Nữ Đế Trọng Sinh

Chương 30: Ân Oán (một)



Dạ An Thần phất tay cho thị vệ lui xuống, lôi kéo Tuyết Sương Linh rời khỏi giường, đi đến bàn bên cạnh ngồi, đặt nàng ngồi trên đùi, hôn mặt nàng, khẽ cười nói "Thương của ám vệ như thế nào?"

"Đều không có trở ngại, ta đã phái người đưa các nàng trở về tịnh dưỡng" Tuyết Sương Linh nhẹ giọng nói, sau đó đem những việc xảy ra ở Bàn Long sơn kể ra, cuối cùng khẽ nhíu mày "Có lẽ nam nhân kia cùng Thụy Đoan vương gia có quan hệ gì đó, hơn nữa còn không cạn, người ám sát bệ hạ thậm chí có thể đều do hắn phân phó. Hơn nữa nam nhân kia cùng bệ hạ hẳn là có ân oán, nên hắn làm trái mệnh lệnh của Thụy Đoan vương gia, muốn bệ hạ chết. Mà Thụy Đoan vương gia chỉ sợ cũng không biết điểm này".

Dạ An Thần vuốt lên mi tâm Tuyết Sương Linh, "A Linh ngươi đừng lo lắng, dù sao người đó đã trong tay chúng ta, giao cho ám vệ thẩm vấn đi, ám vệ nhiều thủ đoạn như vậy, có thể hỏi ra điều chúng ta muốn biết".

"Ta đã phân phó ám vệ gia nam nhân lại, chỉ là hắn ở Thụy Đoan vương gia thân phận không thấp, ta sợ sẽ khiến cho Vương gia chú ý, đối với kế hoạch của bệ hạ sẽ ảnh hưởng" Tuyết Sương Linh nhìn vào ánh mắt Dạ An Thần giải thích.

Dạ An Thần câu lên khóe môi, nhịn không được lại hôn nàng, ôn hòa nó "Có thể có ảnh hưởng gì? Dạ An Từ cũng không được bao lâu, ngươi cứ yên tâm làm đi". Cho dù Dạ An Từ nổi lên lòng nghi ngờ thì thế nào? Nàng không có thời gian truy xét, trải quan nhiều ngày như vậy, đã đủ Dạ An Từ nghiện Cực Lạc tán...

Tuyết Sương Linh gật đầu, "Bệ hạ, ta muốn tự mình thẩm vấn nam nhân kia". Không rõ nam nhân kia cùng bệ hạ có ân oán gì, sau lừng còn người khác sai sử hay không, Tuyết Sương Linh sẽ không buông tâm.

Dạ An Thần nghĩ nghĩ, đồng ý Tuyết Sương Linh yêu cầu.

Ngày mai hồi cung nàng sẽ chuẩn bị tế thiên, thực bận rộn, tuy rằng A Linh là thiếp thân thị vệ, nhưng thân phận không đủ, rất nhiều trường hợp nàng không thể đi theo, ở lại Long Miên điện cũng nhàm chán, tìm chút việc làm giết thời gian cũng không tệ.

Ôm Tuyết Sương Linh ôn tồn trong chốt lát, Dạ An Thần mang Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần đi cung điện của Dạ An từ -- ở trong mắt mọi người, Dạ An Từ cũng vì Dạ An Thần mà bị thương, lại là thân muội muội của nàng, về tình về lý vẫn là tự bản thân đi nhìn một chút, gọi là quan tâm.

An Tử Thuần mang đến một ít có thể biến mặt thành màu trắng bột nước một một khối sinh khương.

Dạ An Thần tùy tiện xoa mặt, làm cho gương mặt đang hồng nhuận trở nên trắng bệch, lại dùng sinh khương lau ánh mắt, bị sinh khương kích thích, ánh mắt đều đỏ.

"Thế này mới giống bộ dáng thương tâm." Dạ An Thần rất vừa lòng, huy huy tay áo liền mang theo Tuyết Sương Linh cùng An Tử Thuần đi tẩm điện Dạ An Từ nghỉ ngơi.

Tẩm điện Dạ An Từ cách Long Miên điện không xa, khi Dạ An Thần đi đến, ngự y đã rời khỏi, Dạ An Từ đang được vài thị nhân hầu hạ ăn uống, sắc mặt tái nhợt, thân mình suy yếu.

"Tham kiến bệ hạ." Hầu hạ tiểu thị nhân hành lễ.

