Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 46



Hàn Nại chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người ích kỷ hoặc có tính chiếm hữu cường liệt, từ nhỏ đến lớn, nàng đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì đều có thể duy trì tâm tính bình tĩnh. Đến tranh thủ, không bắt buộc, cũng không bởi vì không chiếm được mà thịnh nộ. Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh, là nguyên tắc của nàng.

Mà bây giờ, nàng lại bị một số hành vi của Nặc cảnh quan chọc giận.

Nhìn Nặc cảnh quan trong ảnh cười như dương quang rực rỡ như mèo tham ăn, Hàn Nại nhíu mày, nàng nhìn A Khôn: "Tôi đã biết, cậu đi ra ngoài đi."

A Khôn ngược lại cũng biết nhìn ánh mắt của Hàn Nại, biết mục đích của mình đã đạt tới, hoả tốc rời đi.

Đây tựa hồ đã không phải là lần đầu tiên.

Từ sau khi cùng với nàng, thái độ hào sảng của Nặc cảnh quan đối với bạn bè cùng thói quen chưa từng thay đổi, thậm chí đôi khi sẽ bởi vì cùng bạn bè ăn trưa mà làm trễ nãi chút thời gian ở chung hiếm có của hai người, Hàn Nại không vui cũng không biết biểu đạt thế nào, dù sao tính chất công việc của nàng và Nặc Nhất Nhất đã định trước hai người gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, cho nên thời gian bên nhau sẽ đặc biệt trân trọng. Cô đôi khi nàng rất muốn hỏi một chút Nặc Nhất Nhất, rốt cuộc là nàng quan trọng hay là bữa trưa cùng bạn bè của cô quan trọng.

Tình yêu sẽ làm chỉ số thông minh của một người giảm xuống còn không, Hàn Nại trái lại cảm thấy tình yêu sẽ khiến người ta khuyết thiếu lý trí.

Kết quả là, khó có được, Hàn Nại lái xe đến một chỗ cách sở cảnh sát không xa chuẩn bị đón Nặc Nhất Nhất về nhà, nhưng đến giờ tan sở, Hàn tổng lại nhìn thấy một màn như vậy.

Nặc cảnh quan mặc quần áo thường ngày, cười tươi như ăn mật, mà Lưu Bạch Ngọc đang ngậm điếu thuốc, một tay ôm cô, mặc quần sort, hai người lôi kéo cùng ra ngoài, còn không biết đang thân mật thảo luận cái gì, thậm chí ngay cả xe của Hàn Nại dừng ở ven đường Nặc cảnh quan cũng chưa từng liếc mắt nhìn, mỉm cười mặc cho Lưu Bạch Ngọc ôm, vui vẻ từ trước mặt nàng đi qua.

Đi ngang qua.....

Hàn Nại đã từng bị đối xử lạnh nhạt bao giờ?

Hít một hơi thật sâu, Hàn Nại cầm điện thoại di động lên bấm số của Nặc Nhất Nhất.

Nặc cảnh quan bên kia bắt máy rất nhanh, Hàn Nại thậm chí có thể từ trong cửa sổ xe nhìn thấy vẻ mặt của cô, không đợi Hàn Nại nói chuyện, Nặc Nhất Nhất trái lại lên tiếng trước: "Thân ái, có phải lại tăng ca hay không? Không có việc gì, cứ làm đi, chú ý thân thể a."

Hàn Nại trầm mặc một hồi, không nói chuyện.

Nặc cảnh quan quả thực vô cùng hiểu ý người khác: "Không cần áy náy, em đã đem buổi tối của mình sắp xếp xong xuôi, em muốn cùng Bạch Ngọc ra ngoài ăn cơm, chị yên tâm a, chị cũng phải nhớ ăn cơm, buổi tối em chờ chị về nhà."

"Ân."

Hàn Nại đã không biết nên dùng lời nào để nói Nặc Nhất Nhất nữa. Sắc mặt bất thiện cúp điện thoại, Hàn Nại trơ mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất ôm ấp đi rồi.

Nặc cảnh quan nói rất giữ lời, cô quả thật là dựa theo thời gian bình thường mà về nhà, gần tám giờ đến nhà, sau khi vào cửa, thấy trong nhà cư nhiên sáng đèn, Nặc cảnh quan ngạc nhiên nhìn Hàn Nại: "Hôm nay về sớm? Thế nào không gọi điện thoại cho em?"

