Lên Giường Với Kẻ Thù

Chương 8: Đánh úp đêm tiệc mừng



“Em phải giết chết ông ta..."

“Ngạn Hi! Bình tĩnh! Ngạn thị là của em, em náo động sẽ khiến Ngạn thị gặp sóng gió, tới chừng đó thì rước thêm mối họa khác hơn hẳn Ngạn Tuấn, anh đã phân giải nhiều như vậy trước đó, sao em còn không hiểu.”

“Em đúng thực không hiểu. Tại sao? Tại sao cứ phải bất công như vậy? Anh nhìn đi... ông ta đang cười rất đắc ý, rất huy hoàng. Hầu như... muốn phớt lờ sự tồn tại của em.”

“Em vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội. Không phải lúc này.”

“Đêm nay không phải Hồng Môn Yến, đêm nay... chỉ có ông ta thăng hoa nhận được chúc tụng. Em chỉ là hạt cát không đáng liếc tới, càng không có tính uy hiếp nào trong mắt mọi người.”

“Trường giang sóng sau vồ sóng trước, chỉ cần còn núi xanh lo gì không có củi đốt.”

“Anh đang chọc cười em sao, cứ đọc thành ngữ.” Ngạn Hi hậm hực liếc Hàn Tần một cái.

Đúng lúc này đèn được bật sáng trở lại, tràng vỗ tay coi như đã chấm dứt.

Bà Ngạn và Ngạn Linh trầm tĩnh di chuyển về phía Ngạn Hi và Hàn Tần đang đứng, có ý bắt chuyện.

Vẫn là bà Ngạn tỏ ra tinh tế lên tiếng trước, ngay câu đầu đã phủ đầu đánh úp Ngạn Hi: “Chuyện con bị nghiện đi đến Quảng Thành vẫn được người nhà giữ kín, con đừng xúc động đi nói linh tinh làm mất đi danh dự của chính mình. Đêm nay huyên náo như vậy, trò chuyện với trưởng bối không tiện, hay là ra sân vườn phía sau tham gia tiết mục của các cô cậu trẻ đi. Sẽ có nhiều đề tài hơn để nói.”

Ngạn Hi suýt thì không đứng vững, cả người tê buốt... hơi thở bắt đầu dồn dập không ngừng. Cô không nghe lầm, bà ta đang uy hiếp cô ngậm miệng lại.

Bây giờ, đến Ngạn Linh cũng có thể trừng mắt cảnh cáo cô rồi.

Mọi thứ thật sự đã thay đổi. Họ cũng không cần giữ bộ mặt yêu thương trìu mến hôm nào dành cho cô nữa.

Giả dối! Một lũ giả dối!

“Ngạn Hi! Anh đưa em đi dạo một vòng cho khuây khỏa.”

“Không. Em muốn đến chúc mừng Tân Chủ tịch, sao phải rời đi. Ông ta cần nhất là sự ủng hộ của em...”

“Chị đừng có mà phát điên.” Ngạn Linh gằn giọng cảnh cáo.

Quả nhiên câu này đã hữu dụng chọc tức được Ngạn Hi.

‘Bốp’

“Vậy thì tôi phát điên cho cô xem...” Bằng hết sức lực Ngạn Hi dứt khoát vung tay tát mạnh xuống gương mặt nhỏ của Ngạn Linh, tát rồi lại tát, tiếng chan chát vang lên gây chấn động.

Bao nhiêu nộ khí đang dồn tụ giống như cần trút xả, cô nghiến răng, giật mạnh nắm tóc của Ngạn Linh, vừa vung lên cái tát thứ ba đã bị Ngạn Tuấn lao đến chế trụ.

Bà Ngạn ôm vội lấy Ngạn Linh lùi vào sau lưng, mà Hàn Tần cũng tương tự làm thế kéo Ngạn Hi về phía mình. Tưởng chừng Ngạn Tuấn sẽ ra tay áp chế Ngạn Hi, trong chớp mắt, không ngờ ông ta đã quay phắt lại hướng Ngạn Linh tát mạnh xuống.

Ngạn Linh không dám tin, cặp mắt trố to kinh hãi, hai dòng nước mắt ngập tràn chảy xuống...

Giọng Ngạn Tuấn âm lãnh rít lên, “Dám ăn nói hỗn xược với chị của con?!”

Diễn cứ như thật! Ông ta quả nhiên vẫn nhẫn nại khoác lên mình hình mẫu của người chú ruột lý tưởng ngày nào, khiến Ngạn Hi suýt chút nữa lầm tưởng bản thân đang chiêm bao.

Đối diện với sự giả dối đáng sợ ấy, nụ cười lạnh trên môi Hàn Tần cũng đặc biệt méo mó.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí đêm tiệc hăng say tráng lệ đã hoàn toàn bị đánh úp, trở nên huyên náo và căng thẳng ngoài dự liệu. Mọi người rủ nhau xì xầm bàn tán.

Chỉ là, người trong cuộc...

Tuy nhiên giây tiếp theo Ngạn Tuấn đã quay sang nhìn Ngạn Hi, bàn tay chế trụ cô khi nãy vẫn chưa buông, ông ta giật mạnh, kéo cô kề sát mặt ông, giọng cảnh cáo lại đặc biệt nhẹ nhàng: “Có muốn nhân lúc đông đảo khách mời và các cổ đông, chúng ta hàn huyên về chuyện chơi thuốc của con luôn không?”

Ngạn Hi lạnh buốt sống lưng. Sắc mặt dần tái nhợt. Bờ môi run lên không thể khép lại được... Bên tai nghe tiếng nức nở thảm thiết của Ngạn Linh, nhưng mà, nỗi uất nghẹn trong lồng ngực cô còn cuộn trào nức nở hơn gấp bội.

