Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 21



Nước mắt của Nặc Nhất Nhất khiến Hàn Nại ngây ngẩn cả người, nàng có chút giật mình nhìn Nặc Nhất Nhất, mà A Khôn dọn đồ vật xong trở ra nhìn thấy màn quỷ dị này, dưới chân khẽ trượt, vội vã đỡ cửa.

Tư thế lão ưng bắt gà con của tiểu thư là sao.... Còn có Nặc cảnh quan thế nào lại khóc thành như vậy.

Một lát sau, Hàn Nại, nàng quay mặt đi mặt không biểu tình nhìn A Khôn đã ngẩn người, A Khôn trong nháy mắt cúi đầu, di chuyển, lấy tốc độ ánh sáng mà biến mất.

Nặc Nhất Nhất vẫn khóc, cái cổ bị tóm động tác bất tiện, cô cũng không nhìn Hàn Nại mà dùng sức khóc, nước mắt đến cuối cùng đều chảy đến trên cổ. Vừa khóc trong lòng cô liền dâng tràn cảm xúc, cho tới nay cô biểu hiện rất kiên cường, nhưng cô cũng có một mặt yếu đuối, chỉ là không muốn để cho người khác thấy mà thôi. Nổi khổ trong lòng giống như hồng thủy tích tụ, vào giờ khắc này, hoàn toàn trút ra thống khoái triệt để.

Chậm rãi buông lỏng tay ra, Hàn Nại nhìn cô, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra miệng.

Nặc Nhất Nhất vẫn chưa khóc đủ, nước mắt vẫn cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, hung tợn nhìn Hàn Nại, giống như một con mèo ủy khuất bị cướp mất món đồ chơi.

"Khóc cái gì?"

Nước mắt của Nặc Nhất Nhất khiến Hàn Nại có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng, nàng thật vất vả dùng khoảng thời gian này điều chỉnh tâm tính, hạ quyết tâm, mà Nặc Nhất Nhất hết lần này tới lần khác giống như đối nghịch với nàng, xát muối lên vết thương vừa đóng vảy của nàng, khiến nàng đau lòng. Người này rốt cuộc có phải là kiếp nạn đã định trước của nàng hay không, vì sao thời thời khắc khắc không lúc nào để nàng yên tâm?

"Vì sao cô không đến bệnh viện thăm tôi?"

Nặc Nhất Nhất dùng tay trái lau nước mắt, dáng vẻ vội vàng rất giống một đứa bé tan học chất vấn mẹ vì sao lại đến trễ. Hàn Nại nhìn cô, ánh mắt có chút phiêu hốt. Ai cũng không biết mấy ngày nay nàng làm sao qua được, cả đêm ngủ không yên, đến cuối cùng phải dựa vào thuốc an thần mới có thể rất cạn đi vào giấc ngủ. Giấc mơ ban đêm rất hổn độn, đôi khi nàng sẽ mơ thấy Hi Nhi cả người là máu ai oán nhìn nàng, đôi khi gương mặt đó tựa hồ biến thành Nặc Nhất Nhất. Mỗi một lần cũng sẽ toát một thân mồ hôi, từ sau khi Nặc Nhất Nhất bị thương, Hàn Nại càng thêm lo sợ, nàng thầm nghĩ muốn cô bình an, bình an mà thôi. Nhưng nàng lại mâu thuẫn, lúc trước khi Hi Nhi xảy ra chuyện nàng còn non nớt, không thể bảo hộ nàng ấy. Mà hôm nay Nhất Nhất.... Nàng cũng đẩy cô ấy ra, nhưng cô vẫn bị thương tổn, nếu như đem cô bảo vệ trong lòng thì sao? Nhưng nàng không dám, Hàn Nại không dám mạo hiểm như vậy.

"Nói a."

Sau khi bị thương Nặc cảnh quan đã hoàn toàn thay đổi khí tràng, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận rồi cô liền không còn sợ Hàn Nại nữa, cho nên nói tới nói lui cũng có lý lẽ có khí thế, quan trọng nhất bây giờ cô là bệnh nhân, cô đã dự liệu trước Hàn Nại như thế nào đi nữa cũng sẽ không cùng một người bệnh "thương tật" như cô chấp nhặt.

Nhưng Hàn Nại cuối cùng vẫn là Hàn Nại, không phải người bình thường có thể đoán được nội tâm của nàng.

Hàn tổng nhìn Nặc Nhất Nhất, khoanh tay, lui về phía sau một bước, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo, nhìn cô như nhìn một người xa lạ.

Nặc cảnh quan từ trước đến nay có chứng ưa sạch lúc này chật vật không chịu nổi, cô dùng tay phải quấy đầy băng gạc lau nước mũi, tiến lên một bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Nại đẩy hai tay đang khoanh lại của Hàn Nại ra, đầu tựa vào trong ngực nàng, dùng đầu cọ đến Hàn Nại cả người cứng đờ.

"Không đến thăm thì không đến thăm, tôi nhớ cô, rất nhớ"

Thân thể mềm mại trong lòng mang theo mùi thuốc, thậm chí bởi vì tâm tình vô cùng kích động còn khẽ run, Hàn Nại muốn đẩy cô ra, nhưng khí lực trên tay lại như bị rút mất. Mà sự tiếp cận của Nặc Nhất Nhất lại để cho nàng có chút khẩn trương cùng sợ hãi, giọng nói phát khô: "Nặc Nhất Nhất."

"Ân?"

Nặc cảnh quan được một tấc lại muốn tiến một thước dùng cánh tay trái còn tốt đẹp ôm lấy thắt lưng Hàn Nại, động tác này khiến Hàn Nại chua xót, nàng nặng nề, nhẹ nhàng đẩy Nặc Nhất Nhất ra, đỡ bả vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Nặc cảnh quan đã khóc thành mặt hoa, bĩu môi nhìn Hàn tổng, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chậm rãi nói: "Nhất Nhất, chúng ta không nên như vậy."

Đây là lần đầu tiên Hàn Nại gọi cô là Nhất Nhất, tuy rằng ngôn ngữ vẫn như cũ làm cho người ta nản lòng, nhưng trong lòng Nặc Nhất Nhất có chút tự ngược mà nhảy nhót. Cô lúc này cư nhiên như đi vào cõi thần tiên mà nghĩ đến lời nói của Lưu Bạch Ngọc – Nhất Nhất, có phải cô thích bị các đại tỷ tỷ như tôi ngược đãi hay không?

"Vì sao không thể?"

