Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 8: Con riêng hào môn, mắt kính play(8)



Editor: Gấu Lam

"Anh!" Hoắc Vân nhíu mày đi lên trước.

"Anh Thanh." Diệp Thư Minh ngồi ở trên xe lăn bộ dáng có tinh thần, cười thăm hỏi một tiếng.

"Tỉnh thì tốt." Âm sắc của Hoắc Thanh trầm thấp mà đạm cười, giới thiệu nói: "Vị này chính là bác sĩ Yến mổ chính cho cậu."

Diệp Thư Minh lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn Nhiếp Gia lười nhác giương mắt nhìn phía hắn, cảm kích lại khiếp sợ nói: "Nguyên lai ngài chính là bác sĩ Yến, tôi không nghĩ tới ngài sẽ trẻ như vậy. Thập phần cảm tạ ngài bác sĩ Yến, về sau nếu có nơi cần giúp đỡ, thỉnh ngài cứ việc mở miệng."

"Đúng vậy bác sĩ Yến, thức xin lỗi tôi lúc trước còn hoài nghi năng lực của ngài, nếu không phải anh trai tôi kiên trì, tôi có thể bởi vì không tin ngài mà khiến Thư Minh mất đi cơ hội tốt này." Hoắc Vân thản nhiên thừa nhận nội tâm mình hổ thẹn, cô chú ý tới sắc mặt nghiêm túc của hai gã cảnh sát bên cạnh, lại cố tình nói: "Bác sĩ Yến, ngài là ân nhân cứu mạng của Thư Minh, nếu có người làm khó ngài, tôi

nguyện ý vì ngài bài ưu giải nạn."

Hai gã cảnh sát cương cứng đứng ở một bên, nghe vậy lập tức mồ hôi như mưa hạ, trước khi tới hắn thật không nghĩ tới nơi này có người khác.

Nhiếp Gia chỉ làcười, nhàn nhạt nói: "Không cần cảm ơn tôi, chuyện thuộc bổn phận, huống hồ Hoắc tiên sinh trả tiền tôi không thấp."

Hoắc Thanh hơi hơi nghiêng đầu, đối Hoắc Vân nói: "Tiểu Quyết còn đang ngủ trưa, còn không mau đi nói cho nó."

Hoắc Vân gật gật đầu, đem Diệp Thư Minh đẩy trở về phòng nhìn con trai, đáng lẽ là thời gian một nhà ba người vui vẻ đoàn tụ không nghĩ tới Hoắc Vân lại ra đây, có chút hùng hổ mà ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thanh, giữa mày không vui mà nói với hai gã cảnh sát: "Các anh là cảnh sát hình sự? Tới nhà của chúng tôi có chuyện gì?"

Cảnh sát lớn tuổi hơn đúng là cảnh sát trưởng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại chậm hơn Hoắc Thanh một bước.

Hoắc Thanh nói: "Yến Du đã chết."

Ánh mắt Nhiếp Gia như giếng cổ không dao động, một tia gợn sóng đều không có.

"Nga, cái người vọt tới Giang gia nháo bị bác sĩ Yến thiếu chút nữa băm hết cả tay chết vì xì ke?" Hoắc Vân cười lạnh một tiếng, cô biết toàn bộ chuyện này, cũng không phải Hoắc Thanh thuật lại, mà là toàn bộ Nguyệt Thành đều nghị luận cô không muốn biết cũng khó.

Yến Tô có người cha Yến Du vô lại như vậy đối với thanh danh không hề tốt, nhưng chuyện này vẫn không bằng chuyện cười tiệc đính hôn của Giang gia khiến toàn bộ Nguyệt Thành nói chuyện say sưa.

