Nơi Làm Tổ

Chương 5: Chửi mắng



Đêm dài tĩnh lặng, ngoài trời tuyết rơi lạnh lẽo, cửa kính như phủ thêm một lớp sương mù dày đặc.

Khương Hồ nằm trên giường, nửa giờ trôi qua, vẫn không thể ngủ được.

Lúc ở sân bay Lặc Cách, cô đã đổi sim điện thoại.

Nhìn vào vòng tròn xoay liên tục trên trang trình duyệt, Khương Hồ dự đoán được kết quả - kết nối mạng không thành công.

Sau vài lần thử lại, cuối cùng trang giao diện cũng chậm rãi hiện ra.

Lặc Cách ở múi giờ thứ 2, còn Trung Quốc múi giờ số 8. Lúc này, quán bar đang trong giờ mở cửa đông khách.   

Nằm trong chốc lát, Khương Hồ ngồi dậy, mở Skype, gọi điện cho Chu Cổ.  

Lần đầu tiên không có người nghe máy.

Lần thứ hai, vừa kết nối thành công thì rớt mạng.

Khương Hồ rất muốn mắng người.

Đến lần thứ ba, cô liền nghe được thanh âm lười biếng của Chu Cổ: "Ai vậy?"

Khương Hồ trả lời: "Là tôi."

Cô không báo họ tên, Chu Cổ nghe xong khẩu khí không tốt: "Tôi nào? Lão tử mẹ nó biết ngươi là ai?!! Bán nhà, bán xe, bán bảo hiểm, cùng bán người, đều mẹ nó đừng tìm lão tử, đang bận!"

Một lời xa xả như khẩu súng thần công.

Quen biết ba năm, Khương Hồ có chút đắn đo về chỉ số thông minh cùng khả năng nghe của Chu Cổ, cô kịp lên tiếng trước khi cậu ta cắt đứt cuộc gọi, "Họ Khương, tên Hồ."

Khẩu khí lớn, cô nghiến răng "Đại gia của cậu."

Ngay khi Khương Hồ báo danh tính liền nghe thấy đầu bên kia có tiếng vật rơi xuống đất.

Chu Cổ từ sofa bò dậy, không quan tâm nước đang lênh láng khắp sàn, liền hỏi, "Bà chủ, cô đến nơi rồi à?"

Khương Hồ nhướn mày: "Vô nghĩa!"

Chu Cổ cười cười: "Tình hình bên đó thế nào~? Cô cứ nén đau thương mà làm việc, ý tưởng, cảm xúc tự nhiên sẽ dâng trào..."  

Đường truyền không tốt, Chu Cổ đầu bên kia lớn giọng đều bị tiếng lẹt xẹt át mất, khiến cô mơ hồ không rõ âm thanh.  

Khương Hồ không muốn dài dòng với cậu ta, trực tiếp nói thẳng trọng tâm, nhắc nhở: "Vài ngày nữa kiểm tra phòng cháy nổ ở quán, đừng quên đấy!"

Lời cô vừa nói ra, Chu Cổ không đáp.

Không gian trầm mặc khó chịu khiến cô linh cảm ba ngày thời gian cô không ở đó, quán bar hẳn đã có chuyện.  

Thật có chút lo lắng.

Cô không ép hỏi, đợi Chu Cổ nói ra.

Lại qua năm giây, Chu Cổ rốt cục cũng thốt ra tiếng nói: "Chị..."

Xưng hô đổi từ bà chủ thành chị, thực sự là có chuyện.   

Khương Hồ đợi cậu báo cáo.

Chu Cổ nói: "Hôm qua, quán có hỏa hoạn."

Khương Hồ hiểu tính cách của cậu, chuyện gì càng lớn, cậu lại càng bâng quơ, ngắn gọn.

Trán Khương Hồ giật giật, cắn chặt răng ừ một tiếng: "Nói tiếp đi, cụ thể thế nào?" 

Chu Cổ dè dặt: "Đại khái... cháy nửa tầng."

Nửa tầng tương đương với một phần tư của quán.

