Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 23



Cúp điện thoại, Nặc Nhất Nhất cau mày nghĩ nữ nhân trong CCTV, lúc đó cô đã cảm thấy chuyện này có kỳ lạ, Hàn Nại cũng không phải một người có thể để người khác làm loạn trên đầu mình, nhưng nàng lại một lần lại một lần nhường nhịn nữ nhân này, mặc nàng ta nhổ râu hùm, ngay lúc đó đồn đãi cũng không ít, Ma Huy luôn luôn chú trọng chính là danh tiếng, hành vi nhân nhượng của Hàn Nại chứng tỏ điều gì?

Lưu Bạch Ngọc đã có chút tinh thần nhìn Nặc Nhất Nhất hỏi: "Ai a?"

Nặc Nhất Nhất có chút khẩn trương, lắc lắc điện thoại cho nàng nhìn thoáng qua: "Điện thoại quấy rầy."

Lưu Bạch Ngọc liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, cũng rất nhanh đã biến mất không thấy.

" Bạch Bạch, em....."

"Em muốn đi ra ngoài sao?"

Lưu Bạch Ngọc ngược lại là dáng vẻ như đã đoán trước, Nặc Nhất Nhất có chút ngượng ngùng: "Ân, em....."

"Tôi không sao, trái lại là em, tự mình chú ý một chút."

Lời nói của Lưu Bạch Ngọc nhàn nhạt mang theo lo lắng, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm một hồi, thở dài, đứng dậy kéo chăn lại cho nàng, ôn nhu căn dặn: "Buổi tối nếu như vẫn còn sốt thì gọi điện thoại cho em."

"Ân."

Lưu Bạch Ngọc không nhìn,, khuôn mặt vẫn tiều tụy như trước. Nặc Nhất Nhất lại sờ trán nàng, thở phào nhẹ nhõm, cũng may, xem ra thuốc có tác dụng rồi, không nóng như trước nữa.

"Nhất Nhất."

Nặc Nhất Nhất muốn đi, Lưu Bạch Ngọc gọi cô lại, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn nàng: "Ân?"

Lưu Bạch Ngọc như trước có chút suy yếu, nhãn thần lại có ánh sáng: "Nhớ kỹ những lời tôi nói với em khi nãy, đối xử tốt với bản thân."

"Ân....."

Nặc Nhất Nhất tuy rằng không biết nàng có ý gì, nhưng vẫn đáp ứng, tâm tình của Lưu Bạch Ngọc biến hóa cô cảm nhận được, chẳng lẽ người trong điện thoại này nàng cũng quen biết? Tuy rằng cho tới bây giờ không có hỏi nhưng Nặc Nhất Nhất cũng phát hiện Lưu Bạch Ngọc cùng Hàn Nại quan hệ không cạn, quá khứ của Hàn Nại nàng nhất định sẽ biết.

Đứng trước cửa một hồi, Nặc Nhất Nhất không trì hoãn nữa, cô lại dặn dò Lưu Bạch Ngọc vài câu, tắt đèn, Nặc Nhất Nhất trực tiếp đến quán cà phê hai người đã hẹn trước.

Đến nơi, Nặc Nhất Nhất liếc mắt một liền thấy nữ nhân đã chờ ở đó, chiều cao của nàng vô cùng gây chú ý, chưa tính là mỹ nhân, váy ngắn màu cà phê để lộ ra đôi chân dài, có khí chất người mẫu bẩm sinh, ngồi yêu tại đó, giống như một khung ảnh cực kỳ cứng rắn, tùy ý rồi lại hấp dẫn ánh mắt. Nặc Nhất Nhất len lén đánh giá nàng, giữ mi tâm nàng có chút dấu vết sợ là do bình thường hay nhíu mày, người như vậy bình thường đều là người nặng tâm sự.

"Nặc cảnh quan."

Nữ nhân kia đứng dậy, mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất, giơ tay nhấc chân không có bất kỳ dấu hiệu thô bạo nào như trong CCTV nhưng Nặc Nhất Nhất vẫn như cũ không dám phớt lờ, gật đầu, ngồi đối diện nàng.

