Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 34



Không khí tĩnh mịch đọng lại, Lưu Bạch Ngọc tựa hồ có thể nghe được nội tâm rít gào tức giận.

Là ai nói rất hay, làm bạn bè cả đời?

Là ai nói sau này cùng nhau trải qua?

Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan, nhĩ hảo, em giỏi!

Bầu không khí lẽ ra vô cùng căng thẳng giữa hai người bị Nặc cảnh quan làm như vậy liền dịu xuống, Hoàng Phượng thiếu chút nữa bật cười: "Các người quan hệ không phải rất tốt sao?"

Lưu Bạch Ngọc đẩy ra Hoàng Phượng, phiền táo nhìn nàng: "Cho dù tốt cũng không sánh bằng phân lượng của Hàn Nại trong lòng em ấy." Lời thật lòng như vậy nếu như tính toán đúng hạn đúng lúc Nặc Nhất Nhất cùng với Hàn Nại bên nhau chưa bao lâu, hiện tại liền chọn lựa như vậy rồi, giả sử thời gian lâu dài Nặc cảnh quan nhất định sẽ một cước đá văng tình bạn, không chút do dự lựa chọn tình yêu.

Hoàng Phượng trái lại tâm tình rất tốt: "Tôi xem Nhất Nhất tính tình này rất tốt, có thể làm kỵ sĩ của Tiểu Nại."

"Kỵ sĩ?" Lưu Bạch Ngọc cười nhạt, Hoàng Phượng nhún vai: "Kỵ sĩ không nhất định cần phải cưỡi bạch mã hoặc hắc mã a, cùng với em ấy cuộc sống của Tiểu Nại nhất định rực rỡ nhiều màu, cô không nên chua như vậy có được hay không?"

"Hừ, Nói xong rồi? Nói xong rồi thì cô mau đi đi." Lưu Bạch Ngọc bắt đầu đuổi người, Hoàng Phượng thở dài, nhìn ánh mắt của nàng: "Lời của tôi mới vừa rồi, cô có thể nghe vài câu hay không?"

"Cô là đang giáo dục tôi?" Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, tính tình của nàng Hoàng Phượng hiểu rõ, Hoàng Phượng trầm mặc chốc lát xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, nàng nhẹ giọng nói: "Tôi nói rồi, sẽ không thay đổi, một năm, tôi sẽ cho cô thời gian một năm, nếu như cô nghĩ thông suốt thì đến tìm tôi."

Cửa bị nặng nề đóng lại, Lưu Bạch Ngọc hít sâu một hơi, tựa vào bức tường.

Tháng sau? Mẫn Văn, cô thật sự muốn kết hôn sao?

* * * * * *

Sau khi ở cùng Hàn Nại, Nặc cảnh quan lần đầu tiên bởi vì không cần đến sở mà cảm thấy mừng rỡ.

Cô đi siêu thị bao lớn bao nhỏ mua một đống thực phẩm nhồi vào tủ lạnh, sau đó lại đi xe điện đến Ma Huy coi chừng Hàn Nại, muốn chờ nàng tan tầm.

Đón người yêu tan tầm là cảm giác gì?

Nặc cảnh quan chỉ nghĩ đến thôi đã hạnh phúc không thôi, cô biết Hàn Nại mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, cô có thể làm tài xế a, tuy rằng kỹ thuật lái xe không được tốt lắm nhưng chỉ cần hai người cùng một chỗ, lái chậm chậm cũng là một loại hưởng thụ.

Đáng tiếc là Nặc cảnh quan đợi một tiếng đồng hồ thì nhận được điện thoại của Hàn Nại, báo cho cô biết buổi tối còn có một buổi tiệc.

Tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng Nặc cảnh quan vẫn đồng ý, cô không nói cho Hàn Nại biết kỳ thực cô đã làm xong cơm nước, dù sao thì công việc cũng quan trọng hơn, tư tình nhi nữ vẫn nên để sang một bên, cô biết Hàn Nại vì Ma Huy bỏ ra rất nhiều, cũng không thể mới vừa thăng chức làm bạn gái thì cứ như vậy muốn làm gì thì làm không hiểu chuyện, không phải sao?

Vì vậy Nặc cảnh quan hiểu chuyện qua loa ăn cơm xong liền chờ ở nhà, mãi cho đến chín giờ tối, xa xa một luồn ánh sáng của đèn xe chiếu đến, Nặc cảnh quan vội vàng tìm một chỗ có cây cối núp vào, dù sao quan hệ của cô và Hàn Nại không thể công khai, mà Ma Huy rất nhiều người đều biết cô, để cho người khác thấy thì không hay.