Giang Dương dựa vào gia thế vợ trước ổn định gót chân, trong nhà vợ trước rơi xuống lập tức đạp vợ trước cùng một người đàn ông đính hôn, đã sớm bị đóng cọc cái danh tra nam lừa hôn. Hiện tại đừng nói xã hội thượng lưu, ngay cả người bán hàng rong bán thức ăn ngoài chợ cùng mấy bác gái nhảy quảng trường đều nghị luận. Nếu không phải hiện tại cái tên của anh trai Hoắc Thanh cô còn trấn ở Giang gia, cổ phiếu Giang gia không biết ngã thành cái đức hạnh gì.

"Bác sĩ Yến đích xác cùng người chết lúc còn sống từng có xung đột, nói như vậy các người tới là vì hoài nghi bác sĩ Yến?" Khẩu khí của Hoắc Vân không vui mà nói với hai người.

Cảnh sát trưởng mồ hôi như mưa rơi, "Chúng ta chỉ là tới giải thích tình huống."

"Thời gian tử vong khi nào?" Cánh tay Hoắc Thanh đáp ở chỗ tựa lưng sô pha, Nhiếp Gia ngồi ở bên người hắn, động tác vừa nhìn như là Nhiếp Gia bị hắn ôm ở trong ngực.

Cảnh sát trưởng lập tức nói: "Rạng sáng ngày 17."

Ánh mắt Hoắc Vân uể oải: "Bác sĩ Yến từ buổi sáng ngày 16 đến 2 giờ rạng sáng ngày 17 đều ở bệnh viện tiến hành phẫu thuật cho chồng tôi, quá trình dài 16 giờ, bệnh viện có máy theo dõi có thể điều tra. Hai vị cảm thấy bác sĩ Yến sau 16 tiếng phẫu thuật còn có sức lực đi giết người sao?"

"Tiểu Vân." Hoắc Thanh không vui mà đánh gãy lời Hoắc Vân bị dẫm cái đuôi tạc mao, Hoắc Vân lúc này mới an tĩnh lại, thần sắc hắn bất biến mà đối hình cảnh nói: "Kết thúc lúc 2 giờ rạng sáng 17, lúc sau bác sĩ Yến được mang về nơi này, mấy ngày nay không ra khỏi cửa, bên hồ có thiết bị theo dõi, hai vị có thể tùy ý xem."

Tinh thần Cảnh sát trưởng căng chặt dị thường, nghe vậy đứng dậy nói: "Không cần Hoắc tiên sinh, thời gian tử vong chính xác của người chết vào lúc 12 giờ 40 phút ngày 17, bác sĩ Yến 2 giờ rạng sáng mới kết thúc phẫu thuật đã là bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ, làm phiền, chúng tôi trở về đây."

Hoắc Thanh nhàn nhạt gật đầu, bảo quản gia đưa hai người đi ra ngoài.

Sắc mặt Nhiếp Gia âm trầm, đứng lên cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu: "Tôi về phòng trước."

Hoắc Vân kinh ngạc nhìn Nhiếp Gia vào phòng anh cô, lập tức nghiêng đầu thấp giọng hỏi Hoắc Thanh: "Anh, bác sĩ Yến ở phòng của anh? Mấy ngày nay anh ở phòng nào?"

"Phòng cho khách." Hoắc Thanh một phen đẩy đầu Hoắc Vân ra.

Hoắc Vân đầy nhịp điệu mà nga một tiếng, theo sau trở lại chuyện chính nói: "Yến Du bị cho vay nặng lãi giết sao?"

"Cho vay nặng lãi không giết người." Hoắc Thanh nhận folder trợ thủ đưa qua thong thả ung dung mà lật xem một lần.

"Yến Du sinh thời chơi ma túy lại đánh bạc, thiếu mấy trăm vạn nợ cờ bạc, loại người này bị giết cũng không kỳ quái, dựa vào cái gì hoài nghi đến trên đầu bác sĩ Yến." Hoắc Vân trong lòng đối Yến Tô dị thường cảm kích, cô cũng không biết như thế nào báo đáp mới tốt, căn bản không chấp nhận được người khác làm khó dễ ân nhân cứu mạng của mình.