Nước mắt của Nặc Nhất Nhất còn chưa khô nhìn chằm chằm Hàn Nại, trong mắt đều là bất mãn, Hàn Nại lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm thấp: "Cô cùng với tôi... Ân, sẽ không hạnh phúc."

"Vì sao." Nặc Nhất Nhất không vui nhìn Hàn Nại, Hàn Nại trầm mặc không nói lời nào, muốn thu tay về lại bị Nặc Nhất Nhất bắt được, nắm chặt trong tay. Tuy rằng cô vẫn muốn biết quá khứ của Hàn Nại, cũng có thể cảm giác được Lưu Bạch Ngọc cùng những người xung quanh đang giấu diếm cô, nhưng Nặc Nhất Nhất không sợ, ngay cả sinh tử ly biệt đều cảm thụ qua, cô còn sợ cái gì?

"Chẳng lẽ cô là thầy tướng số sao? Không sao, mạng tôi rất cứng, thầy bói nói tôi ít nhất có thể sống đến hơn tám mươi tuổi, hơn nữa sẽ có một người rất yêu tôi rất thương tôi bầu bạn cùng tôi."

Hàn Nại: "....."

"Cô xem."

Nặc Nhất Nhất vụng về lắc lắc tay phải, Hàn Nại nghi hoặc nhìn, tuy rằng đã dần thích ứng tư duy khoáng đạt của Nặc Nhất Nhất, nhưng Hàn tổng có lúc vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, nhất là thời khắc quan trọng Nặc cảnh quan tựa hồ chưa bao giờ hành động theo lẽ thường.

Dưới cái nhìn soi mói của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm cánh tay phải của mình, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói có lẽ sau này sẽ không dùng tốt nữa."

Hàn Nại cắn môi, hít một hơi thật sâu, Nặc Nhất Nhất cảm giác được biến hóa của nàng, lại bước lên vươn cánh tay ra: "Cho dù cô không muốn phản ứng tôi, cũng phải đợi tôi đem cánh tay dưỡng lành rồi hãy nói, cánh tay tôi bị thương không thoát khỏi liên quan đến cô."

"Cái gì?" Hàn Nại có chút đau đầu, gần đây nàng quả thực đang tìm bác sĩ chuyên môn cho Nặc Nhất Nhất, đang tìm cánh để sắp xếp đến bên cạnh cô, chẳng lẽ lại bị cô phát hiện? Nặc Nhất Nhất ngấng nước mắt nhìn nàng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như không phải cô, tôi cũng sẽ không đổi khu, sẽ không một mình tinh thần hoảng hốt đi tuần tra xã khu, không đi tuần tra xã khu cũng sẽ không bị đâm, hơn nữa cô bảo người theo bảo vệ kiểu gì, tại sao nhìn thấy tôi bị cái tua vít đâm đến sắp biến thành món đồ chơi bị phá hủy mới chạy đến? Trà hoa cũng đều lạnh*." (quá trễ)

.......

Hàn Nại không nói gì, nhưng có chuyển biến xem ra tựa hồ không phải không để tâm. Cô nhìn người quả nhiên rất thông minh, cũng không hồ đồ giống như vẻ ngoài.

"Cho nên -"

Nặc Nhất Nhất khẩn cầu nhìn nàng: "Cứ như vậy đi, tôi bảo đảm, chỉ cần cánh tay khỏi rồi tôi tuyệt đối sẽ đi." Khôi phục cần một thời gian dài, đến lúc đó nếu như Hàn Nại thật sự đuổi cô đi, cô cũng có thể nghĩ đối sách khác không phải sao? Quan trọng trước mắt là....ở lại, ở lại bên cạnh Hàn Nại.

Hàn Nại không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, giống như có thể nhìn thấu trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất có chút nóng, cô cảm giác da mặt hơn hai mươi năm của mình hôm nay đều đã dùng hết: "Tôi cũng không dám về nhà, sợ mẹ tôi lo lắng, cô coi như làm việc tốt, thu lưu tôi đi. Không phải cô còn để thuộc hạ thu lưu rất nhiều chó hoang mèo hoang sao? Cô xem tôi như con mèo nhỏ là được rồi, có được không?"

Hàn Nại nghiêm mặt nhìn cô: "Mèo hoang rất ngoan ngoãn."

"Tôi cũng rất ngoan." Nặc Nhất Nhất mỉm cười ngọt ngào, cảm thấy mục đích sắp đạt đến rồi, tăng thêm mã lực: "Tôi sẽ làm cơm, làm món ngọt, thức ăn ngon cho cô ăn, tôi còn đặc biệt mua sách nấu ăn, hơn nữa tôi cũng rất ngoan..."

Nặc Nhất Nhất cũng có chút ngượng ngùng, cô vốn còn muốn nói mình có thể "làm ấm giường", nhưng phỏng chừng nói ra Hàn tổng lại trở mặt. Cô có chút xấu hổ cúi đầu, Hàn Nại nhìn thấy cô như vậy, không hiểu sao nhớ đến hôm nào đó Nặc Nhất Nhất cũng vẻ mặt ngượng ngùng tương tự như vậy, nàng lạnh lùng cười: "Mèo hoang không có bạn trai."

"A?" Nặc cảnh quan sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hàn Nại, thừa dịp cô ngây người tay của Hàn tổng đã rất lưu loát, đẩy tay cô xuống, lại vươn tay đem hành lý của Nặc Nhất Nhất ném ra ngoài "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

....

Nặc cảnh quan đầy đầu chấm hỏi, đây là tình huống gì?!

Hàn tổng hiển nhiên coi thường quyết tâm cùng nghị lực lần này của Nặc cảnh quan.

Trong tay nàng cầm tách cà phê, bất đắc dĩ nhìn màn hình camera giám sát.

Nặc cảnh quan ngồi ngoài cửa, có lẽ là ngày thường công tác tiếp xúc được rất nhiều người xấu, cô cư nhiên hữu mô hữu dạng từ trong vali moi ra cái chăn của mình, chất đống ở cửa nhà Hàn tổng thoải mái ngồi xuống, thuận tiện còn cầm một chai nước uống. Dáng vẻ thích ý, người không biết sẽ cho là cô không cần đi làm được nghỉ phép.

Hàn tổng nhìn chằm chằm một hồi, sâu kín thở dài. Trời biết mới vừa rồi nàng phải dùng quyết tâm lớn cỡ nào mới có thể đẩy cô ra, mà lần này đẩy Nặc Nhất Nhất ra, nếu như không phải là bị tâm tình khác chọc giận sợ là Nặc Nhất Nhất hiện tại đã sớm thuận lợi vào được. Không thể... Nếu đã quyết định thì không thể mềm lòng.