"Đều đứng lên đi "Dạ An Thần đi vào "A Từ, ngươi còn bị thương, đừng hành lễ" Nàng ngồi bên giường Dạ An Từ, ôn hòa nói "Lần này thật đa tạ ngươi, hồi cũng trấm nhất định hảo hảo ban thưởng ngươi một phen".

Dạ An Từ ngồi tựa vào đầu giường, uống hết chén thuốc, thị nhân bưng đến một đĩa mứt hoa quả, lắc lắc đầu cười khổ "Nếu không phải ta muốn đi săn thú, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy? Hoàng tỷ không trách tội ta là tốt lắm rồi, thực sự không muốn ban cho gì cả".

"Hoàng muội sao nói vậy?" Dạ An Thần an ủi nói, "Chuyện đó và hoàng muội có gì liên hệ?"

"Hoàng tỷ, ly quý quân thương thế thế nào?" Dạ An Từ thùy ánh mắt hỏi.

Đột nhiên gian phòng yên tĩnh.

"Hoàng tỷ!" Dạ An Từ hơi hơi cất cao thanh âm.

"Lạc nhi vì cứu trẫm, đã bỏ mình" Dạ An Thần hơi nhắm mắt, thanh âm run run, bộ dáng vô cùng thương tâm.

"Hoàng tỷ" Dạ An Từ nhẹ giọng an ủi

"Lạc nhi vì cứu trẫm, đã muốn không trừng trị bỏ mình." Dạ An Thần hơi hơi hợp nhau ánh mắt, thanh âm run run, rất là thương tâm bộ dáng.

"Hoàng tỷ" Dạ An Từ nhẹ giọng an ủi "Ly quý quân một lòng yêu ngày, lại cam nguyện vì ngày dùng thân thể chắn công kích của thích khách, xem như ta cầu hoàng tỷ, mong hoàng tỷ báo trọng thân thể".

Dạ An Thần lắc lắc đầu, không nói gì.

Lại là một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều nghe thấy.

"Thỉnh hoàng tỷ bảo trọng long thể." Dạ An Từ giãy dụa muốn ngồi dậy, lập tức vẻ mặt thống khổ ngã xuống, thở hào hển.

"Ngươi mau nằm xuống, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra" Dạ An Thần vội vàng ngăn nàng "Trẫm, trẫm sẽ bảo trọng, A Từ, ngươi cũng phải bảo trọng thân thể" Nàng thấp giọng thở dài.

Hồi lâu sau, Dạ An Thần nói "Trẫm đã phái người suốt đêm chạy về kinh thành, phân phó Lễ bộ lấy quý quân chi lễ hậu táng Lạc nhi, táng tại hoàng lăng sườn tây".

"Hoàng tỷ, Ly quý quân vì ngươi mà chết, lấy quý quân chi lễ có phải không tốt lắm?" Dạ An Từ nhẹ giọng hỏi?

Dạ An Thần lắc đầu, ánh mắt buông xuống "Trẫm cũng muốn cấp Lạc nhi thân phận thật cao hậu táng, chỉ là thân phận của Lạc nhi..."

Dạ An Từ không nói gì nữa.

"A Từ, nghĩ ngơi thật tốt, trẫm còn có việc, đi trước" Dạ An Thần đứng lên, tự tay giúp Dạ An Từ chỉnh sửa áo "Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngày mai sẽ không cùng ngự giá hồi cung, chờ ngươi thân thể tốt hơn thì tự về cung".

"Hoàng tỷ, tế thiên là đại sự của hoàng tộc, ta sao có thể không đi?" Dạ An Từ vội vàng cự tuyệt "Hơn nữa, thương của ta không ngại, ngự y nói, chỉ là mất máu quá nhiều, hảo hảo nghĩ ngơi một đoạn thời gian là được, cũng không gây trở ngại hồi kinh" Thế lực của nàng đểu ở kinh thành, nếu ở lại hành cung, tin tức truyền đến sẽ bị lạc hậu, đây chẳng phải việc tốt.

"Chuyện lớn như thế nào cũng có thể so sánh với thân thể của ngươi sao?" Dạ An Thần không đồng ý nói.

Dạ An Từ lấy lòng cười cười "Hoàng tỷ, ta không sao. Cơ thể của ta rất tốt, ngự y cho thuốc là thuốc tốt nhất, ngày mai có thể xuống giường đi lại a!".

