Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 16: Tà đạo hại người



Mặt tôi hơi ửng đỏ, ngước mắt lên, Hầu Thiếu Văn ngơ ngác nhìn tôi.

“Nhìn gì mà nhìn? Anh tôi đang hỏi cậu đấy!” Tôi nhíu mày nói.

".. Ồ! Cái nào cũng được, chỉ cần là hàng thật là được." Hầu Thiếu Văn nhanh chóng đi tới chỗ quầy bán hàng.

Anh tôi lười nhác nói: “Là hàng thật hay không, cậu cũng không thể phân biệt được, tôi nói là hàng thật, thì cậu tin sao?”

Hầu Thiếu Văn cắn răng nói: “Với danh tiếng nhà họ Quan các cậu thì cũng không đến mức giở trò bịp bợm chứ?”

"Của rẻ là của ôi, xem cậu muốn cái gì thôi." Anh tôi rất gian thương nói lên một câu.

Hầu Thiếu Văn bình tĩnh lại, lập tức rút chi phiếu ra rồi viết lên một con số.

Anh tôi gật đầu nói: "Giao dịch thành công, cậu đúng là thẳng thắn đấy! Cậu đợi chút, tôi đi lấy hàng thật cho cậu."

Hả? Hai cái này là hàng giả sao?

Thực ra nghĩ thôi cũng biết rồi, hàng thật của bố tôi sao có thể tùy tiện bày ở cửa hàng được chứ, có lẽ chỉ có tiền Ngũ Đế là thật, chẳng trách ngày hôm đó tôi vứt đi nhiều đồ như vậy, chỉ có tiền Ngũ Đế là có hiệu quả, còn những thứ khác đều là đồ giả.

Hầu Thiếu Văn vừa nhìn thấy anh tôi đi vào nhà kho, lập tức tươi cười nhìn về phía tôi.

Cả người tôi run lên, bên tai nghe thấy tiếng "hừ" khinh miệt.

Quay đầu nhìn lại, Phong Ly Ngân khoanh tay, ngồi bên cạnh tôi lạnh nhạt nhìn Hầu Thiếu Văn.

Hầu Thiếu Văn không nhìn thấy hắn, đột nhiên rung mình, cười nói: “Sao đột nhiên lại lạnh như vậy, mở điều hòa số nhỏ quá không tốt cho sức khỏe đâu, Quan tiểu thư.”

Trong lòng tôi thầm nói, Hầu thiếu gia, nếu như anh còn nói thêm mấy câu nữa, e rằng anh thật sự sẽ toi mất.

Anh tôi rất nhanh đã lấy ra cái hộp màu đen, Phong Ly Ngân lập tức nheo mắt: "Bố ngươi quả nhiên là người trong ngành”

"Cái gì chứ?”

“Món đồ này lấy từ chợ ma, ma khí quá nặng! Xem ra bản lĩnh của bố ngươi cũng ghê gớm đấy."

Chiếc hộp mở ra, bên trong là một tượng đồng đã cũ.

Tượng đồng là pháp thân của bộ mặt hung ác, hai bên là vô số cánh tay đang giơ cao pháp khí, phía sau lưng là một đốm lửa.

Một người phụ nữ thân mật với Kim Cương, thêm vào đó là màu sắc mặt bên sặc sỡ, hình dáng xa hoa lãng phí, nhìn cứ có ảo giác như tượng đồng đang cử động.

Hầu Thiếu Văn khô cổ họng nuốt nước bọt, nói với anh tôi: “Hàng thật quả nhiên là khác hẳn liền!”

Anh tôi đặt lại vào trong hộp, cười nói: “Món đồ này không khó tìm, tôi thấy tìm trinh nữ ở tuổi này mới là khó tìm đấy."

Hầu Thiếu Văn cười ha ha: “Rồi cũng sẽ có thôi, tiền không thành vấn đề."

Hắn vội vàng lấy lại cái hộp rồi nói lời tạm biệt, xem ra là vội vàng trở về lập công.

"Cách này thật sự có hiệu quả sao?" Tôi nhíu mày hỏi Phong Ly Ngân.

Phong Ly Ngân lạnh lùng nói với tôi hai chữ: “Tà đạo."

“Là thiện hay ác, là chuyện của mỗi người, có nghiệp chướng không thể xóa bỏ được, ngược lại dùng mấy cách tà ác còn giấu đầu hở đuôi hơn, cuối cùng đều... Hừ, cũng do những kẻ ngu ngốc như vậy quá nhiều, ta mới bận rộn như vậy!” Hắn bổ sung thêm một câu.

Khi tôi đến bệnh viện thăm bố, thì gặp Hầu Thiếu Văn ở hành lang.

Phía sau hắn là mấy tên vệ sĩ, bọn họ gật đầu với tôi.

Tôi nhìn thấy hắn dẫn theo một cô gái tóc ngắn, cô gái đó nhìn có vẻ là học sinh cấp ba, cúi đầu xuống liếc mắt nhìn tôi, vội vàng đi ngang qua.

Đấy chính là trinh nữ mà bọn họ muốn tìm kiếm sao? Loại tà đạo này không ngờ cũng có người tin.

Cô gái đó có lẽ vì tiền, phải làm loại chuyện đó trong bệnh viện với một ông già thần kinh không bình thường, còn phải làm theo sự chỉ đạo của pháp sư, nghĩ thôi cũng đủ thấy vô cùng nhục nhã rồi.

Nhưng mà dù sao người ta cũng tự nguyện.

Còn đỡ hơn tôi, bị vứt vào trong quan tài mà chẳng hiểu gì cả.