"Hừ, ngài bận rộn như vậy."

Hàn tổng dựa vào sô pha, tâm tình khó chịu chuyển kênh TV liên tục, Nặc cảnh quan không phát giác nữ nhân nhà mình không ổn, cúi đầu khom lưng đổi giày: "Được rồi, hôm nay cùng cùng Bạch Ngọc đi xem phim, Lam mập mập, thật đẹp mắt, lần sau chúng ta cũng đi xem."

Hàn Nại nheo mắt, mới vừa muốn nói chuyện, Nặc cảnh quan đã mang dép đi vào phòng tắm: "Em đi tắm trước a."

.......

Bởi vì buổi tối vui vẻ, cho nên Nặc cảnh quan uống rượu, cảm giác say dâng lên, khả năng quan sát lợi hại lúc bình thường của cô cũng mất, chờ cô chậm chạp tắm rửa xong thổi xong tóc thoa kem xong, từ trong phòng tắm bước ra, Hàn Nại đã không còn lời nào để nói với cô.

Nặc Nhất Nhất đi đến bên cạnh Hàn Nại ngồi xuống, mỉm cười vừa định cùng nàng nói cái gì đó, lực chú ý lại bị ảnh chụp trên bàn trà hấp dẫn.

"Đây là cái gì?"

Nhìn bản thân và Vương Cường trong ảnh, Nặc Nhất Nhất có chút kinh ngạc: Chụp lén "?"

Hàn Nại lạnh lùng nhìn cô một cái: "Tôi không có rảnh rỗi đó."

"Vậy là ai làm?"

Nặc Nhất Nhất chỉ vào ảnh chụp có chút không vui, không thể không nói, cô cùng với Hàn Nại luôn có cảm giác thân ở thế yếu luôn bị áp bách, cô rõ ràng đây là không thể tránh khỏi, nhưng giữa người yêu, cùng một chỗ lâu ngày, ít nhiều sẽ có chút va chạm, mấy vấn đề này cũng sẽ theo va chạm thăng cấp mà bị phóng đại.

Hàn Nại căn bản là lười giải thích cùng Nặc Nhất Nhất, sắc mặt của nàng vô cùng xấu xí, mím môi không nói một lời. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm một hồi, thận trọng hỏi: "Là A Khôn?"

Hàn Nại như cũ không nói gì, nhưng Nặc Nhất Nhất lại hiểu, cô bĩu môi, lầm bầm: "Không nhìn ra, A Khôn còn là người tâm cơ như vậy, khi dễ Cường Tử xong còn khi dễ em."

"Cường Tử là ai?" Hàn Nại nhướng mày, gọi đủ thân mật. Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm Hàn Nại một lúc, nở nụ cười: "Không phải chị lại đi ghen?"

"Lại?" Cách dùng từ của Nặc Nhất Nhất khiến Hàn Nại rất khó chịu, Nặc cảnh quan nhìn dáng vẻ không được tự nhiên này của nàng liền nở nụ cười, cô ngồi vào bên cạnh Hàn Nại, ôm lấy nàng.

Rơi vào ôm ấp ấm áp thơm mát, hờn dỗi của Hàn Nại tán đi một phần, nhưng vẫn không vui. Nặc Nhất Nhất ôm nàng cọ cọ, làm nũng nói: "Ai nha, đây không phải đều là bạn thân sao? Hắn nhờ em em không thể không giúp." .

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

"Bạn thân của em cũng thật nhiều." Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng dáng vẻ hờn dỗi trong lòng rung động, nhịn không được hôn một cái lên môi nàng: "Làm gì có, nhân khí đang thịnh thôi."

Nặc cảnh quan bắt đầu đùa giỡn, Hàn Nại xụ mặt nhìn cô.

Nặc Nhất Nhất: "......"

"Cái này.... Từ góc độ của công việc cùng bạn bè mà nói, em cũng phải giúp hắn một chút." Nặc Nhất Nhất biết nữ nhân này nghiêm túc, nên lấy tinh thần giải thích: "Nói như thế nào thì Ma Huy cũng là khu vực của em, em có nghĩa vụ giúp hắn, đây là yêu cầu của sở. Thường ngày công việc ở cảnh khu, Vương Cường cũng giúp em không ít, đây đều là giúp đỡ lẫn nhau, Đảng giáo dục chúng ta phải yêu tổ quốc, yêu nhân dân, yêu đồng nghiệp."