Tiễn Hàn Nại trở về là một nam nhân tướng mạo anh tuấn, hắn một thân tây trang thoạt nhìn rất có tinh thần, Hàn Nại chắc là đã uống rượu, nàng không ngừng dùng tay phải đỡ trán, cười nói gì đó với nam nhân kia. Nam nhân kia vừa nhìn đã biết là có hứng thú với Hàn Nại, mắt cũng không chớp. Tuy rằng Hàn Nại vẫn duy trì một khoảng cách nhưng Nặc cảnh quan vẫn bị một màn trước mắt kích thích.

Cô tựa hồ quên mất Hàn Nại ngoại trừ bạn gái của cô. Còn có một thân phận khác, mà thân phận này cộng thêm mị lực của nàng càng làm cho nàng có vô cùng vô tận người theo đuổi.

Nặc cảnh quan vỗn dĩ đã bị chờ đợi dằn vặt hầu như không còn hưng phấn trong nháy mắt biến thành chua xót, Nặc cảnh quan mím môi, chậm rãi đi vào nhà,

Lại đợi khoảng năm phút, cửa bị đẩy ra, sau khi Hàn Nại vào nhà liền đi vào phòng khách xem thử, không nhìn thấy Nặc cảnh quan, nhịn không được nhíu mày. Đi đâu rồi? Nàng cố ý mua đồ ăn vặt cô thích ăn nhất.

Thay xong giày, rửa tay một cái, Hàn Nại đi vào phòng ngủ chính, như cũ không phát hiện người đâu, nàng tại chỗ suy nghĩ một chút, đi đến phòng ngủ cho khách, đẩy cửa ra.

Quả nhiên trong phòng Nặc Nhất Nhất đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài

"Hôm nay thế nào không xem ti vi?"

Hàn Nại tìm được người liền thở phào nhẹ nhõm, Nặc Nhất Nhất không quay đầu lại, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng thấp.

"Làm sao vậy, không phải nói muốn đi tìm Bạch Ngọc sao, chơi không vui sao?"

Hàn Nại đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất xoay người nhìn nàng: "Uống rượu?"

"Có xã giao, uống một chút." Hàn Nại gật đầu, Nặc Nhất Nhất biểu tình nhàn nhạt: "Tắm đi."

Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, Hàn Nại phát hiện Nặc Nhất Nhất khác thường, mím môi nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất nửa ngày, không nói chuyện, đi vào phòng tắm.

Nhìn Hàn Nại ra khỏi phòng, Nặc Nhất Nhất hít một hơi thật sâu, là cô vô lý gây sự không phải sao? Nếu đã lựa chọn chấp nhận Hàn Nại, thì phải chấp nhận toàn bộ của nàng, nàng cũng không phải nữ nhân bình thường, có thể cùng cô suốt ngày dính cùng một chỗ sao, nàng có thế giới của mình, có bạn bè của mình, tuy rằng cô không giao thiệp với họ, nhưng cũng không thể xen vào.

Nặc Nhất Nhất nhìn sao trên bầu trời, trong khoảng thời gian này cô tựa hồ bị tình yêu mê muội đầu óc, đánh mất bản thân.

Hàn Nại rất nhanh đã tắm rửa xong, nàng mở cửa phòng ngủ, nhìn Nặc Nhất Nhất: "Đến đây sấy tóc cho tôi." Nói xong, nàng xoay người lên lầu.

Nặc Nhất Nhất bĩu môi, cầm máy sấy đi theo.

"Ong ong" tiếng máy sấy tóc vang lên, xúc cảm trên tay ẩm ướt trơn mượt, hô hấp nơi chóp mũi chính là lãnh hương quen thuộc, nhất thời phiền não của Nặc Nhất Nhất rút đi, cô chuyên tâm thổi tóc. Hàn Nại trầm mặc chốc lát, hỏi: "Tức giận?"

"Không có."

Nặc Nhất Nhất cúi đầu tiếp tục sấy tóc Hàn Nại khẽ cong khóe môi: "Còn nói không tức giận? Em xem miệng em kìa đều có thể treo thịt heo rồi, em rất không biết che giấu, có tâm sự gì đều viết lên trên mặt."

Nặc Nhất Nhất không lên tiếng, chờ tóc khô, cô xoay người muốn vào phòng, Hàn Nại lại vươn tay kéo cánh tay cô lại: "Tôi mua thức ăn vặt em thích ăn nhất, ở trên bàn."