"Ngươi ngưỡng mộ như vậy sao?" Bên tai tôi vang lên giọng nói tức giận.

Tôi câm nín quay đầu lại: “Phong Ly Ngân, không phải anh rất bận sao? Tại sao cứ xuất hiện thình lình thần không hay quỷ không biết vậy? Hơn nữa con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ngưỡng mộ chứ?”

Phong Ly Ngân mặt mày nghiêm nghị xuất hiện sau lưng tôi, khi hắn không muốn để cho người khắc nhìn thấy, thì sẽ không hiện thân.

“Không phải sao? Thế nhân đều ham tiền tài, ngươi thấy cô ta có được tiền bồi thường thì tốt hơn người nhiều sao?"

"Cô ta có tiền hay không tôi cũng không quan tâm, nhưng cô ta tự nguyện, còn tôi, chỉ biết khóc lóc cầu xin anh giữ lại chút tôn nghiêm cho tôi." Ngữ điệu của hắn làm tôi rất khó chịu, quay người trở lại phòng của bố.

Bây giờ tôi không còn sợ hắn xâm phạm mình nữa, hắn hầu như mỗi ngày đều xuất hiện một lần, mỗi lần đều sẽ nhìn vào bụng tôi, hắn căng thẳng như vậy, tôi còn sợ hắn sẽ làm gì sao?

Lúc rời khỏi bệnh viện, tôi lại thấy cô gái đó, cô ta đã ở trong phòng bệnh hơn ba tiếng đồng hồ, lẽ nào cô ta luôn làm kiểu “pháp sự" đó dưới sự hướng dẫn của pháp sư sao?

Tinh thần cô ta có chút hoảng loạn, bước chân loạng choạng, lúc bước ra khỏi thang máy suýt chút nữa thì bị ngã.

Việc gì mà phải như vậy chứ...

Cuối tuần đèn hoa rực rỡ, những khu thương nghiệp xung quanh nhà tôi đang vô cùng náo nhiệt, còn tôi, ngồi trong phòng đọc những cuốn sách khó nuốt, Phong Ly Ngân thì đang ở bên cạnh cười nhạo tôi.

Tôi nhận được điện thoại của Tô Mộng, cậu ấy nói em trai mình gặp chuyện rồi. Cúp máy, tôi vội vàng mặc áo khoác chuẩn bị đi tìm cậu ấy.

Phong Ly Ngân lạnh nhạt hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Em trai của Tô Mộng không thấy đâu nữa, tôi đến tìm giúp cậu ấy, cậu ấy ở ngay đường quán bar gần nhà tôi đây thôi."

"Cô gái đó là máu thuần dương, không gặp ma quỷ gì được, còn cô thì khác, cô là kiểu khiến cho ma quỷ nhung nhớ, buổi tối tốt nhất ít ra ngoài đi." Phong Ly Ngân giữ lấy vai tôi.

Sức lực quá mạnh, làm tôi đùng đùng tức giận.

“Đúng vậy! Tôi là kiểu làm cho ma quỷ nhung nhớ! Vậy tại sao anh lại không nhung nhớ tôi!" Tôi tức giận nói: “Tô Mộng là bạn tôi, cô ấy tìm đến tôi thì tất nhiên tôi phải đi giúp cô ấy rồi."

Tính cách của phụ nữ có thai quả thực nóng nảy, tôi thấy bây giờ cứ nhìn thấy Phong Ly Ngân là tôi sẽ tức giận.

Rốt cuộc tại sao lại tức giận, tôi cũng không rõ.

Có lẽ là hắn quá xấu xa?

Tính cách tôi nóng nảy, tính cách của Lí Phong Ngân còn hơn vậy nữa, người ta là Minh Giới Chi Tôn cơ mà.

Thấy tôi không biết tốt xấu, hắn hét lên một câu: “Ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta!"

Nói xong hắn ta liền biến mất.

Biến mất thì càng tốt! Cút đi!

Tôi tức giận đùng đùng chạy ra khỏi nhà, nhìn định vị trên điện thoại để tìm Tô Mộng.

Đướng xá ở khu thương nghiệp gần nhà tôi rất rắc rối phức tạp, đường quán bar đó thì thể loại người gì cũng có, tôi sao có thể yên tâm để cho một mình Tô Mộng ở cái nơi này tìm người chứ?

Sau khi hai chúng tôi gặp nhau, cô ấy vội vã nói gần đây cậu em trai học cấp ba yêu thầm một cô gái, hôm nay cô gái ấy mắng em trai cậu ấy một trận, em trai cậu ấy liền chạy mất, cậu ấy nghi ngờ em trai cậu ấy đang đi tìm cô gái đó. Hỏi thăm nhiều nơi thì biết cô gái đó làm thêm quán bar nào đó.

"Còn đang vị thành niên mà lại làm thêm ở quán bar sao? Còn ra thể thống gì nữa chứ!” Cậu ấy tức giận giậm chân: “Thanh Tiêu, chúng ta chia nhau đi tìm, tìm thấy được thì không cần khách sáo, cứ thẳng tay cho nó hai bạt tai!"

Tôi không biết làm gì, tìm người ở nơi như thế này quả thực rất khó, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm, đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tôi nhìn thấy bên trong có hai bóng người đang cử động.

“Trời ơi, cậu đúng là học sinh cấp ba hả? Thoải mái quá vậy!"

Tôi nghe thấy học sinh cấp ba liền bắt đầu cảnh giác, trốn ở nơi bóng tối.

"Nếu như đổi lại giả... á... nào, tôi giúp cậu..." Giọng nói của con gái vang lên.

Sau đó là hàng loạt tiếng thở quỷ dị.