Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 44



"Nếu mọi chuyện đã giải quyết rồi, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?"

Nặc cảnh quan đánh giá sắc mặt của Lưu Bạch Ngọc, nữ nhân luôn là động vật cảm tính, tuy rằng nàng lúc này còn hung thần ác sát, nhưng tâm tình rõ ràng chuyển biến tốt rất nhiều, thậm chí mặt mày có một loại một tia vui sướng cùng hưng phấn sau tai nạn.

"Nhìn tôi làm gì?" Lưu Bạch Ngọc trắng mắt nhìn Nặc cảnh quan: "Ăn! Còn có thể làm gì? Chẳng lẽ là lên giường?"

Nặc cảnh quan bất đắc dĩ lắc đầu: ".... Bạch Bạch, không phải tôi nói chị, chị thật sự là càng ngày càng thô lỗ."

"Thô lỗ?" Lưu Bạch Ngọc cười nhạt: "Tôi trước đây chính là quá nhẫn nhục chịu đựng mới có thể dung túng cô ấy đến như vậy." Vừa nghĩ tới Mẫn Văn giấu diếm nàng lâu như vậy, hai người giằng co lâu như vậy, cơn giận này Lưu Bạch Ngọc không nuốt trôi, bình thường lúc không cho Mẫn Văn nói chuyện nàng liền nói mãi không ngừng, lúc cần nàng nói chuyện nàng lại không chịu nói, nàng ấy thật không sợ đánh mất nàng?

"Không có việc gì, không có việc gì, tiểu thụ đều như vậy." Nặc cảnh quan một bên thêm thịt một bên châm chọc, cô không nỡ đổi cái chén khác, còn đang dùng cái chén Hàn Nại đã dùng qua, vẻ mặt ngọt ngào.

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn cô, khinh bỉ nói: "Con mắt nào của em nhìn ra tỷ tỷ là thụ?"

Nặc cảnh quan ăn cũng không ngẩng đầu lên: "Từ vóc người của chị, nhất là bộ ngực rất tròn, tuyệt đối là đã trải qua xoa nắn rồi."

"..... Nặc Nhất Nhất, tại sao em không đi chết đi."

"Khó mà làm được, tôi phải hảo hảo sống, sống lâu trăm tuổi cùng Hàn Nại nhà tôi, trước đây chị ấy đã khổ, con đường sau này, tôi phải cùng chị ấy đi hết."

"Thật sự muốn như vậy?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm khuôn mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan ngẩng đầu nhìn nàng: "Chị có ý gì? Chị không phát hiện bây giờ em từ trên xuống dưới đều hiện lên hai chữ "chung tình" sao?"

Lưu Bạch Ngọc mỉm cười: "Chung tình thì không phát hiện, nhưng dâm đãng lại viết ở trên mặt."

Nặc cảnh quan nghiến răng: "Vừa nhìn chị đã biết chị ổn rồi, còn có tâm tình nói đùa."

Lưu Bạch Ngọc cầm rượu lên uống một ngụm, nhướng mày: "Được rồi? Cô ấy dày vò tôi lâu như vậy, làm sao tốt nhanh như vậy được?"

Nặc cảnh quan rụt cổ lại, ai, đây gọi là cái gì a? Cái này gọi là tự tạo nghiệt không thể sống, mấy ngày này cô đã chứng kiến thống khổ của Lưu Bạch Ngọc, khiến đáy lòng cô cũng rất bất mãn Mẫn Văn, ngươi không có việc gì đi lừa gạt nàng làm gì? Chưa nói làm sao biết đối phương sẽ không tin?

"Bạch Bạch, tôi xem vị kia nhà em thật để ý chị."

Nặc cảnh quan nịnh nọt hướng Lưu Bạch Ngọc cười, Lưu Bạch Ngọc làm sao sẽ đoán không được chút tâm tư của cô: "A, quan tâm thế nào?"

Nặc cảnh quan lại nói tiếp cũng có chút chua: "Còn không quan tâm sao? Điều tra lâu như vậy, cứ như một nữ đặc vụ a."

