Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 47



Nặc cảnh quan giống như cao dán da chó ôm lấy Hàn Nại liên tục cọ cọ, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm nửa ngày, trong mắt có tia ẩn nhẫn, nhưng vẫn đem cô đẩy ra.

"Để làm chi nha."

Nặc cảnh quan không vui, bĩu môi dài đến treo hủ tương, Hàn Nại liếc cô một cái: "Bình thường một chút đi."

Nặc Nhất Nhất phi thường không vui nhìn nàng oán giận: "Chị nói chúng ta bên nhau cũng đã mấy tháng, chị nói từ từ sẽ đến, em cảm thấy cũng đủ chậm rồi, hoàn toàn dựa theo tiết tấu của chị mà đi, nếu như lại kéo chậm tiến độ, phỏng chừng chúng ta sẽ kéo đến mười năm sau."

Hàn Nại không để ý tới cô, đứng dậy muốn đến phòng ngủ lại bị Nặc cảnh quan ôm lấy: "Đừng, đừng, hôm nay chị phải cho em một đáp án, rốt cuộc là vì sao không cho em chạm vào chị a? Chẳng lẽ chị ở bên ngoài nuôi một con hồ ly tinh?

Hàn Nại tức giận nở nụ cười, cô xoay người, nâng cằm Nặc Nhất Nhất, ánh mắt khiêu khích di chuyển trên mặt cô: "Hồ ly tinh?"

Nói xong, cô vỗ vỗ khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: "Ân, hiện tại dáng vẻ không biết xấu hổ này thật là giống." . Xi𝗻 hãy đọc tгuyệ𝗻 tại || 𝒯 г ù 𝑚 𝒯 г u y ệ 𝗻.ⅤN ||

"Thân ái, người ta nghiêm túc nói chuyện với chị." Nặc cảnh quan bị gọi là hồ ly tinh mặt đỏ lên, nhưng như cũ vẫn không buông tha: "Người ta không phải đều nói tình cảm đến lúc sâu đậm hết thảy đều nước chảy thành sông sao, nếu như tình cảm sâu, lý trí mạnh hơn nữa cũng không cách nào khống chế tình dục."

Nặc cảnh quan nói lời này đã rất rõ ràng, Hàn Nại thở dài, biết nếu như không giải thích rõ với cô, hôm nay bánh bao mềm cũng sẽ phát giận.

"Sau khi em cho tôi một hứa hẹn mới có thể."

"Hứa hẹn?" Nặc Nhất Nhất bị câu trả lời này làm cho ngẩn người: "Hứa hẹn gì?"

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất: "Sự đồng ý của ba tôi." Thanh âm của nàng rất trầm ổn, không chút hoảng trương, dường như chuyện này đã là ván đã đóng thuyền, suy nghĩ đã lâu.

Nặc Nhất Nhất nghe được lại run lên, tuy rằng cô chưa tiếp xúc qua ba của Hàn Nại nhưng là từ trong miệng người khác hoặc trong miệng Hàn Nại, trong lòng Nặc cảnh quan đã sớm lấy hình tượng Hỗn Thế Ma Vương để hình dung ba của Hàn Nại.

"Em nghĩ gì vậy?"

Hàn Nại buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nuốt một ngụm nước bọt: "Em cảm thấy, thân ái, hai ta không cần thiết phải câu nệ như vậy, nếu như chờ ba chị đồng ý..... Em sẽ không bạc đầu rồi đi?"

Hàn Nại nhịn không được nhéo mặt Nặc Nhất Nhất: "Em nói bậy gì vậy?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ba chị, ông ta -"

"Ông ta thế nào?"

Hàn Nại mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ sợ hãi. Nặc cảnh quan nhún vai: "Rất đáng sợ đi."

"Ha ha." Nghe Nặc Nhất Nhất ăn ngay nói thật, Hàn tổng nở nụ cười, cô xoay người ôm lấy Nặc Nhất Nhất vỗ về trấn an: "Em nghe được đều là lời đồn. Không sai, ông ta lúc còn trẻ quả thực có chút khác người, khi đó cũng vì mở rộng gia nghiệp nên rất cực đoan, nhưng sau khi mẹ qua đời... Còn có -" Hàn Nại nhìn Nặc cảnh quan, tiếp tục: "Sau khi Hi Nhi chết, tôi đã từng xuất ngoại vài năm, sau khi trở về, ông ta có thay đổi rất lớn."