"Yến Du mấy năm nay từ trong tay Tô Tô cầm không ít tiền, chủ nợ hắn sẽ không bỏ mà giết cây rụng tiền như hắn." Hoắc Thanh lạnh lùng câu môi, "Ai động tay, em nhìn không ra sao?"

"Anh nói Giang Dương?" Hoắc Vân trong lòng nhiều ít cũng hiểu rõ, rốt cuộc Nguyệt Thành cũng chỉ có Giang Dương cùng đối phó bác sĩ Yến, "Nhưng Giang Dương chỉ là thương nhân, hắn dám sao? Phàm là xảy ra sai lầm hắn liền xong đời."

Lấy địa vị của Giang Dương ở Nguyệt Thành tới nói, muốn giết chết loại chuột cống Yến Du hoàn toàn có thể làm đến thần không biết quỷ không hay, nhưng hắn muốn đem bồn nước bẩn hắt lên đầu Yến Tô, nếu đến ba bốn giờ, không liền sẽ giống Hoắc Vân nói dễ dàng liên lụy đến chính mình, rốt cuộc bác sĩ Yến cũng không phải là nhân vật có thể khiến người đắn đo. Giang Dương hiện tại là gia chủ Giang gia, hắn bỏ được mà mạo lớn như vậy sao?

"Hắn có cái gì không dám, lại không phải chính hắn cầm đao giết người. Không phải chuyện của em, đừng trộn lẫn." Hoắc Thanh xem xong đem folder hợp lại, làm bộ phải đứng dậy.

"Em như thế nào bị lẫn lộn chứ, bác sĩ Yến cứu Thư Minh chúng ta đương nhiên phải cảm tạ người ta như thế nào có thể để cho người khác ở dưới mí mắt mình đi bôi nhọ bác sĩ Yến?" Hoắc Vân không phục một tay đem hắn túm trở về, tùy hứng mà cướp đi văn kiện lật xem một lần trong tay Hoắc Thanh, không cao hứng mà nói: "Bác sĩ Yến nói thù lao chính là cổ phần Giang thị? Chỉ là chút tí bình dân, còn không phải cổ phần to lớn, anh cũng quá keo kiệt!"

"Anh thật ra muốn cho cậu ấy thứ khác đó, nhưng bác sĩ Yến không cần." Hoắc Thanh từ nhỏ đến lớn nuông chiều Hoắc Vân, trừ bỏ con trai cùng chồng mình, nào gặp qua cô che chở người khác như vậy. Thấy cô lúc này hướng về Yến Tô như thế, Hoắc Thanh lại cảm thấy có chút sung sướng.

Hoắc Vân dừng một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Bác sĩ Yến giống như vẫn luôn đối phó Giang Dương đúng không......"

Hoắc Thanh đem văn kiện lấy về nhẹ nhàng đánh ót Hoắc Vân, lại cảnh cáo nói: "Không phải chuyện của em."

Dứt lời cầm văn kiện lên lầu.

Hoắc Vân che lại ót một hồi lâu cũng trở về phòng mình, Diệp Thư Minh đang ở cùng Diệp Tiểu Quyết nói chuyện phiếm, hắn ngủ một lần bốn năm con trai đã lớn như vậy rồi, trong lòng động dung không thôi. Diệp Tiểu Quyết kích động hỏng rồi, đang đem tác phẩm mỹ thuật mấy năm nay dự thi đoạt giải bày ra cho ba ba xem. Bé hoàn mỹ kế thừa thiên phú của Hoắc Vân lại có danh sư dốc lòng dạy dỗ, tuổi còn nhỏ đã đoạt giải vô số, Diệp Thư Minh tự hào cực kỳ.

"Vân vân, vậy bức tranh kia ai đưa?" Diệp Thư Minh đem Diệp Tiểu Quyết thao thao bất tuyệt ôm ở trên đùi, ngửa đầu nhìn phúc u linh lan trên tường.