Hàn tổng trong phòng vẫn quấn quýt trằn trọc, Nặc cảnh quan ngoài cửa uống nước thích ý phơi nắng.

Bác sĩ đã nói với cô phải phơi nắng nhiều một chút, có giúp ích đối với việc liền xương, nhưng Nặc cảnh quan sau khi ra khỏi bệnh viện nào có thời gian phơi nắng, bận rộn xoay quanh, hiện tại cuối cùng cũng có thời gian rồi. Thuận tiện lấy ra gói khoai tây chiên vừa mua ở siêu thị, Nặc cảnh quan mở gói khoai tây ra ăn. Cô vừa ăn vừa nỗ lực đem cánh tay bó bột hướng dưới ánh mặt trời, muốn đón ánh nắng.

Hàn tổng xem camera giám sát nhịn không được gân xanh nhảy lên, ăn khoai tây chiên? Cô thế nào một chút thường thức cũng không có? Bị thương còn ăn những thứ này? Cô bây giờ là chuyện gì xảy ra? Không phải có chứng ưa sạch sao? Thế nào lại vô lại như tên ăn mày vậy?

Bên cạnh có người dắt chó đi dạo nhìn thấy Nặc Nhất Nhất, kinh ngạc nhìn cô, con chó mới vừa tiểu xong cũng nhìn cô. Nặc cảnh quan cũng không xấu hổ, cúi đầu tiếp tục ăn của mình. Từ nhỏ đến lớn cô chính là tính tình này, chuyện đã quyết định tuyệt đối không quay đầu lại mà làm, giống như làm cảnh sát, lúc đó bảy người dì tám người cô đều đến khuyên cô, nói cái gì cảnh sát vừa mệt lại không an toàn, nhưng vì lý tưởng trong lòng, cô trực tiếp vào tai trái ra tai phải, làm theo ý mình.

Nếu như nói Hàn Nại ngây thơ muốn cự tuyệt Nặc Nhất Nhất, như vậy thầy tướng số của Nặc cảnh quan nói tuyệt đối không sai, bởi vì ngay cả trời cũng đang giúp cô.

Vốn dĩ khí trời còn rất tốt, trong nháy mắt đã bắt đầu mây giăng đầy trời, Nặc cảnh quan đã hoàn toàn co lại thành một đoàn, cố ý xem vị trí của camera quan sát, đem toàn bộ dáng vẻ đáng thương của bản thân thu vào camera. Cô bắt đầu cùng Hàn Nại đánh chiến thuật tâm lý, nếu nói là đối kháng chi bằng nói Nặc Nhất Nhất đang đánh một trận cuối cùng, cô không có bất kỳ lợi thế gì, cho nên cũng chỉ có liều mạng dùng chính bản thân mình, thăm dò địa vị của cô trong lòng Hàn Nại.

Hàn Nại bắt đầu nôn nóng, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất dùng quần áo sạch sẻ bó lấy cánh tay phải, sợ là vết thương lại bắt đầu đau đớn, nhìn cô dùng drap giường bao lấy thân thể run lẩy bẩy, tay phiền táo vỗ trán, trong lòng không yên,.

Lúc tiếng sấm đầu tiên vừa vang lên, cửa nhà Hàn tổng mở ra, Hàn Nại kéo căng khuôn mặt nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra vui mừng thắng lợi.

Hàn Nại một tay chống cửa, lạnh như băng nhìn Nặc Nhất Nhất, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô vào nhà, nhưng Nặc Nhất Nhất ngày thường đọc hiểu vẻ mặt người khác rất tốt lúc này lại giống như nhìn không thấy ám chỉ của Hàn tổng, ngửa đầu nhìn trời, không nhìn đến nàng.

Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, nhìn thấu cố chấp cùng tâm tư của cô, mắt thấy mưa gió sắp đến, Hàn Nại thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng: "Vào đi."

"Là chính cô bảo tôi vào."

Nặc cảnh quan chiếm được tiện nghi còn vênh váo dưới sự tức giận của Hàn Nại vui vẻ xách hành lý vào nhà, vừa vào nhà cô liền thấy Hàn tổng đã pha xong trà nóng, vui vẻ ném hành lý qua một bên, thưởng thức trà. Cũng không phải cô được tiện nghi còn khoe mẽ, chỉ là phải có dự định cho sau này, Nặc Nhất Nhất còn đoán không ra Hàn Nại đang suy nghĩ gì, nếu như ngày nào đó tâm tình không tốt Hàn tổng lại đuổi cô ra ngoài, cô cũng có một đường lui không phải sao?

Hàn tổng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, phát hiện trong khoảng thời gian cô nằm viện sắc mặt trái lại so với lúc cô tăng ca còn tốt hơn rất nhiều, thậm chí da càng thêm nhẵn nhụi, không trang điểm lại càng thanh tú, chỉ là người gầy hơn một ít, gương mặt vốn đã không lớn gầy còn bằng bàn tay, đôi mắt cũng to hơn. Đúng là vẫn còn bất tiện, cô thận trọng dùng tay trái bưng chén trà, lại dùng khóe mắt thận trọng liếc Hàn Nại, giống như tiểu cẩu xem sắc mặt chủ nhân, rất sợ nàng đem mình đuổi ra ngoài.

Giờ khắc này, trong lòng Hàn Nại đặc biệt chua xót.

Nhất Nhất, em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao với em đây?

Nặc cảnh quan uống trà nóng thân thể ấm lên, cô quy củ ngồi trên ghế sô pha nhìn Hàn Nại đang nhìn chằm chằm của cô, đột nhiên có chút xấu hổ. Kỳ thực cô cũng không biết bản thân vừa rồi làm sao vậy, người ta nói có rượu thêm can đảm, nhưng cô thế nào lại dùng nước mắt đánh bạo, vừa rồi khi bắt đầu khóc trong lòng có một loại cảm giác phải bất chấp bất cứ giá nào, chết sống cứ như vậy một lần, nói cho cùng kết cục tồi tệ nhất chính là Hàn Nại thật sự bỏ mặc cô, mặc kệ cô sống chết, nếu như vậy cô cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng rồi, không phải sao?

Tốt xấu đều là một kết quả, so với không có kết quả gì còn tốt hơn nhiều.

