Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 49



Bây giờ Huỳnh Tấn xảy ra chuyện như vậy, cho dù có nói với tôi thì tôi cũng không có cách nào giúp được anh ấy.

Sau khi mẹ nghe thấy lời của tôi thì trên mặt bày ra vẻ khó coi, sau đó mới lên tiếng: “Đương nhiên cửa biết báo động, nhưng không có cách nào cả. Ngay cả tên họ thực sự của người kia anh trai con cũng không biết, từ đầu người đó đã không lộ diện, đều là giao dịch online với anh trai con. Cảnh sát cũng không có cách nào tìm được ID, bây giờ anh trai con bị người cho vay đòi nợ đến bước đường cùng rồi.” “Bảo Nhi, con giúp anh trai con đi. Chỉ cần một ba trăm triệu, con chỉ cần cho anh trai con ba trăm triệu thì anh trai con có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này rồi”

Mẹ cầm lấy tay của tôi, nói với vẻ mặt vội vàng. Ba trăm triệu…

Tôi cười cười, nhẹ nhàng đẩy tay của mẹ ra, lạnh mặt nói: “Trước đây con cũng đã nói rồi, con chỉ giúp bọn họ một lần cuối cùng, lần ấy đã là cực hạn của con rồi. Mẹ nên biết, con đã không còn là vợ của Trần Thanh Vũ nữa rồi, con đã ra tách khỏi hộ khẩu nhà đó rồi, một xu cũng không có. Cho dù mẹ có bán con, con cũng không có nhiều tiền như vậy.” “Lẽ nào con thực sự nhẫn tâm nhìn anh trai mình bị người ta đánh chết ư?” Mẹ đột nhiên cất cao giọng, tức giận nói về phía tôi.

Tôi nhìn sự tức giận trên mặt mẹ, đôi mắt hiện lên chút cay đắng.

Tôi siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: “Mẹ, mẹ công bằng một chút có được không?”

Từ nhỏ đã như thế, mẹ đều dung túng cho Huỳnh Tấn và

Huỳnh Sang như thế. Duy chỉ có đối với tôi là xa cách, chỉ khi tôi có giá trị lợi dụng thì mới có thể dùng vẻ mặt ôn hòa đối với tôi.

Từ sau khi tôi gả cho Trần Thanh Vũ, mỗi lần mẹ tìm tới tôi đều là bởi vì hai người Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang. Mỗi lần mở miệng đều hỏi tiền của tôi, bằng không thì là giải quyết cục diện rối rắm của Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang. “Có chỗ nào không công bằng chứ? Con là người của nhà họ Huỳnh chúng ta, hiện giờ anh trai con xảy ra chuyện như vậy, mẹ hỏi con lấy chút tiền con cũng không chịu. Tại sao con có thể nhẫn tâm như vậy?” Mẹ lạnh lùng nói với tôi.

Tôi bị tiếng nói the thé của mẹ làm cho đầu đau muốn nứt cả ra.

Ban đầu cơ thể tôi đã khó chịu rồi, sau khi nghe những lời sắc bén này của mẹ thì càng nhức đầu không thôi.

Tôi thở một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mẹ và nói: “Họa do Huỳnh Tấn tự mình gây ra cơ mà. Anh ấy đã không còn là con nít nữa, phạm sai lầm thì phải tiếp nhận sự trừng phạt.Mọi thứ đều là anh ấy tự chuốc lấy.”

Nếu như không có lòng tham như thế, nếu như lúc trước điều tra cho thật kĩ càng thì Huỳnh Tấn cũng sẽ không thành ra thế này. Bộ dạng bây giờ của bản thân Huỳnh Tấn, tôi cũng không muốn nói thêm cái gì nữa. “Huỳnh Bảo Nhi, mày thấy chết mà không cứu sao.” Mẹ gọi thẳng cả họ lẫn tên, tức giận nói với tôi. “Con cũng hết cách rồi.” Tôi nhìn mẹ, lãnh đạm nói. “Được, mày không cứu anh trai của mày thì tao sẽ chết ở trước mặt mày. Nếu như mày đã không còn lương tâm nữa thì mày cứ tự hưởng thụ cho sướng đi.” Đột nhiên mẹ lấy ra con dao nhỏ vẫn giấu ở trên người kề vào cổ mình.

Tôi nhìn động tác của bà, cơ thể hơi cứng đờ, buồn bã nói: “Mẹ, bây giờ con làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Cho dù là mẹ bảo con lấy ba chục triệu ra thì con cũng không có cách nào cả đâu.”

Mẹ lại nhìn tôi chằm chằm nói: “Mày đi hỏi Trần Thanh Vũ, không thì, cô hỏi Lê Minh Quang ấy. Tao đều biết cả, mày sắp kết hôn với Lê Minh Quang rồi.Cậu ta là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Quang, chắc chắn sẽ có tiền. Tao không tin chỉ ba trăm triệu mà cậu ta cũng không chịu cho chúng ta.” “Lê Minh Quang với chúng ta không thân chẳng quen, dựa vào cái gì mà phải cho chúng ta tiền chứ?” “Vậy mày hãy đi ngủ với cậu ta đi.Phụ nữ bây giờ ngủ một giấc đều có ông chủ lớn cho nhiều tiền như vậy đấy.Mày ở cùng cậu ta vài ngày thì không phải sẽ có tiền rồi sao?” Mẹ dửng dưng như không nói với tôi.