Dạ An Thần hơi thở dài một tiếng, "Nếu hoàng muội ngươi cố ý yêu cầu, vậy ngày mai cùng đi. Chỉ là nếu thân thể không thoải mái nhất định phải nói, việc gì cũng không quan trọng bằng thân thể của ngươi".

"Ta đã biết, hoàng tỷ."

"Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, trẫm đi trước."

"Cung đưa bệ hạ."

Ly khai Dạ An Từ tẩm điện, Dạ An Thần hơi giương khóe miệng, bảo An Tử Thuần theo phía sau, chính mình lôi kéo Tuyết Sương Linh đi về Bàn Long điện, đi dạo trong hoa viên, tâm tình dường như rất tốt.

"Bệ hạ?" Tuyết Sương Linh có chút khó hiểu, "Bệ hạ tâm tình rất tốt?"

Dạ An Thần nắm ngón cái Tuyết Sương Linh để vào lòng bàn tay, cười nhẹ nói "Đúng vậy, tâm tình của ta phi thường tốt".

"Ân?" Tuyết Sương Linh nghi hoặc nhìn nàng.

"Dạ An Từ không phải nghĩ hết thảy đều nằm trong tay nàng sao? Nghĩ đến hết thảy đêu trong kế hoạch của nàng sao?" Dạ An Thần khẽ cười nói "Ta rất muốn nhìn xem, khi nàng biết mọi việc đều bị ta biết được, cái gì ta cũng thấy được, nàng sẽ có biểu tình gì đâu?" Có thể hay không tuyệt vọng giống nàng năm đó? Không, Dạ An Từ sẽ không, từ đầu đến cuối, Dạ An Từ đều không xem quan hệ huyết thống để vào mắt! Bất quá không có vấn đề gì, có thể nhìn đến vẻ mặt thất vọng cùng phẩn nộ của nàng là đủ.

Tuyết Sương Linh ôm lấy Dạ An Thần, "Bệ hạ......"

Dạ An Thần hôn trán nàng, "Ta không có thương tâm." Rất nhiều năm trước nàng cũng đã thương tâm, mà hiện tại, bất quá là xem một vở kịch phấn khích mà thôi.

Ngày thứ hai, ngự giá hồi cung.

Đội ngũ hoàng gia chậm rãi hướng đến kinh thành, trung tâm đội ngũ là kiệu của nữ đế bệ hạ, sau là xe của Thụy Đoan vương gia, trải qua chuyện thích khách tại Bàn Long sơn, hộ vệ xung quanh đều hết sức cẩn thận, mọi người tới gần cần phải kiểm tra.

Quan tài của Ly Tuần Lạc đi sau cùng – quan tài là nữa đêm qua đưa đến, Dạ An Thần cho ám vệ tìm một thi thể đưa vào, lại phân phó ám vệ phía sau bảo vệ tốt quan tài, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, chân chính Ly Tuần Lạc đương nhiên còn lưu tại Bàn Long sơn hành cung dưỡng thương.

Nay sắp đến lễ mừng năm mới, việc này phát sinh có chút xui rủi, nhưng dù sao Ly Tuần Lạc vì cứu giá mà chết, Dạ An Thần vẫn phân phó thị nhân cùng thị vệ đưa quan tài Ly Tuần Lạc về cung, sau đó nhập táng.

Ngày thứ ba trở lại cung là hai mươi bảy, trước một ngày nữ đế bệ hạ phải ở Thừa Thiên cung tắm rửa ăn chay, biểu đạt chính mình thuận thiên thành ý, một ngày này, trừ bỏ Dạ An Thần, ai cũng không thể vào Thừa Thiên cung.

Tuyết Sương Linh đem thị vệ xung quanh Thừa Thiên cung đổi thành ám vệ, dặn dò các nàng phải bảo vệ bệ hạ an toàn, thế mới theo mật đạo trong thư phòng không một tiếng động ly kha hoàng cung.

Cứ điểm của ám vệ ngay bên trong hoàng thành, bề ngoài là một Tứ hợp viện vô cùng cũ nát, bởi vì nơi này là xóm nghèo của hoàng thành, đủ các loại người.

Đi vào Tứ hợp viện, trải qua các loại cơ quan bố trí tinh diệu, liền có thể tiến vào.

Đây mới là nới các ám vệ huấn luyện hằng ngày.

Cứ điểm này thành lập khi Linh Quốc mới bắt đầu, đến hiện tại đã là một thành phần không nhỏ, không giống với bí mật thế lực, cứ điểm của ám vệ như một thành trấn.

