Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 2-3



Từ sau khi tự tay giết chết một con sói, Mộ Hạo Nhiên liền đối với huấn luyện của Tiêm Vũ ôm lấy cao độ nhiệt tình, quyết tâm trở nên mạnh mẽ của cậu bị triệt để kích phát ra ngoài, vô luận cô nói cái gì cũng đều không chút do dự nghe theo, liền tính sau đó Tiêm Vũ đem cậu nhốt trong lồng sắt cùng lão hổ cận chiến đều không hề có một lời oán hận, ngắn ngủi vài ngày, cậu có thể nói là thoát thai hoán cốt (thay đổi da thịt, trở thành một người hoàn toàn khác).

Nhìn Mộ Hạo Nhiên đứng trong sân cùng các anh em luận bàn, Nghiễm Hải khó nén kích động, lúc trước cùng cậu luận bàn, nói là luận bàn, kỳ thật là chỉ đạo thì chính xác hơn, vậy mà bây giờ mọi người lại bị cậu đánh cho không có sức đánh trả, không nghĩ tới thiếu chủ của bọn họ cũng có thể trở nên lợi hại như vậy. Anh kính nể nhìn Tiêm Vũ: "Đại tiểu thư, còn là cô có biện pháp."

"Là phương pháp của các anh có vấn đề." Tiêm Vũ lạnh nhạt nói.

"Hắc hắc." Nghiễm Hải xấu hổ cười cười: "Chúng tôi không phải là đau lòng thiếu chủ sao."

"Đại tiểu thư, Văn thiếu tới, nói muốn gặp cô." Một thủ hạ chạy tới báo cáo.

"Nói tôi không có ở đây." Tiêm Vũ vẻ mặt không thay đổi nói.

Đợi thủ hạ rời khỏi, Nghiễm Hải buồn cười nói: "Tên nhóc này cư nhiên chủ động tìm đến đại tiểu thư." Đây chính là lần đầu tiên.

"Có thể là do tôi vẫn không đến trường, bọn họ phát hiện tôi nghiêm túc nên sốt ruột đi." Xem Mộ Hạo Nhiên đem những người kia toàn bộ đánh ngã, cô cởi áo khoác đứng dậy: "Tiểu Nhiên, cùng chị chơi đùa một lát."

Bên này Tiêm Vũ cùng em trai chơi đến vui vẻ, Văn Tu ăn bế môn canh* tâm tình liền không tốt.

*Bế môn canh 闭门羹:

Trong Vân Tiên tạp kí 云仙杂记quyển 1 của Phùng Chí 冯贽 đời Đường có chép:

Tương truyền vào thời Đường, có một kĩ nữ ở Tuyên Thành họ Sử tên Phụng rất xinh đẹp, cầm. kì, thi, hoạ đều tinh thông, nên rất nhiều chàng trai nghe tiếng tìm đến, hi vọng được kết bạn với nàng. Nhưng không ít người vì khó gặp nên không được như nguyện. Vì sao lại khó gặp Sử Phụng? Bởi Sử Phụng tiếp khách có một quy củ không thành văn: Trước tiên nàng yêu cầu khách phải đưa ra một bài thơ, nếu sau khi thấy hay mới bằng lòng gặp, sau đó mới nói đến chuyện kết giao. Nếu khách không biết làm thơ, hoặc giả bài thơ làm không hay, nàng sẽ bảo người nhà đem một bát canh đãi nơi cửa, khéo từ chối gặp khách.

Lâu dần, khách đến thăm thấy có bát canh, biết được ý, liền chủ động cáo từ.

Lấy canh đãi khách mang ý nghĩa cự tuyệt không tiếp, cho nên canh này được gọi là "bế môn canh".

Sau khi câu chuyện được lưu truyền, mọi người dùng "bế môn canh" làm đại danh từ mang ý nghĩa cự tuyệt. (Nguồn: chuonghung.com)

Ngày hôm đó Tiêm Vũ bỗng nhiên đem ngọc bội trả về, hôm sau cư nhiên thật đúng là cho người tới Thanh Bang muốn lấy lại tín vật, anh rất tức giận, nhưng tỉnh táo lại anh mới hiểu được, cô chỉ là tức giận anh bảo vệ Lý Thanh Tuyết mà giận dỗi như thế. Bằng không, đám hỏi của hai người là chuyện trọng đại, nếu thật sự muốn giải trừ hôn ước, nhất định sẽ phải do hai bang chủ trao đổi, không có khả năng chỉ phái người tới lấy tín vật. Cho dù là như thế, ông già nhà anh biết được cũng đã hung hăng dạy dỗ anh, bắt anh phải đi tìm Tiêm Vũ giải thích.