Nhìn Hàn Nại không có phản ứng, Nặc cảnh quan đổi ngữ điệu: "Ai u, chị cũng biết em, em không phải là không tiện cự tuyệt sao?"

"Hắn thích em?"

Hàn Nại chỉ chỉ Vương Cường trong hình, khuôn mặt Nặc cảnh quan nổi hắc tuyến: "Chỗ nào a, em thế nào nhìn thấy hắn cũng không thích em. Em thấy nếu không phải có quan hệ giữa em cùng Bạch Ngọc, chị cũng sẽ hiểu lầm hai người bọn em."

Lẽ ra Hàn Nại có chút nguôi giận, vừa nghe cái này hừ lạnh một tiếng. Nặc Nhất Nhất nhìn sắc mặt của nàng, bật người có ý thức cảnh giác: "Làm sao vậy? em lại cùng cô ấy cãi nhau rồi?"

"Không có."

"Vậy em rốt cuộc làm sao vậy?" Nặc Nhất Nhất ôm chặt hơn, dùng sức cọ cọ Hàn Nại, Hàn Nại bị cô làm như vậy, mặt cũng không cứng nổi nữa, thở dài: "Sau này chuyện của người khác thì đừng nên xen vào nữa."

"Có ý gì?"

Nặc Nhất Nhất có chút mơ hồ, cô giúp Vương Cường là giúp sai sao?

Hàn Nại suy nghĩ một chút nói: "A Khôn người này, tương đối không biết biểu đạt tình cảm, hắn rất ít cười với người khác."

"Sau đó thì sao?" Điểm ấy Nặc Nhất Nhất phát hiện tựa hồ nhận thức lâu như vậy tới nay A Khôn cũng chưa từng cười với cô, đương nhiên, ngoài trừ loại cười đến đặc biệt lúng túng.

Hàn Nại nhéo mũi Nặc Nhất Nhất một cái: "Hắn đối với Vương Cường không phải cừu hận cũng không phải làm khó, hắn là đang nhìn Vương Cường mà cười. Hắn cười cũng không giống người bình thường."

......

Nặc cảnh quan hít sâu một hơi, cái này cô đã hiểu Hàn Nại nói một vòng lớn rốt cuộc là ý gì. Cô suy nghĩ một chút dến dáng vẻ sợ hãi của Vương Cường, suy nghĩ lại một chút A Khôn nhìn cô dáng vẻ quẫn bách, nhất thời nhịn không được bật cười: "Ai nha, A Khôn thật đáng yêu, tính tình này có chút giống chị."

"Giống tôi?" Hàn Nại nhíu mày, chỉ chỉ ảnh chụp trên bàn: "Em biết cái này là ở đâu có?"

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại nói rõ ràng như vậy, cô quả thực muốn giơ giơ ngón tay cái lên: "Với chị thực sự là quá giống."

"Mặc kệ em."

Hàn Nại liếc mắt muốn thoát ly cái ôm của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất lại không buông tay, như cũ ôm nàng cười. Hàn Nại kỳ quái nhìn cô, Nặc Nhất Nhất liếm môi hỏi: "Thân ái, chị phát giận không chỉ là bởi vì ảnh chụp này đi?"

Hai người chung sống lâu như vậy, Nặc Nhất Nhất đã dần quen cách thức biểu đạt bất thiện của Hàn Nại, đôi khi thậm chí Nặc cảnh quan sẽ cảm thấy may mắn, cô cảm giác mình cùng Hàn Nại quả thực chính là trời sinh một đôi. Một người trời sinh giỏi về quan sát người khác, nhạy cảm có thể nắm bắt rất nhiều tâm tình, người còn lại trời sinh không biết biểu đạt, tình cảm lớn hơn nữa cũng sẽ giấu ở trong lòng không nói ra, nếu như người bình thường sẽ nóng lòng muốn chết, nhưng ở chung lâu Nặc cảnh quan cùng Hàn tổng cũng có hình thức ở chung khó nắm bắt nhưng lại dị thường ăn ý, thậm chí Lưu Bạch Ngọc còn từng vui đùa mà nói nhìn hai nàng ở chung một chỗ, có chút giống như kẻ câm kẻ điếc, hai người chỉ dùng ánh mắt trao đổi là đủ rồi.

