Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 162: Sự sủng ái của bạo quân (16)



Tiết phụ chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mà ông nhìn thấy khi mới bước vào.

Cả người ông đều không tốt.

Là hoàng đế thì sao chứ?

Hoàng thượng, ngài có thể tùy tiện chạm vào tay nữ nhi ngoan của ta sao?

Ông đang băn khoăn không biết nên nói như thế nào, thì tầm mắt của Đế Hàn Thành đã chuyển từ trên người ông sang Trà Trà.

"???"

Tiết phụ sắc mặt ngay lập tức đen lại.

Ông đưa tay kéo Trà Trà ra phía sau, chặn tầm mắt của Đế Hàn Thành.

"Hoàng thượng!" Ông tức giận hô to.

Ta vẫn còn ở đây!

Ngươi có biết cái gì gọi là thu liễm không?

Tiết phụ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì ngại quân thần chi lễ, ông không thể đối hoàng thượng động thủ được.

Đế Hàn Thành không vui thu hồi ánh mắt, giọng nói nhàn nhạt, hiển nhiên tâm tình không tốt.

"Tiết tướng quân có chuyện gì sao?"

Tiểu vương gia từ phía sau lặng lẽ thấp cho hoàng huynh của mình cây nến, có vẻ như huynh ấy rất thích Tiết nhị tiểu thư.

Đã vậy, còn dám nói chuyện với nhạc phụ đại nhân tương lai như vậy?

Xem như ngươi lợi hại!

Ngay sau đó, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng không kém của Tiết tướng quân.

"Hừ! Thần muốn mang nữ nhi ngoan về nhà!"

Ông muốn đưa người về nhà, để hoàng thượng không có y quấy rầy nữ nhi của mình!

Ánh mắt của Đế Hàn Thành như có như không lướt qua Tiết tướng quân, rồi lại rơi vào cái đầu nhỏ nhô ra từ phía sau Tiết tướng quân.

"Tiết tướng quân, ngươi có chắc bây giờ nàng ấy muốn về nhà với ngươi không?"

Ngang nhiên khiêu khích, kiêu ngạo và hống hách.

Tiểu vương gia đã lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, hoàng huynh không hổ là hoàng huynh.

Tiết phụ sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Trà Trà không kịp lùi đầu lại, trong lòng đột nhiên rối rắm, "........"

Sau khi nghĩ lại, ông cảm thấy được hoàng thượng lời nói không đúng!

Giống như là khiêu khích!

Nữ nhi của ông không cùng ông về nhà thì cùng ai về nhà?

Tiết phụ hơi nâng cằm, "Nữ nhi, về nhà với phụ thân!"

Ông muốn hoàng thượng xem nữ nhi ngoan quan tâm đến ai hơn!

Hừ, ngươi là nam nhân lần đầu gặp mặt, còn muốn bắt cóc nữ nhi của ta?

Mơ tưởng!

Trà Trà sững sờ trong vài giây, sau đó nhìn Tiết phụ rồi nhìn Đế Hàn Thành.

Cô lắc đầu, "Không........"

Nụ cười đắc ý trên mặt Tiết phụ đột ngột cứng lại.

"Nữ nhi? Con bị hoàng thượng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt sao?"

Ông kinh ngạc, còn có ý muốn khiêu chiến hoàng thượng, nữ nhi ngoan của ông làm sao có thể mắt mù coi trọng hoàng thượng?

"Hoa ngôn xảo ngữ? Không có a." Trà Trà suy nghĩ một chút, cảm thấy được phụ thân cùng người nào đó giống như có hiểu lầm.

Có hiểu lầm?

Tất nhiên, phải nói làm rõ ràng.

Cô hiểu rồi, chắc hẳn phụ thân nghĩ cô đã bị bắt nạt.

"Phụ thân, con thực sự không có bị bắt nạt.

Người xem, vết thương trên mặt của tiểu vương gia là do con gây ra!" Trà Trà với vẻ mặt đắc ý chỉ vào Đế Hàn Việt.

Sau đó cúi người nắm lấy bàn tay to lớn của Đế Hàn Thành, đưa ngón tay bị thương của hắn đến trước mặt mọi người.

"Nhưng hắn khác với tiểu vương gia, hắn là một người tốt, nhưng hắn tương đối ngốc, uống rượu cũng có thể làm tay bị thương, vừa vặn tâm trạng rất tốt.........Phụ thân người hãy giúp hắn xử lý một chút đi!"

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào mềm mại, lời nói ra đặc biệt ngây thơ.

Nhưng.......

Bộ dáng này của cô khiến Tiết phụ càng ngày càng cảm thấy đau đầu.

Ông tức giận liếc nhìn vết thương nhỏ trên tay hoàng thượng, có cần băng bó không???

Lúc này, trong mắt Tiết phụ, hoàng thượng giống như một kẻ lừa dối tình cảm.

Dùng chút vết thương để lừa dối nữ nhi của mình, thậm chí cố gắng chiếm được thiện cảm.

Và đánh giá của nữ nhi đối với hoàng thượng.

Tương đối ngốc?

Một người tốt?

Tất cả mớ hỗn độn này là gì?

Ai mà không biết rằng khi vị này thời điểm lên ngôi hoàng đế, hai bàn tay dính đầy máu?

Hiện tại còn không biết xấu hổ mà đóng giả một người tôi trước mặt nữ nhi của ông?

Thật là không biết xấu hổ!