Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 6



Nặc Nhất Nhất rất khẩn trương, cô cảm giác tay cầm đũa của mình cũng toát mồ hôi, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hàn Nại cứ như vậy cúi đầu mà ăn.

"Nặc cảnh quan."

Hàn tổng chủ động xuất kích, Nặc Nhất Nhất gắp một con tôm, cúi đầu nghiêm túc ăn, giả vờ bận rộn.

Hàn tổng khẽ cong khóe môi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hương thơm như lan đập vào mặt: "Cô rất đói sao?"

Thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, sau lưng lại bắt đầu đổ mồ hôi, cô vội vã gắp một miếng hải sâm, tiếp tục ăn, đầu tuy rằng không ngẩng lên, nhưng lỗ tai lại khả nghi đỏ ửng.

Hàn tổng nheo mắt, thân thể lui về phía sau, dựa vào ghế. Tốt, cự tuyệt đủ sạch sẽ lưu loát.

Nửa ngày không nghe thấy tiếng nói, Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn, môi Hàn Nại mấp máy mới vừa muốn nói chuyện, Nặc Nhất Nhất lập tức cúi đầu ăn cá, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho cô.

..........

Hít sâu một hơi, Hàn tổng lạnh lùng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, đưa tay gọi nhân viên đến.

"Cho một chén mì cự vô phách." (loại siêu lớn)

Nặc Nhất Nhất nghẹn, ngẩng đầu nhìn Hàn Nại. Trên mặt Hàn Nại vẫn như trước có ý cười, nhưng đã là loại có thể làm cho người ta rất rõ ràng cảm giác được lạnh lẽo: "Tôi thấy Nặc cảnh quan rất đói, ăn xong rồi liền dọn bàn."

Ngụ ý rất rõ ràng, Nặc Nhất Nhất sờ sờ bụng của mình, nhíu mày.

Chờ chén mì cự vô phách đến, đôi mắt của Nặc Nhất Nhất trừng to, bất khả tư nghị nhìn Hàn Nại.

Đây là một chén mì sao? Đây rõ ràng là một chậu mì, có được hay không?

Một chậu mì So với mặt của Nặc Nhất Nhất còn lớn hơn bày ở trước mặt, Nặc cảnh quan nuốt ngụm nước miếng, Hàn Nại nhìn cô không chớp mắt, khóe miệng lạnh lẽo mỉm cười.

Nặc Nhất Nhất nhìn chậu mì, cô lại nhìn Hàn Nại, biết bản thân lại chọc giận Hàn tổng người ta rồi. Nhưng Nặc Nhất Nhất thực sự không thích bầu không khí cùng phản ứng của cô, cô cắn răng, hạ quyết tâm bưng chậu lên bắt đầu ăn.

Hàn tổng: "....."

Một chậu mì ăn xong, Nặc Nhất Nhất ngay cả hít thở cũng khó khăn, lúc ăn xong một miếng cuối cùng, cô đứng dậy không chút do dự đi ra ngoài, trước khi đi cô còn không quên quay đầu hướng Hàn Nại nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn Hàn tổng đã chiêu đãi."

Lưu lại một câu, Nặc cảnh quan xoay bụng liền đi ra ngoài, lưu lại Hàn Nại một mình lạnh lùng ngồi trên ghế.

"Tiểu thư, đây là?"

A Khôn ở ngoài cửa đợi nửa ngày không thấy Hàn Nại ra, bước vào kinh ngạc nhìn Hàn Nại, xác thực là nhìn chậu mì cự vô phách trống rỗng trước mặt nàng. Hàn Nại phất phất tay, trên mặt hiện lên vẻ thất bại hiếm thấy.

* * * * * *

"Yêu, đây là thế nào?"

Mở cửa túc xá, Lưu Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đỡ tường đi vào trong phòng đến bên giường, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trực tiếp nằm xuống, no đến nói lầm bầm: "Bạch Bạch, mau tìm một ít thuốc tiêu hóa đến cho tôi tiêu thực, ai u, no chết tôi."

Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm cái bụng của Nặc Nhất Nhất, nhịn không được, cười: "Không phải em cùng hai lão đại đi ra ngoài ăn uống vui chơi sao? Thế nào trở về đã thành cóc?"

Miệng của Lưu Bạch Ngọc luôn luôn như vậy, cùng nàng ở chung lâu ngày, Nặc Nhất Nhất cũng đã quen, cô nặng nề thở hổn hển: "Còn nói sao, hai người coi tôi là ngoại giao tiểu thư, đi gặp Hàn tổng."

"Hàn Nại?" Lưu Bạch Ngọc đang khom lưng cúi đầu tìm thuốc ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất tháo thắt lưng, thống khổ gật đầu: "Ân, một nữ nhân hung tàn."