Trân trọng mà treo ở trên tường Diệp Thư Minh vừa rồi còn tưởng rằng là tác phẩm Diệp Tiểu Quyết đoạt giải, con trai lại nói là một chú nào đó đưa.

"Giang Dương đưa." Hoắc Vân đi lên ngồi ở mép giường, cười nói: "Anh không thích? Em thấy là phúc u linh lan mới nhận lấy, lại nói, này còn là do anh trai tốn hơn 1 tỷ thu mua đó."

Diệp Thư Minh một chút liền đoán trúng nguyên do trong đó, thương tiếc mà sờ soạng đầu ngón tay của cô bất đắc dĩ mà cười nói: "Tôi nói anh Thanh như thế nào đột nhiên cấp công trình chính phủ Nguyệt Thành bên này cho chú tư, nguyên lai là như thế này."

"Anh không thích liền hủy đi." Hoắc Vân gọi quản gia tiến vào đem bức họa tháo xuống, vốn dĩ cô cũng không thích bức họa rối tinh rối mù kia, bất quá là bởi vì cô lúc ấy đối Diệp Thư Minh tình ý sâu nặng mới nhận lấy, hiện tại chồng cũng đã tỉnh, cô còn muốn bức họa này làm cái gì huống chi cô hiện tại không có tí hảo cảm gì với Giang gia. Diệp Thư Minh cũng vẫn chưa ngăn cản, Hoắc Vân bỗng nhiên đối quản gia lạnh lùng nói: "Từ đâu đến thì đưa về nơi đó thôi."

Hôm nay là sinh nhật Mạnh Khiêm, vốn dĩ trước khi đính hôn Giang Dương đã an bài tốt kế hoạch sinh nhật hôm nay bồi Mạnh Khiêm, nhưng bởi vì tiệc đính hôn phong ba nháo đến dư luận xôn xao, tên tuổi hai người đều không dễ nghe, Giang Dương vội vàng ứng phó hội đồng quản trị vội đến chân không chạm đất, hôm nay làm gì có thời gian bồi Mạnh Khiêm.

Mạnh Khiêm kêu mấy bạn học hồi đó ở trường mỹ thuật có quan hệ tương đối tốt tụ lại Giang trạch, cứ việc gần đây bên ngoài đều có tin đồn nhảm nhí quan hệ Mạnh Khiêm, nhưng mấy bạn học như cũ không một ai không hâm mộ Mạnh Khiêm. Người ta không chỉ mới vừa tốt nghiệp liền ký ước với Hắc Kỳ Gallery, tác phẩm động một chút là bán đấu giá mười vạn mấy chục vạn, hiện tại còn cùng phú hào số một Nguyệt Thành Giang Dương đính hôn, ngay cả phú nhị đại Niệm Thư lúc trước nơi chốn làm khó dễ cậu ta đều phải thừa dịp hôm nay khom lưng uốn gối tới nịnh bợ Mạnh Khiêm, ai mà không hâm mộ chứ.

"Mạnh Khiêm, buổi tối tôi bao, sinh nhật của cậu chúng ta đi ra ngoài kêu nhiều bạn học lại náo nhiệt một chút?" Người thừa kế tập đoàn Lý thị Lý Việt có việc cầu đến Giang Dương, phá lệ chủ động tìm tới cửa giao hảo.

Sau khi ăn xong vài người ngồi ở trong hoa viên uống trà nói chuyện phiếm, Mạnh Khiêm mấy ngày nay trong lòng không mau không chậm, đối Lý Việt đối thủ một mất một còn thời kỳ học sinh tự nhiên là không cho sắc mặt tốt, nhưng cũng không phát tác chỉ là bưng hồng trà không nóng không lạnh nói: "Không có hứng thú."

"Đúng vậy, muốn náo nhiệt thì tự mình náo nhiệt đi, buổi tối Mạnh Khiêm còn phải đi bệnh viện."