Nặc Nhất Nhất thật vất vả được ở miễn phí, mà khi cô thật sự ngồi trên sô pha rồi, lại bị Hàn tổng quan sát, cảm thụ được hàn ý đã lâu chưa từng quang lâm, Nặc cảnh quan lại bắt đầu sợ hãi.

"Ai, cô ăn cơm chưa?"

Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, không hé răng. Xem nàng là thùng cơm sao? Lần nào đến đều dùng chiêu này.

Nặc Nhất Nhất cúi đầu, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Cô đừng nóng giận, tôi mới vừa rồi là nói lẫy, tôi biết cô có đến thăm tôi."

Hàn Nại như cũ không nói chuyện, ánh mắt dời đi, nhìn về nơi khác.

"Cô cách vài ngày sẽ mang cháo đến đúng không? Đó là hương vị cháo do cô nấu." Nặc Nhất Nhất nhìn về phía Hàn Nại, tuy rằng chỉ nhìn thấy gò má của nàng nhưng dù sao người mà cô tâm niệm bây giờ đang ở trước mắt, so với loại nhớ nhung mà không nhìn thấy nhớ đến tận xương tủy tốt hơn rất nhiều: "Tôi biết là cô mang đến, mùi vị đó thật sự rất khó ăn, rất đặc biệt."

Hàn Nại hít một hơi thật sâu, nhìn Nặc Nhất Nhất rồi trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ.

Nặc Nhất Nhất nhìn mình chằm chằm chân của mình một hồi, thở dài, đứng dậy đổi giày, vừa rồi vào cửa quá vội vàng, ngay cả giày cũng không cởi, còn có một bộ quần áo sớm đã không thể mặc nữa, cái chăn kia cũng phải giặt. Nặc cảnh quan mới vừa vào nhà, ưa sạch lại bắt đầu quấy phá, cô thay xong giày, đem chăn ném vào trong máy giặt quần áo, đem cánh tay tỉ mỉ phủ màng PE, đi vào phòng tắm.

Từ khi bị thương, cô tắm cũng rất bất tiện, đôi khi tắm một lần sẽ chảy rất nhiều mồ hôi, thậm chí muốn phát hỏa, nhưng cô nhịn xuống, dù sao cũng là nghề nghiệp bản thân đã chọn, không thể chỉ hưởng thụ vinh dự nó mang đến, còn phải chấp nhận nguy hiểm của nó. Những thống khổ này là nhất định phải chịu, sau này cô còn phải làm đệ nhất nữ cảnh sát.

Trong nhà, tiếng nước trong phòng tắm và tiếng mưa rơi bên ngoài dung hợp cùng một chỗ, Hàn Nại có chút thất thần ngồi trên ghế sô pha, quyển sách đặt bên cạnh, căn bản là không có tâm tư để đọc.

Nặc Nhất Nhất đột nhiên chuyển biến là nàng không ngờ tới, Hàn Nại vốn cho rằng đã trải qua lần lột xác này, đau đớn như vậy Nặc cảnh quan sẽ có một lần tự điều chỉnh không đến tìm nàng nữa. Còn có.... Cô nhất định sẽ hận nàng nhẫn tâm, nhưng kết quả thì sao? Hàn Nại quên mất, đây mới là dáng vẻ vốn có của Nặc Nhất Nhất, giống như nàng lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Ma Huy, tràn ngập thanh xuân, vĩnh không chịu thua.

Đoạn tình cảm này, nguyên nhân là do nàng, vừa mới bắt đầu nàng quả thật có một chút hảo cảm đối với Nặc Nhất Nhất, dù sao thì tướng mạo của Nặc Nhất Nhất rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nàng, còn có một phần là do thân phận của cô thúc đẩy, sau đó từng khắc ở chung lại làm cho nàng động tâm. Một người cô đơn đã lâu, đột nhiên xuất hiện một người hỏi han ân cần, luôi dùng ánh mắt khát vọng nhìn ngươi nếm thử món ăn, tâm dù có cứng hơn nữa cũng sẽ sụp đổ trong lúc vô tình.

Nhưng vấn đề, đây có phải là thích không?

Hàn Nại thừa nhận, lúc biết Nặc Nhất Nhất bị thương, cảm giác hoảng loạn của mấy năm trước lại một lần nữa bao phủ, thậm chí so với khi đó chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng nàng có thể quên Hoan Hi sao? Nhiều năm như vậy rồi, Hoan Hi từ lâu đã sâu đậm cắm rễ trên người nàng, không phải sao? Giống như đại thụ che trời, cho dù cành lã đã mất nhưng vẫn không thể nhổ tận gốc. Như vậy đối với Nặc Nhất Nhất mà nói là không công bằng, tình cảm trên đời này, sợ nhất chính là nhớ mãi không quên. Hơn nữa Hoan Hi vì sao mà chết, không ai rõ ràng hơn nàng, cùng một loại thống khổ, nàng không thể chịu đựng lần thứ hai.

Nặc cảnh quan vừa tắm rửa xong bước ra đã nhìn thấy Hàn tổng vẻ mặt thay đổi không biết đang suy nghĩ gì, cô thả mái tóc ướt sũng xuống, chỉ mặc một chiếc áo ngủ vàng nhạt, tay trái cầm máy sấy, có chút không được tự nhiên nhìn Hàn Nại.

"Có thể giúp tôi sấy tóc không?"

Hàn Nại ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, rất nhanh thì dời mắt, tàn khốc cự tuyệt: "Không thể."

Nặc cảnh quan rất ít khi dùng một mặt nữ nhân quyến rũ như vậy xuất hiện trước mặt Hàn Nại, có lẽ là thói quen nghề nghiệp, ngày thường không cần mặc cảnh phục cô cũng sẽ chọn một số quần áo tối màu, mà hôm nay áo ngủ thắt eo như vậy khiến cô thoạt nhìn đường cong lả lướt, tăng thêm khí chất của nữ nhân, nhất là hai má bị hơi nước huân hồng, đôi môi khêu gợi tựa hồ còn vương một giọt nước mưa ngon miệng mê người. đôi chân thon dài trơn mịn lúc ẩn lúc hiện làm người mờ mắt. Cổ họng Hàn Nại cũng phát khô, tâm tình trong nháy mắt không tốt.

