Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 33



Hàn Nại nghe xong lời nói của Nặc Nhất Nhất giật mình, lập tức không nhịn được cười: "Nặc cảnh quan, hôm nay là thời gian em dạy học sao?"

Ánh mắt Hàn tổng có chút quyến rũ, có chút xinh đẹp, trong lúc nhất thời nhìn Nặc cảnh quan khiến cô không còn cốt khí mất hết hồn vía.

Cô mỉm cười tiến lên ôm Hàn Nại, đem đầu chôn trong ngực của nàng làm nũng: "Vậy chị không vui sao?"

Hàn Nại không nói chuyện, dùng tay ôn nhu vuốt tóc Nặc Nhất Nhất. Mặc kệ nói như thế nào, đau khổ nhẫn nại lâu như vậy, người trong lòng lúc này đã ở trong ngực, loại tâm tình vui thích này không có cách nào hình dung, nàng rất may mắn mình có thể bước ra, nhưng cũng rất đau lòng sự kiên trì của Nặc Nhất Nhất, trước khi quay về, nàng không phải chưa từng đặt giả thuyết, nếu như Nặc Nhất Nhất buông tay thì sao? Dù sao nàng cũng không cho cô bất kỳ hứa hẹn gì, lại có tư cách gì yêu cầu ở cô?

"Muốn đặt ra gia quy gì, nói ra nghe một chút?"

Hàn Nại không tự chủ được bắt đầu cưng chìu Nặc cảnh quan, bỏ đi sắc bén trước kia, cả người nhu hòa. Nặc cảnh quan đối với phần này nhu hòa vô cùng hưởng thụ, giống như chó con dùng mặt cọ cọ ngực Hàn Nại: "Điều thứ nhất chính là chỉ cho phép chị đối với em như thế này."

"Như thế nào?" Hàn Nại cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất, tay còn vòng ra sau đùa nghịch mái tóc dài của cô, Nặc Nhất Nhất buồn bực cười một tiếng, biết nàng lại đang áp bách cô, liền không phụ thâm tình cách quần áo hôn một cái lên ngực nàng: "Là như vậy."

"Nhất Nhất...."

Hàn Nại bắt đầu đẩy Nặc Nhất Nhất trong ngực ra, mặt có chút nóng, cả thân thể cũng phát nhiệt. Nặc Nhất Nhất vội vàng dùng hai tay ôm thắt lưng nàng: "Được rồi, em không lộn xộn, chúng ta tiếp tục nói chuyện một lát." Bầu không khí như vậy thật sự tốt, nhất là ôm ấp của Hàn Nại, thơm tho mềm mại, ngay cả khí tức tản ra khi nàng nói chuyện tựa hồ cũng mang theo hương khí, cực kỳ thoải mái.

"Điều thứ hai, sau này chúng ta phải tín nhiệm lẫn nhau, không được hoài nghi, có gút mắc gì thì phải nói ngay."

Đối với gia quy của Nặc cảnh quan, Hàn Nại vẫn là vô cùng tùy ý, nàng gật đầu: "Tiếp theo?" Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu cười xấu xa nhìn nàng, Hàn Nại vừa nhìn ánh mắt này của cô liền biết cô còn chưa nghĩ ra, cười nói: "Em cũng đã đặt ra hai điều rồi, gia quy không thể quá nhiều, ba điều là đủ rồi, cho nên điều thứ ba để tôi nói đi."

Nặc cảnh quan: "......"

Hàn Nại hữu hình hữu dạng nhìn cô: "Điều thứ ba, tiến triển không thể quá nhanh, cân nhắc chừng mực."

Nói xong, Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, cái nhìn kia làm như câu người, lại tựa như cảnh cáo, nói chung nghìn vạn lần nhu tình đều chứa ở bên trong, Nặc Nhất Nhất bĩu môi, không nhanh thì không nhanh, nói cho cùng người thuộc về cô là chuyện sớm hay muộn. Nghĩ vậy, Nặc cảnh quan luôn luôn rộng rãi lại vui vẻ, cô tiếp tục vùi đầu trong lòng Hàn Nại: "Thật tốt."

Hàn Nại ôm Nặc Nhất Nhất, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.

Nặc Nhất Nhất ngửa đầu nhìn nàng, ôn nhu nói: "Có phải mệt mỏi rồi hay không?"

"Ân." Giọng nói mềm nhẹ, mấy ngày nay tinh thần và thân thể tiêu hao nhưng Hàn Nại vẫn mạnh mẽ chống lên tinh thần, mà hôm nay, người trong lòng đã ở đây, mệt mỏi rã rời kéo tới, mí mắt bắt đầu không nghe sai khiến mà díp lại. Nặc Nhất Nhất mỉm cười, đứng dậy, lắc cánh tay, chuẩn bị một lần bế công chúa nữa.