Nặc cảnh quan tuy rằng không nói chuyện nhưng cảm giác của người cô đơn cô cũng có thể tưởng tượng được, lúc một người tâm tâm niệm niệm muốn leo lên tột đỉnnh tài phú ý nghĩ đầu tiên của ông ấy nhất định là đem tất cả những gì tốt nhất cho người thân của mình, nhưng khi ông ấy quay đầu lại, một người thân cận cũng không có, ông ấy sẽ thống khổ đến mức nào?

"Hàn Thúc ông ta cũng dần rút tay ra rồi, hiện tại không có việc gì trên cơ bản chính là cùng một số lão bằng hữu uống trà câu cá, em yên tâm, tôi có lòng tin."

Lúc nói chuyện trong mắt Hàn Nại lộ ra một loại tự tin, Nặc Nhất Nhất nhìn thấy vô cùng bội phục, song song trong lòng lại có chút buồn bực.

"Làm sao vậy?"

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất: "Thế nào lại không vui?"

Nặc cảnh quan như trước không lên tiếng, vốn dĩ còn thật vui vẻ, hiện tại dáng vẻ tâm sự nặng nề. Hàn Nại nhìn cô chằm chằm, biết đã xảy ra chuyện gì, cô mỉm cười xoa tóc cô: "Nhà em bên kia, chúng ta cùng nhau giải quyết, không vội, ân?"

Nặc Nhất Nhất gật đầu, đem đầu vùi vào trong ngực Hàn Nại, trong lòng tràn đầy cảm động, có một nữ nhân luôn suy nghĩ cho cô như vậy, cô thực sự là tu mấy kiếp.

* * * * * * * *

Tuy rằng sau khi tay bị thương, Nặc cảnh quan ít nhiều đối với chuyện tuần tra đã từng có bóng ma, không dám tự mình đơn độc hành động nhưng tính tình của cô trời sinh không biết khuất phục trước cái ác, giỏi về khiêu chiến bản thân cho nên sau khi làm quen công việc cô lại mỗi ngày nhảy nhót xuống xã khu.

Hôm nay đến xã khu chủ yếu là phụ cảnh cảnh vụ nói cho cô biết sắp tới có một nam nhân trung niên muốn đến tìm cô, nói cái gì hài tử trong nhà bởi vì tình cảm không cần hắn nữa, tâm lý bất ổn, muốn tìm cảnh sát xã khu nhờ một chút việc. Vốn dĩ loại chuyện nhà này không phải là chuyện sở cảnh sát nên nhúng tay nhưng Nặc cảnh quan chính là không quen nhìn loại hành vi bất hiếu này, trong điện thoại nghe phụ cảnh vừa nói như vậy, lại vừa lúc người đó đến, cô vội vàng từ trong sở chạy đến.

Đến phòng cảnh vụ, Nặc Nhất Nhất bởi vì quá gấp, mồ hôi đầy người, cô bước nhanh vào, mới vừa tới cửa đã nhìn thấy nam nhân trung niên kia.

Phụ cảnh nhìn thấy Nặc Nhất Nhất đến, vội vàng nghênh đón: "Đã tới, chờ cô lâu rồi."

"Là ông ta?" Nặc Nhất Nhất chỉ vào đại thúc ngồi trên ghế hỏi, phụ cảnh gật đầu: "Cũng đã nói qua, nghe ông ta nói, hình như là một cô gái, từ nhỏ nuôi đến lớn, vợ đã qua đời, cô gái này vì yêu đương hiện tại bất hòa với ông ta. Bất quá tôi thế nào đều cảm thấy không thích hợp, cô không cảm thấy ông ta có chút quá trẻ tuổi sao? Tôi thấy cũng chỉ hơn ba mươi."

Nặc cảnh quan vừa nghe vừa liếc trộm đại thúc kia, mặc dù chỉ là một thân quần áo bình thường, nhưng Nặc cảnh quan vẫn luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào, khí thế kia của hắn.... Cùng với ánh mắt hắn quan sát cô.... Chẳng lẽ trước đây cũng là nhân viên chính phủ sao? Hoặc là cấp trên phái đến khảo sát sao? Hơn nữa còn là không phải có chút quá trẻ tuổi, nếu không nghe giới thiệu Nặc cảnh quan cũng không tin hắn hơn ba mươi tuổi, thật sự có hơn năm mươi rồi sao? Mặc kệ thế nào, nghiêm túc tiếp đãi sẽ không sai.