Nặc Nhất Nhất bĩu môi, không giúp thì không giúp, hung dữ cái gì. Cô nhàn nhã đi ngang qua bên cạnh Hàn tổng vốn dĩ cũng đã có chút nóng nảy, trước đem máy sấy ném lên sô pha, sau đó đến phòng bếp rửa ô mai, tiếp theo là mở TV, sau khi làm xong tất cả, Nặc cảnh quan mới bật máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Bởi vì là một tay, hết sức bất tiện cho nên Nặc Nhất Nhất phải đem tay trái nâng lên cao một chút mới có thể chiếu cố hết cái đầu mình. Mà động tác nâng cao cánh tay của cô lại không tránh khỏi khiến áo ngủ để lộ ra một số chỗ không nên lộ ra, Hàn tổng vốn dĩ đang đọc sách tâm phiền ý loạn, cô "ba" một tiếng đóng sách lại, lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất.

Đáng tiếc Nặc cảnh quan chuyên chú sấy tóc cùng xem ti vi, âm thanh của máy sấy quá lớn, hoàn toàn không có nghe thấy.

Hàn Nại: "....."

Nặc cảnh quan mất sức chín trâu hai hổ làm khô tóc, đem tóc dài thổi ra hiệu quả đóng phim, cực kỳ xoã tung. Cô đem máy sấy đặt lại phòng ngủ, lại lắc chân đi vào phòng khách, cầm lấy ô mai mà ăn.

Môi của Nặc cảnh quan rất đầy đặn, hơn nữa nhếch lên, cho nên khi cô vừa xem ti vi vừa ăn ô mai, tuy rằng cánh tay bánh chưng bó băng gạc có hơi sát phong cảnh nhưng cô ở trong mắt một số tổng tài thoạt nhìn vẫn là phong tình vạn chủng, nhất là khi đôi môi hồng nhuận chu ra cắn ô mai, hai loại hồng phấn khác nhau dung cùng một chỗ, dị thường câu người. Hàn Nại càng thêm tâm phiền ý loạn, đến cuối cùng nàng đem sách ném sang một bên, tức giận nói: "Có thể yên lặng một chút không?" Nặc cảnh quan giật mình, kinh ngạc nhìn nàng: "Tôi.... Tôi nhìn cô đọc sách, nên không lên tiếng a."

Khuôn mặt Hàn tổng có chút nóng rát, thái độ vẫn ác liệt như cũ: "Tôi là nói âm thanh lúc cô ăn ô mai."

Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô rất muốn hỏi một chút Hàn Nại cô ăn ô mai có thể có bao nhiêu lớn giọng?

Hai người nhìn nhau chốc lát, Hàn tổng có chút tức giận đẩy quyển sách ra đi vào phòng ngủ, ngay cả thói quen buổi tối phải xem sách cũng không xem nữa, Nặc cảnh quan nhún vai, không rõ xảy ra chuyện gì, cô đứng dậy, đem những thứ đã mua ở siêu thị cho vào trong tủ lạnh, phân loại thật tốt, lúc này mới vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Hôm nay Nặc cảnh quan vốn ngủ không được tốt cho mấy ngoài ý muốn ngủ một giấc ngọt ngào, an tâm nhất từ lúc bị thương đến nay. Chăn rất thơm, không biết là do tác dụng tâm lý hay là gì khác, cô luôn cảm giác trên đó có hương vị của Hàn Nại, Nặc cảnh quan ôm thật chặc tấm chăn mềm mại nằm trên giường lớn cảm giác cực kỳ thoải mái.

Mà Hàn tổng ở phòng ngủ của mình, trong đêm đen trằn trọc thở dài vô số lần.

Nặc Nhất Nhất.....

* * * * * * * *

Sáng hôm sau Hàn Nại rời giường, điểm tâm vẫn được chuẩn bị tốt như trước đây, Nặc cảnh quan "bán tàn tật" vẫn làm ra một bàn bữa sáng, mà cô cũng vẫn như cũ, vui vẻ nhìn Hàn Nại, giống như tiểu cẩu chờ khích lệ, chỉ còn kém vẫy đuôi.

Hàn tổng vẫn như cũ không nể mặt cô, nhàn nhạt ăn sáng, nhàn nhạt uống cà phê, nhìn cũng không nhìn Nặc Nhất Nhất một cái. Mặc dù có chút thất vọng cùng uể oải nhưng kết quả như vậy Nặc cảnh quan đã dự liệu được, cô trái lại không tức giận chút nào.

Bầu không khí bữa sáng vốn dĩ xem như không tệ, nhưng Nặc cảnh quan tựa hồ tính sai, cô mới vừa uống xong sữa đậu nành điện thoại liền vang lên. Là Nặc mụ mụ gọi đến, Nặc Nhất Nhất liếc mắt nhìn Hàn Nại, nhấn nút trả lời.

Điện thoại của Nặc cảnh quan chất lượng không phải tốt, lọt âm rất nghiêm trọng, Hàn tổng đang uống cà phê cũng có thể rõ ràng nghe được Nặc mụ mụ là như thế nào khiển trách cô đi chơi qua đêm không về, lâu như vậy cũng không trở về nhà, cùng với là như thế nào bạc tình bạc nghĩa đem "bạn trai" Lý Nguyên bỏ qua một bên, một mình đi ra ngoài chơi, người lớn như vậy còn không hiểu chuyện, không hiểu được thế nào cùng bạn trai ở chung. Lúc nghe được tên Lý Nguyên, Hàn Nại nắm thật chặt tách cà phê, giống như vô ý liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất.

Nặc Nhất Nhất theo bản năng dùng tay che điện thoại, nhỏ giọng nói: "Con biết rồi, mẹ, một thời gian nữa con sẽ trở về, không phải là người trong sở cùng con đi ra ngoài chơi sao? Mới vừa trở về liền đặc biệt bận rộn, biết rồi, con cúp máy đây."

Vội vàng cúp điện thoại, Nặc Nhất Nhất cũng cảm giác được bầu không khí hơi khô rồi, cô liếc mắt nhìn Hàn Nại, giải thích: "Mẹ tôi, luôn quan tâm chuyện của tôi, nói mò thôi."

Hàn Nại nhướng mày, lạnh giọng nói: "Rất tốt, ba mẹ cũng biết rồi, chuyện tốt sắp đến."

"Không có không có, cô hiểu lầm, bọn tôi chỉ là bạn bè, tôi cùng hắn không có gì cả."

Nặc cảnh quan vội vàng giải thích, giọng của Hàn Nại cũng không thay đổi: "Chàng trai kia thật tốt, là một đối tượng tốt để kết hôn."

"A?" Nặc cảnh quan sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt của Hàn Nại: "Cô đã gặp hắn lúc nào?"

....