"A." Lưu Bạch Ngọc hiển nhiên đối với đánh giá này thật tò mò, nàng rót nước, cầm thuốc đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất: "Đứng lên uống thuốc, cô ta làm gì em?"

Nặc Nhất Nhất ngồi dậy, dạ dày khó chịu đến nhíu mày, cô nhận lấy thuốc, thở dài: "Tôi trước đây cảm giác mình là một người thù dai, không ngờ đụng phải một người còn thù dai hơn tôi. Chính là Hàn tổng, khúc mắc lần trước còn chưa giải, gần đây lại luôn làm khó tôi, cho tôi ăn một chậu mì lớn." Nặc Nhất Nhất sinh động dùng tay minh họa chậu mì kia rốt cuộc có bao lớn, dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi.

"Thật không?" Lưu Bạch Ngọc quan sát vẻ mặt của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu, uống thuốc: "Còn không phải, quá độc ác."

"Em cảm thấy cô ta thế nào?"

Lưu Bạch Ngọc cười híp mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nuốt nước miếng, hỏi: "Ai?"

"Giả ngốc cái gì, Hàn Nại."

Lưu Bạch Ngọc cười xấu xa nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Người ta là tổng tài, là Boss, tôi có thể cảm thấy thế nào, ân, nếu như muốn nói, vậy thì chính là rất đẹp, rất....."

Nhớ đến ánh mắt đêm nay của Hàn Nại, khuôn mặt Nặc Nhất Nhất có chút đỏ, cô cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Lưu Bạch Ngọc nhìn cô như vậy liền nở nụ cười, đưa tay xoa tóc cô: "Nhất Nhất, có phải em sợ cô ta hay không?"

"Ân, có một chút, chính là cảm thấy người như vậy không dễ tiếp xúc, có thể là cô ta quá xinh đẹp đi."

Nặc Nhất Nhất nhỏ giọng nói, Lưu Bạch Ngọc nghe được cái cớ đủ gượng ép của cô không lưu tình chút mà vạch trần: "Em cảm thấy tôi xinh đẹp không?"

"Đẹp a!"

Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu, giống như tán thưởng người thân, hai mắt lấp lánh ánh sáng. Bộ dáng này khiến trong lòng Lưu Bạch Ngọc rất ấm áp, cô nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của Nặc Nhất Nhất. Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất rất mềm, nhéo vào giống như kẹo đường, rất có xúc cảm. Hơn nữa nhìn đôi mắt cô giống như nai con, luôn luôn lóe ánh sáng, bề ngoài giống như Nặc Nhất Nhất khiến người ta thích cũng rất bình thường.

"Vậy em sợ tôi sao?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn bên ngoài của Nặc Nhất Nhất, đôi mắt hoa đào lộ ra vô hạn phong tình, biểu tình kia tuyệt đối mị hoặc câu người. Nặc Nhất Nhất nhíu nhíu mày, nghe rõ ràng nàng đang nói cái gì nhưng không lên tiếng.

"Được rồi, không đùa em, nếu quả như thật không thích thì bớt tiếp xúc đi, dù sao, cô ta....."

Lưu Bạch Ngọc lắc đầu, muốn nói lại thôi đem những lời còn dư lại nuốt vào trong bụng. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm một hồi, thở dài: "Bạch Bạch, có phải chị có tâm sự gì hay không?"

"Thế nào?" Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất mỉm cười, chỉ chỉ vào đôi mày của nàng: "Chính là chỗ này, chị không phát hiện lông mày của chị sẽ theo thói quen nhíu lại sao, hơn nữa bên này đã có một ít vết tích, không phải một hai ngày có thể hình thành, chứng tỏ chị trường kỳ nhíu mày, có tâm sự."

"Được rồi a." Lưu Bạch Ngọc liếc mắt: "Còn có tâm tình phân tích tôi? Tôi xem em là không khó chịu nữa, tôi vừa mua một đĩa phim, em có muốn xem không?"

"Ách...... Em muốn tắm rồi ngủ."

Nặc Nhất Nhất như chạy trốn mà chạy ra khỏi ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc nhịn không được mỉm cười, sau khi cười xong, nàng đưa tay sờ mi tâm, như có điều suy nghĩ, thở dài.

* * * * * * * * *

Vốn dĩ Nặc Nhất Nhất cho rằng tiếp xúc cùng Hàn tổng cũng chỉ giới hạn trong công việc, nhưng không ngờ, hết lần này tới lần khác là phần công tác này làm cho các nàng lần thứ hai gặp nhau.

Sáng sớm, toàn bộ cảnh khu xuất kích, cùng đến tòa nhà Ma Huy.