Tôi nghe thấy lời của bà, chỉ cảm giác cả người mình đều trở nên lạnh như bằng.

Đây chính là mẹ của tôi đó…Vì con trai mà bà lại đối xử với tôi thế này đây.

Tôi nhẫn tâm, lắc đầu nói: “Nếu như mẹ muốn chết thì cứ chết ở chỗ này là được rồi. Mẹ chết rồi, con sẽ xuống dưới cùng với mẹ.”

Bỏ lại những lời này, tôi liền rời khỏi phòng khách, phía sau là tiếng rít chói tai vô cùng gay gắt của mẹ. “Huỳnh Bảo Nhi mày thực sự nhẫn tâm như vậy sao? Tao là mẹ của mày đấy.”

Tôi dung túng cho bọn họ nhiều lắm rồi, mà chính bởi vì sự dung túng lúc trước nên mới có thể để cho bọn họ coi trời bằng vung, muốn gì được nấy. Lần này, tôi sẽ không để ý chuyện của Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang nữa. Chuyện mà bọn họ phạm vào, phải tự mình gánh chịu. Tôi không thể đi theo phía sau bọn họ cả đời, giúp bọn họ chùi đít được. “Bảo Nhi, lúc năm giờ chiều mẹ của em gọi điện cho anh đấy.” “Mẹ gọi điện thoại cho anh á?” Buổi tối, Lê Minh Quang mang theo một ít đồ ăn đến cho tôi nấu cơm. Lúc ăn tối, anh ấy nói thế với tôi.

Buổi chiều tôi đã ngủ mấy tiếng, ra đến phòng khách đã không thấy bóng dáng của mẹ đâu, tôi còn tưởng rằng mẹ đã bỏ đi, đã biết phải làm sao rồi. Thật không ngờ, vậy mà bà lại tìm được số điện thoại của Lê Minh Quang. “Dì nói muốn hỏi vay tiền của anh, cho nên anh cho dì rồi.”Lê Minh Quang liếc mắt nhìn tôi, thản nhiên nói. “Không được cho. Tôi vừa nghe, đặt chén trong tay xuống, lạnh mặt nói. Lê Minh Quang bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng là người nhà của em, bây giờ bọn họ gặp trắc trở. Sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Hơn nữa, người nhà của em cũng chính là người nhà của anh mà.” “Minh Quang, anh không biết đâu, bọn họ có chết không chừa. Trước đây lúc em còn ở nhà họ Trần, bọn họ cứ liên tục đến vòi tiền.Nếu như bây giờ anh dễ dàng cho bọn họ tiền như vậy thì về sau mỗi ngày bọn họ sẽ vòi tiền đấy.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, nhức đầu nói.

Tôi thật sự không muốn can thiệp vào chuyện mà hai người Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang làm nữa, cũng không muốn để ý tới rốt cuộc hai người đó đã làm ra chuyện gì.

Lê Minh Quang chỉ tỏ vẻ không có gì đáng kể nói: “Chỉ là ba trăm triệu thôi mà, yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.” “Ba trăm triệu này không thể cho. Minh Quang, anh đồng ý với em đi, không thể cho bọn họ. Nhất định Huỳnh Tấn phải tự mình gánh chịu, bởi vì đây là do chính anh ta phạm sai lầm.”

Tôi nhìn Lê Minh Quang, gắn từng chữ một. Cứ mãi giúp đỡ thì hoàn toàn không thể giúp được điều gì cho Huỳnh Tấn. Muốn cho Huỳnh Tấn tự giác ngộ thì phải để anh ta tự mình giải quyết mọi chuyện, để anh ta tự biết được, chuyện mà mình làm rốt cuộc là đúng hay là sai.

Lê Minh Quang thấy tôi kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là buông tay,anh nói: “Được rồi, ban đầu anh bằng lòng trưa mai sẽ đưa cho dì, nhưng nếu em đã nói thế này rồi, vậy thì tạm thời anh sẽ không cho “Không thể cho. Bọn họ giống như là một cái động không đáy, mặc kệ anh bổ sung vào bao nhiêu đi nữa, đều sẽ bị hút khô.” Tôi lãnh đạm nhìn Lê Minh Quang, lắc đầu nói.

Lê Minh Quang không nói gì thêm, chỉ bảo tôi ăn nhiều hơn. Lê Minh Quang cùng tôi xem TV một lát rồi rời đi. Trước khi đi dặn tôi phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Tôi còn cố ý nhấn mạnh, không được phép lén lút sau lưng tôi mà đưa tiền cho mẹ tôi.

Lúc này đây, tôi muốn cho Huỳnh Tấn nhận một bài học, để cho anh ta an phận hơn. Dù sao cũng sẽ không gây ra chết người mà.

