Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 9: Con riêng hào môn, mắt kính play(9)



Editor: Gấu Lam

Đương nhiên cho dù Mạnh Khiêm có giữ kín như bưng cũng vô dụng, trưa hôm đó Lý Việt liền đem sự tình từ đầu đến cuối tuyên bố ra ngoài, Em gái bảo bối của Hoắc tiên sinh hai năm trước đem phúc u linh lan giúp Giang gia vượt nơi đầu sóng ngọn gió giờ lại trả về cho Mạnh Khiêm, tin tức truyền thông Nguyệt Thành oanh tạc đưa tin tức này, Giang Dương muốn không biết cũng khó.

Ai cũng không biết hành động này của Hoắc Vân là có ý tứ gì, Giang Dương có nghi hoặc cũng không thể gọi điện thoại trực tiếp hỏi Hoắc Vân, Mạnh Khiêm lo sợ bất an, thấp thỏm lại tức giận, hận không thể xé nát Lý Việt!

Trên thực tế Hoắc Vân biết nhất cử động của mình sẽ mang đến dạng hiệu quả thế nào, cô cố ý, cô chính là muốn xả giận giúp bác sĩ Yến.

Hoắc Thanh không đi quản cô, buổi tối hắn đứng ở ngoài phòng gõ gõ cửa, thanh âm trầm thấp mà kêu: "Yến Tô, đến giờ cơm chiều rồi."

Từ lúc hai gã hình cảnh đi rồi cả buổi chiều bác sĩ Yến cũng không có ra khỏi phòng, Hoắc Thanh không đi quấy rầy, nhưng tuyệt sẽ không lại khiến cậu bị đói ảnh hưởng dạ dày yếu ớt của cậu.

Hắn gõ một hồi lâu cũng chưa nghe thấy tiếng người, Hoắc Thanh liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, cũng may cửa không có khóa, nhưng bên trong cũng không bật đèn.

Hoắc Thanh đứng ở cửa quét qua cũng không phát hiện bóng dáng thanh niên, giường đệm không có tiếng động, phòng rửa mặt cũng không có tiếng nước, Hoắc Thanh đi đến ban công, đạp lên nhung thảm dưới đất không có phát tiếng bước chân nào, lúc sau hắn thấy một thân ảnh đắm chìm trong ánh trăng.

Thanh niên chân trần ngồi xổm trên ghế, hai đầu gối đặt ở trước ngực, vẻ mặt chuyên chú mà gõ bàn phím notebook, thần sắc lãnh túc giống như đang ra lệnh. Ánh sáng máy tính phản xạ ở trên mắt kính cậu, Hoắc Thanh có thể tinh tường xuyên thấu qua thấu kính nhìn thấy cậu đang cùng ai giao lưu. Biểu tình cậu rất nghiêm túc, rõ ràng từ đó tới nay giống như mèo hoang duy trì cảnh giác cao độ, lúc này bản thân mình đã muốn chạy tới trước mặt cậu cậu còn không phát giác.

Hoắc Thanh lẳng lặng mà đứng ở một bên, dùng tầm mắt không kiêng nể gì mạo phạm Nhiếp Gia. Quan sát càng lâu, trong lòng Hoắc Thanh càng không thoải mái, cổ cảm giác dị dạng càng sâu. Hắn nghĩ nhéo cằm thanh niên buộc cậu nhìn chính mình, chất vấn cậu nguyên do trong đó, lại sợ một lần nữa làm cậu sợ.

"Tô Tô, nên ăn cơm." Hoắc Thanh cuối cùng chịu đựng cái gì cũng không làm, thậm chí không đi phía trước thêm một bước, chỉ là đứng ở tại chỗ nhẹ giọng nhắc nhở cậu.

Nhiếp Gia lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu Hoắc Thanh đã đem ban công đèn mở ra, hắn hơi hơi mị liếc mắt một cái, còn chưa có thấy rõ bộ dáng Hoắc Thanh liền lập tức cúi đầu, ở trên bàn phím gõ hai cái mới chậm rì rì nói: "Đã biết, lập tức đi."