"Ta là Hoan Thần."

Hoan Thần đi thẳng vào vấn đề tự giới thiệu khiến Nặc Nhất Nhất có chút ngoài dự đoán, cô nhìn Hoan Thần, do dự hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Ha ha." Hoan Thần nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ cẩn thận nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười mang theo một chút ảm đạm cùng phiền muộn, bị Nặc Nhất Nhất nhạy cảm phát hiện.

"Quả nhiên rất giống."

Hoan Thần nâng tách trong tay tự cảm thán nói nhỏ, Nặc Nhất Nhất nhíu mày, nhưng không có mở miệng hỏi. Hoan Thần thân thể lui về phía sau, dựa vào ghế, nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất. Ánh mắt trực tiếp không có bất kỳ uyển chuyển cùng che lấp, tâm tình trực tiếp bại lộ. Nặc Nhất Nhất đón nhận ánh mắt của nàng, theo thời gian trôi qua, ánh mắt của nàng từ chống cự rồi đến nghi hoặc rồi đến sau cùng là bất đắc dĩ.

"Cô rất giống một người."

Hoan Thần rốt cục mở miệng nói chuyện, nhưng những lời này lại làm cho trong lòng Nặc Nhất Nhất rất không thoải mái, những việc làm cô chán ghét không nhiều lắm, tương tự người khác chính là một trong số đó.

"Cô không muốn biết tôi cùng Hàn Nại là quan hệ như thế nào?"

Nhắc tới Hàn Nại trong mắt Hoan Thần lóe lên một tia thống hận, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng nhíu mày: "Tôi cũng không muốn biết các người là quan hệ như thế nào, đến đây cũng không phải là vì nhiều chuyện. Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, không nên làm tổn thương cô ta."

"A.... Cô ta thật đúng là có phúc khí."

Hoan Thần nhìn Nặc Nhất Nhất cảm thán, Nặc Nhất Nhất có chút chịu không nổi nàng kỳ quái như vậy, đứng dậy muốn đi: "Lời nên nói tôi đã nói hết, không có chuyện gì thì ngài cứ tự nhiên."

Hoan Thần ngược lại cũng không nóng nảy, châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ nhướng mày nhìn cô: "Lẽ nào cô không muốn biết Hàn Nại vì sao lại nhẫn nhịn không truy cứu tôi, lại là vì sao vẫn lẻ loi một mình không dám dính vào "tình yêu" sao?"

Quả nhiên, lời này giữ chân Nặc Nhất Nhất lại, Nặc Nhất Nhất nhìn Hoan Thần, lại ngồi xuống.

"Cô rốt cuộc là ai?"

" Đối với cô mà nói, người xa lạ, đối với Hàn Nại mà nói." Hoan Thần búng tàn thuốc: "Cố nhân. Không muốn bóng ma cô ta vĩnh viễn không muốn gặp lại trong thế giới của cô ta."

Hoan Thần nở nụ cười, cười vô cùng quỷ dị, mang theo hung ác độc địa của sự trả thù. Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi. Nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng. Đó là một kẻ biến thái?

"Tôi đối với cô không có bất kỳ địch ý nào, thậm chí bởi vì tướng mạo của cô, còn có thể sinh lòng hảo cảm. Cô không cần nhìn ta như vậy."

Hoan Thần đối mặt ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, tiếp xúc gần gũi với Nặc Nhất Nhất cùng trong tưởng tượng của nàng có rất nhiều bất đồng. Nàng cũng không phải nhìn cô trẻ tuổi non nớt mà không đề phòng, đáy lòng có suy nghĩ cùng phòng bị nhất định. Hoan Thần nhịn không được thở dài, nếu như nàng còn sống, có thể cũng đã trưởng thành rồi phải không?

"Vậy cô tìm tôi là vì cái gì?"

