Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Chương 43: Có đúng là chàng?



- Dạ... Nghĩa tế Diêm Nhất Phàm xin ra mắt nhạc phụ đại nhân, chúc nhạc phụ đại nhân trường thọ vô cương!!!

" Nhất Phàm sao? "

Tôi nóng lòng quay lưng nhanh như chong chóng để nhìn xem có phải là chàng thật không.

Thì... BỐP!!!

Mặt tôi đập vào 1 bờ ngực to lớn, linh cảm cho tôi biết đó chính là chàng, tôi ngước lên nhìn thì càng chắc chắn đó là chàng!

Nhưng kì lạ, chàng không quan tâm tới tôi mà còn dùng ngón tay xỉa trán đẩy tôi ra xa rồi lướt qua tôi như người xa lạ.

- Thưa Nhạc phụ đại nhân, Nhất Phàm ra nghênh đón chậm trễ,xin người rộng lòng bỏ qua cho.!

Chàng hững hờ bước qua tôi như 1 cơn gió.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? "

- Hừ...Ngươi thật là đáng tội Nhất Phàm À! lão ta vẫn giữ thái độ kêu ngạo hóng hách, nói chuyện với Nhất Phàm nhưng chỉ nhìn với nữa con mắt.

- Dạ đúng, Nhất Phàm đáng tội, xin tùy nhạc phụ xử trí!

Nhất Phàm liên tục cuối đầu ra lễ với lão ta,

"lão già này thật khó để tiếp chuyện, Nhất Phàm không kịp thời có mặt thì chỉ e... Mạng này khó giữ rồi. "

- Ngươi cũng biết lấy lòng lắm, thôi đươc! nể tình ái nữ của ta nên lần này ta không chấp, Ngươi miễn lễ đi! Lão ta xua tay về phía Nhất Phàm.

Nhất Phàm xả lễ bước đến ghế ngồi đối diện với tôi nhưng mà vẫn không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, khiến tôi cảm thấy ấm ức vô cùng.

" Cái tên Nhất Phàm này, cư xử như vậy là có ý tứ gì? thật tức chết đi được! "

- Ta chủ đích đến đây là muốn thăm ái nữ, nhưng ả phàm nhân kia nói là nó ra ngoài rồi, Nhất Phàm, ngươi nói xem có phải vậy không?

Nhất Phàm bây giờ mới thoáng nhìn tôi 1 cái rồi lập tức quay đi để trả lời lão ta.

- Dạ đúng thưa nhạc phụ, Mạch Mạch nàng ấy nói là có muội muội kết nghĩa ở Thanh Khâu cung, người ấy có mang hài nhi,nay đã đến lúc khai hoa nở ngụy nên nàng ấy đã đến Thanh Khâu Cung để mà chúc phúc rồi thưa nhạc phụ.!

" Hay thật, xem ra chàng nói dối rất khéo!"

- Vậy sao?

- Dạ Đúng thưa nhạc phụ, Con e là nhất thời nàng không thể về để gặp ngài được, nhưng con hứa, khi nào nàng trở về con sẽ đích thân đưa nàng sang Yêu Giới để thằm hỏi nhạc phụ đại nhân.

Nhất Phàm nhẹ nhàng từ tốn giải thích để lão ta không phải nghi ngờ.

- Ngươi nói nghe hay lắm.! lão ta gục nhẹ đầu vài cái rồi nâng tay uống 1 ngụm trà

Sau đó Nhất Phàm có ý mời lão ta ở lại bầy yến tiệc để tiếp đón, nhưng lão từ chối rồi ra về. Chúng tôi đều phải ra tận cổng tiễn lão ta.

Cũng nhờ thế tôi lại được 1 phen mở mang tầm mắt, đúng là yêu đế có khác, lão ta không đi kiệu như chúng tôi mà cưỡi trên lưng 1 con hồ yêu hết sức là to lớn và lộng lẫy, nhìn khí chất ngút trời.

Đợi lão đi khuất chúng tôi mới quay vào phủ, Nhất Phàm vẫn cứ như vậy, lặng lẽ đi trước không thèm để ý đến tôi.

- Nhất Phàm, Nhất Phàm, Chàng đứng lại cho ta!

tôi chạy theo nhất Phàm trên đường về phòng, lúc này chàng mới dừng lại rôi quay lưng nhìn tôi.

- Cô vừa gọi ta?

Chàng ấy ngờ ngác nhìn tôi.

- Đúng vậy, không gọi chàng chứ chẳng lẽ là gọi ma à!

tôi trả lời hằn học với chàng ấy, lộ rõ vẻ bực mình nhưng chàng ấy chẳng nhận ra, rồi còn hỏi ngược lại tôi.

