Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 17: Lục Thời Xuyên nuôi bạch nhãn lai



Edit+Beta: Kem

Wattpad: NhaThi1789

Wordpress: Lemonicecream1789

Group FB: Lemon ice cream

- ---

Sau khi Lộc Tiểu Ngải gửi tin nhắn đi, nghĩ đến La Viễn Thụy cô không khỏi thở dài.

Người này rốt cuộc nhàn rỗi bao nhiêu mới có thể để ý cô.

Tốt hơn hết cô nên tránh mặt La Viễn Thụy, nếu lần sau gặp lại cậu ta lại không có người khác giúp đỡ thì cô thực sự không biết phải làm sao.

Lục Thời Xuyên nhìn tin nhắn cô gửi đến, đôi mắt hơi lóe, sau đó ngón tay thon dài gõ nhẹ vài chữ:〈Nghiêm túc nghe đi.〉

Sau đó anh lại thản nhiên cất điện thoại đi.

Lộc Tiểu Ngải rất nghi hoặc mà "A" một tiếng, cô đã nói rõ với Lục Thời Xuyên lớp cô đang mở họp lớp, rất nhàm chán.

Như thường lệ chắc chắn anh sẽ trò chuyện với cô một lúc.

Có thể là Lục Thời Xuyên muốn học, Lộc Tiểu Ngải nghĩ như vậy cũng cất điện thoại đi, rút ra một quyển sách giáo khoa từ trong ngăn bàn.

Cô cũng muốn học tập chăm chỉ hơn một chút.



Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Lộc Tiểu Ngải thu dọn sách vở để vào cặp, đi xuống cầu thang, đứng 1 bên đợi Lục Thời Xuyên.

Ánh đèn trên hành lang dần dần kéo dài, hòa vào màn đêm, nhẹ nhàng bao trùm những học sinh xung quanh lui tới và hoa lá, hàng cây, bậc thang con đường, mơ hồ kết nối với ánh đèn đường trước mặt.

Trời đã về khuya, khu phố bên cạnh vắng lặng, chỉ có trường học vẫn ồn ào, đám học sinh thật vất vả trải qua tiết tự học buổi tối đang cười đùa.

Lộc Tiểu Ngải không đợi Lục Xuyên lâu lắm, khi tiếng ồn ào trong trường học còn chưa hết, thân ảnh quen thuộc của anh đã xuất hiện bên cạnh cô.

"Thời Xuyên!"

Ánh mắt Lộc Tiểu Ngải lập tức sáng lên.

Gió đêm hơi lạnh, thổi qua mái tóc của cô gái nhỏ, cô tùy ý vén sợi tóc ra sau tai, sau đó vô cùng vui vẻ khoác cánh tay anh, ríu rít nói gì đó.

Mặc dù trong ngày cũng không xảy ra chuyện gì mới lạ nhưng cô luôn có thể mặt mày hớn hở kể về một ngày bình thường, ngọt như mật.

Lục Thời Xuyên đã sớm tạo thành thói quen với cách nói của cô, rất kiên nhẫn lắng nghe, một lúc sau nghe thấy điều gì đó thú vị lại khẽ cười một tiếng.

Lộc Tiểu Ngải nói càng hăng say, đôi mắt cười đến híp lại.

"Thời Xuyên, anh biết không, người bạn học kỳ quái lần trước em nói với anh, chiều nay cậu ta......" Lộc Tiểu Ngải thuận miệng nói một nửa chuyện này, đột nhiên dừng lại, mắt to chớp vài cái: "Chính cậu ta đã hại bọn em chiều nay phải nghe nửa tiết kỷ luật lớp."

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy câu nói "Làm bạn gái tôi đi" của La Viễn Thụy là nói đùa hoặc chỉ muốn cô chê cười, về sau cô tránh anh là được.

"Thời Xuyên, chủ nhiệm lớp rất hung dữ, còn đáng sợ hơn chủ nhiệm lớp sơ trung của em, nhưng đôi khi ông ấy cũng rất đáng yêu......" Lộc Tiểu Ngải lại chuyển đề tài đến chủ nhiệm lớp, giương nanh múa vuốt bắt chước động tác của ông, giống con hổ nhỏ hung hãn.

Lục Thời Xuyên cong khóe môi, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhướng mày nhìn cô chăm chú.

"Ăn khuya không?" Vừa đi ra khỏi cổng trường Lục Thời Xuyên hỏi.

"Được..." Lộc Tiểu Ngải vui vẻ đồng ý, đột nhiên đưa tay sờ eo và bụng, ngạc nhiên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Thời Xuyên: "Oa, Thời Xuyên anh lại muốn hại em!"