"Xã giao bận rộn như vậy còn nhớ đến em?"

"Ha ha, còn nói không cáu kỉnh, được rồi, đừng nóng giận, ân? Lần sau tôi sẽ cố gắng về sớm một chút."

Giọng ôn hòa như vậy đối với Hàn Nại mà nói đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, Nặc cảnh quan làm sao sẽ cảm giác không được, cô hít mũi một cái, quay đầu ôm lấy Hàn Nại.

"Em nhìn thấy rồi."

"Thấy cái gì?"

Hàn Nại mặc cho Nặc Nhất Nhất ôm nàng, ôn nhu hỏi, Nặc Nhất Nhất hừ một tiếng: "Một đại soái ca đưa chị về."

"A" Hàn Nại mỉm cười, nàng biết Nặc cảnh quan ghen tuông, nhưng không ngờ lại đến cấp bậc cả lu dấm chua rồi.

"Hắn là ai vậy a? Nhân mô nhân dạng."

Nặc Nhất Nhất không mở miệng cũng đỡ, vừa mở miệng chính là khắp bầu trời ghen tuông, Hàn Nại nhịn cười: "Cảm thấy được thì tôi giới thiệu cho em?"

"Ách, em đây một lòng toàn bộ đều đặt trên người chị, căn bản chướng mắt những người khác."

Tình thoại của Nặc cảnh quan lại bắt đầu, khuôn mặt Hàn Nại nóng lên, không nói chuyện.

Nặc Nhất Nhất tiếp tục quấn quít lấy nàng, nhỏ giọng oán giận: "Hơn nữa người ta thật sự rất yêu chị nga, muốn thời thời khắc khắc nhìn chị, nghĩ đến chị liền đặc biệt hài lòng, em nói đều là lời thật lòng a, không tin chị nghe nhịp tim của em đi, thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra ngoài."

Nói xong, Nặc Nhất Nhất da mặt dày dán ngực mình vào lỗ tai Hàn Nại, Hàn Nại đỏ mặt tránh ra, tức giận liếc xéo cô.

"Em phát hiện một vấn đề."

Nặc Nhất Nhất giống như phát hiện châu lục mới mà nhìn Hàn Nại, Hàn Nại lôi kéo tay cô, dẫn đạo cô ngồi trên ghế sô pha, sợ cô lại hồ đồ.

"Cái gì?"

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại cười xấu xa: "Chị có phát hiện không, chỉ cần em vừa nói một chút lời buồn nôn, chị liền không lên tiếng."

Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: "Em cũng biết mình buồn nôn?"

"Lời này không nói với chị thì nói với ai đây." Nặc Nhất Nhất nũng nịu đem đầu chôn trong lòng Hàn Nại, dùng sức cọ cọ: "Người ta hôm nay cố ý muốn đón chị tan tầm, còn làm cơm tối, nhưng chị thì hay rồi, cùng một soái ca trễ như vậy mới về, chị nói em có thể dễ chịu sao?"

Tay của Hàn Nại dời đến trên mặt Nặc Nhất Nhất, vuốt ve: "Lại bắt đầu nói bậy rồi? Hắn bất quá là đối tác làm ăn bình thường thôi."

"Ách, người mù cũng có thể nhìn ra hắn thích chị."

"Dấm chua này của em có phải đã ăn quá nhiều rồi không?"

Hàn Nại buồn cười xoa nắn khuôn mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất trái lại rất hưởng thụ, hai người dính nhau một hồi, cô từ trong lòng Hàn Nại đứng lên, hai mắt trong suốt nhìn nàng.

"Em muốn làm gì?"

Nặc Nhất Nhất liếm môi: "Chị ngày hôm qua nói chúng ta tiến triển chậm một chút, em nghe lời chị.

"Sau đó thì sao?"

Hàn Nại nhìn ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất có chút hưng phấn: "Vậy có phải hôm nay có thể có chút tiến triển rồi không? Chỉ một chút là được rồi, em cũng không tham lam."

Nhìn Nặc cảnh quan tỏ vẻ quyết tâm không lòng tham, ánh mắt Hàn Nại trở nên nhu hòa, kết thúc một ngày làm việc nàng vốn là mệt mỏi nhưng người trước mắt có thể khiến nàng xuất ra vạn phần nhu tình mà đối đãi, trong lòng liền mềm nhũng.

"Nga? Nặc cảnh quan muốn làm gì?"

Đối mặt ánh mắt cười như không cười của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất cũng không nhịn được nữa, thân thể cô nghiêng về trước, không phụ thâm tình mà hôn lên.