Anh lại không cho là đúng, nhìn Mộ Tiêm Vũ thích anh như vậy, không cần vài ngày, cô liền sẽ chủ động đến bên cạnh anh, nơi nào còn cần anh đi giải thích. Nhưng đảo mắt một cái nửa tháng đã qua đi, cô vẫn không xuất hiện, gọi điện thoại cho cô thì cô không tiếp, ngay cả trường học cũng không tới. Anh lúc này mới phát giác chuyện không thích hợp, chẳng lẽ lần này là cô nghiêm túc? Nghe nói bác Mộ gần đây vẫn đang vội cùng Hỏa Diễm Bang tranh đoạt địa bàn, chưa rãnh rỗi, vậy có phải là đợi ông ấy bận rộn xong thì sẽ cùng ông già nhà anh từ hôn? Vừa nghĩ đến Mộ Tiêm Vũ vẫn vây quanh anh bỗng nhiên không cần anh nữa, trong tâm anh trừ phẫn nộ còn có một điểm khủng hoảng. Bất tri bất giác liền đi đến Long Bang, nhưng cô gái kia cư nhiên không chịu gặp anh! Anh muốn trực tiếp vọt vào, nhưng nhớ lại vẻ mặt lạnh như băng của Tiêm Vũ ngày hôm đó, theo bản năng cảm thấy nếu anh lại làm như vậy, tình huống sẽ càng xấu thêm, vì vậy chỉ có thể chịu đựng tức giận rời đi.

Đem em trai thu thập xong một lần, nghe được Văn Tu cư nhiên ngoan ngoãn rời đi, Tiêm Vũ kinh ngạc nhướn mày, đại thiếu gia này trước nay nhưng là vẫn luôn rất bốc đồng đâu. Bất quá nhìn ánh mắt không chịu thua của em trai, lập tức liền đem nghi vấn buông xuống, lại bắt đầu một đợt chỉ đạo mới.

Thẳng đến cuối cùng, cậu cạn kiệt sức lực mới chịu nhận thua.

"Hôm nay như thế nào lại hưng phấn như vậy?" Tiêm Vũ tiếp nhận khăn mặt người hầu đưa, lau mồ hôi.

"Chị, em nghe nói tên Lý Bắc kia đã thành người tàn phế." Mộ Hạo Nhiên nằm trên mặt đất thở dốc, ánh mắt sáng ngời trong suốt.

Lý Bắc, chính là người ngày kia đánh lén Mộ Hạo Nhiên.

"Dám đánh lén em, đó chính là trừng phạt dành cho hắn."

"Chị, em cũng muốn mạnh mẽ giống như chị." Nghĩ đến dáng vẻ uy phong ngày hôm đó của chị mình, trong mắt cậu tràn đầy kiên định.

"Tốt, xem em có ý chí như vậy, buổi tối hôm nay sẽ nhiều thêm một con sói chơi đùa với em." Tiêm Vũ cười tủm tỉm nói: "Còn có, xem thân thủ của em bây giờ, không cần lại cả ngày huấn luyện, cho nên ngày mai chúng ta sẽ đi học." Nếu Văn Tu đều đã chủ động tìm tới cửa, vậy cô cũng nên xuất hiện rồi.

Trong sân trường.

Nhìn điện thoại lại bị cắt đứt, Văn Tu khó chịu đập vỡ điện thoại, nghiến răng nghiến lợi đọc lên cái tên: "Mộ Tiêm Vũ!" Rất tốt, chưa từng có người dám đối với anh như vậy.

"Lão đại, lão đại." Một tên đàn em của anh kích động chạy tới.

"Chuyện gì?" Văn Tu không kiên nhẫn nói.

"Chị dâu, chị dâu đến đây." Tên đàn em thở dốc nói.

"Cái gì?" Văn Tu tinh thần tỉnh táo: "Cô ấy đang ở đâu?"

"Đang ở trên đường vào lớp, em vừa thấy liền lập tức chạy tới tìm anh."

"Làm rất tốt." Văn Tu tâm tình biến tốt, Mộ Tiêm Vũ, em rốt cuộc chịu đi ra, "Đi, chúng ta đi xem xem." Anh nói chậm rãi, dưới chân tốc độ lại bay nhanh.