"Hả?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.

"Luyện tập quân sự vất vả cuối cùng em cũng gầy đi." Lộc Tiểu Ngải nhăn mũi đau khổ: "Em lại béo lên thì phải làm sao?"

"Anh nhỏ, anh có muốn em béo lên không?" Tròng mắt Lộc Tiểu Ngải chuyển động hai lần, cười hì hì dừng sức lắc lư góc áo Lục Thời Xuyên: "Sẽ không chứ?"

Gần đây cô học được rất nhiều lời nói từ Đường Tử Duyệt, hai người thường xuyên nháo đi nháo lại, vừa mở miệng là nói không ngừng.

"Không cần biết em như thế nào, anh đều muốn." Lục Thời Xuyên giơ tay đè lên bàn tay nhỏ bé đang không an phận của cô gái nhỏ, giọng nói trầm thấp dễ nghe như bình thường, nhưng lại nhiều hơn chút lười biếng.

Rõ ràng Lộc Tiểu Ngải mở đầu câu chuyện trước, lúc này cô đột nhiên đỏ mặt, lỗ tai nóng lên, vội vàng rút tay về, tùy tiện xoa lòng bàn tay ướt mồ hôi lên quần áo.

"Nuôi lớn nhiều năm như vậy." Lục Xuyên khẽ thở dài, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một cái, nhay ấn đường: "Đột nhiên ném em ra ngoài, thật sự có chút luyến tiếc."

Nửa khuôn mặt anh được ánh sáng ngọn đèn đường chiếu lên, nửa khuôn mặt còn lại bị bóng tối che khuất, lông mi rũ xuống, đáy mắt yên tĩnh như hồ nước, khóe môi thoáng hiện lên ý cười như có như không.

Đường cong hàm mượt mà, kéo dài qua cô, phập phồng đến xương quai xanh tinh xảo.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên thất thần, suy nghĩ của cô từ từ trở về lễ khai giảng, dừng lại một câu cô nghe được.

—— xinh đẹp tuyệt trần.

Cái, cái gì?! Lộc Tiểu Ngải bị bản thân làm sững sờ, sao cô lại có thể nghĩ như vậy???

Không không...... Rõ ràng là lỗi của Lục Thời Xuyên, anh lại không phải không biết bản thân mình đẹp, còn cố tình cười cô.

Sao anh lại không cười với người khác.... Không được, làm sao anh có thể cười với người khác???

Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn Lục Thời Xuyên, qua một lúc lâu mới "A" một tiếng, giả bộ bí ẩn cúi đầu, sờ mũi.

"Thời Xuyên, em có thể đãi anh ăn khuya." Lộc Tiểu Ngải đột nhiên ngẩng đầu lên nói.

"Hả?" Lục Thời Xuyên nghiêng đầu.

"Cho nên...... Nhiều năm như vậy? Có phải anh hết tiền rồi không?" Lộc Tiểu Ngải cảm thấy đầu óc bản thân lúc này có chút rối rắm, thậm chí còn vỗ cánh tay Lục Thời Xuyên an ủi, cũng không biết rốt cuộc đang nói gì: "Thời Xuyên, không sao sau này em có thể nuôi anh."

"Em nuôi anh như thế nào?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày thích thú nhìn cô.

"Trộm...... nha!" Lộc Tiểu Ngải vỗ trán nhíu mày:"Trộm xe điện em không dám, em có thể hỏi dì tạp hóa dưới lầu thiếu người làm không, có thể cho học sinh trung học làm không......"

Cô giơ ngón tay đếm hồi lâu, sau đó trừng mắt uy hiếp Lục Thời Xuyên: "Nhưng có một điều kiện, anh không được ——"

Vốn dĩ Lộc Tiểu Ngải muốn nói "Anh không được cười với người khác", nhưng yêu cầu này quá vô lý, cô nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.

"Không thể cái gì?" Lục Thời Xuyên hỏi.

"Ừm ừm, anh không thể ăn quá nhiều." Lộc Tiểu Ngải bịa bừa một câu khác: "Nếu anh béo lên, em sẽ tống anh ra ngoài."

Lục Thời Xuyên: "......"

Anh đây là nuôi ra cái gì? —— Bạch nhãn lang?

(*) Bạch nhãn lang: người vong ân phụ nghĩa

Các quán gần trường vẫn còn mở cửa, phần lớn khách đến ăn lúc này đều là học sinh học tiết tự học buổi tối về.

