn luôn bền vững, bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Tư Hạo Quân không do dự uống một nửa nước trong bát. Đến lượt cô, hai tay cô cầm lấy cái bát mà khó nhọc đến kì lạ. Đến khi miệng bát kề vào môi, đột nhiên bên ngoài truyền vào một giọng nói vô cùng quen thuộc.

- Không được uống! Song Nhi, nàng không được thành thân với hắn!

Chiếc bát trên tay cô đột nhiên rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều bị giọng nói này thu hút đồng loạt nhìn ra phía cửa lớn.

Tư Hạo Quân lúc này bước vào. Trên người hắn bây giờ chằng chịt vết thương. Thậm chí vết máu ở khoé miệng còn chưa khô, trên trán chảy từng giọt máu đỏ chói xuống. Tay hắn cầm chặt thanh kiếm, chỉ về phía tân lang tức giận.

- Ta... Không cho phép... Bất cứ ai mạo danh ta... Càng không cho phép ngươi được động vào nàng ấy...