Khương Hồ liền cảm thấy dạ dày đau quặn, giống như đột nhiên bị đâm một dao, nhưng con dao cứ ở đó, không thể rút ra, động đậy một chút liền chảy máu.

Khương Hồ cảm thấy Chu Cổ có thể đã hiểu lầm tính khí của cô.

Trong mắt Chu Cổ liệu cô có phải kiểu phụ nữ dịu dàng, đồng cảm, bao dung hay không?

Im lặng hai giây, Khương Hồ bắt đầu mắng: "Giỏi lắm! Ba ngày thiêu nửa tầng. Ta mẹ nó có phải ra ngoài một tháng, trở về liền thu thập xác không?" 

Cô vừa rống xong một câu, bên tai liền truyền đến một tiếng "tút".

Khương Hồ nhìn màn hình, cuộc gọi bị đứt ngang.   

Một bụng tức chưa phát xong, Khương Hồ ngay lập tức gọi lại, tốc độ mạng còn chậm hơn rùa, Skype không thể kết nối. Thử hết lần này đến lần khác, tín hiệu quay vòng vòng nhấp nháy vài lần rồi trực tiếp tắt ngúm vì điện thoại cô không được cung cấp dịch vụ mạng.

Mẹ kiếp.

Ông trời thật ý tứ, mắng người cũng không cho người ta mắng xong.  

*  

Cù Lận gửi tin nhắn báo cho Phó Nghiên Sanh đang ở khu vực quân sự rằng đã đón được người, thì đột nhiên nghe thấy bên kia vách tường có tiếng phụ nữ nhắc đến mấy từ "thu thập xác." 

Sự chen ngang bất ngờ, khiến anh viết nhầm tin nhắn: Người đã bị cướp.

Tin nhắn đã gửi đi nhưng Phó Nghiên Sanh không trả lời.

Bình thường cũng như vậy. Liên lạc với những người ở ngoài chiến trường lúc được lúc không. Anh chỉ có thể liên lạc với Phó Nghiên Sanh thông suốt khi cậu ta trở về căn cứ truyền tin.   

Nhà hàng Trung Quốc của Đường Kiến Thiện cũng không phải trại căn cứ của Cù Lận, anh ở tạm nhà lão Đường sau khi trở về từ trại tị nạn ở Jordan.

Đợt cuối mùa đông, một nhóm tình nguyện viên trong nước mang đồ tiếp tế đến các trại tị nạn dựng ở biên giới Jordan và cung cấp các dịch vụ y tế ngắn hạn cho người dân ở đó. Bác sĩ chính, Xuân Hồi, là bạn của Cù Lận tại Trung Quốc. Cù Lận đã đến Jordan cùng với Phó Nghiên Sanh theo lời mời của Xuân Hồi để hỗ trợ các tình nguyện viên.

Trở lại Lặc Cách, mùa xuân đã qua được hơn nửa thời gian.  

Câu cuối cùng Khương Hồ nói với anh ban nãy ở cầu thang thật lạ lùng.  

Sống đến bây giờ, chưa từng có người phụ nữ nào nói với anh như vậy.    

Cô ấy nghĩ quá nhiều rồi.

Cô gái này không bình thường, hôm nay anh chứng kiến ba lần.

Đầu tiên là việc kỳ thị giới tính, sau đó bị nam nhân lạ ôm lấy trong nhà tắm mà vẫn bình tĩnh, coi như không có gì, cuối cùng là cuộc tán gẫu ngắn ngủi mà anh không thể lường trước được.  

Hồi tưởng lại một ngày chạm mặt với Khương Hồ, Cù Lận khó ngủ hơn ngày thường, hình bóng Khương Hồ dường như vẫn quẩn quanh trong đầu anh.

*

Sáng sớm, Khương Hồ tỉnh giấc, đi ra ngoài. Cù Lận cũng đã rời giường, chuẩn bị đi xuống cầu thang.

Nghe thấy tiếng bước chân đều đặn phía sau, Khương Hồ quay lại.

Là Cù Lận, cô phán đoán thanh âm không sai.