Nặc Nhất Nhất có chút đau đầu, cô không muốn nhất chính là tiếp xúc cùng loại người thâm sâu này. Từ nhỏ đến lớn, có thể để cho cô nhẫn nại chỉ có người thân cận nhất, cô không phải thánh mẫu, kiên trì của cô không thể phân cho mọi người.

"Cho cô xem một tấm ảnh, cô sẽ hiểu tất cả."

Hoan Thần nhả một vòng khói, móng tay thoa sơn rất chói mắt, nàng cầm một bức ảnh cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất, trong mắt mang theo đắc ý cùng tùy ý, Nặc Nhất Nhất chần chờ nhìn nàng, cũng không nhận lấy tấm ảnh. Trực giác của cô cảm ứng được nếu như cô nhận tấm ảnh này, nhất định sẽ có đả kích rất lớn.

"Thế nào? Không dám?"

Tay của Hoan Thần cũng không thu hồi, mà là tiếp tục đưa đến: "Cô không hiếu kỳ sao? Không muốn biết quá khứ của Hàn Nại sao? Muốn tiếp tục không rõ ràng như vậy sao?"

Thân thể Nặc Nhất Nhất lui lại, không nhận tấm ảnh mà chỉ mặt không biểu tình nhìn Hoan Thần: "Cô rốt cuộc là ai?"

"Người có thể cho cô câu trả lời?"

Nụ cười của Hoan Thần giống như một đóa hoa hồng có gai, mặt ngoài thoạt nhìn tràn ngập mê hoặc, kì thực là gai nhọn đâm người.

"Không sai, tôi là muốn biết quá khứ của Hàn Nại." Trong mắt Nặc Nhất Nhất không một gợn sóng, lợi hại rơi vào trên người Hoan Thần: "Nhưng tuyệt đối không phải biết được từ cô."

"Có khác nhau sao?"

Hoan Thần thu tay lại, tiếp tục hút thuốc, đáy mắt có một tầng trọng trọng bóng đen. Nặc Nhất Nhất gật đầu, ngữ khí kiên định: "Đương nhiên."

Hoan Thần cười nhạt, trực tiếp dập thuốc lá còn chưa cháy hết: "Không phải cô thích cô ta sao? Cái này cũng gọi là thích? Nặc cảnh quan, cô cũng không mạnh mẽ quyết đoán như trong công việc, tôi cho cô biết, với tính cách của Hàn Nại, cô ta rất có thể che giấu cả đời cũng sẽ không nói cho cô biết."

"Đó là chuyện của cô ta." Nặc Nhất Nhất nhìn ánh mắt của Hoan Thần, nàng cư nhiên biết chuyện giữa cô và Hàn Nại, xem ra các nàng quả thực có sâu xa, Cô thừa nhận cô rất muốn biết quá khứ của Hàn Nại, đôi khi cấp thiết thậm chí muốn mở đầu của nàng ra mà xem, rốt cuộc là cái gì khiến nàng bi thương như vậy, khiến nàng ẩn nhẫn như vậy, khiến nàng học được che giấu. Nhưng nếu đã lựa chọn thích nàng, tín nhiệm chính là bước đầu tiên, vô luận là đáp án tàn khốc thế nào, Nặc Nhất Nhất thầm nghĩ nghe chính miệng Hàn Nại nói cho cô biết, không hơn.

"Làm cái bóng của người khác thú vị không?"

Giọng nói của Hoan Thần trở nên trầm thấp âm lãnh, giống như có ý định chọc giận Nặc Nhất Nhất. Hai chữ "cái bóng" rơi vào trong tai Nặc Nhất Nhất, khiến cô không tự chủ được mà nhíu mày. Có rất nhiều chuyện mặc dù không có chứng cứ thực tế nhưng mẫn cảm như cô, rốt cuộc sẽ cảm giác được cái gì gọi "cái bóng".

"Vẫn bị dao động không phải sao?"

Hoan Thần giễu cợt cười, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, lắc đầu, nhìn Hoan Thần, trong mắt không có phẫn nộ như đã đoán.

"Cô rất đáng thương."

"Cái gì?"