"Lúc đại học vì một chỗ thi đấu thiếu chút nữa đánh gãy ngón tay Mạnh Khiêm, ai mà quên chuyện chứ?"

Mấy đồng học cũng mồm năm miệng mười mà dỗi Lý Việt hai câu, Lý Việt sắc mặt khó ở, trong mắt có một loại tức nghẹn bị người thọc một đao, hắn đứng lên trừng mắt Mạnh Khiêm nói: "Mạnh Khiêm, mày đừng đắc chí một bộ tiểu nhân bức người, không phải ba tao xem đôi ta từng là bạn học kêu tao lại đây, mày cho rằng tao vui vẻ nhìn cậu? Lúc trước là ai đánh cậu, danh ngạch thi đấu là từ đâu ra, mẹ nó chính mình mày trong lòng rõ ràng!"

Mạnh Khiêm buông chén trà, đạm cười nói: "Lý Việt, có câu nói kêu phong thuỷ thay phiên chuyển, cậu dùng loại thái độ này cầu người, trở về hỏi một chút với ba cậu có thích hợp hay không."

"Chúng ta Lý gia dù phá sản cũng sẽ không cầu đến trên đầu mày!" Lý Việt căm hận mà cắn răng, hắn vô cùng hận Mạnh Khiêm.

Hắn từng mộng tưởng trở thành họa gia, nhưng khi đại học bị Mạnh Khiêm người đả thương suýt nữa cầm không được bút vẽ, hắn vu hãm chính mình gọi người đả thương hắn, hại hắn ném mất danh ngạch, cuối cùng cái

danh ngạch này rơi xuống trên đầu Mạnh Khiêm. Mà hắn lại bởi vì thân phận mẫn cảm "Phú nhị đại" bị toàn trường nghị luận, cuối cùng bị ba hắn cưỡng chế thôi học ngược lại về với thương nghiệp.

Hắn biết này hết thảy đều là Mạnh Khiêm tự đạo tự diễn trò hay, nhiều năm như vậy, Lý Việt vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Vậy đương nhiên tốt nhất." Mạnh Khiêm mỉm cười nói: "Tôi là nói nhà cậu phá sản đấy."

Lý Việt bị tức giận đến hô hấp dồn dập, nắm lấy áo khoác chính mình làm bộ muốn đi, lúc ấy thiếu chút nữa cùng bảo mẫu Giang trạch đụng vào nhau.

Bảo mẫu dẫn một người xa lạ lại đây, đối Mạnh Khiêm nói: "Vị này chính là Tiết quản gia Hoắc trạch, là tới tìm ngài."

"Mạnh tiên sinh, đây là Hoắc Vân tiểu thư phân phó tôi đưa tới cho cậu." Tiết quản gia đem một cái hộp dẹp dùng giấy bao tốt đặc chủng đóng gói đặt ở trên bàn trước mặt Mạnh Khiêm.

"Hoắc Vân tiểu thư đưa?" Mạnh Khiêm kinh hỉ nói: "Thật sự?"

Tiết quản gia mặt lộ vẻ mỉm cười khéo léo ứng tiếng nói: "Đúng vậy, tiểu thư phân phó tôi nhất định phải tự mình giao đến tay cạu, nhìn cậu nghiệm thu."

Lý Việt không thể tin tưởng mà dừng lại bước chân, hắn đương nhiên biết Hoắc Vân là ai, đó đã từng là Muse(?) của hắn, công chúa dù vứt bỏ nghệ thuật tạo nghệ của cô cũng là cao không thể với, Mạnh Khiêm có tài đức gì có thể được Hoắc Vân ưu ái thậm chí tự mình chuẩn bị quà sinh nhật?

(?):Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v...