Lưu Bạch Ngọc nghe xong buồn cười: "Được rồi, đừng nói với tôi những chuyện này, nhìn em trong khoảng thời gian này hầu hạ tôi cũng rất tận tâm tận lực, hôm nay cho phép em, muốn hỏi nói cái gì, nói mau."

"Hoàng thái hậu anh minh, tôi chính là muốn hỏi chị một chút, vị kia nhà em lúc còn trẻ là như thế nào a?"

"Lúc còn trẻ?"

Lưu Bạch Ngọc phất phất ngón tay: "Em nghìn vạn lần đừng nói như vậy, tuổi tác đối với nữ nhân vĩnh viễn là một đề tài cấm kỵ, nhất là lão nữ nhân ăn tiểu thịt tươi của em."

Nặc cảnh quan vừa nghe liền không vui: "Nói thế nào? Thế nào thành lão nữ nhân rồi?"

Lưu Bạch Ngọc trừng mắt: "Em có phải đang cầu xin người khác hay không?"

Nặc cảnh quan liền vội vàng gật đầu cúi người: "Đại nhân mời nói."

Giải quyết xong tảng đá đè ép lâu nay ở trong lòng, Lưu Bạch Ngọc có một loại sinh lòng sung sướng, hiện tại đừng nói là kể cho Nặc Nhất Nhất những chuyện trước kia, phỏng chừng nhảy một đoạn thoát y vũ nóng bỏng cũng không có vấn đề gì.

"Hàn Nại người này, từ nhỏ đã tương đối khó chịu. Biết khó chịu là như thế nào không?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu, kỳ thực cô hiện tại nhìn Hàn Nại cũng có chút loại cảm giác này.

Lưu Bạch Ngọc: "Lúc nhỏ chúng ta đều không phải là rất thích cô ấy."

Nặc Nhất Nhất giật mình: "Vì sao?"

Mấy người chúng ta: "Trẻ con nào có ai không ham chơi, đừng xem là bé gái, nhưng mấy người chúng ta đều rất biết quậy phá. Mỗi ngày đều khiến ba mẹ tìm không ra bóng dáng. Hàn Nại cũng theo sau mông bọn tôi chơi với nhau, trước tiên là nói về bắn bi đi, lúc nhỏ tôi và Mẫn Văn rất thích chơ trò đó, cô ấy nói bọn tôi quá giống nam nhi, chơi những trò tục khí. Tục khí?"

Dường như nghĩ đến chuyện lúc đó, trên mặt Lưu Bạch Ngọc có nụ cười: "Cô ấy lúc đó chỉ lớn bằng con mèo máy, biết cái gì là tục khí sao? Bất quá như đã nói qua, có lẽ là giáo dục của Hàn gia so với chúng tôi đều quý tộc hơn, cho nên cô ấy rất ít tiếp xúc những thứ đó. Tôi và Mẫn Văn không phản ứng trước sự cao cao tại thượng của cô ta, ai biết Hàn Nại xem bọn tôi chơi một hồi, cư nhiên mượn tôi một hòn bi rồi chơi cùng bọn tôi."

"Sau đó thì sao?" Nặc cảnh quan nghe được mùi ngon, dường như có thể thấy dáng vẻ cao ngạo lại không được tự nhiên của Hàn Nại lúc nhỏ.

Lưu Bạch Ngọc nhún vai: "Chơi thì chơi, cô ấy vẫn là lần đầu tiên chơi trò này. Tôi và Mẫn Văn chưa từng để ở trong lòng. Ai biết, về sau sự tình tựa như không hề phát triển theo hướng tốt..."

Lưu Bạch Ngọc cười lắc đầu: "Hàn Nại a, cô ấy thắng hết bi của bọn tôi trong một năm tích góp, lẽ ra tôi và Mẫn Văn thua rất uất ức rồi, nhưng trước khi cô ấy đi còn cất tràn đầy hai túi lớn nhìn bọn tôi thở dài, lắc đầu nói "thật ngại quá". Em có thể tưởng tượng được lúc đó tôi cùng Mẫn Văn có bao nhiêu phẫn nộ không?"