Nặc cảnh quan cũng không trì hoãn nữa, vội vàng tiến đến, cười nói: "Người khỏe, tôi chính là Nặc cảnh quan."

"Ân."

Nam nhân nhìn cô một cái, tựa hồ có chút mất hứng. Nặc cảnh quan cũng không thèm để ý, biết hắn là chờ đến nóng nảy rồi: "Đi thôi, bên trong có phòng làm việc của tôi, có chuyện gì không vui ngài cứ nói cho tôi biết."

Nam nhân không có lên tiếng trả lời, vẫn là dùng ánh mắt đánh giá Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất sớm đã thành thói quen sự hoài nghi cùng không tín nhiệm như vậy, cô cười chỉ chỉ mặt mình: "Xấu hổ a, mọc ra khuôn mặt trẻ con, nhìn qua có vẻ trẻ tuổi, bình thường người trong khu trực thuộc của tôi đều tưởng tôi là sinh viên." Nói xong Nặc cảnh quan tự mình một mình nở nụ cười.

Nam nhân: "....."

Vào phòng làm việc, Nặc Nhất Nhất pha một tách trà cho nam nhân kia, cười hỏi: "Tôi đến bây giờ còn không biết phải gọi ngài như thế nào."

"Thiên, Gọi Thiên tiên sinh là được."

"Tôi xem ngài còn rất trẻ tuổi."

Nặc Nhất Nhất cười nhìn Thiên tiên sinh, nghe xong lời nịnh bợ này, Thiên tiên sinh thở dài: "Nhìn trẻ tuổi có ích lợi gì, không phải là không bằng tiểu bạch kiểm ở bên ngoài của con gái sao."

Nặc cảnh quan nghe xong mỉm cười, cô cũng không nóng nảy tiến nhập trọng tâm câu chuyện, mà là muốn hỏi địa chỉ cùng với tên họ đầy đủ của Thiên tiên sinh, cô nhất định phải tìm hiểu rõ, vạn nhất thật sự không phải người dân thuộc khu vực của mình mà là nơi khác đục nước béo cò thì làm sao bây giờ? Nếu đến tiêu khiển cũng không sao, vạn nhất có ý đồ gì khác thì khó nói.

Thiên tiên sinh ngược lại cũng đối đáp trôi chảy, Nặc Nhất Nhất kiểm tra đối chiếu sự thật trong hệ thống, lại nhìn Thiên tiên sinh, cười nói: "Ngài biến hóa thật lớn." Ảnh chụp trong kho hồ sơ là ảnh chụp từ rất lâu rồi, vẫn chưa đổi mới, đường nét của hai người có chút giống nhau, nhưng chi tiết lại có khác biệt. Bởi vì thời gian trôi qua, tướng mạo có biến hóa Nặc Nhất Nhất thấy rất nhiều, tổng thể nhìn qua Thiên tiên sinh có thể đem hộ khẩu cùng thẻ căn cước đọc ra nhanh như vậy, lại đến nhiều lần rồi, hẳn là có thể bài trừ các loại nguyên nhân như đùa bỡn, mặc dù không thấy cụ thể thẻ căn cước, nhưng cũng không phải các loại đại sự như tố cáo, Nặc Nhất Nhất vẫn quyết định trước nghe một chút Thiên tiên sinh nói như thế nào.

Thiên tiên sinh sờ sờ mặt mình, cảm khái: "Đúng vậy, những năm trước đây vì gia đình chịu không ít khổ, hiện tại thật vất vả mới có thể hưởng thụ một chút, lại gặp phải chuyện như vậy, ta đây thật là không phân rõ phải trái."

Trên mặt Nặc cảnh quan như trước mang theo tươi cười: "Khuê nữ của ngài không lớn đi? Học sinh cao nhị yêu sớm và vân vân vẫn rất phổ biến, ngài phải ứng xử đúng đắn."

Thiên tiên sinh nheo mắt, mặt không biểu tình nhìn Nặc Nhất Nhất: "Con gái của tôi tuổi tác tương đương cô."

"Ách.... Vậy ngài thật đúng là đủ trẻ."

Nặc cảnh quan tỉ mỉ đánh giá Thiên tiên sinh, thế nào đều cảm thấy hắn quá mức trẻ tuổi, cũng không lớn tuổi giống như hắn nói.