Nhưng…

Ngày thứ ba, lúc tôi đang làm việc thì mẹ tôi chạy tới công ty làm ầm ĩ, còn nói tôi là hung thủ giết người.

Tôi nhìn người mẹ giống như bị điên, khiến cho công ty chúng tôi rối loạn, tôi tiến lên phía trước nói: “Mẹ, mẹ điên rồi à?” “Cút ngay, đừng có gọi tao là mẹ. Đồ đàn bà nhẫn tâm độc ác nhà mày! Sao mày lại có thể nhẫn tâm như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?” Mẹ đẩy tôi ra, cặp mắt kia đỏ ngầu giống như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi không bằng.

Tôi bị ánh mắt này của bà nhìn, cảm giác cả người đều trở nên lạnh như băng. Diệu Hoa đỡ cơ thể của tôi, nhờ vậy tôi mới không bị bà đẩy ngã xuống đất, bằng không, chỉ sợ đứa con trong bụng của tôi đã phải chịu tội oan rồi. “Mẹ.” Tôi không có sức lực rũ cánh tay xuống, nhìn người mẹ đang hừng hực lửa giận.

Mẹ tiến lên, cho tôi hai cái tát, mặt của tôi lập tức đau đến tê dại. Diệu Hoa thấy tôi bị đánh thì lập tức ngăn trước mặt của tôi, hét lớn về phía mẹ: “Dì à, dì làm cái gì đấy? Dì dựa vào đâu mà đánh người chứ?” “Tao đánh con gái của tao thì mắc mớ gì tới mày. Các người đều cút hết cho tao, chuyện này không liên quan gì tới các người cả. Hôm nay tao đến là để tìm đồ đàn bà để tiện Huỳnh Bảo Nhi này.”

Tôi đờ đẫn ôm mặt, nhìn bà mẹ với ngũ quan vặn vẹo thậm chí là dữ tợn. “Bản thân mày không cứu anh cả của mình thì cũng được nhưng tại sao phải bảo tổng giám đốc Quang không cứu anh trai mày chứ? Mày có biết, anh trai mày bị người đòi nợ ép đến mức phải nhảy lầu tự sát không hả? Huỳnh Bảo Nhi, mày hại chết con trai của tao, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”

Huỳnh Tấn… chết rồi sao? Tôi khiếp sợ nhìn mẹ, một câu cũng không nói được.

Miệng của bà vẫn luôn mấp máy, nói rất nhiều lời ác độc, nhưng mà, một câu tôi cũng không nói được.

Tôi mặc cho bà ấy cấu xé, không còn sức lực mà giải thích. Tôi chưa từng nghĩ đến việc… thật sự muốn lấy mạng của Huỳnh Tấn… Tôi chỉ muốn giúp Huỳnh Tấn, không thể để cho Huỳnh Tấn tiếp tục dựa dẫm vào người khác như thế mãi được. . Google 𝑡ra𝙣g 𝙣à𝒚, đọc 𝙣ga𝒚 khô𝙣g quả𝙣g cáo _ 𝑇rUm𝑇ru𝒚ệ𝙣.V𝘕 _

Tôi đã hại chết… anh cả của mình sao? “Năm đó tao nên bóp chết mày, bóp chết mày… Sau khi đổi con gái của tao đi, tao nên bóp chết mày…”

Trong mơ mơ màng màng, dường như tôi nghe được mẹ rít gào một ít chuyện về tôi. Tôi hơi mê man nhìn khuôn mặt như ác ma trước mặt mình, chẳng hề nói một câu. “Dì, dì muốn làm gì?” “Huỳnh Bảo Nhi, tao phải giết mày. Mày trả lại mạng cho con tao, trá lại mạng cho con trai tao.”

Lúc tôi khiếp sợ thì nghe được Diệu Hoa phát ra tiếng thét chói tai, tôi còn chưa nhìn rõ đã thấy trong tay mẹ cầm một con dao, bổ nhào về phía tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn con dao kia, thậm chí quên mất phải né tránh. Cho đến khi một bóng đen nhào tới phía tôi, kéo cả người tôi ra, đỉnh đầu là tiếng hít thở dịu dàng mà quen thuộc, bên tai là tiếng nói vô cùng trầm lắng hờ hững của Lê Minh Quang. “Dì à, chỗ này là tập đoàn Thời Quang, không phải nơi dì có thể hành hung.” “Tổng giám đốc Quang, tay anh chảy máu rồi.”

Giọng nói run rẩy của Diệu Hoa đã khiến tôi lấy lại tinh thần. Tôi sợ hãi mở to hai mắt, thấy Lê Minh Quang tay không bắt lấy con dao mà mẹ đã đâm về phía tôi.

Thấy tay của Lê Minh Quang đang chảy máu, mẹ điên cuồng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Không phải cố ý đầu… Tôi chỉ muốn giết Huỳnh Bảo Nhi, chỉ là…” “Dẫn bà ấy đi.”Lê Minh Quang nheo mắt lại, ném con dao cầm trong tay xuống đất, nói với bảo vệ đang đứng ở cửa.