Lời tuy nói như vậy, nhưng người lại ngồi xổm không nhúc nhích.

Hoắc Thanh không vui mà nhíu mày, đối với thanh niên nhiều lần tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của hắn thập phần không thoải mái. Hắn đi lên trước trực tiếp đem bút điện của Nhiếp Gia khép lại, làm bộ muốn túm cậu lên.

Nhiếp Gia nắm tay hắn đấu sức một chút, chặn lại nói: "Đừng, chân tê rần rồi."

"Cậu cả buổi trưa đều ngồi xổm như vậy?" Hoắc Thanh nhăn lại mi, kiên nhẫn ôn nhu mà nắm hai tay Nhiếp Gia chậm rãi đỡ cậu xuống đất.

Nhiếp Gia chậm rì rì từ trên ghế xuống, khó chịu đến lông mày đều dây dưa cùng nhau, Hoắc Thanh không nói một lời trực tiếp giống như ở bệnh viện đem người bế lên lui tới lui đi trong nhà. Hắn đem Nhiếp Gia đặt ở trên giường, nắm mắt cá chân của cậu nhẹ nhàng vuốt ve gân chân, nhanh chóng giảm tê cho Nhiếp Gia.

"Thói quen này của cậu về sau nên sửa lại, ít nhất phải đứng lên hoạt động chút." Hoắc Thanh giống như người cha nhọc lòng ân cần dạy bảo.

Nhiếp Gia nhìn hắn sườn mặt, khẽ ừ một tiếng.

Hắn giống con lừa đảo quanh bên cối xay, lùi một bước mới đi nhiều hai bước, Hoắc Thanh nhàn nhạt mà nghĩ.

Bên kia Tần Diệc Nhiên đang nghi hoặc Yến Tô như thế nào bỗng ngừng nhắn tin, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô buông máy tính lập tức đi mở cửa, "Chú, chú đã trở lại."

Cố Tuyết Doanh sắc mặt chán nản đi vào, "Cảnh sát không biết vì cái gì đặc biệt coi trọng vụ án này, một chút tin tức cũng hỏi thăm không được."

Tần Diệc Nhiên rót chén nước cho hắn cười nói: "Chú yên tâm đi, Yến Tô không có việc gì, không cần hỏi thăm con vừa mới cùng cậu ấy nhắn xong, Yến Tô kêu con chuẩn bị, tháng sau đi cao tầng Tần thị làm."

"Hiện tại sớm phải kêu cao tầng Giang thị đi." Cố Tuyết Doanh tự giễu mà cười một tiếng sau đó mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Tần Diệc Nhiên: "Cái gì? Kêu con đi...... nơi nào làm?"

Lúc cha Tần mất Giang Dương lợi dụng quyền kế thừa của Tần Diệc Nhiên nhân cơ hội nuốt đại bộ phận tài sản của Tần thị, thậm chí nắm giữ cổ phần vượt qua 45%, trở thành cổ đông lớn nhất Tần thị. Ở Nguyệt Thành có mà tính toán cao tầng Tần thị cũng bị Giang Dương thu nạp dưới trướng, sau khi ly hôn trực tiếp đem Tần thị đổi thành Giang thị, hướng toàn thành tuyên cáo, phảng phất hắn thâu tóm gia nghiệp của vợ trước là sự kiện cỡ nào sáng rọi sự.

Giang Dương được chú tư Hoắc Thanh bắt lấy giúp công trình chính phủ, sau đó hắn liền coi thường gia đình bình dân như Tần thị, thị trường tài sản đã từng thuộc về Tần thị đều bị trợ thủ của Giang Dương cùng Giang Hách xử lý.

"Chú, con nhất định sẽ đem những thứ đã từng thuộc về Tần thị đều đoạt lại, sau đó khiến Giang Dương sống không bằng chết!" Trong mắt Tần Diệc Nhiên phiếm ra một tầng căm hận màu đỏ tươi.