Thiên tiên sinh cũng lơ đểnh, nói tiếp: "Đôi khi, con cái luôn cảm giác đôi cánh cứng cáp rồi có thể bay ra ngoài, bắt đầu cùng gia trưởng đối đầu, kỳ thực bọn họ không biết, gia trưởng cho dù có già hơn, vun tay cũng có thể đem cô ta đập chết."

"Xem ngài nói kìa." Nặc Nhất Nhất đứng dậy đi mở cửa sổ: "Nếu như là diều hâu trưởng thành ngài chụp một cái thử xem."

Thiên tiên sinh: "......"

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh sát giống như Nặc cảnh quan, may là hắn không có bệnh, nếu là có bệnh đoán chừng phải sẽ bị tức chết.

Nặc Nhất Nhất mở cửa sổ ra, trở lại nhìn Thiên tiên sinh: "Tôi vừa nhìn ngài a, chính là một người hiểu chuyện, con gái cũng nhất định không kém đi chỗ nào. Giữa ba con lúc có mẹ thì rất bình thường, tôi và ba tôi còn cãi nhau, quan trọng là xem phải hóa giải thế nào, hơn nữa đây đã là thời đại nào, ngài nên nhìn thoáng một chút, không nên khinh bỉ tiểu bạch kiểm, trong tiểu bạch kiểm cũng không thiếu anh tài."

Thiên tiên sinh: "....."

"Nhìn xem, ngài bị tôi thuyết phục rồi đi. Con người a, trọng yếu không phải bên ngoài, là nội tâm, đầu tiên,, ngài nên xem hắn có yêu thương con gái ngài hay không, nam nhân bây giờ chung tình không nhiều lắm, thứ nhì, ngài nhìn hắn có hiếu thuận không, chuyện này ảnh hưởng đến nửa đời sau của ngài. Cuối cùng, ngài nhìn hắn sau này có thể phát triển hay không, có tiềm lực phát triển hay không, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của con gái ngài. Nếu như cái này cũng có đủ, ngài cũng đừng cản nữa, tục ngữ nói có câu, con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, nước đổ khó hốt a."

Đánh giá hoàn tất, Nặc cảnh quan thảnh thơi uống một ngụm trà, Thiên tiên sinh lẳng lặng nhìn Nặc Nhất Nhất, mi tâm vo thành một nắm, không biết đang suy tư cái gì.

Nặc Nhất Nhất tiếp tục thổi lá trà: "Mượn tôi mà nói đi, người xem con người của tôi thế nào?"

Thiên tiên sinh như trước nhìn Nặc Nhất Nhất không nói lời nào.

Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, chuẩn bị dùng hiện thân thuyết pháp kéo gần quan hệ với công dân: "Ba của người đó cũng không đồng ý chuyện của bọn tôi, kỳ thực tôi cũng rất buồn bực. Ngài nói tôi có chỗ nào không tốt? Theo như mẹ tôi nói là tướng mạo đoan trang tịnh lệ hữu lễ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Hơn nữa tôi khẳng định sẽ hiếu thuận a, nếu như có thể, mỗi ngày tôi sẽ làm rất nhiều món ăn đa dạng cho lão nhân gia, đầu bếp và vân vân, luôn không bằng người một nhà, không có việc gì bồi hắn câu cá, chơi chim, nhân sinh bất quá mấy chục năm, thoáng chốc liền đi qua, nhất là người lớn tuổi, ai, phải quý trọng."

Nặc cảnh quan vừa nói vừa trong lúc lơ đảng cầm điện thoại di động lên, miệng nàng nói liên tục: "Ngài nói có đúng hay không?" Trên tay lại nhắn một tin nhắn.

- thân ái, ba chị đến kiểm tra công việc của em, hắc hắc, ông ta không biết em đã nhìn ra, em đang hội báo động thái tư tưởng sắp tới, em đơn giản là một thiên tài a.

Cùng lúc đó, Thiên tiên sinh nghe Nặc cảnh quan tỉ mỉ khuyên bảo, hắn cũng cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn.

- con gái, tiểu bạch kiểm con tìm hiện tại đang không biết xấu hổ quảng cáo bản thân, nhìn cô ta đắc ý dào dạt cho rằng giấu diếm được hết thảy, cô ta là heo sao?