"Đêm nay tôi đã đến đón em."

Hàn Nại cũng không muốn giấu diếm nữa, quả thực, trong lòng nàng không thoải mái, nhất là Lưu Bạch Ngọc quang minh chính đại ngay trước mặt nàng không coi ai vào đâu đem Nặc Nhất Nhất ôm đi, đây coi là cái gì?

"Hắc, em biết rồi." Nặc cảnh quan cuối cùng cũng hiểu rõ, cô hôn lên má Hàn Nại: "Chị thấy Bạch Bạch ôm em? Ai nha, em cũng không phải không biết tính tình của chị ta, một ngày không động tay động chân cả người khó chịu."

.....

Hàn Nại trầm mặc một hồi, nàng rất muốn biết Lưu Bạch Ngọc có biết sự đánh giá của Nặc Nhất Nhất đối với nàng hay không.

Nặc Nhất Nhất ôm Hàn Nại nhếch miệng cười: "Kỳ thực hôm nay tôi cũng chỉ muốn đến khai sáng cho cô ấy, nếu khúc mắc đã giải, cũng đừng cùng Mẫn Văn giận dỗi nữa, hai người mau chóng hòa hợp."

"Nói thật đơn giản." Hàn Nại Nặc cảnh quan Nặc cảnh quan: "Chuyện lớn như vậy, lại đã trải qua lâu như vậy, làm sao có thể nói hóa giải liền hóa giải? chính là Bạch Ngọc, nếu là người bình thường, nhiều năm như vậy đã sớm bỏ qua."

"Nha, khó có được a, chị cư nhiên nói thay Bạch Bạch." Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn Hàn Nại, Hàn Nại khinh bỉ nhìn cô: "Em nghĩ rằng tôi là em? Tôi đây là nói lý không nói người."

Nặc Nhất Nhất nghe xong lời nói của Hàn Nại, gật đầu, thở dài: "Chỉ là chị không cảm thấy Mẫn Văn có điểm không đúng sao? Hôm nay lúc uống rượu Bạch Bạch nói với em, chị ấy tựa hồ phát hiện Mẫn Văn đang lén uống thuốc an thần, hơn nữa liều lượng tựa hồ không nhỏ."

"Ân."

Hàn Nại gật đầu, cũng không kinh ngạc, vừa nhìn nàng như vậy Nặc cảnh quan bật người nhíu mày: "Chị lại đã biết? Thế nào cái gì cũng chạy không khỏi ánh mắt của chị?"

"Em biết là tốt rồi." Hàn Nại híp mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: "Sau này đừng nghĩ có việc gì giấu diếm tôi."

".... Người ta nào dám giấu diếm chị a, người ta thích chị còn không kịp."

Nặc cảnh quan lại bắt đầu nói lời đường mật, Hàn Nại ăn không tiêu dáng vẻ này: "Tôi cũng không phải có ý định điều tra cô ấy, chỉ là trước đây lúc điều tra, phát hiện cô ấy âm thầm khám bác sĩ tâm lý."

"Bác sĩ tâm lý?" Nặc Nhất Nhất kinh ngạc: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Hàn Nại thở dài: "Chúng ta là người ngoài, nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là mặt ngoài. Em cùng Bạch Ngọc gần gũi, cảm thụ cũng chỉ là thống khổ của cô ấy. Nhưng với Mẫn Văn đồng thời gánh vác tình yêu cùng gia đình, bất đồng là cô ấy không có bạn, người yêu và người thân lại đồng thời không tín nhiệm cô ấy, còn có một cái vị hôn phu sắc bén, dưới áp lực lâu dài như vậy, nội tâm này không phải một đôi lời có thể hình dung."

"Cũng may chúng ta đều không phải là người như thế." Nặc cảnh quan có chút nghĩ mà sợ, cô nhìn Hàn Nại: "Sau này chúng ta nên trao đổi nhiều hơn, có chuyện không vui cũng đừng giấu trong lòng, nói với em."

"Trao đổi? Trao đổi như thế nào?" Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan vừa nghe nở nụ cười, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của Hàn Nại, hướng nàng chớp chớp mắt: "Thân ái, em nghe nói một lần hoan ái hoàn mỹ hữu hiệu hơn cả một trăm lần trao đổi, chúng ta có nên thể trao đổi một chút không?"