- -------------

Sau khi ăn xong qua nửa giờ buổi sáng Hoắc Thanh mới cầm văn kiện chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị tốt lên lầu tìm Nhiếp Gia.

Cậu lại chạy đến ban công ngồi xổm trên ghế, mặc một kiện áo sơmi đơn bạc, máy tính không mở ra, chỉ là dùng đôi tay quàng mắt cá chân nhìn chằm chằm ánh trăng phát ngốc.

"Yến Du chết làm cậu rất khổ sở sao?" Hoắc Thanh đi lên trước đem áo khoác của mình khoác ở trên vai cậu, nơi sâu trong ánh mắt có chút thương tiếc mà nhìn thanh niên mất hồn mất vía.

Nhiếp Gia ngẩn người, trong ánh mắt theo bản năng toát ra một tia khinh thường, rồi lại lập tức hiểu được hạ xuống cảm xúc làm Hoắc Thanh hiểu lầm, cậu đem chân buông xuống đoan chính ngồi, nhẹ nhàng xua tay nói: "Không phải bởi vì ông ta."

"Đó là bởi vì tôi sao?" Hoắc Thanh câu môi cười, ngồi ở bên cạnh Nhiếp Gia, hắn đem văn kiện theo mặt bàn trà bàn đẩy qua.

Nhiếp Gia không hé răng, trực tiếp cầm lấy văn kiện lên xem, cậu dùng văn kiện chặn tầm mắt mình, theo sau liền nghe được thanh âm Hoắc Thanh đứng dậy rời đi. Nhiếp Gia nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút ẩn ẩn mất mát, cậu trước sau không biết nên đối mặt cảm tình của Thời Kham như thế nào.

"Nếu không phải bởi vì tôi, tôi nghĩ cậu đã sớm phủ định." Thanh âm Hoắc Thanh một lần nữa truyền đến, Nhiếp Gia buông văn kiện, nhìn thấy hắn cầm rượu vang đỏ cùng ly rượu một lần nữa ngồi ở đối diện chính mình, đổ non nửa ly rượu vang đỏ cho cậu.

"Hoắc tiên sinh, tôi chỉ là vì phân thù lao, ngài hắn biết rồi." Nhiếp Gia bưng ly rượu nhẹ nhàng quơ quơ, cậu mở ra hiệp nghị, đột nhiên bị một chuỗi con số kinh sợ. Hiệp nghị Hoắc Thanh chuẩn bị chuyển nhượng có tới 38% cổ phần Giang thị, nhưng theo cậu biết, trong tay Hoắc Thanh hẳn là chỉ có 20% mới đúng.

"Tôi vì cậu thu mua một bộ phận tán cổ, hơn nữa cổ phần trong tay mẹ cậu, cùng với 10% Giang Dương đáp ứng cho cậu để cậu cứu trị ông nội Mạnh Khiêm, cậu vừa vặn có thể trở thành cổ đông khống chế toàn bộ cổ phần Giang thị." Hoắc Thanh thấy cậu sửng sốt liền tự mình giải thích nói.

Nhiếp Gia bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt, "Ngài như thế nào biết tôi cùng Giang Dương có hiệp nghị?"

"Tình huống ông nội Mạnh Khiêm ác liệt, cậu hẳn là so với người ngoài nghề như tôi rõ ràng hơn phẫu thuật tiếp sẽ có hậu quả gì, nhưng cậu vẫn tiếp nhận." Hoắc Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Này chỉ chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, không cần để ở trong lòng."

Nhiếp Gia nho nhỏ trầm mặc một hồi, "Đa tạ hảo ý của ngài, Hoắc tiên sinh, chỉ là tôi không có tính toán làm cổ đông khống chế cổ phần Giang thị, cổ phần trong tay mẹ tôi đã bán đi, bao gồm từ thù lao nhận được từ ngài tôi cũng tính bán đi." Dứt lời cậu đem văn kiện đẩy trở về, ánh mắt có chút giảo hoạt, "Nếu xuất từ tay Hoắc tiên sinh, nói vậy so với tôi bán ra ngoài giá sẽ tốt hơn, phải không?"