"Văn Tu!"

Một đạo thanh âm mang theo nộ khí truyền đến, sau đó một thiếu nữ diện mạo thoải mái ngăn trước người anh, chính là nữ chủ Lý Thanh Tuyết.

Hiện tại Văn Tu chỉ một lòng thầm nghĩ nhanh một chút nhìn thấy Tiêm Vũ, đối với cô gái hơi có chút hứng thú này căn bản không có tâm để ý tới, anh không kiên nhẫn đẩy cô ra: "Đừng chặn đường."

"Văn Tu, cậu tên hỗn đản này!" Thấy anh vẫn đối với mình cợt nhả nhưng hiện tại lại đối xử với mình như thế, cô có chút không thể nhận: "Tôi vốn nghĩ rằng cậu là người tốt, không nghĩ tới cậu cùng bọn họ đều giống nhau!"

Văn Tu thân thể một trận cứng ngắt, sau đó cũng không quay đầu lại nói: "Tôi vốn không phải người tốt lành gì." Anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân đoạn thời gian trước đầu óc không rõ ràng, như thế nào sẽ cảm thấy cô gái này thực thú vị.

Nhìn bóng dáng anh vội vã rời đi, Lý Thanh Tuyết cắn cắn môi, trong lòng có chút ủy khuất, anh như thế nào có thể đối xử với cô như thế, không phải là anh thích cô sao? Không đúng, cô bỗng nhiên lắc lắc đầu, mình lại cũng không thích anh ta, cô tìm anh lần này chỉ là vì chuyện của Lý Bắc ca ca. Nghĩ đến chuyện này, cô đuổi theo.

"Mộ Tiêm Vũ!" Nhìn ở phía trước đi tới hai người, Văn Tu bình ổn lại tâm tình đang nhảy nhót, sau đó một mặt bất mãn nói: "Cư nhiên trốn học nửa tháng, em còn biết mình là học sinh sao."

"Người thường xuyên trốn học không tư cách nói với tôi chuyện này." Tiêm Vũ giữ chặt Mộ Hạo Nhiên đang muốn xông ra nói chuyện, khinh bỉ nhìn anh một cái: "Anh là tới trả tín vật cho tôi sao?"

"Này, Mộ Tiêm Vũ, em đừng thật quá phận." Nghe được cô nói đến tín vật, Văn Tu khẩn trương nói: "Liền tính lần trước là anh không đúng, em cũng không thể vì chuyện này liền từ hôn."

"Chuyện tình cảm giữa tôi và anh trước bỏ qua một bên không nói, nhưng anh cư nhiên bao che hung thủ đánh lén Tiểu Nhiên, một vị hôn phu "Quân pháp bất vị thân" như vậy, tôi không dám nhận."

Nghĩ đến hành vi ngày hôm đó của mình, anh có chút chột dạ, nhưng còn là vì chính mình mà bác bỏ: "Tiểu Nhiên không phải đã không có chuyện gì rồi sao, hơn nữa, Tiểu Nhiên cư nhiên lấy gạch đánh lén anh, em đều không quan tâm?"

"Tiểu Nhiên tính cách tôi hiểu rõ, nó có chừng mực." Tiêm Vũ hướng Mộ Hạo Nhiên ôn nhu cười.

"Đúng vậy, tôi chỉ muốn để anh chảy chút máu cho thanh tỉnh một chút, mới sẽ không hạ độc thủ, không giống tên Lý Bắc kia, cư nhiên muốn phế tôi." Mộ Hạo Nhiên nghĩ lại gậy sắt kia liền một trận sợ hãi, nếu không phải nhờ chị cậu, cánh tay của cậu liền phải phế đi.

"Là Lý Bắc tự tiện hành động, không liên quan đến anh, lại nói chị cậu còn không phải đã phế hắn rồi sao." Văn Tu buồn bực nói.

"Nguyên lai là cô hại Lý ca ca." Bỗng nhiên một thanh âm chen vào, là Lý Thanh Tuyết đuổi theo Văn Tu mà đến.

Nhìn thấy người đến là cô, nghĩ đến bản thân lúc trước các loại bảo vệ cô, Văn Tu mạc danh cảm thấy chột dạ, anh nhìn thoáng qua Tiêm Vũ, sau đó không kiên nhẫn đối Lý Thanh Tuyết nói: "Cô tới làm gì?"