Hai người lại đụng mặt nhau trên cầu thang.

Khương Hồ hỏi: "Gần đây có nơi nào có điện thoại đường truyền ổn định không?"

Vừa dứt lời cô liền để ý hôm nay Cù Lận mặc áo len màu đen, cổ áo khá thấp khiến xương quai xanh của anh lộ ra hơn phân nửa. 

Sự cứng rắn của ngày hôm qua đã giảm đi không ít, trông anh ôn hòa, nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt như cũng trẻ ra.

Cù Lận đứng trên cao nhìn xuống, trả lời cô, "Tôi biết một chỗ."

Khương Hồ: "Có thể chỉ đường không?"

Cô đứng tại chỗ, Cù Lận bước xuống nhìn cô.

Người con gái mặc áo khoác màu be, khuôn mặt sạch sẽ, không trang điểm, mềm mại như có thể véo ra nước.

Chẳng lẽ cô ấy lại muốn tiếp tục mắng ai đó qua điện thoại vào sáng sớm?  

Không trực tiếp trả lời, Cù Lận nheo mắt, hỏi lại: "Cô Khương là kiểu đã mắng người thì phải kiên trì mắng cho xong?

Anh hỏi nghiêm túc, không cười đùa hay trêu chọc.

Khương Hồ: "..."

Hôm qua cô chửi người qua điện thoại, anh ta nghe thấy?   

Mà nghe được thì thôi, lại còn không giả vờ như không biết, ngơ ngác nói thẳng ra... EQ ở đâu?

Nhưng đúng là anh ta đã đoán được lí do cô cần tìm đường truyền mạng ổn định.

Khương Hồ cứ nghĩ Cù Lận là một người trầm tính, chuyện không liên quan đến mình chắc chắn sẽ không nhiều lời. Rốt cuộc, từ lúc gặp nhau đến giờ, hai người cũng không giao tiếp được mấy câu, thậm chí anh ta còn dùng tờ giấy để trao đổi thông tin.

Chẳng lẽ, đây là ban đầu sợ người lạ, không để lộ tính cách ra ngoài.   

Cô quả thực muốn mắng cho xong.

Khương Hồ nói: "Tôi chính là kiểu người làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn."

Cô cũng không giải thích nhiều, hỏi tiếp vấn đề, "Chủ của điện thoại có nghe hiểu những gì tôi nói không?"

Cù Lận khẳng định, "Có thể."

Cô xoay người, tiếp tục đi xuống.

Cù Lận gọi: "Cô Khương!"

Khương Hồ dừng lại, một lần nữa quay đầu nhìn anh ta.

Anh khẽ gật đầu nói: "Không cần phải ra ngoài, điện thoại cô tìm đang ở đây."

Cù Lận nói anh có điện thoại, nhưng không hề có ý định di chuyển, lấy nó cho cô.

Khương Hồ hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào anh, liền nghe được Cù Lận nói: "Gọi điện thoại không miễn phí, cần người trả tiền."

Cô trả lời: "Theo lẽ thường đúng là nên như vậy."

Cù Lận khịt mũi, đôi mắt sáng lên, mỉm cười với cô: "Có một chuyện mà cô Khương cần được biết, tiền cước điện thoại để chửi bới người khác đắt gấp đôi cuộc gọi thông thường."

Khương Hồ: "..."

Cô lên tiếng hỏi: "Anh Cù đây là kiểu người thích tận dụng thời cơ để tích lũy tài sản?"

Cù Lận lắc đầu, vẻ mặt đứng đắn: "Cũng không phải, nhưng là người, tính cách đều có thể thay đổi. Cô cũng nên biết nơi này vừa yên ổn được không bao lâu, mọi người ai nấy đều thiếu tiền, tôi cũng là người, cũng không ngoại lệ. Cô Khương chắc cũng không phải vừa sinh ra đã kỳ thị giới tính đúng không?"

Khương Hồ: "... "

Chuyện cô kỳ thị giới tính, anh ta từ sân bay đến giờ vẫn còn ghi nhớ?