Hàn Nại tự biết nói lỡ lời, không nói thêm nữa, cúi đầu ăn. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm một hồi, bắt đầu ăn khoai tây, khóe miệng nhịn không được giương lên. Biểu tình nhỏ này của cô đều bị Hàn Nại nhìn vào trong mắt, Hàn Nại có chút căm tức, cư nhiên để cô chui lỗ hổng.

Ăn sáng xong, Hàn Nại đi làm như thường lệ, cũng chưa từng nói câu nào với Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan đôi mắt trông mong đứng ở trong sân nhìn nàng rời khỏi, lưu luyến vẫy tay tạm biệt như cô vợ nhỏ. Vào nhà thu dọn một phen, cô suy nghĩ một chút, đón xe đi bệnh viện thay thuốc, ngoài dự liệu của cô là bác sĩ vẫn luôn điều trị cho cô không biết có phải đã trúng xổ số hay không, cư nhiên hảo tâm giới thiệu mội bác sĩ nổi danh nhất bệnh viện đến xem tay cô, hòa ái dễ gần, quả thực có thể xem như là hỏi han ân cần. Ngữ khí hoàn toàn giống nhưđổi thành người khác, Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nửa ngày nhưng cũng vui vẻ chấp nhận, tâm tình vô cùng tốt, cứ như vậy bớt đi của cô rất nhiều tinh lực để tìm bác sĩ tốt hơn.

Thay xong băng gạc, bác sĩ nói khôi phục khá tốt, nhưng chờ sau này tháo thạch cao rồi luyện tập hồi phục vô cùng quan trọng, Nặc Nhất Nhất nhất định phải cắn răng kiên trì, Nặc cảnh quan rất nghiêm túc gật đầu nghe xong, dù sao hiện tại cô đối với cánh tay này mức độ coi trọng không còn chỉ vì bản thân mình nữa, mà là.... Nghĩ vậy Nặc cảnh quan có chút xấu hổ tuy rằng buổi tối cô vụn trộm xem những thứ không thích hợp với thiếu nhi, nhưng đây vẫn rất cần thiết, không phải sao?

Ở bên ngoài đi dạo một hồi, Nặc Nhất Nhất hẹn Lưu Bạch Ngọc ra, mời nàng uống cà phê cảm ơn nàng chăm sóc trong khoảng thời gian này.

Lưu Bạch Ngọc vẫn là điếu thuốc không rời tay, gần đây tâm tình của nàng tựa hồ vẫn không tốt, nàng liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, từ trên xuống dưới dáng vẻ bễ nghễ rất có một loại phong phạm "Nữ nhân của đại ca".

"Nhìn em bộ dạng vui vẻ này, thế nào, lừa được Hàn Nại mở cửa?"

"Tôi cũng không phải đại hôi lang, cần phải như vậy sao?" Nặc cảnh quan có chút không vui, cô không rõ vì sao Lưu Bạch Ngọc đối với Hàn Nại lại có thành kiến. Lưu Bạch Ngọc nhìn dáng vẻ gà mẹ che chở con của cô, cười lạnh một tiếng, hướng cô nhả một vòng khói: "Tôi cũng có lúc suất, được rồi, cà phê uống ít thôi, trở về ngủ bù."

"Biết rồi." Nặc Nhất Nhất gật đầu, thận trọng nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn cô: "Có lời thì nói, có rắm thì phóng."

"Bạch Bạch...." Nặc Nhất Nhất liếm môi, cân nhắc dùng từ: "Chị... Gần đây người đó có đến tìm chị sao?"

"Ai?" Ánh mắt Lưu Bạch Ngọc gần như có thể giết người, người này là quản chưa đủ sao? Chuyện của mình còn không giải quyết được còn đến quan tâm nàng? Nặc Nhất Nhất bật người ngồi thẳng, ho khan một tiếng: "Thời gian không còn sớm, tôi còn muốn đến mua thức ăn, Bạch Bạch, chính chị uống đi."

"Ngồi xuống, tôi có việc căn dặn em."

Lưu Bạch Ngọc dùng giọng nói gọi Nặc Nhất Nhất lại, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng một cái, lại ngồi về chỗ ngồi.

Lưu Bạch Ngọc hút một hơi thuốc, búng tàn thuốc một cái: "Chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?"

"Ân." Nặc Nhất Nhất nghe lời gật đầu, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô: "Em phải nhớ kỹ, trên đời này tình cảm không chỉ có tình yêu. Trong lúc nổ lực cũng nên đồng thời ngẫm lại bên cạnh còn có những người yêu thương em, nhất là ba mẹ của em, bọn họ nuôi dưỡng em đến lớn không dễ dàng, đừng dùng dằn vặt bản thân đến tổn thương họ."

"Ân...." Mũi Nặc Nhất Nhất có chút chua xót, cô có chút nhớ mẹ rồi.

"Được rồi, đi đi."

Dập thuốc, Lưu Bạch Ngọc bắt đầu ngây người, Nặc Nhất Nhất đứng dậy, lưu luyến nhìn nàng một cái, nói: "Bạch Bạch, chị khuyên tôi, thì bản thân chị cũng nên làm được." Cô vẫn thích một Lưu Bạch Ngọc tùy tính không tim không phổi xem phim ma, tuy rằng nàng thoạt nhìn hào hiệp bình tĩnh nhưng Nặc Nhất Nhất lại có thể cảm giác được nổi khổ trong lòng nàng. Lưu Bạch Ngọc cùng cô không giống nhau, từ đối thoại giữa nàng và Mẫn Văn có thể phán đoán, nàng đối với Mẫn Văn có bao nhiêu có yêu thì hiện tại có bấy nhiêu hận. Đem yêu hận nuốt xuống, là vất vả cỡ nào, tối thiểu cô còn có một hi vọng. Mà Lưu Bạch Ngọc thì sao? Cuối cùng của hận sẽ là cái gì đang chờ đợi nàng? Nàng là nữ nhân như vậy, yêu quyết tuyệt, hận tất nhiên cũng rất quyết liệt.

Nói xong, Nặc Nhất Nhất chậm rãi đi, Lưu Bạch Ngọc thất thần nhìn cô, trong lòng trống rỗng. Đúng vậy, vì sao lúc khuyên người khác nàng nói đạo lý rõ ràng nhưng hết lần này tới lần khác những lời này đến trên người mình ngược lại không thể nào làm được? Trong lúc nàng xuất thần, một cổ hương khí quen thuộc bay vào trong mũi, chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về Nặc Nhất Nhất lại ngồi một người, nàng mặt mang mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Xem ra tôi không nên có thành kiến với Nặc cảnh quan không ngờ cô ta còn thời thời khắc khắc nhớ tôi như vậy."