Hàn Nại vừa nhìn động tác này của cô liền biết cô muốn làm gì, nàng cấp tốc đứng dậy, mang dép lê giống như chạy trốn mà vào phòng ngủ.

Lưu lại Nặc cảnh quan một mình đứng tại chỗ lúng túng vẫy cánh tay...

Vẫy cánh tay xong, Nặc Nhất Nhất hoàn toàn khởi động theo vào phòng ngủ, phòng ngủ đặt một chiếc giường lớn, Hàn Nại nhắm mắt nằm trên giường, xem bộ dáng là thật sự mệt mỏi.

Nặc Nhất Nhất cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng Hàn Nại nằm trên một cái giường, cô mỉm cười, đi đến bên kia giường, xốc lên ổ chăn, chui vào

Hàn Nại hẳn là rất mệt mỏi, nàng giương mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: "Đừng làm rộn."

Nặc Nhất Nhất thành thật ôm: "Ân, ngủ đi, em ôm chị."

Tìm kiếm ấm áp là phản ứng nguyên thủy nhất của con người, bị Nặc Nhất Nhất ôm khuôn mặt Hàn Nại giãn ra, giống như vô tình rúc vào trong ngực cô. Trước đây lúc ngủ một mình, nàng có thói quen ôm gối đầu, tìm kiếm cảm giác an toàn, mà hôm nay có Nặc Nhất Nhất bên cạnh, tất cả tựa hồ cũng trở nên khác biệt.

Mà Nặc cảnh quan ôm Hàn Nại lại hưng phấn ngủ không yên, cô đem nữ nhân động lòng người trong lòng mình nhìn một lần lại một lần, Hàn Nại thật sự thuộc về cô sao? Các nàng thật sự bên nhau sao? Đây là thật?

.....

Mãi cho đến sáng hôm sau, Nặc cảnh quan chỉ mơ hồ ngủ một lát, cô thức dậy nhìn Hàn Nại trong lòng đang ngủ say sưa giống như đang có giấc mộng đẹp, thận trọng rời giường đi làm điểm tâm.

Danh tiếng nữ đầu bếp tuyệt đối không phải bịa đặt.

Chờ lúc Hàn tổng rời giường Nặc cảnh quan đã làm đầy một bàn điểm tâm chờ nàng.

"Em có cần khoa trương vậy không?"

Hàn Nại kinh ngạc nhìn các loại điểm tâm trên bàn, Nặc cảnh quan vừa tháo tạp đề vừa cười nói: "Đây còn không phải toàn bộ, chị mau ngồi xuống nếm thử xem thế nào."

Hàn Nại gật đầu, mới vừa tắm rửa xong tóc nàng vẫn còn ẩm ướt, mang theo hương thơm của dầu gội, Nặc Nhất Nhất cười híp mắt nhìn nàng ăn

Điểm tâm quả thực làm không sai, xem ra Nặc cảnh quan trong lòng đã không ít lần rút kinh nghiệm, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô, nhìn đôi mắt to tròn như mèo của Nặc Nhất Nhất, có chút bị nghẹn.

"Em luôn nhìn tôi làm gì, không ăn sao?"

"Nhìn chị đã cảm thấy rất hạnh phúc, không cần ăn cũng rất no."

Nặc cảnh quan là loại người có bản lĩnh không dễ dàng để lộ, Hàn Nại nhớ kỹ trước đây trong ấn tượng của nàng Nặc cảnh quan không phải như thế, nàng nhìn cô, muốn cười: "Miệng của em đã bôi mật rồi sao?"

"Chị muốn nếm thử không?"

Nặc cảnh quan tình thánh quấn thân, Hàn Nại nhướng mày nhìn cô: "Sau này em đều sẽ như vậy sao?"

"Ân." Nặc Nhất Nhất dùng sức gật đầu, tràn ngập thâm tình nhìn Hàn Nại: "Sau này em phải cưng chìu, đem tất cả tốt đẹp dành cho chị, yêu thương chị, không bao giờ khi dễ chị."

Hàn Nại có chút mất tự nhiên cúi đầu, tuy rằng nàng vẫn cho rằng tuổi của nàng đã không thích hợp nữa những lời thiếu nữ ôm ấp tình cảm này nữa, nhưng không biết vì sao những lời này từ miệng Nặc Nhất Nhất nói ra vẫn khiến nàng phát nhiệt như vậy, giống như mứt hoa quả nóng hổi ném vào lòng, mật ngọt chảy dài.