Lý Thanh Tuyết mắt bên trong chợt lóe một tia bị thương, sau đó phẫn nộ nói: "Nếu tôi không đến, như thế nào sẽ biết ai là người làm bị thương Lý ca ca." Cô nhìn Tiêm Vũ ánh mắt tràn ngập hận ý: "Tôi biết cô là vì Văn Tu đối tốt với tôi mà ghen tị tôi, thế nhưng cô có việc gì thì cứ đến tìm tôi, vì cái gì muốn thương tổn người vô tội?"

Văn Tu muốn phản bác, nhưng là nghĩ đến hành vi của mình lúc trước, nản lòng phát hiện anh căn bản là không có cách nào phủ nhận, anh đối Lý Thanh Tuyết quả thật là quá tốt.

"Ghen tị cô?" Tiêm Vũ ánh mắt ở trên người Văn Tu dạo qua một vòng, nhìn đối phương hãi hùng khiếp vía, sau đó nói: "Cô nghĩ nhiều, anh ta thích ai là chuyện của anh ta, cùng tôi không có liên quan. Về phần Lý Bắc, là hắn ta động vào người không nên động, đây là trừng phạt của hắn."

"Trừng phạt, cô không cảm thấy như vậy quá nặng sao?" Lý Thanh Tuyết thét chói tai: "Hiện tại Lý ca ca còn nằm trong bệnh viện, hơn nữa thầy thuốc nói anh ấy bởi vì nhận đến kinh hách, khả năng tinh thần sẽ bị thất thường."

Tiêm Vũ kiên nhẫn cạn kiệt, cô trào phúng nói: "Như thế cô đây là đang vì hắn ta lấy lại công đạo sao?"

"Cô......" Lý Thanh Tuyết khó thở, cô căn bản là không thể đối với Tiêm Vũ làm cái gì, bỗng nhiên cô nhìn về phía Văn Tu: "Văn Tu, Lý ca ca là vì giúp cậu mới bị thương thành như vậy, cậu chẳng lẽ không nên báo thù vì anh ấy sao?"

Văn Tu theo bản năng cùng cô kéo ra khoảng cách: "Lần này là Lý Bắc tự tiện hành động, Tiêm Vũ có thể lưu lại một mạng cho hắn là đã không sai."

"Văn Tu, Lý ca ca đối với cậu trung thành tận tâm, anh ấy là vì cậu mà bị thương, cậu cư nhiên đối anh ấy chẳng quan tâm, cậu không sợ thủ hạ sẽ lạnh tâm sao?" Lý Thanh Tuyết kêu to, hấp dẫn ánh mắt người xung quanh, rất nhiều người bắt đầu châu đầu ghé tai.

Tiêm Vũ ánh mắt biến lạnh, xem ra vị nữ chủ này căn bản không giống như những gì cô biểu hiện đơn thuần ra như vậy, nếu truyền ra tin tức Văn Tu vì một cô gái mà không để ý thủ hạ sống chết, ở trường học uy vọng của Văn Tu sẽ nhận đến ảnh hưởng, chỉ sợ ngay cả cô cũng sẽ nhận đến liên lụy. Cô ta là đang bức Văn Tu động thủ.

Hiển nhiên Văn Tu và thuộc hạ của anh cũng nghĩ đến điểm này, Văn Tu sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm, anh thật sự là xem thường cô gái này, may mà thuộc hạ của anh phản ứng cực nhanh, lập tức lớn tiếng nói: "Lý Thanh Tuyết, cô không được nói hưu nói vượn, Lý Bắc lần này bị thương hoàn toàn là do hắn ta không biết tự lượng sức, tự mình đánh lén thiếu chủ Long Bang, hơn nữa lão đại cũng đã đem hắn đưa đến bệnh viện tốt nhất để trị liệu. Trả cho hắn một khối tiền lớn, nếu như vậy đều tính là chẳng quan tâm, vậy cô còn muốn chúng tôi làm thế nào?"

Cậu ta nói xong, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Lý Thanh Tuyết ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, đúng vậy, người ta đều làm đến tình trạng này còn không hài lòng, thật sự là một cô gái tham lam. Tiêm Vũ nhìn thoáng qua Văn Tu, anh ta cư nhiên làm nhiều như thế?

Lý Thanh Tuyết thấy tiểu tâm tư của mình bị vạch trần, nhất thời sắc mặt trở nên rất khó xem, vì cái gì mọi người lại nhìn cô như vậy, cô chỉ là muốn vì Lý ca ca lấy lại công đạo mà thôi.