Sau khi Lưu Bạch Ngọc thấy nàng biểu tình thoáng chốc trở nên không nhịn được: "Cô có bệnh sao? Luôn theo tôi?"

Thân thể Mẫn Văn nghiêng về trước, gần kề Lưu Bạch Ngọc, cười đến quyến rũ: "Tôi là có bệnh, ngày đầu tiên thì cô đã biết, ân?"

Mẫn Văn đến gần cửa sổ, Lưu Bạch Ngọc nghiên đầu, nàng đứng dậy đi ra ngoài, Mẫn Văn tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ như vậy, rất nhanh cùng nàng ra ngoài.

"Bạch Ngọc, cô muốn nháo đến khi nào? Đính hôn cũng không phải tôi mong muốn, đều là một mình lão nhân nói, tôi nói rồi tôi sẽ không gả, vì sao cô không tin tưởng tôi?"

"Tin tưởng?" Trong đôi mắt của Lưu Bạch Ngọc nhất thời chứa đầy nước mắt, nàng bình thường là một người kiên cường, nhưng tựa hồ một khi gặp phải chuyện liên quan đến Mẫn Văn liền trở nên yếu đuối dễ vỡ như ly thủy tinh.

Nữ nhân trên đời đều là như vậy, bởi vì quá mức dốc lòng mà khiến bản thân thương tâm.

"Lúc cô đính hôn cô đã nói với tôi là lúc đó cô làm gì? Hả!" Lưu Bạch Ngọc gào thét toàn thân run rẩy: "Con mẹ nó cô nói cho tôi biết cô đi sắp xếp ngày nghỉ của chúng ta, tôi còn ngu ngốc mà tin tưởng cô, ngây ngốc trông ngóng, đến cuối cùng cả thế giới điều biết cô đính hôn, cô coi tôi là cái gì, Mẫn Văn?"

Mẫn Văn nóng nảy nắm lấy tay nàng: "Cô thực tế một chút có được hay không? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cứ như vậy không tín nhiệm tôi sao?"

Lưu Bạch Ngọc xoay người lại giãy khỏi tay nàng, lạnh lùng cảnh cáo: "Không nên cùng tôi nói tín nhiệm gì nữa, lòng tin của tôi dành cho cô đã sớm không còn, Tô phu nhân."

Một tiếng "Tô phu nhân" khiến trong mắt Mẫn Văn nổi lên một tia bi thống, Lưu Bạch Ngọc thấy được, loại cực kỳ bi ai từ tận xương tủy này lần nữa xuất hiện, nàng chạy về phía bãi đỗ xe, một cước đạp chân ga, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Mẫn Văn.

Tốc độ xe rất nhanh, cảnh vật xung quanh gào thét xẹt qua trước mắt, nước mắt của Lưu Bạch Ngọc không kiểm soát được mà chảy xuống.

Từ nhỏ đến lớn? Mẫn Văn còn không biết xấu hổ cùng nàng nói từ nhỏ đến lớn?

Chính là bởi vì như vậy nàng mới đau lòng. Mẫn Văn cho là nàng thật sự không biết nàng ấy đang lừa gạt mình nàng sao? Nàng bất quá là đang hy vọng, đang huyễn tưởng Mẫn Văn sẽ trở về, trở về tìm nàng, sẽ cự tuyệt danh xưng Tô phu nhân gì đó. Nàng đánh cuộc, nhưng nàng đã thua cuộc, tình cảm nhiều năm qua của các nàng thua cho hiện thực. Nàng dù gì đi nữa cũng sẽ không đi phá hoại gia đình người khác, đây là giới hạn cuối cùng cô nàng. Giờ khắc này Lưu Bạch Ngọc đột nhiên có chút ngưỡng mộ Hàn Nại, tình yêu của nàng tuy rằng vượt qua sinh tử nhưng đến chết tình cảm giữa hai người vẫn không hề thay đổi, nếu như có thể Lưu Bạch Ngọc tình nguyện cùng Mẫn Văn chết trong ngày nàng đính hôn hôm đó, như vậy cũng tốt hơn dùng hồi ức dằn vặt bản thân, thống khổ không chịu nổi.

Một đường lái xe đến quán bar trước kia hai người thường đến "Thất Dạ", Lưu Bạch Ngọc ngồi xuống, cơ hồ là phát tiết mà phóng túng uống rượu, một chai rồi lại một chai.

Nhớ trước đây lúc cùng với Mẫn Văn, chỉ cần nàng đơn độc đến nơi này Mẫn Văn đều sẽ tức giận? Tuy rằng bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn luôn cười nhéo mũi nàng nói một câu: "Lòng dạ hẹp hòi rồi rời khỏi, mà hiện tại... Thương hải tang điền, thật là thương hải tang điền.

Bốn người đã từng đến giờ chỉ còn một mình nàng, Hoan Hi đi rồi, Hàn Nại bị vô tận tưởng niệm cùng thương tiếc dằn vặt, mà nàng và Mẫn Văn cũng không thể trở lại như trước đây.

Có phải con người chỉ sau khi mất đi mới có thể biết quý trọng thời niên thiếu tươi đẹp cái gì cũng không hiểu nhưng lại chân chính vui vẻ?

Âm nhạc mãnh liệt vang lên, theo tiết tấu lắc lư thân thể, Lưu Bạch Ngọc vào sàn nhảy, buổi tối mập mờ, động tác khêu gợi, ánh mắt nóng bỏng, mùi cồn đốt người, hoàn toàn phóng túng. Rất nhanh xung quanh vang lên tiếng huýt gió, Lưu Bạch Ngọc bị rất nhiều người vây vào giữa, trong đó những người xuẩn xuẩn dục động không phải số ít. Nàng tùy ý loạng choạng thân thể, giống như lá cây phiêu đãng trên không trung, thổi một cái sẽ nát.

Lại một lần nữa có người không có hảo ý tiến đến gần, eo của Lưu Bạch Ngọc đang lúc căng thẳng nàng bị người ôm sát trong lòng, mùi vị quen thuộc bay vào trong mũi, Lưu Bạch Ngọc xoay người lại trông thấy chính là đôi mắt tràn đầy lửa giận của Mẫn Văn.

"Cô là đang trừng phạt tôi sao?"

Một thân váy dài màu trắng của Mẫn Văn cùng hoàn cảnh của Thất Dạ hoàn toàn tương phản, Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng buồn bã cười, vươn tay sờ mặt nàng: "Cô sớm phải biết, lúc cô rời khỏi tôi thì tôi của trước kia đã sớm không còn."