"Tại sao là em cưng chìu tôi?"

Đến cuối cùng Hàn tổng mềm nhẹ nói một câu khiến đầu Nặc Nhất Nhất như cháo Bát Bảo, căn bản đánh mất năng lực suy nghĩ, ăn ngay nói thật: "Bởi vì chị là tiểu thụ a."

.....

Tiểu thụ?

Hàn tổng ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, ánh mắt cười như không cười...

Nặc cảnh quan ho khan một tiếng: "Bởi vì em hiện tại tương đối rãnh rỗi, có thời gian làm chuyện khác, không phải sao? Nếu như em em giống như Bạch Bạch còn phải đi làm, phỏng chừng là chị phải dỗ dành em."

"Bạch Bạch?"

Hàn Nại nheo mắt, gọi thật là thân mật.

"Ân, đúng a, chờ một lát chị ăn sáng xong em chuẩn bị mang đến cho chị ấy, em không ở đó phỏng chừng chị ấy cũng không ăn uống tốt, em phải mua ít đồ mang đến, chị ấy a, năng lực tự gánh vác sinh hoạt chính là số không."

Nặc Nhất Nhất hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu và tình bạn tốt đẹp, Hàn Nại nhìn cô một cái, không nói chuyện.

"Chị hôm nay mấy giờ có thể trở về nhà?"

Nặc cảnh quan tràn ngập mong đợi nhìn Hàn Nại: "Có muốn cùng ăn bữa tối dưới ánh nến không?"

Hàn Nại hừ lạnh một tiếng."Không rảnh, tăng ca."

"A? Ngày hôm qua không phải còn nói không có việc gì sao?"

Bị đánh loạn kế hoạch Nặc cảnh quan có chút không vui, Hàn Nại liếc ngang nhìn cô, đứng dậy rửa tay.

Nhìn cái hoàng kim tiểu man đầu bị cắn một cái trên bàn, Nặc cảnh quan u buồn, Hàn Nại nhà cô cũng chưa đến tuổi vào thời kỳ mãn kinh a, thế nào hỉ nộ bất thường như vậy?

Mãi cho đến ra ngoài, Hàn Nại cũng không nhìn Nặc Nhất Nhất một cái, trái lại Nặc cảnh quan vẫn nhìn chằm chằm xe của nàng đến khi rời đi, bắt đầu ưu thương rồi.

Người ta nói cách ba tuổi khác biệt nhau, cô cùng Hàn Nại bất quá là kém bốn tuổi, chỉ là hơi lớn một chút, cô thế nào cứ cảm thấy giữa hai người có một cái hố câu rất lớn?

* * * * * *

Lưu Bạch Ngọc được Nặc Nhất Nhất lo nghĩ điểm tâm ăn cũng không sai.

Hoàng Phượng cười nhìn Lưu Bạch Ngọc lang thôn hổ yết ăn bữa sáng nàng mua: "Chậm một chút, uống chút sữa đậu nành."

Lưu Bạch Ngọc nhai bánh bao. Nhìn nàng: "Cho nên cô lần này là bởi vì Hàn Nại mà trở về? Có phải mấy ngày nữa sẽ đi hay không?"

Hoàng Phượng mỉm cười: "Cô ấy là một phần nguyên nhân, không phải toàn bộ. Có cần phải đi hay không, còn phải xem sự tình phát triển như thế nào, không phải tôi có thể quyết định."

Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Không phải tôi nói cô, ở bên ngoài vài năm càng ngày càng có vẻ nho nhã rồi, đáng ghét."

Hoàng Phượng cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành, đưa cho nàng: Cô thế nào còn giống như trẻ con, lớn như vậy còn không biết chăm sóc bản thân?"

"Cô nghĩ rằng tôi là Hàn Nại sao? Trước sau đều có người vây lấy."

Lưu Bạch Ngọc tức giận nói, cô đơn giản là nhìn thấu một bạch nhãn lang như Nặc Nhất Nhất, Hoàng Phượng nhịn không được cười: "Tôi thế nào ngửi được mùi dấm chua? Xem ra tình cảm cách mạng giữa hai người thật sự không bình thường a."

"Ai có tình cảm cách mạng với cô ta."

Lưu Bạch Ngọc cúi đầu ăn dưa muối, Hoàng Phượng nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, sâu kín thở dài.

"Làm sao vậy?" Lưu Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, Hoàng Phượng nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Bạch Ngọc, cô lại gầy."