Mới như vậy đã không tiếp thụ được sao, Tiêm Vũ cười lạnh: "Lý Thanh Tuyết, cô biết rõ Lý Bắc vì cái gì muốn đánh lén Tiểu Nhiên sao?" Nhìn gương mặt phẫn nộ của cô ta, cô từng chữ một nói: "Là vì cô." Thưởng thức cô ta ngạc nhiên nghi ngờ xong, mới nói tiếp: "Lý Bắc có một thanh mai trúc mã, sau này bởi vì chuyển nhà mà tách ra, không lâu sau bọn họ gặp lại, Lý Bắc thích phải tiểu thanh mai của hắn, nhưng hắn biết mình không biện pháp cho cô ấy hạnh phúc, vì vậy một mực yên lặng thủ hộ. Sau đó hắn ngẫu nhiên phát hiện, hắc bang thiếu chủ cư nhiên để ý nàng, hắn nghĩ, nếu có thể cùng thiếu chủ Thanh Bang ở cùng một chỗ, cô nhất định sẽ hạnh phúc. Sau đó hắn đầu phục vị thiếu chủ kia, còn không dấu vết vì hai người chế tạo cơ hội. Chuyện rất thuận lợi, thiếu chủ kia đối với cô gái này có hảo cảm, nhưng thiếu chủ còn có một vị hôn thê che ở giữa, vì vậy hắn bắt đầu tìm người làm khó dễ cô gái, sau đó vu oan cho vị hôn thê kia." Tuy rằng hắn chỉ làm vài lần, còn lại xác thực đều là Tiêm Vũ phái người làm, nhưng nếu không phải Lý Bắc mỗi lần đều kịp thời mang theo Văn Tu đuổi tới, Lý Thanh Tuyết cũng đã sớm chết. Bất quá có người chịu tiếng xấu thay, những chuyện này liền không cần phải nói ra.

"Hắn thành công, thiếu chủ cùng vị hôn thê kia cãi nhau, sau đó em trai của vị hôn thê tìm đến thiếu chủ để lý luận, hắn lại nghĩ, vì cái gì không nhân cơ hội này khiến hai nhà triệt để quyết liệt, vì vậy hắn hướng em trai của vị hôn thê hạ độc thủ, chuyện sau này thì cô đều đã biết." Cô nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Lý Thanh Tuyết: "Chỉ là không biết hắn làm những chuyện này, vị thanh mai trúc mã kia của hắn là thật không biết hay chỉ là giả bộ không biết?"

"Sẽ không, Lý ca ca không phải là người như thế, cô nói bậy!" Lý Thanh Tuyết chịu không nổi kêu to.

"Tôi chỉ nói ra sự thật, về phần cô tin hay không đâu có liên quan tới tôi." Tiêm Vũ đưa tay hất hất tóc, "Đã chậm trễ lâu như vậy rồi, Tiểu Nhiên, chúng ta đi."

"Được." Mộ Hạo Nhiên sùng bái nhìn chị mình, sau đó nhìn lướt qua Lý Thanh Tuyết, khinh thường nói: "Người quái dị! Không cần lại để bổn thiếu gia nhìn thấy cô, bằng không tự gánh lấy hậu quả!"

Bị Mộ Hạo Nhiên nói như vậy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô khẩn trương nhìn Văn Tu: "Cậu không cần tin bọn họ, Lý ca ca không phải là người như thế, bọn họ nói dối."

Lại nhìn khuôn mặt này, Văn Tu cảm thấy chán nản: "Cô lập tức mang theo Lý Bắc xuất viện, đồng thời đem tiền bồi thường kia trả về đây." Vừa nghĩ đến anh cư nhiên đối với kẻ tính kế mình tốt như vậy, anh liền một trận khó chịu: "Còn có, về sau không được lại đến tìm tôi." Sau đó đuổi theo Tiêm Vũ mà đi.

Nhìn người chung quanh chỉ trỏ, nghĩ đến thái độ hờ hững của Văn Tu với mình, Lý Thanh Tuyết biết bản thân xong, hôm nay Mộ Tiêm Vũ trước mặt mọi người nói ra như thế, những người chỉ biết nịnh bợ lấy lòng kia sẽ không bỏ qua cho cô, còn có Lý ca ca, anh ấy là bị cô gái kia hại thảm như thế. Mộ Tiêm Vũ! Cô gắt gao nắm chặt tay.