"Cậu muốn chống đỡ Tần thị, phải yêu cầu một bút tài chính xa xỉ, tôi phi thường nguyện ý cống hiến sức lực." Hoắc Thanh đã đem quá khứ của Yến Tô cùng động cơ của Nhiếp Gia đều điều tra nghiền ngẫm rõ ràng.

Nhiếp Gia lần đầu tiên thật lâu mà nhìn thẳng hai mắt Hoắc Thanh không tránh đi, thật lâu sau cậu mới nhàn nhạt nói: "Buổi sáng ngày mai tôi có một cuộc phẫu thuật, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Hoắc Thanh bất đắc dĩ nói: "Lại đuổi tôi đi?"

Nhiếp Gia ngẩn người, cúi đầu cào thái dương nói: "Xin lỗi, tôi đã quên đây là phòng của ngài."

"Cậu biết rõ tôi không phải ý này." Hoắc Thanh đạm đạm cười, cùng Nhiếp Gia chạm vào cái ly ngửa đầu uống cạn rượu vang đỏ liền đứng dậy rời đi.

Nhiếp Gia thở dài một cái, Hoắc Thanh đi rồi cậu cũng không có lập tức đi nghỉ ngơi, mà là một lần nữa đem chính mình cuộn tròn ở trên ghế, trầm mặc ở dưới ánh trăng uống rượu.

Hôm sau Hoắc Thanh tự mình lái xe đưa Nhiếp Gia đi bệnh viện, trên đường hắn hỏi: "Án tử của Yến Du cảnh sát tạm thời còn chưa có kết án, nếu cậu muốn điều tra, tôi có người ở phương diện này để cậu sai phái."

Nhiếp Gia lệch qua ghế phụ nhắm mắt giả ngủ, "Không cần, tôi biết là ai làm, có người đang giúp hắn, cảnh sát tra không tới thì thôi vậy."

Hoắc Thanh hơi hơi nhướng mày cũng không hỏi nhiều, bên môi nở nụ cười ôn nhu nhìn cậu một cái.

Yến Du chết quả thật ngoài dự liệu của Nhiếp Gia, cậu thật không nghĩ tới Mạnh Khiêm có khả năng như vậy, chuyện giết người cũng có thể làm được. Trước tiên Yến Du xuất hiện cùng với ông ta đột ngột tử vong cố nhiên quấy rầy một ít kế hoạch của Nhiếp Gia, nhưng phản ứng của Mạnh Khiêm khiến cho Nhiếp Gia hứng thú. Cậu muốn biết nếu tiếp tục ở phía sau quất roi, Mạnh Khiêm còn sẽ làm ra phản ứng thú vị nào?

Cậu ta sẽ giết Giang Dương sao? Vậy trường hợp đó nhất định rất có ý tứ.

Hoắc Thanh không biết thanh niên bên người suy nghĩ cái gì, chỉ là có thể minh xác cảm giác được khí tràng của thanh niên thay đổi, là cái người ở Giang gia không chút do dự chặt bỏ tay Yến Du lúc này chẳng sợ cái gì không làm gì cả chỉ là nhắm hai mắt chợp mắt, Yến Tô cũng có loại khí thế Tu La trầm miên. Hoàn toàn không giống người mấy ngày trước đây cùng hắn ở chung đối diện đều hoảng sợ tránh đi.

"Giữa trưa tôi tới đón cậu, cùng nhau dùng cơm trưa?" Khi xuống xe Hoắc Thanh gọi cậu lại.

Nhiếp Gia do dự nửa giây gật đầu nói: "Được."

Hoắc Thanh cười, đem người đưa đến bệnh viện liền lái xe rời đi.

Editor: HAPPY NEW YEAR!!!

新年快乐♡♡♡

Vậy 3 chương cho buổi sáng nha, xem như lì xì tết á.

Mong mọi người vẫn ủng hộ con gấu béo này.