Nặc Nhất Nhất cười an ủi, Lưu Bạch Ngọc nói đến hài lòng: "Chuyện này cũng không đáng gì, để cho bọn tôi phiền lòng chính là rõ ràng tất cả mọi người chơi cùng nhau, có một lần cuối kỳ tôi và Mẫn Văn bị lão sư đánh sưng đỏ, còn cô ấy chính là loại người đeo băng đỏ cầm phần thưởng."

"Ha ha." Nặc Nhất Nhất cũng không nhịn được nữa, không ngờ Hàn Nại nhà cô từ nhỏ đã phúc hắc như vậy.

"Được rồi, nói cũng đã nói rồi." Trên mặt Lưu Bạch Ngọc còn mang theo cười: "Em mau hầu hạ tôi dọn dẹp trong nhà, tỷ tỷ muốn ngủ bù, ai u, gần đây chơi đùa tôi, giấc ngủ dưỡng nhan sắc củng ngủ không ngon, quả thực già đi mười tuổi."

Nặc Nhất Nhất: "......."

* * * * *

Tốc độ của Mẫn Văn so với mọi người tưởng tượng còn nhanh hơn.

Thoát ly gia tộc, trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ khi nào làm xong rồi nàng mới có một loại hoàn toàn giải thoát.

Trong hỗn loạn nàng đã thu dọn xong, ba nàng nổi trận lôi đình là chuyện trong dự liệu, mẹ cũng không xé rách mặt cùng ba nàng, ở nhà đã có địa vị, tuy rằng nàng như trước không dám nói chuyện thay Mẫn Văn, nhưng ít ra ba nàng cũng không dám làm gì nữa.

Đây là nàng muốn, không phải sao?

Cuối cùng cũng Mẫn Văn có chuẩn bị trước, trong tay còn có hơn mười vạn gởi ngân hàng, nhưng đối với một người ngay cả nhà cũng không có như nàng mà nói, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cảm giác được sự quan trọng của tiền.

Tốt xấu gì cũng có nghề nghiệp ổn định, Mẫn Văn cũng không đến mức đáng thương ở nhà trọ giá rẻ, phòng nhỏ hơn 50m2, tuy rằng không bằng trước kia nhưng trong lòng lại thông suốt trước nay chưa từng có.

Mẫn Văn cũng không vội đi tìm Lưu Bạch Ngọc, qua nhiều năm như vậy tuy rằng đã trải qua rất nhiều khúc chiết cùng nhấp nhô, nhưng cùng nhau đi tới, tự tôn cùng cao ngạo của nàng vẫn không thể vứt bỏ, rất nhiều chuyện cần tự mình học tập một chút, nàng muốn độc lập, sau khi hoàn toàn độc lập, sẽ vì Lưu Bạch Ngọc tạo dựng một khoảng trời hoàn toàn mới.

Nấu cơm, giặt quần áo.....

Những chuyện hằng ngày người làm trong nhà làm rất dễ dàng, nhưng đối với Mẫn Văn thì quả thật là muốn lấy mạng nàng, nhưng chỉ cần có lòng tin, hết thảy đều có thể làm được.

Khó được một ngày nghỉ, khí trời đang rất tốt, Mẫn Văn ôm một thau quần áo ngồi gặt.

Phòng thuê đúng lúc ở tầng một, tuy rằng tầng một có hơi ồn ào, cũng không phải lựa chọn của rất nhiều người, nhưng Mẫn Văn thích cảm giác ra ngoài là có thể nhìn thấy ánh mặt trời này, nàng bây giờ cần chính là năng lượng cùng hy vọng đối với tương lai, cho nên, chỉ cần có thời gian nàng liền ra phơi nắng.