- Cô gọi ta..nhưng..Cô là ai mới được?

câu hỏi của Nhất Phàm làm tôi bất ngờ, toàn thân cứng dơ đứng như trời trồng.

" chàng ấy không nhận ra tôi sao, chẳng lẽ lúc kết phách đã xảy ra vấn đề nên chàng ấy bị mất trí nhớ rồi? "

Nhất Phàm nhìn tôi 1 lúc, nhưng thấy tôi không trả lời chàng lại tiếp tục quay lưng đi.

nhìn chàng như vậy trong lòng tôi khó chịu vô cùng, như có 1 tảng đá đè lên tim gan tôi vậy, tôi ấm ức gần như sắp khóc.

" Tôi không chập nhận như vậy, tôi nhất định phải làm rõ chuyện này!"

- Nhất Phàm, Chàng khoan đi đã!.. Tôi gọi lớn.

Vì quá gắp gáp đuổi theo nên tôi bị trẹo chân, cơ thể bị mất thăng bằng hụt chân ra khỏi bậc thềm, cả người dường như sắp bay ra ngoài sân. "Thôi xong, rơi cú này chắc xương tôi lại vỡ ra mất."

Tôi nhắm mắt nhắm mũi la thất thanh.

- Áaaaa!

Quái lạ, la lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy thân mình tiếp đất nhỉ?

- Nàng la đủ chưa?

tôi dần mở mắt ra thì tôi đã nằm trong lòng Nhất Phàm rồi.

- Nàng hay lắm, ta đang giận nên muốn bỏ mặt nàng, vậy mà nàng lại dùng chiêu này với ta!

Nhất Phàm bây giờ đã bình thường trở lại, ấm áp nhìn tôi.

- ta...ta...

- Nàng biết rõ là ta không muốn thấy nàng bị thương, dù là 1 vết nhỏ, vì nếu như vậy ta sẽ đau lòng lắm, lần sau đừng lấy thân thể ngọc ngà này ra làm mồi nhử nữa có được không.!?

- Thì ra chàng lừa ta, chàng không có quên ta, huhu chàng dọa chết ta rồi...huhu.!

khi biết Nhất Phàm không quên tôi tuy đó là chuyện đáng mừng, nhưng vì đã quá lo sợ nên tôi khóc nấc trong lòng chàng.

- Ngoan nào, ta không nghĩ lại dọa nàng sợ đến như vậy, cho ta xin lỗi, Làm sao ta có thể quên nàng được.!

Nhất Phàm nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi bế tôi về phòng.

Về đến phòng tôi thấy Giai Âm ngủ gục ở trên bàn

" cô hay lắm, tôi ra ngoài kìa đối mặt với thù, mà cô ở đây ngủ gục, được lắm! " tôi đảo mắt vài cái rồi cười mỉm.

- Giai Âm ơi...không xong rồi, đèn kết phách tắt hết rồi.! tôi vừa hét toáng vưa lây mạnh Giai Âm, cô ấy bừng tĩnh, liền luống cuống chạy đến xem đèn, khi thấy đèn tắt không con 1 cây, hoảng quá cô ấy khụy xuống khóc tơi tả.

- Huhu Lạc Lạc ơi..tôi có lỗi tày trời với cô...bây giờ tôi phải làm sao đây, huhu Phàm Dại nhân đáng thương của tôi...!

- Ngươi bảo ai đáng thương! Nhất Phàm vờ hỏi

- Tất nhiên là Phàm đại nhân kính mến của tôi rồi huhu, giờ tôi sẽ không còn thấy ngài ấy nữa...Lạc Lạc cũng sẽ vì vậy mà hận tôi.huhu..

Nhìn bộ dạng cô ấy vẫn chưa nhận ra làm tôi cười chết mất.

Thấy tôi cười khúc khích Giai Âm mới từ từ lấy lại bình tĩnh và nhận ra Nhất Phàm đang đứng kế bên.

- Ối là người thật sao Đại nhân? Giai Âm mừng không tả được khi nhìn thấy Nhất Phàm.

- Đúng là ta đây, xem ra ta phải thăng chức cho ngươi vì đã thấy đáng thương cho ta haha!

- Lạc Lạc cô thật là đáng ghét! khi nhận ra mình bị lừa cô ấy đỏ mặt ngại ngùng đi khỏi phòng.

- Nương tử của ta đùa ác quá rồi haha!

- Có ác cũng không ác bằng chàng...hứ, chàng nói xem ta đã làm gì mà chàng giận ta?