Hai đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt, Nặc Nhất Nhất cảm giác được thân thể Hàn Nại run rẩy, cô dùng một tay ôm lấy lưng nàng, dây dưa trên môi nàng.

Nặc cảnh quan cũng không có kinh nghiệm, nghiêm túc mà nói là nụ hôn đầu tiên, cô chỉ biết là quyến luyến dùng môi ma sát cánh môi Hàn Nại, hưởng thụ cảm giác mềm mại đó.

Nhưng con người đều có bản năng, nhất là loại người thiên chất thông minh như Nặc cảnh quan.

Rất nhanh, đơi thuần dùng môi ma sát không đủ để thỏa mãn nội tâm nóng bỏng của Nặc cảnh quan, tay cô cũng bắt đầu không thành thật mà di chuyển, Hàn Nại dùng hai tay giữ tay cô lại, thân thể lui lại phía sau dán lưng vào số pha.

Cả người Nặc Nhất Nhất đều đè trên người nàng, rốt cuộc, mở khớp hàm, đầu lưỡi dò xét vào trong.

Dây dưa không ngừng, đầu lưỡi đang lúc chơi đùa, Nặc Nhất Nhất có thể rõ ràng cảm giác được chiếc lưỡi nho nhỏ trúc trắc cùng mềm mại kia, cô bằng vào dung tích phổi cường đại, kéo Hàn Nại hôn đủ mười phút, đến cuối cùng vẫn là Hàn Nại không nhịn được, dùng khí lực còn sót lại đẩy Nặc Nhất Nhất ra.

Nặc Nhất Nhất muốn tìm bất mãn nhìn Hàn Nại, trên đôi môi khêu gợi lóe quang mang, ánh mắt cũng giống như con sói nhỏ mà phát quang.

Ngực Hàn Nại không ngừng phập phồng, Nặc Nhất Nhất liếm môi, nhìn nàng cười: "Chị không biết lấy hơi a."

Hàn Nại liếc xéo cô một cái, Nặc Nhất Nhất vui vẻ ôm nàng: "Ai nha, thì ra là loại cảm giác này a, rất ngọt."

Hàn Nại không thể nhịn được nữa nhéo Nặc Nhất Nhất một cái, Nặc Nhất Nhất cười né tránh, cô ôm Hàn Nại cúi đầu ôn nhu hỏi: "Thích không?"

Hàn Nại im lặng nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng thật là không ngờ Nặc cảnh quan thường ngày thoạt nhìn văn nhược yếu đuối ở phương diện này lại cường thế cùng không biết xấu hổ như vậy.

"Thân ái, hai ta cũng đã như vậy rồi, sau này em sẽ không gọi chị là Hàn tổng hoặc Hàn Nại nữa." Nặc Nhất Nhất cười híp mắt dán mặt mình đến gần, Hàn Nại nhướng mày: "Chúng ta thế nào?"

Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ vào môi mình: "Chị hôn người ta rồi."

Hàn Nại: "......"

"Phải chịu trách nhiệm nga."

.......

Nặc cảnh quan hài lòng nhìn Hàn Nại đỏ mặt, suy nghĩ một chút, nói: "Hàn Hàn, Nại Nại? Ai nha, thế nào đều nghe sắc tình như vậy, giống như Hàm Hàm, Nãi Nãi. Không nên không nên, thân ái, không phải em không muốn gọi nga, mà là tên của chị thực sự quá sắc tình."

Hàn Nại nhịn không được nhíu mày nhìn Nặc cảnh quan: "Nặc Nhất Nhất."

"Có!"

Nặc cảnh quan vừa nghe Hàn Nại gọi bật người đáp lại, Hàn Nại nữ vương liếc mắt nhìn cô: "Em biết em bây giờ có bao nhiêu đắc ý không? Bất quá là hôn một cái, người ta không biết còn tưởng rằng em ngủ với tôi rồi!"

Nặc Nhất Nhất: "......"

Đối mặt sự nghiêm túc của Nặc cảnh quan, Hàn Nại rất hài lòng, cuối cùng cũng không cần bị quấy rầy nữa, nàng xoay người cầm chén trà, muốn nghỉ ngơi một chút, Nặc Nhất Nhất giống như một con mèo thiếu tình thương, đẩy cánh tay của Hàn Nại ra, đem đầu mình giấu trong ngực nàng, Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Hàn Nại. Dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn nàng, xấu hổ hỏi: "Vậy chị có muốn ngủ một chút không."