"Hoành thánh, mì sợi, bún, cơm niêu......" Lộc Tiểu Ngải biên vừa đi vừa nói, đột nhiên quay đầu lại nói: "Thời Xuyên chúng ta vẫn không nên ăn quá nhiều, hay uống chút gì đó đi?"

Lục Thời Xuyên "ừ" một tiếng, đi theo sau cô, nhìn chăm chú bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái.

Cuối cùng Lộc Tiểu Ngải chọn một quán trà sữa, lý do là mặc dù uống trà sữa cũng tăng cân nhưng trông còn tốt hơn ăn một bát mì lớn.

"Oa ——" Lộc Tiểu Ngải vừa đi vào, chưa mua trà sữa đã chú ý trên tường có dán một tờ giấy lớn màu sắc sặc sỡ, đôi mắt sáng ngời chạy đến xem.

Mặt trên viết rất nhiều từ như "xx rất ghích xxx", "xxx và xxxx đầu bạc răng".

(*) Đầu bạc răng long: Thường trong lời chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới, ý nói là tình cảm lâu dài đến khi già tới đầu bạc trắng, răng lung lay

Chị chủ quán trà sữa rất tốt bụng, thấy Lộc Tiểu Ngải xem đến thất thần liền hỏi cô có muốn viết một bản không.

Lộc Tiểu Ngải vui vẻ gật đầu, đi đến trước quầy gọi trà sữa rồi chuẩn bị viết sau.

Trà sữa có rất nhiều loại, Lộc Tiểu Ngải thấy rối rắm, lật đi lật lại menu đọc đi đọc lại mấy lần.

Lộc Tiểu Ngải cúi đầu, hai tay cầm menu, nhìn từ dòng đầu tiên đến dòng cuối cùng, sau đó vươn một tay sang bên cạnh: "Thời ——"

"Hả?"

Không có cảm giác sờ đến góc áo quen thuộc.

"Bạn học, bạn trai em ở đằng kia." Chị chủ quán trà sữa chỉ vào tường bên kiacười nói.

"Chị ơi, anh ấy không phải bạn trai em." Lần đầu tiên Lộc Tiểu Ngải bị người khác nói như vậy, lập tức đỏ mặt: "Là, ờ..."

Lục Thời Xuyên là gì của cô?

Cô gái nhỏ buồn rầu thở dài, liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên, khẽ nói với cô: "Là anh trai em."

Lại gọi anh như vậy, may anh không biết.

Chị chủ quán trà sữa nhỏ giọng "Ồ——" một tiếng, vẻ mặt "Chị đã hiểu", tiến lại gần: "Vậy em gái, em phải cố lên, anh trai em thật đẹp trai."

Lộc Tiểu Ngải bị lời nói của cô làm mơ màng, không biết sao bản thân phải "Cố lên", nhưng lại đồng ý với 6 chữ cuối cùng vì vậy "um" một tiếng gật đầu.

Cô nhớ mình đã nói sẽ đãi Lục Thời Xuyên ăn khuya, dù cuối cùng không ăn nhưng trà sữa cũng có thể coi là vậy, vì thế cô mua hai ly giống hệt nhau.

Khi Lộc Tiểu Ngải quay đầu lại, Lục Thời Xuyên vẫn còn đứng ở bức tường dán đầy tờ giấy, ngón tay thon dài cầm bút.

Wow, anh ấy đang viết, trách không được anh không cùng cô mua trà sữa.

Lộc Tiểu Ngải tò mò anh đang viết cái gì, trộm nhón chân, từ phía sau anh thò đầu lên.

"Ơ anh đang vẽ tranh!" Lộc Tiểu Ngải ngạc nhiên nói.

"Ừ." Lục Thời Xuyên đáp.

"Anh vẽ gì vậy?" Lộc Tiểu Ngải duỗi đầu, dựa vào cánh tay anh mở to hai mắt nhìn.

"Hả??"

Sao anh vẽ một cô gái?! Vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

Chờ đã, đợi đã... Sao cô gái này lại giống cô?

Đây không phải là cô sai!

Lộc Tiểu Ngải dừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Thời Xuyên, anh vẽ em sao?"

Trước khi vẽ hết nét cuối cùng Lục Thời Xuyên bình tĩnh "Ừm" một tiếng, xé ra chuẩn bị dán lên tường.

"Cái kia......" Lộc Tiểu Ngải giữ chặt góc áo anh, Lục Thời Xuyên cảm giác được, vì thế quay đầu lại nhìn về phía cô.

"Có thể không cần dán lên không, tặng cho em được không?" Cô gái có chút do dự, chỉ vào tờ giấy sặc sỡ hỏi.

Hết chương 17