Thị cục 110 trực tiếp xếp vào loại án quan trọng cấp hai, tọa giá (xe) Màu đen của Hàn tổng bị người đập nát, có thể thoát khỏi hệ thống kiểm soát của Ma Huy làm việc này cũng không phải phải người đơn giản, hơn nữa trên xe toàn bộ bị tưới sơn đỏ, trên cửa sau xe có một chữ "chết" thật to. Tuy rằng chuyện đập phá xe rất nhiều, nhưng tạc sơn còn viết một chữ chết như vậy cũng có chút nghiêm trọng.

Lúc Nặc Nhất Nhất đến hiện trường, nhíu mày, cô nhịn không được tìm kiếm Hàn Nại trong đám người. Rốt cuộc giữa một đống người mặc quần áo đen thấy được Hàn Nại, trạng thái của Hàn Nại rất hoàn hảo, chỉ là vẻ mặt có chút lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng mang theo một tia hung ác. Nặc Nhất Nhất còn chưa thấy qua Hàn Nại như vậy, không khỏi nhìn có chút ngây người, đột nhiên, phía sau lưng bị người khác vỗ một cái thật mạnh.

"Nhất Nhất, thật là cô!"

Một cô gái tóc dài đuôi ngựa thoạt nhìn thanh tú tuyệt trần mỉm cười nhìn Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất thấy cô rõ ràng rất kích động: "Tô Tô? Cô thế nào ở chỗ này?"

Tô Tô chỉ chỉ chiếc xe kia: "Tôi đến xem hiện trường a, tôi được điều đến hình cảnh!"

Đây rõ ràng là một vụ án hình sự vốn dĩ sở cảnh sát không cần tham dự, nhưng bởi vì Nặc Nhất Nhất là vùng cảnh sát khu vực, Triệu Vũ cũng bởi vì trong nhà có chuyện không có mặt cho nên hình cảnh đội không thể thiếu phối hợp của cô.

Camera giám sát (CCTV) của Tòa nhà Ma Huy ghi lại quá trình gây án của nghi phạm, nghi phạm không cao lắm, trên dưới 1m70, kính râm màu đen, khẩu trang đen, rõ ràng trước đó đã ngụy trang, cả người ngay cả đường nét cũng thấy không rõ. Cả người hắn tản ra oán khí, rõ ràng cho thấy mang theo thù hận, dùng gậy đập phá như điên, đến cuối cùng lúc tạc sơn khí thế cũng không giảm, Nặc Nhất Nhất trong quá trình xem CCTV thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hàn Nại.

Ra cửa, Nặc Nhất Nhất ngăn cản Hàn Nại. Hàn Nại nhìn cô, có chút vô cùng kinh ngạc. Nếu như nhớ không sai, đây là lần đầu tiên Nặc Nhất Nhất chủ động nói chuyện với nàng, Nặc Nhất Nhất trong công việc cùng bình thường rất không giống nhau, ánh mắt mang theo một tia dò xét nhìn nàng, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại khó mà nói ra miệng. Ánh mắt của Hàn Nại từ từ âm lãnh, không biểu tình gì mà nhìn cô: "Cô muốn hỏi cái gì?"

"Hàn tổng, người trong CCTV là ai?"

Nặc Nhất Nhất đi thẳng vào vấn đề có chút bối rối hỏi Hàn Nại, Hàn Nại nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Cô hỏi tôi?"

Ánh mắt của Nặc Nhất Nhất cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, đạm đạm nhất tiếu: "Hàn tổng, không nên hiểu lầm không nên hiểu lầm. Vừa rồi chúng ta xem CCTV cánh mũi của cô nở ra hai bên, từ ngôn ngữ học cơ thể mà nói, đây là biểu hiện rõ ràng nhất của khinh bỉ cùng chán ghét."

Nặc Nhất Nhất nói xong quan sát Hàn Nại, khóe mắt Hàn Nại khẽ động, rõ ràng cho thấy bị cô nói trúng rồi.

Đối với tính tình của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất cũng có nghe thấy, cô cẩn thận phản ứng đầu tiên: "Người bình thường thấy xe của mình bị đập phá, lẽ thường thì phản ứng đầu tiên đều là phẫn nộ cùng kích động. Mà ngài —."

"Ha ha." Hàn Nại cười lạnh nhìn Nặc Nhất Nhất, cắt đứt lời của cô: "Nặc cảnh quan, cô thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."

Nói xong, Hàn Nại từ trên xuống dưới đánh giá Nặc Nhất Nhất, ánh mắt kia khiến Nặc Nhất Nhất cả người khó chịu.