Câu trả lời của Nặc Nhất Nhất khiến Hoan Thần có chút giật mình, nghi hoặc nhìn cô. Nặc Nhất Nhất đạm đạm nhất tiếu, nhẹ giọng nói: "Nếu như nói Hàn Nại sống trong một cái bóng, khiến nàng mất đi nụ cười học được cách che giấu. Thì cô...."

Nặc Nhất Nhất gợi mở đề tài, giọng nói trở nên băng lãnh: "Bởi vì cái bóng đó mà đem mình dằn vặt trở nên biến thái."

Nói xong, Nặc Nhất Nhất đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lúc này đây, cô đột ngột dừng bước.

Cô đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Hàn Nại vẻ mặt đầy mây đen không biết đã đứng đợi ở cửa bao lâu. Hàn Nại chắc là vừa từ trong nhà đến, trên người còn mặc váy ngắn vàng nhạt lúc Nặc Nhất Nhất ra ngoài, không trang điểm nhưng lại làm người ta kinh diễm.

Dưới ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, nàng chậm rãi bước đến, ánh mắt vẫn nhìn Nặc Nhất Nhất, có vui mừng, có thương tiếc, còn có sự kiên định khiến Nặc Nhất Nhất kinh ngạc.

Hoan Thần cũng nhìn thấy Hàn Nại, so với dáng vẻ hung bạo lúc đập phá xe nàng lúc này giống như một tảng đá trên núi băng, lạnh lẽo như băng, diện vô biểu tình.

"Sao cô lại tới đây?"

Nặc Nhất Nhất nhìn vào mắt của Hàn Nại, Hàn Nại hướng cô đạm đạm nhất tiếu: "Lo lắng cho cô, cùng tôi về đi."

Hoan Thần ngồi một bên cắn môi, đôi mắt vốn dĩ bất động thanh sắc phụt ra ngập trời hận ý.

"Hoan Thần, đã lâu không gặp."

Ánh mắt của Hàn Nại chuyển dời đến trên người Hoan Thần, thanh âm của nàng rất nhạt rất nhẹ, sau khi nghe được Hoan Thần châm chọc chế giễu chia rẽ nàng cũng không có phẫn hận cùng bất mãn, ngược lại giọng nói mang theo bất đắc dĩ cùng thở dài.

Nặc Nhất Nhất cảm thấy được, tương tự Hoan Thần cũng cảm nhận được.

"Ân....tôi có thể đi trước."

Tuy rằng trong lòng có chút khó chịu nhưng Nặc Nhất Nhất vẫn chiếu cố mặt mũi của Hàn Nại, Hàn Nại nhìn cô lắc đầu: "Cô ở đây cũng tốt, có một số việc cũng không thể luôn gạt cô. Là tôi không tốt, sớm nên nói cho cô biết, xin lỗi."

Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Hàn Nại, nàng cư nhiên sẽ ở trước mặt người khác nói như vậy. Xin lỗi? Xin lỗi.... Đây là ý gì?

Thời gian đã gần bốn giờ sáng, bên ngoài quán cà phê, từng cơn gió lạnh kéo đến, thổi vào căn phòng nhỏ, ba người mang tâm sự riêng cứ như vậy ngồi cùng nhau.

Mà Nặc cảnh quan vẫn muốn biết quá khứ của Hàn Nại lúc này lại do dự, loại tâm tình phức tạp vừa muốn biết vừa sợ sau khi biết sẽ tổn thương này vẫn luôn lẩn quẩn trong lòng. Hàn Nại tựa hồ cảm thấy được, gọi một ly sữa nóng, đưa cho Nặc Nhất Nhất: "Uống chút đi."

Nặc Nhất Nhất nhận lấy, nhấp một ngụm. Ánh mắt của Hoan Thần qua lại giữa hai người, Hàn Nại giống như không phát hiện nàng đang nhìn, vuốt mái tóc dài của Nặc Nhất Nhất: "Cô là một cô gái tốt, bất luận kết quả như thế nào, đều đáng giá."