Tuyết Sương Linh vừa tiến vào đã bị ám vệ ngăn cản, nàng từ trong lòng lấy ra khối màu vàng lệnh bài ám vệ, thản nhiên nói "Thủ lĩnh Lăng Xích có ở đây không?" Lệnh bài màu vàng là tối cao cấp lệnh bài.

"Thủ lĩnh ở thủy lao" Ám vệ lập tức hồi đáp "Đại nhân, thỉnh đi bên này".

"Ta biết đường đến thủy lao, ngươi đi làm việc của mình đi" Tuyết Sương Linh nói, lập tức nhìn quanh, nhấc chân hướng thủy lao đi đến.

Thủy lao tại tận cùng của cứ điểm, nơi đó có một con sông chảy qua, là nơi thích hợp nhất để làm thủy lao.

"Tuyết thị vệ" Lăng Xích đang đứng bên cạnh thủy lao, thấy Tuyết Sương Linh liền đi lại "Sao ngươi lại đến đây? Bệ hạ có gì phân phó?"

Cái kia nam nhân bị treo trên vách tường của thủy lao, cánh tay bị dây thừng treo, đặt trên đỉnh đầu, toàn thân ướt sủng, tóc dài gắt gao dán trên người, đầu gập thật sâu, không biết là hôn mê hay không muốn động hoặc là không muốn nói chuyện, thoạt nhìn rất chật vật. Mà nước trong thủy lao đã đến phần eo của nam nhân, còn đang chậm rãi dâng lên.

"Bệ hạ cho ta tới thẩm vẫn hắn" Tuyết Sương Linh nói "Hắn có nói gì không?"

Lăng Xích lắc đầu "Không có mệnh lệnh của bệ hạ, chúng ta chưa dùng hình, chỉ là đem hắn nhốt tại thủy lao. Từ khi bị giam trong này, hắn cái gì cũng không nói".

Tuyết Sương Linh giơ tay "Đem hắn đến đây, đưa qua phòng giam, trước mắt không cần cho hắn chết". Còn có rất nhiều vấn đề chưa hiểu rõ, cũng không thể để cho nam nhân này chết.

"Dạ" Lăng Xích đi đến cạnh vách tường, trên vách an trí một cái bàn kéo, trên bàn kéo dây thừng cột tay nam nhân.

Nam nhân bị chậm rãi kéo lên, đến một độ cao nhất định, Lăng Xích liền dừng lại, đem dây thừng trên cổ tay nam nhân cởi bỏ, đi theo sau Tuyết Sương Linh đến nhà tù.

Nhà tù cách thủy lao không xa, nói là nhà tù, thật ra là một cái tiểu động, bên trong có chút hình cụ, cũng chỉ có thể vào vài người.

Trong phòng giam cũng không có phạm nhân, trống không, không khí tựa hồ mang theo chút mùi máu tươi.

Lăng Xích đem nam nhân cột vào trụ, dùng thiết liên trụ hay tay hắn, cho dù Lăng Xích ép tới ép lui như thế, nam nhân cũng không có bộ dạng tỉnh lại, đầu vẫn gục xuống, vô thanh vô tức.

Tuyết Sương Linh híp mắt.

Lăng Xích đi tới, thấp giọng nói "Tuyết thị vệ, người này chính là kẻ lúc trước bị chúng ta để chạy ra từ "Ngợp trong vàng son", nam nhận trốn vào Thụy Đoan vương phủ kia".

Tuyết Sương Linh gật đầu, thấp giọng nói "Bệ hạ cũng đã nghĩ đến, nam nhân này cùng Thụy Đoan vương gia quan hệ không ít. Trước đem hắn cứu tỉnh rồi nói sau".

Lăng Xích lên tiếng, từ trong lòng xuất ra một bố bao, mở ra là các loại ngắn dài không đồng nhất ngân châm, cũng không biết nàng cấm vào bộ phận nào, nam nhân lập tức tỉnh lại.

Sắc mặt hắn tái nhợt, tựa đầu nhìn Tuyết Sương Linh cùng Lăng Xích, sau đó cuối đầu cười, càng cười càng điên cuồng.

Tuyết Sương Linh cùng Lăng Xích chờ đợi tiếng cười hắn nhỏ đi, Tuyết Sương Linh mới mở miệng "Ngươi tên gì? Cùng Thụy Đoan vương gia có quan hệ gì?