"Tôi không có rời khỏi."

Giọng của Mẫn Văn hòa hoãn, nhưng tay ôm eo Lưu Bạch Ngọc lại thêm xiết chặt, thân thể nàng có ý thức lui về phía sau, khiến Lưu Bạch Ngọc cũng phải lui theo, tách ra khỏi nhóm người. Nàng vẫn là không cách nào chịu được Lưu Bạch Ngọc bị nhiều người mơ ước, khát vọng chiếm hữu thời niên thiếu cũng không theo tuổi tác mà rút đi, ngược lại càng ngày càng tăng. Nàng vì Lưu Bạch Ngọc lựa chọn pháp y, hai người đã từng ngọt ngào bên nhau, kết quả là lại thoát không khỏi ràng buộc gia tộc. Mẫn Văn vẫn cảm thấy giống như những nữ nhân bình thường, nàng cũng có thể dùng hành động thực tế ngạo thị quần hùng, nàng có năng lực có sức lực, có nữ nhân tư bản, có quyền yêu Lưu Bạch Ngọc. Nhưng đến cuối cùng, nàng hận chết thân phận nữ nhân của mình, nếu như nàng là nam nhân, có phỉ nàng có thể không cần gánh vác trách nhiệm gia tộc mà cùng Lưu Bạch Ngọc dắt tay nhau, còn có thể dằn vặt hai người thống khổ như vậy sao?

Hiện thực luôn luôn tàn khốc, tình yêu ở trước mặt danh dự gia tộc bất quá là trăng dưới nước, hư vô huyễn tưởng.

Đến cuối cùng, Mẫn Văn cơ hồ là đem Lưu Bạch Ngọc kéo vào trong xe, nàng tức giận đem Lưu Bạch Ngọc đặt vào ghế sau: "Cô điên rồi? Tự mình đến chỗ như thế này, còn uống nhiều rượu như vậy?"

Mẫn Văn hận chết Lưu Bạch Ngọc khinh bạc phóng đãng trong sàn nhảy kia, một khắc kia nàng thậm chí muốn tiến lên bóp cổ nàng ấy.

"Một mình?" Lưu Bạch Ngọc còn đang cười, tựa hồ Mẫn Văn càng tức giận nàng càng hài lòng: "Không phải một người thì phải cùng với ai? Cùng cô sao, Tô phu nhân?"

"Cô đủ rồi!"

Mẫn Văn có chút không thể nhịn được nữa, Lưu Bạch Ngọc thu liễm nụ cười, đưa tay đẩy nàng ra: "Cô đi đi, dựa vào cái gì để quản tôi?"

Mẫn Văn cười nhạt, vươn tay kéo Lưu Bạch Ngọc vào lại trong xe, thuận lợi khóa cửa xe lại.

"Cô muốn đi đâu?"

"Không cần cô xen vào!"

"Chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện sao?"

Mẫn Văn có chút đau đầu, nàng biết lúc trước nàng giấu diếm Lưu Bạch Ngọc chuyện đính hôn là sai, nhưng nàng thật là không cách nào chối từ, trước không nói ba nàng, chỉ là tính tình quân nhân cả đời cố chấp của phụ thân của Lưu Bạch Ngọc, nếu như biết chuyện của hai người, sợ rằng sẽ là người đầu tiên nhảy ra đánh gãy chân Lưu Bạch Ngọc. Nàng chỉ là đang cân nhắc, sẽ cùng Tô Ngọc đàm phán hiệp thương, dù sao chuyện này cũng liên quan đến số phận gia tộc của hai người. Mẫn Văn chính là biết Lưu Bạch Ngọc đối với tình cảm có khiết phích mới không dám nói cho nàng biết chuyện này, nhưng kết quả là giấy không thể gói được lửa, trái lại bị lửa thiêu đốt.

Nàng hối hận, nhưng trên đời này nơi đó có thuốc hối hận?

Lưu Bạch Ngọc kịch liệt chống cự muốn đẩy Mẫn Văn ra để xuống xe, Mẫn Văn cũng không cho nàng cơ hội này dùng thân thể thật chặc ngăn chặn nàng: "Cô lại muốn quay về chỗ đó sao? Tôi không cho phép."

"Cô dựa vào cái gì?"

Hai người đang lúc giằng co, nước mắt của Lưu Bạch Ngọc chảy xuống, bây giờ Mẫn Văn còn có quyền gì đến yêu cầu nàng? Hai người đã kết thúc, không phải sao?

Mẫn Văn chưa từ bỏ ý định cúi đầu dùng môi lưỡi bắt đầu dây dưa, hung tợn hôn Lưu Bạch Ngọc.

Ngoài xe, vầng trăng sáng nhô lên cao, xung quanh điểm đầy những ngôi sao như nước mắt người yêu.

Mà bên trong xe, Mẫn Văn đem đầu lưỡi mang theo mùi rượu của Lưu Bạch Ngọc không lưu tình chút mà thôn phệ, xem cả người nàng như bánh pudding mà nuốt vào trong miệng, dụng tâm thưởng thức.

Lưu Bạch Ngọc muốn phản kháng, như khi môi lưỡi quen thuộc đến khắc cốt ghi xương triền miên, nàng lại đột nhiên mất đi khí lực.

Hơi thở nóng như lửa, cảm giác say lan tràn đến cuối cùng, nàng từ bỏ chống cự, thất thần nhìn trăng sáng ngoài cửa kính, mặc cho Mẫn Văn tùy ý trên người nàng.

— cô thích tôi sao? Bạch Ngọc.

— từ nay về sau, tôi muốn cô ở bên cạnh tôi.

— cô yên tâm, vô luận nguyên nhân gì cũng không thể chia lìa chúng ta.

— nắm tay cô, tôi sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.

—trái tim của cô, thân thể của cô, đều là của tôi rồi, vĩnh viễn đều là của tôi.

— tôi và Tô Ngọc không có gì cả, cô phải tin tưởng tôi...

Nàng đã là Tô phu nhân rồi.

Cơn co rút cuối cùng, mang theo nước mắt tan nát cõi lòng, Lưu Bạch Ngọc cảm giác mình giống như một con cá nhỏ bị cuốn vào đại dương, chỉ có thể mặc cho sóng triều từng đợt đánh tới, không hề có sức phản kháng chống đỡ, trơ mắt nhìn thân thể mình bị xé mở, tan thành mảnh nhỏ nhưng lại không cách nào đẩy ra.