“Trẻ nhỏ cãi nhau thôi. Không có gì, không có gì.” Bà Ngạn quay lại giải thích với mọi người xung quanh, lúc quay sang đã thấy Hàn Tần khập khiễng kéo tay Ngạn Hi về cửa sau sảnh tiệc.

Ngạn Tuấn xa xa nhìn đến, trán nổi gân xanh.

Hàn Tần kéo Ngạn Hi ngồi xuống bậc thềm, quay sang muốn trách mắng mấy câu thì thấy cô bịu xịu như muốn khóc, giọng trầm khàn cất tiếng: “Xin lỗi, đã làm anh mất mặt.”

Hàn Tần thở nhẹ một tiếng, giọng cũng đặc biệt dịu dàng, “Không sao. Em... thấy dễ chịu hơn chưa?”

“Lửa giận trong lòng sắp thiêu rụi trái tim em rồi, chỉ bằng vào cái tát tay đó làm sao đủ dễ chịu.”

Hàn Tần trầm ngâm.

Thật ra thì... Ngạn Hi ra tay đánh hạ một cú như thế trong lòng anh cũng phần nào hả hê. Nhớ đến ánh nhìn khinh miệt của Ngạn Linh dành cho anh lúc trước, lời lẽ chua ngoa không có tình người... Đúng thực đáng đánh.

“Bọn họ rủ nhau bắt nạt em... Không có cha, em không còn chỗ nương tựa...” Ngạn Hi đột nhiên ôm chầm lấy hông bụng của Hàn Tần bật khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn vang lên như cứa sâu vào lòng anh.

Hàn Tần thương xót vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô an ủi: “Anh sẽ là chỗ nương tựa cho em, em quên à... chúng ta đã đính ước. Anh có nghĩa vụ chăm lo cho em.”

Ngạn Hi ngẩng mặt lên nhìn, tay quệt nước mắt, muốn mở lời xác nhận lần nữa thì trông thấy anh Phó từ phía sau khẩn trương đi tới.

Anh Phó không hề do dự ho khan lên một tiếng, cố ý cắt ngang hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau.

Hàn Tần khựng lại, liền đoán biết phía anh ta có chuyện quan trọng muốn nói.

Anh buông Ngạn Hi ra, còn chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện gì đã nghe anh Phó trực tiếp nói: “Ông Ngạn Tuấn mời anh sang chỗ ông ấy tiếp chuyện. Muốn bàn đến việc giao lại phần mềm nhiệt năng của LA.”

“Hả?” Hàn Tần nhíu chân mày, chống gậy đứng lên.

Tuy nhiên Ngạn Hi không hề động đậy vẫn ngồi yên chỗ cũ, giống như... đối với chuyện này âm thầm phản đối.

“Anh không nhớ ra sao? Phần mềm đó ngày trước phu nhân tốn rất nhiều công sức để mua về cho nhà máy công xưởng, chỉ tiếc đã rơi vào tay MJ.”

Hàn Tần mơ hồ có thể hiểu ra cớ sự.

Chỉ giận là kế hoạch của anh và Cận Minh chưa tiến triển, tên cáo già Ngạn Tuấn đã kịp thời tung thêm chiêu mới.

Sự trở về của Ngạn Hi, quả nhiên khiến ông ta không hề dễ chịu...

...

Ngạn Tuấn kéo bà Ngạn vào phòng riêng, tức giận tát xuống thật mạnh, “Chết tiệt! Cả gan qua mặt tôi? Bà muốn chết?”.

Còn chưa kịp ngước mặt lên đã bị Ngạn Tuấn túm lấy rồi hất mạnh xuống sàn, chân giẫm mạnh vào bắp tay không ngừng rít lên:

“Tại sao bảo bà đi coi Ngạn Hi sốc thuốc ở Quảng Thành, lo liệu mọi chuyện... Nó không chết? Giờ đây xuất hiện rình rang trước báo chí?”

Bà Ngạn rên rỉ đau đớn, cố gắng đẩy đôi giày da của Ngạn Tuấn ra khỏi. Bà chật vật ngồi dậy, ôm mặt nức nở.

“Tôi không biết... tôi làm sao biết. Rõ ràng... rõ ràng đã hỏa táng rồi kia mà.”

Ngạn Tuấn không tin, túm tóc kéo bà Ngạn kề sát mặt, ánh mắt trừng lớn: “Mẹ kiếp! Tốt nhất không phải bà âm thầm giở trò...”

“Tôi cần gì giở trò qua mặt ông... Chỗ trại cai nghiện là họ hàng bên ngoại Ngạn Hi đó mà, biết chừng bác sĩ ở đó đã thông đồng với nó gạt chúng ta.”

Ngạn Tuấn hất bà Ngạn ra khỏi, hậm hực nới lỏng cravat, tức giận đi tới đi lui.

“... lại còn xuất hiện bên cạnh Hàn Tần. Không biết đã nói những gì, thâm tính chuyện gì... Đột ngột như vậy, kế hoạch của tôi phải làm sao? Thật là ăn hại mà.”

“Vậy... có tính về Quảng Thành điều tra hay không?”

“Lúc trước khinh suất không làm tới nơi tới chốn, giờ nó về đây rồi còn cần điều tra chuyện cũ làm gì. Huống chi... nó dùng ánh mắt ôm hận đó nhìn tôi.” Ngạn Tuấn đột nhiên ngừng lại, quay sang lườm bà Ngạn, “Sao? Bà sợ tôi điều tra ra bà nên lo sợ phập phồng?”

***

- ---------------------------