Hàn Nại không thèm nhắc lại, xoay người đạp giày cao gót rời khỏi, A Khôn đi sau lưng thật sâu liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, không nói gì, đi theo ra ngoài.

Nặc Nhất Nhất có chút ngây ngốc đứng bất động, Tô Tô đến, vỗ một cái vào đầu cô: "Làm sao vậy?"

Nặc Nhất Nhất cười lắc đầu, nhớ đến vẻ mặt sau cùng của A Khôn, cô nhịn không được nhíu mày. Cô bất quá là hỏi về vụ án, vẻ mặt của A Khôn đối với cô lại là cảnh cáo?

Vì vụ án này, trong cục hạ tử mệnh lệnh, phải phá án trong thời gian ngắn.

Hình cảnh tiến hành phân công, Tô Tô cùng một đội viên khác cùng với Nặc Nhất Nhất chủ yếu là kiểm tra CCTV, sưu tập đầu mối có liên quan..

Xem CCTV tròn một ngày, Tô Tô đã xem đến vành mắt chuyển đen, nàng quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất vẫn như cũ trừng mắt như bóng đèn không nháy một cái nhìn màn ảnh, chân mày nhíu thật chặc.

"Nhất Nhất, cô xem cái gì vậy, mê mẫn như vậy?"

Tô Tô hắc một tiếng, lúc đại học quan hệ của hai người tương đối tốt, Nặc Nhất Nhất lúc đó là sinh viên giỏi đa tài, được điều đến sở cảnh sát, nhiều ít có chút lãng phí nhân tài.

Nặc Nhất Nhất nhíu mày càng chặt, chỉ chỉ màn hình: "Tô Tô, cô xem ở đây."

" Thế nào?"

Tô Tô lên tinh thần tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, Nặc Nhất Nhất thử phân tích: "Cô xem kính xe này, còn có động tác vun gậy của người này."

"Làm sao vậy?" Tô Tô chăm chú nhìn hình ảnh quay chậm một lần, tuy rằng trực tiếp nhìn CCTV nghi phạm thoạt nhìn nóng nảy bất an, nhưng nếu giảm tốc độ xuống 2 lần, động tác vun gậy thật có chút thiếu lực. Tô Tô suy nghĩ một chút nói: "Hình như có chút nữ tính."

Nặc Nhất Nhất lắc đầu: "Không phải nữ tính, cô còn nhớ rõ kính xe chúng ta thấy ở hiện trường không?"

"Ân." Tô Tô suy nghĩ một chút, nói: "Lúc đó Lưu Đội còn nói, đây là có bao nhiêu oán hận, một chiếc xe đập tròn mười phút."

" Nếu như đảo ngược lại suy nghĩ một chút thì sao? Bất kể là tình huống gì, với lực lượng an ninh hiện hữu của tập đoàn Ma Huy, có thể để một người như vậy lẻn vào đã là một sơ sót lớn. Người bình thường nhất định là sẽ tốc chiến tốc thắng, vừa mới bắt đầu chúng ta phân tích là người này sẽ giống như phân giải tứ chi, có oán hận muốn trả thù, nhưng nếu như chúng ta nghĩ giản đơn một ít, chỉ là từ thể lực học mà phân tích thì sao?" Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm CCTV. Tô Tô tinh thần tỉnh táo, hiển nhiên nàng cũng chú ý tới việc Nặc Nhất Nhất dùng từ xưng hô kẻ nghi phạm là "người đó", cô nhìn chằm chằm màn hình: "Ý của cô là?"

Nặc Nhất Nhất cong khóe môi, trong mắt tụ một tia sáng: "Tôi cũng chỉ là đang suy đoán, cô suy nghĩ một chút, nếu như cô là người phụ trách bộ phận an ninh của Ma Huy, một nam nhân mặc một thân đồ đen xuất hiện trước mặt cô cùng một nữ nhân cũng mặc cùng một trang phục xuất hiện trước mặt cô, cảm giác đầu tiên của cô là cái gì?"

Tô Tô vỗ đùi: "Đối với nam nhân, đương nhiên là phòng bị, nhưng nếu như là nữ, tôi sẽ cảm thấy cô ta rất suất sắc."

"Ha ha, Nhất Nhất, không sai a."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói khích lệ, Nặc Nhất Nhất cùng Tô Tô đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Đội dẫn theo Hàn Nại cùng A Khôn đi đến, ba người không biết lúc nào đã đứng ở bên ngoài cũng không biết đã nghe được bao lâu. Lưu Đội tán thán, A Khôn nhíu mày rất chặc, còn Hàn Nại là vẻ mặt lãnh đạm, không biểu tình gì nhìn Nặc Nhất Nhất.