Quần áo mặc trên người đã không còn là hàng hiệu hơn cả vạn trước đây nữa, ngay cả máu tóc đã từng nhuộm thành màu cà phê cũng khôi phục màu đen, Mẫn Văn mặc một thân quần áo đơn giản ở nhà, tóc dài buộc sau đầu, nàng chà xát quần áo, có một loại cảm giác như làm lại một cuộc đời mới.

Bác gái sát vách cũng ra giặt quần áo, nàng rất thích Mẫn Văn, cô gái này lớn lên văn văn tĩnh tĩnh. Có một loại cảm giác lãnh diễm, nhưng nói chuyện cũng rất lễ độ.

"Lại giặt quần áo?"

Bác gái cười nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn hướng nàng lễ phép mỉm cười, cũng không nhiều lời.

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hoa ngâm lâu trong bể, Mẫn Văn không còn bá đạo thẳng thắn như trước đây, tính tình dần dần lắng dịu tựa như vẻ ngoài của nàng, thậm chí ngay cả nói cũng không nhiều nữa.

Bác gái lơ đểnh, nàng chính là thích những cô gái hay cô nương: "Cô gái, cô ở làm việc ở đâu a?"

Mẫn Văn mỉm cười: "Bệnh viện."

Nàng không thể nói là cục công an, một nửa người bình thường sau khi nghe vậy sẽ quấn quít lấy nàng hỏi một ít chuyện lý thú trong công việc, một mặt khác là sợ sau khi bản thân thăm hỏi sẽ dính dáng phiền toái không cần thiết, mặc dù bác gái cũng không có ác ý nhưng bị quấy nhiễu lâu, Mẫn Văn cũng học được thu liễm.

"Bệnh viện a? Khoa nào, cô bao nhiêu tuổi?"

Trong mắt bác gái lóe ánh sáng hồng nương, Mẫn Văn nhìn nàng mím môi: "Tôi có người yêu rồi."

"Nga nga." Bác gái hít một mũi tro bụi, lại bị Mẫn Văn dáng vẻ đứng đắn khiến cho có chút xấu hổ, nàng bưng bồn đi, trước khi đi, nàng còn nhìn Mẫn Văn một cái. Cô gái này thật không tệ, ai cưới được người đó có phúc khí, con gái bây giờ có mấy người thái độ kiên định như vậy, bình thường nghe giới thiệu đối tượng phần nhiều là sẽ nghe một chút về điều kiện của đối phương mới lên tiếng, còn nàng rất kiên định, cự tuyệt dứt khoát.

Mẫn Văn tiếp tục giặt quần áo, trước đây toàn bộ là giặt bằng máy giặt, hiện tại giặt tay, nàng mới cảm giác được chuyện này không dễ dàng.

Xuyên qua ánh nắng, gương mặt trắng nõn đến trong suốt của nàng phủ thêm một tầng ánh sáng, tóc dài phủ trên trán, che mờ ánh mắt, hai vai dùng sức.

Giằng co khoảng mười phút, nàng cảm giác ánh nắng trên đầu tựa hồ tựa hồ bị che mất, Mẫn Văn cũng không chú ý, tiếp tục cúi đầu giặt quần áo, mắt thấy một chiếc váy trắng sắp giặt xong, đột nhiên, trong chậu quần áo rơi xuống một chút tàn thuốc, rõ ràng hiện lên trên váy trắng.

Thân thể Mẫn Văn cứng đờ, động tác trên tay dừng lại, cả người đông cứng tại chỗ.

Tàn thuốc chỉ là bắt đầu, tuy rằng Mẫn Văn vẫn cúi đầu, nhưng đối với gương mặt người kia tựa hồ cũng không hề bỏ qua, ngay sau đó, chậu quần áo bị một đôi giày cao gót một cước đá văng, nước trong chậu vẩy đầy đất, quần áo vừa giặt xong toàn bộ đều dính bùn đất, chật vật đến cực điểm.

Những dù như vậy, Mẫn Văn vẫn duy trì tư thế cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, giày cùng quần đều ướt, nhưng nàng ngay cả dũng khí động một cái cũng không có.