Một người bạn học thấy Lý Việt sửng sốt, lập tức châm ngòi thổi gió mà nói: "Hoắc Vân tiểu thư thích tranh cậu vẽ như vậy, xem hình dạng lễ vật có khi nào do cô ấy tự vẽ đáp lễ cho cậu không? Mạnh Khiêm, mở ra cho chúng ta nhìn xem đi? Hoắc Vân tiểu thư đã bốn năm không nhúc nhích bút, trời ạ bức họa này quý thế nào!"

Mạnh Khiêm trên má phiếm một tầng ửng hồng kích động không thôi, cậu ta trăm triệu không nghĩ tới có một ngày có thể được Hoắc Vân ưu ái như thế, lúc trước Hoắc Vân nhận lấy tranh của cậu ta đã làm cậu ta hưng phấn mấy ngày không ngủ được, đợi lát nữa cậu nhất định phải nói cho Giang Dương tin tức tốt này!

Chính là chờ Mạnh Khiêm xé giấy gói đi, mặt cậu ta cũng tái nhợt dần xuống.

Đây là phúc u linh lan hai năm trước được Giang Dương lấy được đưa tặng cho Hoắc Vân, bức họa này làm thanh danh cậu ta vang dội, làm cậu có được Giang Dương cùng hiện tại, lúc đầu cậu còn coi là hạnh phúc tồn tại, nhưng hiện tại nhìn thấy nó, Mạnh Khiêm lại cảm giác máu trên người trong nháy mắt lạnh thấu, như là bị người lột sạch ném vào giữa băng tuyết.

Mấy bạn học xấu hổ hai mặt nhìn nhau, Mạnh Khiêm chạy nhanh đem tranh trong cái hộp ném cho bảo mẫu, không chỗ dung thân mà nói: "Lấy đi."

Lý Việt nhướng mày hỏi Tiết quản gia nói: "Đây là quà sinh nhật Hoắc Vân tiểu thư đưa cho Mạnh Khiêm?"

Tiết quản gia cười nói: "Đương nhiên không phải là quà sinh nhật, tiểu thư nói cô không thích nữa cho nên bảo tôi đưa về cho Mạnh tiên sinh. Hiện tại Mạnh tiên sinh xác nhận qua, như vậy tôi cáo từ."

"Ngài đi thong thả." Mạnh Khiêm đỏ lên mặt, đứng lên miễn cưỡng cười, nhìn Tiết quản gia đi xa tươi cười trên mặt mới đột nhiên thu hồi.

Lý Việt ôm bụng cười cười to, đem áo khoác ném trên vai, mỗi một âm tiết hắn phát ra giống tát tát không ngừng ở trên mặt Mạnh Khiêm.

Mấy bạn học xấu hổ kinh hãi không biết làm sao.

"Tiễn khách!" Mạnh Khiêm mười ngón nắm chặt vào nhau, trừng mắt Lý Việt đã cười ra nước mắt tức giận đối bảo mẫu nói.

Lý Việt khách khí mà xua tay, lau sạch khóe mắt thống khoái nói: "Không, không cần đưa, tao tự mình đi. Mạnh Khiêm, mày nhớ kỹ những lời phong thuỷ thay phiên chuyển này, về sau ngàn vạn có chuyện gì cầu đến tai đấy." Nói xong nhịn không được phốc một tiếng, dùng nắm tay để ở bên môi ầm ĩ cười lớn đi mất.

Mặt Mạnh Khiêm đã hồng đến cơ hồ muốn nổ, cậu ta tức giận lại hoảng loạn mà ngã ngồi ở ghế trên, không biết Hoắc Vân đem tranh trả về là ý gì, cũng không dám đi đoán mò...... Càng không dám nói cho Giang Dương, Hoắc tiên sinh cho Giang Dương chú tư chính là bởi vì này bức họa(?), nếu lại bởi vì bức tranh khiến cho Hoắc tiên sinh không đầu tư nữa...... Hậu quả Mạnh Khiêm căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói: Tích -- võ tăng văn!