"Nga? Xem ra tôi giảm cân thành công rồi." Giọng của Lưu Bạch Ngọc nhàn nhạt, Hoàng Phượng coi như là cùng nàng lớn lên, đối với chuyện của nàng và Mẫn Văn rõ như lòng bàn tay, nàng biết Hoàng Phượng muốn nói gì, nói nàng là đà điểu cũng tốt, rùa cũng được, nàng hiện đang trốn tránh tất cả những gì liên quan đến Mẫn Văn.

"Tiểu Nại đã buông bỏ, cô vẫn không thể sao?"

Hoàng Phượng nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc để đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng: "Buông? Nếu như Hi Nhi không phải đã over rồi, còn có chuyện của Nhất Nhất sao? Cho nên bất luận là duyên phận gì, luôn luôn có đạo lý tồn tại của nó."

Hoàng Phượng nhíu mày: "Cô đây là hát kịch."

Lưu Bạch Ngọc bĩu môi, đứng dậy: "Đây là suy nghĩ của cô, tôi phải đi làm, không tiễn."

"Bạch Ngọc, cô nhất định phải như vậy sao?"

Hoàng Phượng đứng lên chặn đường Lưu Bạch Ngọc, Hoàng Phượng nhìn nàng: "Cô biết rất rõ ràng tôi vì sao trở về không phải sao? Những lời tôi đã nói qua với cô chưa từng thay đổi, ba năm rồi, tôi chờ cô ba năm rồi, cô có thể cho tôi một đáp án không."

Lưu Bạch Ngọc nghiêng đầu, không nhìn nàng: "Tôi nói rồi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Còn có, đáp án tôi đã cho cô, không cần chờ đợi, không đáng."

"Tôi cự tuyệt loại đáp án này."

Hoàng Phượng bình thường thoạt nhìn rất mềm mỏng, nhưng trên phương diện tình cảm lại vô cùng kiên định, nàng cực kỳ hối hận thời niên thiếu đã ẩn nhẫn cùng thoái nhượng, thậm chí đôi khi hồi tưởng nếu như lúc trước nàng không thỏa hiệp trước sự đối kháng gần như cực đoan của Mẫn Văn, bây giờ Lưu Bạch Ngọc có phải cũng sẽ không như vậy. Lúc đó nàng cho rằng Mẫn Văn sẽ cho Lưu Bạch Ngọc hạnh phúc cho nên mới nhường bước, mà hôm nay, Mẫn Văn....

"Cô ta sắp kết hôn rồi, ngày hôn lễ đã định ở tháng sau."

Hoàng Phượng lãnh khốc nhìn Lưu Bạch Ngọc nói, Lưu Bạch Ngọc hít sâu một hơi: "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

"Không liên quan đến cô?"

Hoàng Phượng dùng hai ta nâng cằm Lưu Bạch Ngọc, muốn cho nàng nhìn vào mắt mình, Lưu Bạch Ngọc giãy dụa, thân thể Hoàng Phượng tiến lên, ép nàng lên tường: "Bạch Ngọc, buông bỏ quá khứ không tốt sao? Tôi sẽ không làm tổn thương cô."

Lưu Bạch Ngọc cười nhạt: "Cô ấy lúc trước cũng là nói với tôi như vậy."

"Cô —"

Hoàng Phượng đang nói, cửa bị vặn mở, thân thể hai người cứng đờ, toàn bộ yêu tĩnh dựng thẳng lỗ tai. Ngoài cửa Nặc Nhất Nhất mang theo hai túi thức ăn lớn, tâm tình rất tốt ngâm nga bài hát, nâng tay lên dặm túi: "Bạch Bạch, chị xem tôi mang cho chị —"

"Ba" một tiếng, túi trong tay rơi xuống đất, Nặc Nhất Nhất mở to hai mắt khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.

Nhanh như vậy đã phải lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu rồi sao?

Một là biểu tỷ của người yêu, một là bạn thân.... Cô rốt cuộc phải nói gì?

Nặc cảnh quan rối rắm nửa ngày khom lưng nhặt túi thức ăn lên, cô làm như không phát hiện hai người, đi vào trong phòng: "Bạch Bạch, Bạch Bạch? Chị đâu rồi? Thấy tôi đến chị thế nào không ra đón? Ai, chẳng lẽ là ra ngoài? Thật là, người này, đi ra ngoài cũng không nói cho tôi một tiếng. Vậy tôi đem thức ăn đặt ở đây, chị trở về nhìn thấy sẽ tự biết ăn."

Nặc cảnh quan tự biện tự diễn độc thoại hồi lâu đem túi thức ăn đặt trên sàn nhà, sau đó cô mắt nhìn thẳng, mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Bạch Ngọc: "......"

Hoàng Phượng: "......."